Mộng Giới
Đánh giá:
6.6
/10 từ 8 lượt
Đọc truyện Mộng Giới ra chương mới nhất Chương 70, 71, 72 - DocTruyen.Pro. Mộng Giới - Đang tiến hành - Diệp Lưu Nhiên (Ran)
Giới thiệu truyện dị giới đặc sắc này:
Đó là một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, tôi gặp những người tôi từng gặp, những người tôi ngỡ đã quên đi theo thời gian, và cả những con người tôi nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện.
Tất cả tụ tập lại trong cùng một không gian, một lần nữa cùng trò chuyện, vẫn giống như ngày xưa đấy!
Ánh nắng ngày mới dịu dàng xuyên qua từng tán lá cây, nhè nhẹ chiếu tới cửa sổ. Tôi giương đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một căn phòng ký túc xá. Cửa sổ không lớn, trên bệ để một lọ hoa nhỏ xinh. Phía ngoài sương mù lượn lờ.
Tôi nhìn quanh một lượt, bỗng chạy vội vào phòng tắm nhỏ bên cạnh. Nhìn chính mình trong gương, tôi bỗng sửng sốt. Vẫn là gương mặt của tôi, chỉ có điều đã bớt đi vẻ trưởng thành của tuổi tác, thêm vào một phần sức sống thanh xuân. Đôi mắt có hồn không còn bị cận, hơi híp lại tựa như đang cười. Mặc một bộ đồng phục học sinh, cổ áo thắt chiếc nơ nho nhỏ màu xanh. Mái tóc dài thả ra sau, chỉ tết một nhúm tóc nhỏ buông trước ngực.
Một tay nâng lên sờ soạng mặt mình, tay còn lại bám chặt mép váy kìm nén xúc động. Giây lát, suy nghĩ đầu tiên của tôi có phải là mình đã xuyên không hay là đã trùng sinh trở lại vài tuổi như các cuốn truyện ngôn tình từng đọc...
Tôi cùng với bọn họ đều lạc vào một giấc mơ vô tận, cố gắng thoát khỏi và vô tình, nhưng lại vô tình bị cuốn vào vòng xoáy trò chơi.
Tại đây, chúng tôi tìm lại được cho mình những tình bạn đã từng đánh mất, những tiếc nuối được bù đắp và cả những thử thách bí ẩn đầy hiểm nguy đang chực chờ phía trước.
Giới thiệu truyện dị giới đặc sắc này:
Đó là một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, tôi gặp những người tôi từng gặp, những người tôi ngỡ đã quên đi theo thời gian, và cả những con người tôi nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện.
Tất cả tụ tập lại trong cùng một không gian, một lần nữa cùng trò chuyện, vẫn giống như ngày xưa đấy!
Ánh nắng ngày mới dịu dàng xuyên qua từng tán lá cây, nhè nhẹ chiếu tới cửa sổ. Tôi giương đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn cảnh vật xung quanh.
Đây là một căn phòng ký túc xá. Cửa sổ không lớn, trên bệ để một lọ hoa nhỏ xinh. Phía ngoài sương mù lượn lờ.
Tôi nhìn quanh một lượt, bỗng chạy vội vào phòng tắm nhỏ bên cạnh. Nhìn chính mình trong gương, tôi bỗng sửng sốt. Vẫn là gương mặt của tôi, chỉ có điều đã bớt đi vẻ trưởng thành của tuổi tác, thêm vào một phần sức sống thanh xuân. Đôi mắt có hồn không còn bị cận, hơi híp lại tựa như đang cười. Mặc một bộ đồng phục học sinh, cổ áo thắt chiếc nơ nho nhỏ màu xanh. Mái tóc dài thả ra sau, chỉ tết một nhúm tóc nhỏ buông trước ngực.
Một tay nâng lên sờ soạng mặt mình, tay còn lại bám chặt mép váy kìm nén xúc động. Giây lát, suy nghĩ đầu tiên của tôi có phải là mình đã xuyên không hay là đã trùng sinh trở lại vài tuổi như các cuốn truyện ngôn tình từng đọc...
Tôi cùng với bọn họ đều lạc vào một giấc mơ vô tận, cố gắng thoát khỏi và vô tình, nhưng lại vô tình bị cuốn vào vòng xoáy trò chơi.
Tại đây, chúng tôi tìm lại được cho mình những tình bạn đã từng đánh mất, những tiếc nuối được bù đắp và cả những thử thách bí ẩn đầy hiểm nguy đang chực chờ phía trước.