Chương 1
Dạ Đích Đệ Thất Mộng
2024-01-31 00:40:16
01
Ta ra sông giặt quần áo và vớt được một người đàn ông, ta dùng chiếc bàn chải to chà cho hắn, thế mà trông cũng khá là đẹp mã.
Làn da của hắn mềm mại như đậu phụ, lông mày đen như mực, tóc mềm mượt, một chút cũng không hề rối.
Đáng tiếc thân thể của hắn bị thương nặng, lại rất gầy, nhấc lên còn không nặng bằng một khối gỗ dẻ, bằng không thì ta có thể tìm hắn mượn một hạt giống.
Tiếc nuối một hồi, sau đó ta lại có ý tưởng khác.
Ta một tay xách thùng gỗ lớn, một tay khiêng hắn, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nhỏ, người đàn ông bất tỉnh đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng và cứng rắn: “Ném ta xuống rồi chạy nhanh đi, nếu không thì ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Nghe một chút, đây có phải là thái độ nên có đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?
Ta giữ chặt eo hắn nói: “Khó mà làm được, ngươi còn chưa có báo ân đâu.”
"Khụ khụ khụ...” người đàn ông cố nén ho, " Có người đuổi theo."
Vừa dứt lời, ta nghe thấy một giọng nói lớn: “Hắn ở kia!”
Theo sát sau đó là tiếng bước chân phần phật dẫm trên lá khô và tiếng mũi tên vèo vèo bắn lại đây.
Ch.ết tiệt.
Người đàn ông này, ta giữ hắn lại vẫn còn hữu dụng, cũng không thể để người bắt đi.
Ta lập tức nhấc chân, một đường chạy như điên, những người phía sau đuổi theo ta không ngừng, dai như kẹo mạch nha ấy.
Người đàn ông trên vai bị xóc nảy dẫn đến ho khan không ngừng: “Ngươi ném thùng nước... đi."
"Ta có ném thì ném ngươi chứ không thể ném thùng, quần áo của ta đều ở bên trong."
Ta vốn là nghèo, nếu vứt hết thì lấy gì mà mua mới đây?
Ta quen thuộc với địa hình trong núi, hơn nữa bước chân ta nhanh nhẹn và khỏe mạnh, những người đó cứ đuổi theo ta nhưng không đuổi kịp.
Tên mặt sẹo cầm đầu hung ác nói: “Nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ bắn một loạt mũi tên."
Sau khi chạy một quãng đường dài, ta thở hổn hển, mà phía trước mặt ta là một vách đá.
02
Ta đặt thùng nước xuống, ôm chặt người đàn ông để ngăn chặn sự vùng vẫy của hắn, quay lại mỉm cười ha ha với đám người đàn ông mặc đồ đen rồi thả người nhảy xuống vách đá.
Tiếng gió gào rít bên tai ta, mang theo giọng nói khẩn thiết của người đàn ông: “ Ngươi điên rồi sao?”
Tình huống giống như lần trước ta vô tình bị ngã, cành cây lớn dưới chân vách đá đã chặn đà rơi của chúng ta, nên ta nhân thể lăn sang một bên. Kết quả lại đập đầu vào một tảng đá lớn.
Một trận đầu váng mắt hoa.
Trước khi bất tỉnh, ta rút sợi dây màu đỏ quấn quanh tay người đàn ông: “Mạng sống của ngươi là của ta, không… không được nhân cơ hội trốn thoát.”
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, ta đã nằm trên giường, chiếc thùng gỗ lớn cũng đang an ổn mà đứng ở ngoài sân.
Người đàn ông đang ngủ trên mặt đất cạnh ta, ở dưới lót một lớp rơm dày.
Hàng mi đen như cánh bướm rơi xuống khuôn mặt không chút huyết sắc của hắn.
Cũng khá đẹp, nhưng lại là con ma ốm.
Ta đứng dậy đi nấu cháo, khi quay lại thì thấy hắn đã tỉnh, nghe nói ta họ Tống, từ nhỏ ta đã không có cha, đôi mắt đen như than của hắn ngạc nhiên mà nhìn khuôn mặt ta một cách cẩn thận.
Chậc.
Có lẽ là không ngờ ở quê lại có một người phụ nữ xinh đẹp như ta.
Ta hầu hạ hắn ăn ngon ngủ kỹ trong vài ngày, ta mới biết anh ta tên là Đơn Cẩn, không có một xu dính túi, những điều khác... ta cũng không có hỏi được.
Năm ngày sau, khuôn mặt trắng bệch của hắn cuối cùng cũng có chút huyết sắc, ta kéo hắn ra ngoài.
Dọc đường đi, cái miệng nhỏ của ta không ngừng nói: “Ta dẫn ngươi đi chỗ có mì trắng và cơm ngon. Lát nữa ngươi phối hợp một chút.”
“Trần viên ngoại đang tìm thư đồng cho con trai. Lát nữa ngươi sẽ nói rằng chính mình đã từng đọc sách, nghe thấy không?”
Anh ấy không nói gì, đôi mắt đen của chăm chú nhìn ta đầy thích thú, như thể hắn đang nhìn lũ khỉ biểu diễn ở chợ.
Khi chúng ta đến nơi, ta chém gió ba hoa chích choè với Trần quản gia rằng hắn là biểu đệ bà con xa của ta - Nhị Ngưu, biết đọc và cũng biết cách phục vụ người, làm thư đồng ba năm chỉ cần hai lượng bạc.
Đôi mắt của Trần quản gia sáng lên khi nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, đi qua chuẩn bị hỏi chuyện.
Kết quả, người vẫn đang khỏe mạnh dọc đường đi đột nhiên bắt đầu ho khan, ho đến trời đất điên đảo, tê tâm liệt phế.
Cơn ho khiến khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, trông đáng thương vô cùng.
Đương nhiên, vụ mua bán này đã thất bại.
Hai lạng bạc chưa tới tay đã bay mất, ta tức ch.ết mất, vùi đầu đi về.
Hắn còn đi theo ta suốt một đường.
Người thì gầy như một cây trúc nhưng đôi chân lại khá nhanh nhẹn.
Còn không ho một tiếng nào.
Ta phanh gấp, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “ Ngươi còn đi theo ta làm gì?”
Đôi mắt đen láy của Đơn Cẩn nhìn chằm chằm vào ta, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Ngươi cứu ta, chính là vì hai lượng bạc?”
03
Vừa rồi quả nhiên là giả vờ.
Rất tức giận!
Ta hung hăng trợn trắng mắt: “Còn không phải sao, nếu không ngươi cho rằng ta là Quán Thế Âm Bồ Tát hạ phàm sao. Nếu ta biết ngươi ngay cả hai lượng bạc cũng không đáng giá, ta sẽ làm gì? Tại sao ta phải tốn công sức này...?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn như bị sơn đen, đôi mắt đen trầm xuống, nói: “Niệm tình người một mình sinh hoạt khổ sở, ta không …”
Lời còn chưa dứt, ta đã nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên gọi ta: “Minh Nguyệt...”
Ta theo tiếng nhìn lại, tức khắc vui vẻ ra mặt: “Đại Ngưu ca … ”
Đại Ngưu là con trai duy nhất của trưởng thôn, hắn bẻ một đoạn củ sen trong giỏ đưa cho ta: “Minh Nguyệt, vừa mới đào, cho nàng ăn."
Ta nuốt nước miếng xuống, lắc đầu: “Không cần, Đại Ngưu ca, hai lạng bạc ta còn phải chuẩn bị một thời gian nữa."
Mặt Đại Ngưu đỏ bừng, đôi bàn tay lấm bùn siết chặt sợi dây thừng của cái giỏ: “Minh Nguyệt, nếu nàng thực sự muốn thì số bạc kia không cần cũng được. Hôm nay…”
Ta vội ngắt lời hắn: “Không được, chúng ta đã đồng ý rồi.”
Đan Ngưu thở dài: “Vậy thì nàng nhanh một chút, cha ta đã tự định hôn ước cho ta rồi."
Ta gật đầu thật mạnh.
Nhìn Đại Ngưu đi xa, Đơn Cẩn nhàn nhạt đặt câu hỏi: “Ngươi thiếu hắn hai lượng bạc, hắn chờ lấy tiền để cưới vợ?”
Ta giận dữ đáp: “Không phải, ta cho hắn hai lượng bạc, hắn sẽ ngủ với ta vài đêm để ta có thể thuận lợi mang thai.”
Lúc đó chúng ta đúng lúc đang đi ở bờ ruộng, hắn nghe xong lời này, lòng bàn chân trượt xuống, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Hắn nhìn ta với loại ánh mắt không thể tưởng tượng.
Ta cũng trừng mắt nhìn lại và nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đàn ông được phép trả tiền để ngủ với phụ nữ, nhưng phụ nữ không được phép trả tiền để ngủ với đàn ông sao? Ta và Đại Ngưu ca là mối quan hệ tiền bạc thuần túy.”
“Nếu vừa rồi ngươi phối hợp một chút … ” Ta vuốt ve cái bụng với vẻ mặt tiếc nuối, “Có lẽ bây giờ ta đã có một đứa con.”
Mẹ ta bị đuổi ra khỏi nhà sau khi mang thai trước lúc lập gia đình, người đàn ông nói mấy lời hoa ngôn xảo ngữ còn không xuất hiện. Bà ấy đã nói với ta từ khi ta còn nhỏ: Nam nhân không một người nào tốt.
Mẹ ta mất cách đây ba năm, chỉ còn lại một mình ta, rất cô độc.
Ta không muốn kết hôn, nhưng ta muốn có một đứa con của riêng mình, nhìn khắp cả thôn, chỉ có gia đình Đại Ngưu là ai cũng có thân thể mạnh mẽ.
Trẻ em sinh ra ở nông thôn không cần quá thông minh nhưng nhất định phải có sức khỏe tốt mới có thể sống lâu.
Đơn Cẩn cực kỳ khiếp sợ sau khi nghe lời tranh luận của ta, sau đó lặng lẽ kéo chặt cổ áo của chính mình
Ta ra sông giặt quần áo và vớt được một người đàn ông, ta dùng chiếc bàn chải to chà cho hắn, thế mà trông cũng khá là đẹp mã.
Làn da của hắn mềm mại như đậu phụ, lông mày đen như mực, tóc mềm mượt, một chút cũng không hề rối.
Đáng tiếc thân thể của hắn bị thương nặng, lại rất gầy, nhấc lên còn không nặng bằng một khối gỗ dẻ, bằng không thì ta có thể tìm hắn mượn một hạt giống.
Tiếc nuối một hồi, sau đó ta lại có ý tưởng khác.
Ta một tay xách thùng gỗ lớn, một tay khiêng hắn, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nhỏ, người đàn ông bất tỉnh đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng và cứng rắn: “Ném ta xuống rồi chạy nhanh đi, nếu không thì ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Nghe một chút, đây có phải là thái độ nên có đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?
Ta giữ chặt eo hắn nói: “Khó mà làm được, ngươi còn chưa có báo ân đâu.”
"Khụ khụ khụ...” người đàn ông cố nén ho, " Có người đuổi theo."
Vừa dứt lời, ta nghe thấy một giọng nói lớn: “Hắn ở kia!”
Theo sát sau đó là tiếng bước chân phần phật dẫm trên lá khô và tiếng mũi tên vèo vèo bắn lại đây.
Ch.ết tiệt.
Người đàn ông này, ta giữ hắn lại vẫn còn hữu dụng, cũng không thể để người bắt đi.
Ta lập tức nhấc chân, một đường chạy như điên, những người phía sau đuổi theo ta không ngừng, dai như kẹo mạch nha ấy.
Người đàn ông trên vai bị xóc nảy dẫn đến ho khan không ngừng: “Ngươi ném thùng nước... đi."
"Ta có ném thì ném ngươi chứ không thể ném thùng, quần áo của ta đều ở bên trong."
Ta vốn là nghèo, nếu vứt hết thì lấy gì mà mua mới đây?
Ta quen thuộc với địa hình trong núi, hơn nữa bước chân ta nhanh nhẹn và khỏe mạnh, những người đó cứ đuổi theo ta nhưng không đuổi kịp.
Tên mặt sẹo cầm đầu hung ác nói: “Nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ bắn một loạt mũi tên."
Sau khi chạy một quãng đường dài, ta thở hổn hển, mà phía trước mặt ta là một vách đá.
02
Ta đặt thùng nước xuống, ôm chặt người đàn ông để ngăn chặn sự vùng vẫy của hắn, quay lại mỉm cười ha ha với đám người đàn ông mặc đồ đen rồi thả người nhảy xuống vách đá.
Tiếng gió gào rít bên tai ta, mang theo giọng nói khẩn thiết của người đàn ông: “ Ngươi điên rồi sao?”
Tình huống giống như lần trước ta vô tình bị ngã, cành cây lớn dưới chân vách đá đã chặn đà rơi của chúng ta, nên ta nhân thể lăn sang một bên. Kết quả lại đập đầu vào một tảng đá lớn.
Một trận đầu váng mắt hoa.
Trước khi bất tỉnh, ta rút sợi dây màu đỏ quấn quanh tay người đàn ông: “Mạng sống của ngươi là của ta, không… không được nhân cơ hội trốn thoát.”
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, ta đã nằm trên giường, chiếc thùng gỗ lớn cũng đang an ổn mà đứng ở ngoài sân.
Người đàn ông đang ngủ trên mặt đất cạnh ta, ở dưới lót một lớp rơm dày.
Hàng mi đen như cánh bướm rơi xuống khuôn mặt không chút huyết sắc của hắn.
Cũng khá đẹp, nhưng lại là con ma ốm.
Ta đứng dậy đi nấu cháo, khi quay lại thì thấy hắn đã tỉnh, nghe nói ta họ Tống, từ nhỏ ta đã không có cha, đôi mắt đen như than của hắn ngạc nhiên mà nhìn khuôn mặt ta một cách cẩn thận.
Chậc.
Có lẽ là không ngờ ở quê lại có một người phụ nữ xinh đẹp như ta.
Ta hầu hạ hắn ăn ngon ngủ kỹ trong vài ngày, ta mới biết anh ta tên là Đơn Cẩn, không có một xu dính túi, những điều khác... ta cũng không có hỏi được.
Năm ngày sau, khuôn mặt trắng bệch của hắn cuối cùng cũng có chút huyết sắc, ta kéo hắn ra ngoài.
Dọc đường đi, cái miệng nhỏ của ta không ngừng nói: “Ta dẫn ngươi đi chỗ có mì trắng và cơm ngon. Lát nữa ngươi phối hợp một chút.”
“Trần viên ngoại đang tìm thư đồng cho con trai. Lát nữa ngươi sẽ nói rằng chính mình đã từng đọc sách, nghe thấy không?”
Anh ấy không nói gì, đôi mắt đen của chăm chú nhìn ta đầy thích thú, như thể hắn đang nhìn lũ khỉ biểu diễn ở chợ.
Khi chúng ta đến nơi, ta chém gió ba hoa chích choè với Trần quản gia rằng hắn là biểu đệ bà con xa của ta - Nhị Ngưu, biết đọc và cũng biết cách phục vụ người, làm thư đồng ba năm chỉ cần hai lượng bạc.
Đôi mắt của Trần quản gia sáng lên khi nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, đi qua chuẩn bị hỏi chuyện.
Kết quả, người vẫn đang khỏe mạnh dọc đường đi đột nhiên bắt đầu ho khan, ho đến trời đất điên đảo, tê tâm liệt phế.
Cơn ho khiến khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, trông đáng thương vô cùng.
Đương nhiên, vụ mua bán này đã thất bại.
Hai lạng bạc chưa tới tay đã bay mất, ta tức ch.ết mất, vùi đầu đi về.
Hắn còn đi theo ta suốt một đường.
Người thì gầy như một cây trúc nhưng đôi chân lại khá nhanh nhẹn.
Còn không ho một tiếng nào.
Ta phanh gấp, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “ Ngươi còn đi theo ta làm gì?”
Đôi mắt đen láy của Đơn Cẩn nhìn chằm chằm vào ta, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Ngươi cứu ta, chính là vì hai lượng bạc?”
03
Vừa rồi quả nhiên là giả vờ.
Rất tức giận!
Ta hung hăng trợn trắng mắt: “Còn không phải sao, nếu không ngươi cho rằng ta là Quán Thế Âm Bồ Tát hạ phàm sao. Nếu ta biết ngươi ngay cả hai lượng bạc cũng không đáng giá, ta sẽ làm gì? Tại sao ta phải tốn công sức này...?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn như bị sơn đen, đôi mắt đen trầm xuống, nói: “Niệm tình người một mình sinh hoạt khổ sở, ta không …”
Lời còn chưa dứt, ta đã nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên gọi ta: “Minh Nguyệt...”
Ta theo tiếng nhìn lại, tức khắc vui vẻ ra mặt: “Đại Ngưu ca … ”
Đại Ngưu là con trai duy nhất của trưởng thôn, hắn bẻ một đoạn củ sen trong giỏ đưa cho ta: “Minh Nguyệt, vừa mới đào, cho nàng ăn."
Ta nuốt nước miếng xuống, lắc đầu: “Không cần, Đại Ngưu ca, hai lạng bạc ta còn phải chuẩn bị một thời gian nữa."
Mặt Đại Ngưu đỏ bừng, đôi bàn tay lấm bùn siết chặt sợi dây thừng của cái giỏ: “Minh Nguyệt, nếu nàng thực sự muốn thì số bạc kia không cần cũng được. Hôm nay…”
Ta vội ngắt lời hắn: “Không được, chúng ta đã đồng ý rồi.”
Đan Ngưu thở dài: “Vậy thì nàng nhanh một chút, cha ta đã tự định hôn ước cho ta rồi."
Ta gật đầu thật mạnh.
Nhìn Đại Ngưu đi xa, Đơn Cẩn nhàn nhạt đặt câu hỏi: “Ngươi thiếu hắn hai lượng bạc, hắn chờ lấy tiền để cưới vợ?”
Ta giận dữ đáp: “Không phải, ta cho hắn hai lượng bạc, hắn sẽ ngủ với ta vài đêm để ta có thể thuận lợi mang thai.”
Lúc đó chúng ta đúng lúc đang đi ở bờ ruộng, hắn nghe xong lời này, lòng bàn chân trượt xuống, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Hắn nhìn ta với loại ánh mắt không thể tưởng tượng.
Ta cũng trừng mắt nhìn lại và nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đàn ông được phép trả tiền để ngủ với phụ nữ, nhưng phụ nữ không được phép trả tiền để ngủ với đàn ông sao? Ta và Đại Ngưu ca là mối quan hệ tiền bạc thuần túy.”
“Nếu vừa rồi ngươi phối hợp một chút … ” Ta vuốt ve cái bụng với vẻ mặt tiếc nuối, “Có lẽ bây giờ ta đã có một đứa con.”
Mẹ ta bị đuổi ra khỏi nhà sau khi mang thai trước lúc lập gia đình, người đàn ông nói mấy lời hoa ngôn xảo ngữ còn không xuất hiện. Bà ấy đã nói với ta từ khi ta còn nhỏ: Nam nhân không một người nào tốt.
Mẹ ta mất cách đây ba năm, chỉ còn lại một mình ta, rất cô độc.
Ta không muốn kết hôn, nhưng ta muốn có một đứa con của riêng mình, nhìn khắp cả thôn, chỉ có gia đình Đại Ngưu là ai cũng có thân thể mạnh mẽ.
Trẻ em sinh ra ở nông thôn không cần quá thông minh nhưng nhất định phải có sức khỏe tốt mới có thể sống lâu.
Đơn Cẩn cực kỳ khiếp sợ sau khi nghe lời tranh luận của ta, sau đó lặng lẽ kéo chặt cổ áo của chính mình
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro