Mộng Xuân (Nph, Ntr)

Không Còn Tác D...

2024-08-21 16:31:31

Tuy nhiên, giấc mơ đêm nay cũng chẳng hề bình yên.

Cô có cảm giác như mình đang nằm trên một chiếc bè gỗ, cơ thể bồng bềnh nhẹ nhàng lắc lư theo từng đợt sóng, có thứ gì đó lạnh lẽo đang quấn quanh mắt cá chân cô. Cô bối rối nhìn xuống thì phát hiện ra đó là một sợi tóc dài màu xanh lam.

“Gì vậy…” Cô sửng sốt.

Sợi tóc xòe ra như con rắn, quấn từ mắt cá chân đến đùi.

Bóng người đó cũng bò từ từ lên tấm bè gỗ, thân hình như động vật máu lạnh vặn vẹo một cách tao nhã, dán sát vào làn da của cô. Làn da nhợt nhạt khác thường, lạnh như nước biển, còn trơn trượt, tiếp xúc với làn da ấm áp mềm mại của cô, khiến cô cảm thấy rùng mình.

Khuôn mặt dưới mái tóc dài đẹp đến nghẹt thở. Nhưng vẻ đẹp này lại đầy nguy hiểm, giống như một con hải quỳ đẹp đẽ nhưng chết chóc.

Giờ phút này Lily đã hoàn toàn không quan tâm đến việc đẹp hay không nữa.

Cô nhanh chóng bị dọa đến choáng váng.

“A, anh Aran…” Cô không dám chớp mắt.

“Bé cưng đáng yêu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cơ thể Aran từ từ bao phủ lấy cô, môi anh ta mơn trớn eo, ngực, xương quai xanh rồi đến môi cô. Khi anh ta mở miệng, Lily lại nhìn thấy những chiếc răng nanh như cá mập, loại răng nhanh chỉ thuộc về động vật săn mồi.

“Trông em ngon lắm.”

Một vật cứng to lớn nhô ra từ giữa hai chân anh ta. Thứ đó dường như có ý thức, chui vào mép quần lót của cô, cọ xát vào giữa hai môi cánh hoa.

Lily ngồi dậy và muốn anh ta ra.

Không ngờ chiếc bè đột nhiên rung lắc rồi lật nhào. Sau khi rơi xuống nước, cô mất đi điểm tựa nên theo bản năng dựa vào người đàn ông trước mặt để chống người dậy, hai chân cô lập tức quấn quanh eo anh ta.

“Ưm... Bé ngoan.” Nam nhân ngư hài lòng thở dài: “Kẹp chặt chân lại.”

Côn thịt lạnh lẽo mềm nhẵn chui vào bên trong miệng huyệt, Lily cảm thấy huyệt nhỏ của mình bị mở ra một cách thô bạo, dương vật như rắn nước bắt đầu đâm chọc không chút do dự, thọc mạnh vào trong, mới đâm nhát đầu tiên mà đã chạm vào miệng tử cung.

Cô hét lên đau đớn và vặn vẹo eo, nhưng điều đó càng khiến con quái vật phấn khích hơn.

Aran thì thầm bên tai cô: “Đừng ồn ào, để anh cho huyệt nhỏ của em ăn no nhé.”

Nó càng ngày càng đâm sâu hơn, không hề có ý định lùi lại, quy đầu to tròn dùng sức cạy mở miệng tử cung, kéo căng những nếp thịt mỏng manh đến mức tối đa, sau đó không cho cô thở hơi nào mà đâm vào một cách hung bạo. Đau quá, cô cảm giác như bên trong mình sắp nứt ra rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Xuân (Nph, Ntr)

Số ký tự: 0