Chương 2
Dạ Đích Đệ Thất Mộng
2024-01-31 00:40:16
04
A.
Với thân hình nhỏ nhắn của ngươi, cái khác thì chưa nói, dù ngươi có làm được thì đứa nhỏ sinh ra phỏng chừng cũng nhỏ như một chú mèo con.
Ta mới không thích đâu.
Ta nắm lấy tay hắn định lấy lại sợi tơ hồng, dù sao đó cũng là vật cuối cùng mẹ ta mua cho ta trước khi ra đi, nhưng hắn lại nói là đã làm mất nó.
Làm ta tức sắp chớt rồi.
Một đường trở về căn nhà nhỏ tồi tàn của ta cách xa thông, có một chiếc xe ngựa xa hoa đậu trước sân.
Chuông ở bốn góc xe hẳn là được làm bằng đồng nguyên chất, bóng lưỡng ở dưới ánh nắng, còn phản quang rực rỡ nữa.
Vừa nhìn thấy chúng ta, bốn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chạy tới và gọi " Đại công tử", một người trong số họ chỉ nhìn chằm chằm vào ta và đưa tay ra nắm lấy cổ họng của ta.
Thật không lễ phép.
Ta hạ chân xuống và duỗi tay ra, thuận thế nắm lấy cánh tay hắn ta và chộp lấy trong không trung, người đàn ông mặc đồ đen vẽ ra một hình bán nguyệt hoàn hảo rồi “Bụp” một tiếng bị ta quăng ngã xuống đất.
Ta là một bông hoa của làng trên xóm dưới.
Nếu không phải ta trời sinh có sức mạnh phi thường thì ta đã không dám sống một mình ở nơi xa xôi hẻo lánh này.
Người đàn ông mặc đồ đen bị ném xuống mặt đỏ bừng, phân nửa không phải đau đớn mà là cảm thấy xấu hổ.
Lúc này Đơn Cẩn mới chậm rì rì mở miệng: “Đừng làm khó dễ nàng, là nàng đã cứu ta.”
Mọi người cúi đầu đồng thanh trả lời: “Vâng.”
Đơn Cẩn bước lên xe ngựa, thay quần áo, chải tóc, sau đó thì giống như nồi canh gà mới ra lò, cả người sáng lấp lánh, thơm ngào ngạt.
Hắn có khí chất cao quý, đứng ở trên cao nhìn ta, đôi lông mày đẹp đẽ hơi nhíu lại và nói: “Ta chưa bao giờ nợ ân tình người khác. Ngươi đã cứu mạng ta. Nói đi, muốn báo đáp điều gì?”
Đôi mắt ta quay tròn như hạt châu liếc nhìn bốn người đàn ông cơ bắp mặc đồ đen.
Thật là một sự lựa chọn khó khăn aaa...
Qua một hồi lâu, Đơn Cẩn và ta đồng thời mở miệng.
Hắn hơi hơi kiêu căng, giọng nói mang theo bố thí: “Không bằng về sau ngươi theo ta, ăn ngon mặc đẹp."
Ta duỗi tay chỉ vào người đàn ông vừa bị ta ném và nói: “Không bằng ngươi để hắn ở lại với ta vài đêm!”
05
Không khí yên tĩnh dị thường, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn của Đơn Cẩn rạn nứt, sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn nặng nề thả rèm xe xuống.
Cuối cùng ta vẫn chọn đi cùng Đơn Cẩn, bởi vì người vừa bị ta chọn nói rằng ở kinh đô có rất nhiều nam tử tinh tráng tuỳ ý ta chọn, bao ta vừa lòng.
Ta nghĩ có lẽ hơn phân nửa là hắn sợ ta quăng chớt hắn khi đang làm việc.
Làm sao có thể chứ, cùng lắm là ta lấy thịt đè người thôi.
Ta mang theo Tiểu Hoa lên xe ngựa của Đơn Cẩn, Tiểu Hoa gâu gâu gâu vào khuôn mặt tảng băng của Đơn Cẩn, còn tè một bãi vào giày của Đơn Cẩn.
Nếu ta không giữ chặt cánh tay Đơn Cẩn, nó đã bị ném xuống sông ngoài xe để tắm rồi.
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh, sắc mặt Đơn Cẩn càng tái nhợt, giống như tuyết vừa rơi vào mùa đông. Lại còn ho khan từng trận từng trận dữ dội.
Có lẽ nào hắn sẽ ch.ết trước khi ta nhìn thấy nam tử tinh tráng không vậy?
Dưới sự lo lắng này, ta cầm chăn quấn chặt người hắn lại.
"Khụ khụ khụ... buông ra!”
Hơi thở của hắn trở nên dữ dội hơn, ho đến mức tai đỏ bừng.
"Không buông, ngươi chính là vì lạnh nên mới ho khan. Khi ta còn nhỏ bị lạnh, mẹ ta thường quấn ta như thế này.”
Cơ thể hắn hơi cứng lại, sau vài hơi thở hắn đưa tay ra định đẩy ta ra.
Trong lúc lôi kéo, ta không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, thế là quần áo của hắn bị xé ra, để lộ bờ vai màu tuyết đầy mê người.
Đơn Đại nghe thấy động tĩnh liền mở rèm ra, nhìn thấy một màn như vậy thì mặt đỏ bừng, “A” một tiếng rồi lại hạ rèm xuống, thấp giọng nói: “Thân thể công tử không tốt, xin Tống cô nương cẩn thận nhiều hơn.”
Aizz, không phải...
Đơn Đại, hãy nghe lời giải thích của ta, ta cảm thấy hứng thú với những người đàn ông nam tính như ngươi thôi.
Nhưng rõ ràng hắn ta không quan tâm đến lời giải thích của ta, bởi vì ta nghe thấy hắn ở kia cười thầm, vui mừng vì chính mình tránh được một kiếp.
Thiếu niên, mọi việc không thể vui mừng quá sớm.
Ta ghét bỏ muốn đẩy Đơn Cẩn ra, nhưng bàn tay lạnh lẽo của hắn kẹp chặt sau gáy ta, khiến ta không thể lùi lại.
Giọng nói của hắn lạnh lùng như băng: “Nhớ kỹ, cho dù ngươi có cứu ta, ta cũng không phải là người ngươi có thể muốn ôm liền ôm, muốn đẩy liền đẩy."
Những ngón tay lạnh như băng của hắn từ từ lướt qua cổ họng ta, sự lạnh lẽo khiến ta rùng mình một cái.
“Hiểu chưa?” hắn hỏi.
Hắn ta thay đổi so với dáng vẻ ốm yếu như gà trước đây, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng, khí tức mạnh mẽ khiến ta khó thở, ta cái người này ham sống sợ chết nên lập tức ngoan ngoãn gật gật cái đầu.
Hắn nhẹ nhàng mà “A” một tiếng, rút ngón tay ra, đổi tư thế dựa vào người ta, nheo mắt thoải mái: “Ngươi còn mềm hơn cả đệm.”
Thứ ngươi dựa vào chính là bộ phận kiêu hãnh nhất trên cơ thể ta, tất nhiên là mềm mại!
Đêm đó chúng ta nghỉ ở trong một quán trọ, sau khi màn đêm buông xuống, hắn càng ho nhiều hơn.
Ta ở gian phòng cách vách với hắn, thật sự là không yên tâm khi nghe thấy âm thanh đó nên ta đã đi xem sao. Tình cờ hắn đang uống thuốc.
Một nắm lớn viên thuốc màu đen, ước chừng có mười mấy viên, lớn lớn bé bé, hắn đổ hết vào miệng, lông mày nhíu lại, hầu kết lăn liên tục. Ta nhịn không được nói: “Ngươi bị ngốc à? Không biết chia ra uống mấy lần sao?”
Hắn ngước mắt lên liếc nhìn ta một cái, nặng nề nuốt nước bọt, khàn giọng nói: “Quá đắng, không muốn chia ra uống nhiều lần." Ta cười một cái: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ … ”
Chưa kịp nói xong chữ “đắng”, hắn ta đột nhiên nắm lấy cằm ta nhét thứ gì đó vào miệng ta: “Ngươi không sợ thì cũng cho ngươi một viên.”
Đương nhiên là ta cũng sợ!
Ta “Phi phi phi” muốn nhổ nó ra, nhưng vị ngọt đã nổ tung trong miệng ta.
Hóa ra nó không phải là thuốc mà là một loại mứt hoa quả siêu ngọt.
Đơn Đại ở bên cạnh bĩu môi lải nhải: “Đây là viên cuối cùng...”
Đơn Cẩn nhàn nhạt nhìn ta, ánh nến mờ ảo làm dịu đi nét mặt lạnh lùng của hắn, hắn nói bằng giọng ấm áp: “Thuốc cũng đã uống rồi, mau đi ngủ đi.”
Aizz.
Ta thực sự là một cô gái có tấm lòng nhân hậu, mứt hoa quả ngọt ngào đến tận chân tóc đó đã thu phục được ta, những ngày sau đó ta đều rất ngoan ngoãn.
Sau năm ngày đi đường xóc nảy, cuối cùng chúng ta cũng đến được Hầu phủ.
Quá xa hoa, một đôi mắt của ta còn không đủ để xem, chẳng trách Đơn Cẩn khi ra ngoài lại ăn mặc như một con gà cảnh.
Vừa về đến phủ, hắn đã được quản gia mời đến gặp lão hầu gia, cũng tính là hắn có lương tâm, trước khi rời đi còn phân phó Đơn Đại sắp xếp cho ta.
Ta vội vàng rửa mặt, rồi thay một bộ quần áo nha hoàn, sau đó túm chặt Đơn Đại, kích động và hưng phấn: “Đi, chúng ta đi tìm nam nhân đi.”
A.
Với thân hình nhỏ nhắn của ngươi, cái khác thì chưa nói, dù ngươi có làm được thì đứa nhỏ sinh ra phỏng chừng cũng nhỏ như một chú mèo con.
Ta mới không thích đâu.
Ta nắm lấy tay hắn định lấy lại sợi tơ hồng, dù sao đó cũng là vật cuối cùng mẹ ta mua cho ta trước khi ra đi, nhưng hắn lại nói là đã làm mất nó.
Làm ta tức sắp chớt rồi.
Một đường trở về căn nhà nhỏ tồi tàn của ta cách xa thông, có một chiếc xe ngựa xa hoa đậu trước sân.
Chuông ở bốn góc xe hẳn là được làm bằng đồng nguyên chất, bóng lưỡng ở dưới ánh nắng, còn phản quang rực rỡ nữa.
Vừa nhìn thấy chúng ta, bốn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chạy tới và gọi " Đại công tử", một người trong số họ chỉ nhìn chằm chằm vào ta và đưa tay ra nắm lấy cổ họng của ta.
Thật không lễ phép.
Ta hạ chân xuống và duỗi tay ra, thuận thế nắm lấy cánh tay hắn ta và chộp lấy trong không trung, người đàn ông mặc đồ đen vẽ ra một hình bán nguyệt hoàn hảo rồi “Bụp” một tiếng bị ta quăng ngã xuống đất.
Ta là một bông hoa của làng trên xóm dưới.
Nếu không phải ta trời sinh có sức mạnh phi thường thì ta đã không dám sống một mình ở nơi xa xôi hẻo lánh này.
Người đàn ông mặc đồ đen bị ném xuống mặt đỏ bừng, phân nửa không phải đau đớn mà là cảm thấy xấu hổ.
Lúc này Đơn Cẩn mới chậm rì rì mở miệng: “Đừng làm khó dễ nàng, là nàng đã cứu ta.”
Mọi người cúi đầu đồng thanh trả lời: “Vâng.”
Đơn Cẩn bước lên xe ngựa, thay quần áo, chải tóc, sau đó thì giống như nồi canh gà mới ra lò, cả người sáng lấp lánh, thơm ngào ngạt.
Hắn có khí chất cao quý, đứng ở trên cao nhìn ta, đôi lông mày đẹp đẽ hơi nhíu lại và nói: “Ta chưa bao giờ nợ ân tình người khác. Ngươi đã cứu mạng ta. Nói đi, muốn báo đáp điều gì?”
Đôi mắt ta quay tròn như hạt châu liếc nhìn bốn người đàn ông cơ bắp mặc đồ đen.
Thật là một sự lựa chọn khó khăn aaa...
Qua một hồi lâu, Đơn Cẩn và ta đồng thời mở miệng.
Hắn hơi hơi kiêu căng, giọng nói mang theo bố thí: “Không bằng về sau ngươi theo ta, ăn ngon mặc đẹp."
Ta duỗi tay chỉ vào người đàn ông vừa bị ta ném và nói: “Không bằng ngươi để hắn ở lại với ta vài đêm!”
05
Không khí yên tĩnh dị thường, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn của Đơn Cẩn rạn nứt, sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn nặng nề thả rèm xe xuống.
Cuối cùng ta vẫn chọn đi cùng Đơn Cẩn, bởi vì người vừa bị ta chọn nói rằng ở kinh đô có rất nhiều nam tử tinh tráng tuỳ ý ta chọn, bao ta vừa lòng.
Ta nghĩ có lẽ hơn phân nửa là hắn sợ ta quăng chớt hắn khi đang làm việc.
Làm sao có thể chứ, cùng lắm là ta lấy thịt đè người thôi.
Ta mang theo Tiểu Hoa lên xe ngựa của Đơn Cẩn, Tiểu Hoa gâu gâu gâu vào khuôn mặt tảng băng của Đơn Cẩn, còn tè một bãi vào giày của Đơn Cẩn.
Nếu ta không giữ chặt cánh tay Đơn Cẩn, nó đã bị ném xuống sông ngoài xe để tắm rồi.
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh, sắc mặt Đơn Cẩn càng tái nhợt, giống như tuyết vừa rơi vào mùa đông. Lại còn ho khan từng trận từng trận dữ dội.
Có lẽ nào hắn sẽ ch.ết trước khi ta nhìn thấy nam tử tinh tráng không vậy?
Dưới sự lo lắng này, ta cầm chăn quấn chặt người hắn lại.
"Khụ khụ khụ... buông ra!”
Hơi thở của hắn trở nên dữ dội hơn, ho đến mức tai đỏ bừng.
"Không buông, ngươi chính là vì lạnh nên mới ho khan. Khi ta còn nhỏ bị lạnh, mẹ ta thường quấn ta như thế này.”
Cơ thể hắn hơi cứng lại, sau vài hơi thở hắn đưa tay ra định đẩy ta ra.
Trong lúc lôi kéo, ta không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, thế là quần áo của hắn bị xé ra, để lộ bờ vai màu tuyết đầy mê người.
Đơn Đại nghe thấy động tĩnh liền mở rèm ra, nhìn thấy một màn như vậy thì mặt đỏ bừng, “A” một tiếng rồi lại hạ rèm xuống, thấp giọng nói: “Thân thể công tử không tốt, xin Tống cô nương cẩn thận nhiều hơn.”
Aizz, không phải...
Đơn Đại, hãy nghe lời giải thích của ta, ta cảm thấy hứng thú với những người đàn ông nam tính như ngươi thôi.
Nhưng rõ ràng hắn ta không quan tâm đến lời giải thích của ta, bởi vì ta nghe thấy hắn ở kia cười thầm, vui mừng vì chính mình tránh được một kiếp.
Thiếu niên, mọi việc không thể vui mừng quá sớm.
Ta ghét bỏ muốn đẩy Đơn Cẩn ra, nhưng bàn tay lạnh lẽo của hắn kẹp chặt sau gáy ta, khiến ta không thể lùi lại.
Giọng nói của hắn lạnh lùng như băng: “Nhớ kỹ, cho dù ngươi có cứu ta, ta cũng không phải là người ngươi có thể muốn ôm liền ôm, muốn đẩy liền đẩy."
Những ngón tay lạnh như băng của hắn từ từ lướt qua cổ họng ta, sự lạnh lẽo khiến ta rùng mình một cái.
“Hiểu chưa?” hắn hỏi.
Hắn ta thay đổi so với dáng vẻ ốm yếu như gà trước đây, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng, khí tức mạnh mẽ khiến ta khó thở, ta cái người này ham sống sợ chết nên lập tức ngoan ngoãn gật gật cái đầu.
Hắn nhẹ nhàng mà “A” một tiếng, rút ngón tay ra, đổi tư thế dựa vào người ta, nheo mắt thoải mái: “Ngươi còn mềm hơn cả đệm.”
Thứ ngươi dựa vào chính là bộ phận kiêu hãnh nhất trên cơ thể ta, tất nhiên là mềm mại!
Đêm đó chúng ta nghỉ ở trong một quán trọ, sau khi màn đêm buông xuống, hắn càng ho nhiều hơn.
Ta ở gian phòng cách vách với hắn, thật sự là không yên tâm khi nghe thấy âm thanh đó nên ta đã đi xem sao. Tình cờ hắn đang uống thuốc.
Một nắm lớn viên thuốc màu đen, ước chừng có mười mấy viên, lớn lớn bé bé, hắn đổ hết vào miệng, lông mày nhíu lại, hầu kết lăn liên tục. Ta nhịn không được nói: “Ngươi bị ngốc à? Không biết chia ra uống mấy lần sao?”
Hắn ngước mắt lên liếc nhìn ta một cái, nặng nề nuốt nước bọt, khàn giọng nói: “Quá đắng, không muốn chia ra uống nhiều lần." Ta cười một cái: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ … ”
Chưa kịp nói xong chữ “đắng”, hắn ta đột nhiên nắm lấy cằm ta nhét thứ gì đó vào miệng ta: “Ngươi không sợ thì cũng cho ngươi một viên.”
Đương nhiên là ta cũng sợ!
Ta “Phi phi phi” muốn nhổ nó ra, nhưng vị ngọt đã nổ tung trong miệng ta.
Hóa ra nó không phải là thuốc mà là một loại mứt hoa quả siêu ngọt.
Đơn Đại ở bên cạnh bĩu môi lải nhải: “Đây là viên cuối cùng...”
Đơn Cẩn nhàn nhạt nhìn ta, ánh nến mờ ảo làm dịu đi nét mặt lạnh lùng của hắn, hắn nói bằng giọng ấm áp: “Thuốc cũng đã uống rồi, mau đi ngủ đi.”
Aizz.
Ta thực sự là một cô gái có tấm lòng nhân hậu, mứt hoa quả ngọt ngào đến tận chân tóc đó đã thu phục được ta, những ngày sau đó ta đều rất ngoan ngoãn.
Sau năm ngày đi đường xóc nảy, cuối cùng chúng ta cũng đến được Hầu phủ.
Quá xa hoa, một đôi mắt của ta còn không đủ để xem, chẳng trách Đơn Cẩn khi ra ngoài lại ăn mặc như một con gà cảnh.
Vừa về đến phủ, hắn đã được quản gia mời đến gặp lão hầu gia, cũng tính là hắn có lương tâm, trước khi rời đi còn phân phó Đơn Đại sắp xếp cho ta.
Ta vội vàng rửa mặt, rồi thay một bộ quần áo nha hoàn, sau đó túm chặt Đơn Đại, kích động và hưng phấn: “Đi, chúng ta đi tìm nam nhân đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro