Mộng Du

Kẹo Mạch Nha

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Chiều thứ sáu mỗi tuần, Hình Tranh dẫn đội bóng đến đại học Lâm đá giao hữu, gần như gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Kiều Hy rất muốn đi theo, nhưng năn nỉ anh cả buổi trời, Hình Tranh vẫn xụ mặt khước từ, cô nói gì cũng bị phản bác lại.

Chu Tễ Xuyên vắt tay sau đầu nằm trên sô pha hóng hớt, như cụ ông thưởng thức đoạn phim đôi trẻ nhiệt huyết theo đuổi nhau.

“Anh để em ở nhà một mình, lỡ em chết đói thì sao?”

Hình Tranh không thèm nhìn lên, từ tốn dọn đồ, “Em đâu phải trẻ con, tự biết tìm đồ ăn.”

Kiều Hy chưa từ bỏ ý định, cô ngồi xổm xuống theo, giơ tay tỏ vẻ đáng thương, “Em thề đấy, em sẽ đứng cách anh xa thật xa, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến anh.”

“Không được.”

Anh ngồi dậy, nhìn gương mặt đang nhăn nhó chăm chú, “Em ngoan ngoãn ở nhà luyện đề đi, chưa làm xong thì không được ra ngoài.”

Kiều Hy nghe đến đề thi là nhức nhức cái đầu, ai thấu nỗi đau chưa làm đã đau đầu này đây, cô tức tối giơ nắm đấm với anh, “Chu Bái Bì! Anh nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết!”

Hình Tranh ngoảnh mặt làm ngơ, hếch cằm với Chu Tễ Xuyên đang thảnh thơi nằm trên sô pha, anh ấy lười biếng theo sau, lúc đi ngang qua Kiều Hy, anh ấy chèn thêm một câu thiếu đòn, “Nghe lời anh cậu nói đi, học chăm vào.”

Kiều Hy không phục nói lại, “Cậu thi còn không bằng tôi nữa, cái đồ chỉ biết nộp giấy trắng!”

Chu Tễ Xuyên vẫn vui vẻ như thường, mặt đầy đắc ý, “Làm sao đây, giàu thì thích gì làm nấy vậy đó, giờ cậu còn nhỏ, sau này sẽ hiểu thôi.”

Bên ngoài nhà, có người lạnh lùng lên tiếng, “Chu Tễ Xuyên.”

Anh ấy nhún vai tỏ vẻ vô tội, trước khi quay người không quên nhướng mày khoe khoang, tiện đà thưởng thức cô gái nhỏ đang giận tím người, anh ấy hạ giọng nói nhỏ bên tai cô, “Đại học Lâm nổi tiếng nhiều người đẹp, số theo đuổi anh cậu không ít đâu, không chừng ngày nào đó cậu ta dẫn về một chị dâu nhỏ trước lồi sau vểnh cho cậu đấy.”

Chu Tễ Xuyên hoàn thành quá trình đổ dầu vào lửa, Kiều Hy tin là thật, mặt đen không tả nổi.

Chu Tễ Xuyên mỹ mãn gật đầu, lủi đi như chạy trốn.

“... Rầm.”

Cô đờ đẫn nhìn cánh cửa sắt đã đóng lại, trong đầu toàn lời anh ấy nói.

Chị dâu nhỏ?

Ha ha.

Hủy diệt đi, toàn bộ nhân loại.

. . .

Năm phút sau, một chiếc siêu xe màu đỏ huênh hoang chạy chậm ra khỏi khu chung cư cũ.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Chu Tễ Xuyên nhìn thiếu niên mặt lạnh đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, hỏi nhỏ: “Mày định khi nào mới nói sự thật cho cậu ấy?”

Hình Tranh liếc mắt nhìn qua, “Sự thật gì?”

“Sự thật vì sao mày không cho cậu ấy đến đại học Lâm.”

Môi anh mím chặt, đôi mắt lập tức lạnh đi, mang theo ý cảnh cáo nặng nề.

Chu Tễ Xuyên cười rất vô tội, ngón tay cuộn tròn dây áo hoodie, thức thời lảng sang chuyện khác, “Hôm nay Kẹo mạch nha không đi theo, bớt cậu ấy ríu rít, tao cũng thấy không quen nữa.”

Hình Tranh không nói tiếp, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt hắt lên đôi mắt đen nghiêm nghị của anh, khiến đôi mắt ấy trở nên dịu dàng.

Nói thật, anh cũng không quen.

Kẹo mạch nha rất thích dính lấy anh, đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.

Ông nội Hình Tranh khi còn sống là một cảnh sát hình sự vô cùng xuất sắc, cả đời ông nghiêm nghị lạnh lùng, ít khi nói cười, thường hay dạy Hình Tranh sống phải biết suy nghĩ cặn kẽ, thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Hình Tranh vẫn yêu cầu bản thân theo những tiêu chuẩn nghiêm khắc này bấy lâu nay.

Nhưng anh không ngờ rằng, chỉ một lần thỏa hiệp vì hạnh phúc của bố, từ đó Kẹo mạch nha cũng dính lấy anh, kéo thế nào cũng không ra.

Chuyện này, phải bắt đầu kể từ mười năm trước.

Năm Kiều Hy sáu tuổi, bố mẹ bất hòa trong tình cảm rồi ly hôn, một lần mẹ Kiều là Lâm Mộ Sở về cao trung họp lớp, gặp lại mối tình đầu năm ấy là Hình Lễ Vinh, hai người đều là bố mẹ đơn thân thưởng thức lẫn nhau, nhanh chóng nối lại tình xưa.

Hôm ấy là cuối tuần, mặt trời dịu dàng, gió cũng mơn man, Kiều Hy bé nhỏ mặc váy công chúa màu trắng, làn váy bay theo gió, tay cầm con diều hình bươm bướm, nhút nhát e thẹn trốn sau mẹ Kiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bố Hình nhiệt tình cười với cô, cô nhát như chuột, cả buổi trời mới nói được một câu, “Chào chú ạ.”

“Con bé này sợ người lạ.” Mẹ Kiều dịu dàng hòa giải.

Bố Hình không thèm để ý, ông xua tay, “Không sao, trước lạ sau quen, sau này còn nhiều cơ hội.”

Lâm Mộ Sở nhìn dáo dác, “Con trai anh đâu?”

“Vừa nãy còn ở đây, mới đó mà mất tăm mất tích rồi.”

Bố Hình cười sang sảng, thân mật khoác vai bà, “Không cần để ý đến nó đâu, lát nữa là tự nhảy ra ấy mà.”

Đúng là không ai hiểu con bằng bố.

Quả nhiên, mười lăm phút sau, Kiều Hy đang thả diều nhìn con diều bị gió cuốn đi, cô đuổi theo, cuối cùng phát hiện nó vướng vào cây cổ thụ cạnh hồ nhân tạo.

Năm phút trước mẹ Kiều chạy đi mua xúc xích nướng, bố Hình phụ trách trông chừng cô theo sau, vừa định trèo lên cây, một bóng người bước ra từ sau lưng ông, nhanh nhẹn trèo lên cây lấy diều xuống.

Kiều Hy bé thơ là một cô nhóc thích khóc, thấy con diều yêu thích bị thủng một lỗ lớn, mũi cô nhói lên, thút tha thút thít, nức nở lau nước mắt.

Hình Tranh đã bảy tuổi cầm diều, tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô nhóc xinh xắn khóc tèm lem nước mắt nước mũi.

“Em tên gì?” Anh nhíu mày.

“Kiều... Kiều Hy.”

“Đừng khóc nữa, nước mũi sắp chảy vào miệng rồi kìa.”

Cô sửng sốt, đưa tay chùi nước mũi ướt nhẹp trên mặt theo bản năng, nom rất buồn cười.

Hình Tranh nhìn cô nhóc trước mặt, chợt có dự cảm xấu.

Anh mất mẹ từ nhỏ, gần như được hàng xóm láng giềng nuôi nấng giúp, bố Hình là cảnh sát làm việc ở đồn công an, bình thường bận tối mày tối mặt, anh còn nhỏ đã biết cách tự chăm sóc mình, chín chắn hơn bạn cùng tuổi nhiều, nói chuyện hành động đều như ông cụ non.

Ánh mặt trời bị tầng tầng lá cây chặn lại, vầng sáng tròn nho nhỏ hắt lên người anh, lay động theo gió.

Hình Tranh nhìn Kiều Hy bé nhỏ lùn hơn mình cả cái đầu, xụ mặt nói với bố Hình: “Bố muốn tìm vợ mới con không có ý kiến, nhưng mong bố đừng có ném cái đồ con chồng trước này cho con, con bận lắm, không có thời gian chăm sóc giúp bố đâu.”

Cô nhóc nghe thấy có người đang chửi mình là “con chồng trước”, nỗi buồn tới từ cuộc ly hôn của bố mẹ ập đến, cô ngửa đầu khóc lớn, “Em không phải… không phải con chồng trước…”

Đúng lúc này, mẹ Kiều cầm xúc xích nướng về, thấy con gái mình khóc nức nở, bà đau lòng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Hy ôm mẹ, ấm ức cáo trạng, “Anh hung dữ lắm, anh không thích con.”

Bố Hình xấu hổ, dĩ nhiên không muốn lần đầu tiên gặp mặt cứ kết thúc thế này, ông chọt mạnh lưng anh vài cái, cuống cuồng đưa mắt ra hiệu.

Hình Tranh bé nhỏ tuy độc miệng, nhưng tâm địa vẫn lương thiện, anh nghĩ bố đã một đống tuổi mới gặp được mùa xuân thứ hai, cũng không dễ dàng, sau một hồi suy nghĩ, anh tới chỗ Kiều Hy, cười từ thiện để làm lành.

“Chỉ cần em đừng khóc, sau này anh sẽ dẫn em đi chơi.”

Khi đó Hình Tranh không hay biết rằng, chỉ một lời nói dối thuận miệng, lại trở thành khởi đầu cho ác mộng cả đời anh.

Sau này, chỉ cần anh lén ra ngoài đá bóng, em gái mong manh có thuận phong nhĩ [1] tất nhiên sẽ mặt dày mày dạn đi theo.

[1] Thuận phong nhĩ: dịch nôm na theo tiếng Trung có nghĩa là tai nghe xa theo gió. Đôi tai nghe được những âm thanh truyền theo gió. Ở đây ý Hình Tranh là dù anh cẩn thận, khẽ khàng tới đâu Kiều Hy cũng biết.

“Em có biết đá đâu, đi theo anh làm gì?”

Cô cười khúc khích đáp lại, “Em xem anh đá mà.”

“Về đi.”

“Em không muốn.” Cô dẩu môi, đôi mắt sáng lấp lánh, “Em không khóc, nên anh phải dẫn em đi chơi.”

“...”

Kiều Hy sợ anh chơi xấu, cô ôm chặt một chiếc giày đá banh của anh, huênh hoang vì nắm được thóp.

“Anh không bỏ em lại được đâu, nhận thua đi.”

Hình Tranh không tài nào hiểu nổi.

Một cô nhóc ngốc nghếch đọc thơ cổ cả tuần vẫn không thuộc, lời anh nói thì nhớ như in.

. . .

Gần hai giờ chiều, tất cả cầu thủ tham gia đá giao hữu đều trình diện rồi, Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên mới khoan thai tới muộn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đội trưởng đội bóng đại học Lâm - Lý Hú là trưởng câu lạc bộ thể thao, cũng là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, gương mặt đúng chuẩn nam vương, lần nào đá bóng, fan hâm mộ nghe tin mà đến phải lấp được nửa cái sân.

“Hôm nay tới muộn thế?”

Hình Tranh cởi áo hoodie, bên trong là đồng phục ngắn tay, anh thuận miệng đáp: “Trên đường kẹt xe.”

Lý Hú nhìn phía sau Chu Tễ Xuyên thăm dò, không thấy cô nhóc anh ta ngày nhớ đêm thương, giọng khó nén mất mát, “Hôm nay em gái nhỏ xinh đẹp không tới à?”

Chu Tễ Xuyên không đáp, anh ấy quay đầu nhìn Hình Tranh theo bản năng, thiếu niên cao lớn khôi ngôi lập tức đổi sắc mặt, nhìn thẳng vào Lý Hú, đôi mắt như có sương đen giăng lối, đằng đằng sát khí, “Anh tìm em ấy làm gì?”

“Không có gì.”

Anh ta không rõ quan hệ giữa họ, chỉ biết lần nào họ đá bóng cũng có một cái đuôi nhỏ theo sau, lúc xem bóng rất yên ắng, ngồi trên thềm đá xa xa.

“Hôm đó tôi đi ngang qua Ngũ Trung có gặp em ấy, em ấy đang mặc đồng phục, tôi tò mò đi theo một đoạn, thấy em ấy rẽ vào một khu nhà rất cũ, biến đâu mất tiêu.”

Anh ta nhẹ nhàng thuật lại bâng quơ, không hề ý thức hành động của mình đã liệt vào hành vi theo đuôi, cũng có thể là, anh ta hoàn toàn không quan tâm những chuyện này.

Hình Tranh từng đá với anh ta vài lần, phong cách hành động của anh ta khác hẳn với dáng vẻ sáng sủa đẹp trai, rất hay giở tiểu xảo trên sân, ra tay vô cùng độc ác, thậm chí từng đá gãy xương sườn người ta một cách ác ý.

“Đừng nói tôi không nhắc nhở anh.”

Mắt Hình Tranh lạnh lẽo, mỗi một chữ đều như vụn băng bắn ra, “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này cách em ấy xa chút.”

“Vì sao?”

Lý Hú cũng thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt của anh, âm cuối âm ngoan đáng sợ: “Phụ nữ mà tao để ý, cuối cùng đều nằm trên giường tao thôi, không có ngoại lệ.”

Mắt Hình Tranh lạnh thấu xương, anh đang bên bờ vực bùng nổ.

“Căng thẳng vậy làm gì, mày từng ngủ với nó rồi à?”

Với anh ta, tất cả phụ nữ đều là món đồ chơi dễ nắm bóp, chỉ đơn giản là vấn đề ném ít hay nhiều tiền mà thôi.

Lý Hú hứng thú đánh giá thiếu niên đang tức giận, nhếch môi cười khiêu khích: “Eo nó trông nhỏ thật, sờ vào có sướng không?”

Hình Tranh lập tức bị chọc giận, anh nắm lấy cổ áo anh ta, nắm đấm bị Chu Tễ Xuyên chặn lại, anh ấy hạ giọng khuyên nhủ, “Dù gì chỗ này cũng là địa bàn của người ta, giờ mày mà ra tay, cả đám anh em đều gặp nạn theo mày đấy.”

Cầu thủ Ngũ Trung đang ở bên kia làm nóng người nghe thấy, hấp tấp chạy đến đây.

Đội bóng đại học Lâm cũng không chịu yếu thế, đứng sau Lý Hú gân cổ gào lên.

Hai đội giương cung bạt kiếm, sân bóng trở nên hỗn loạn.

Hình Tranh vẫn nghe lọt tai, nhanh chóng bình tĩnh lại, giờ anh không chỉ có một mình, phía sau còn cả đội bóng nữa.

Lúc buông tay, anh cố ý đẩy mạnh một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo.

Lý Hú ngăn mấy cầu thủ muốn ra tay giúp anh ta lại, bình tĩnh chỉnh áo bị anh vò nhăn, anh ta nhếch môi cười khinh khỉnh.

Muốn chơi đúng không?

Được thôi.

Trò hay, bắt đầu từ bây giờ.

. . .

Chiều mùa thu, ánh mắt trời dịu dàng, cơn gió se lạnh ghé thăm đất trời.

Trên bàn để ba tờ đề mới tinh, Kiều Hy một tay chống đầu, một tay cầm bút, mơ màng gật gù, đột nhiên cô bị cơn gió lạnh ngoài cửa sổ làm giật mình, viết mấy chữ lên cho có.

Điện thoại trong ngăn tủ vang lên, lúc này hai mí mắt cô đang đánh nhau, tưởng chừng như chuẩn bị gục ngã tới nơi.

Kiều Hy ngáp ngắn ngáp dài lấy điện thoại ra, là Chu Tễ Xuyên gọi.

Bây giờ cái tên này không chịu ngoan ngoãn đá bóng, đi quấy rầy người nghiêm túc học tập như cô làm gì?

Cô nhấn nghe, đầu bên kia dồn dập nói gì đó.

Cô kinh ngạc bật dậy khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch, tim cũng hẫng mất một nhịp.

Chiếc ghế nặng nề ngửa ra sau, đập thật mạnh xuống sàn.

“Ầm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0