Chương 8
Dạ Đích Đệ Thất Mộng
2024-01-31 00:40:16
19
Đôi mắt chán nản của ta lập tức sáng lên, ta cong môi: “Vậy thì ngươi phải về sớm một chút, nếu không ta sẽ ăn hết đó."
Đơn Cẩn chân trước mới vừa đi, Tống Tranh chân sau đã nghe mùi mà tới.
Hắn khịt mũi, liếm miệng: “Quận chúa, nhìn không ra nàng còn có tay nghề này."
Ta đắc ý dào dạt nói: “Chuyện ngươi chưa biết còn nhiều lắm.”
Hắn mỉm cười và đưa cho ta một chiếc hộp.
Ta mở nó ra và thấy, trời ơi, thằng nhóc này, bên trong có mười mấy hoa cài tóc với nhiều hình dạng khác nhau.
Tống Tranh cười rạng rỡ: “Đều cho nàng đó, cái này cũng không thể cho heo ăn được đúng không.”
Ta hung hăng mà nuốt nước miếng xuống, đem hộp đẩy trở về.
Không có công lao thì không được nhận thưởng.
Bây giờ ta đang sống nhờ ở Hầu phủ, không thể làm Đơn Cẩn mất mặt được.
Sau khi bị ta từ chối, Tống Tranh cũng không hề tức giận, ngược lại càng cười vui vẻ hơn, đi tới nhỏ giọng nói: “Nghe nói nàng muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ để sinh con. Nàng thấy ta như thế nào?”
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ ngực chính mình.
Ta bẻ đầu con thỏ nhét vào miệng hắn: “Chẳng ra gì.”
Chưa nói đến hình dáng cơ thể, nhưng hắn vừa mới ngồi đây được một lúc thì đã có năm nữ tử liếc mắt đưa mày với hắn rồi.
Nếu mà cái tính háo sắc này di truyền thì phải làm sao.
Hắn bị bỏng miệng đến kêu lên một tiếng, nhổ đầu thỏ ra, đưa tay kéo hai chân thỏ: “Ta tốt xấu cũng là Tống tiểu tướng quân, nàng lại cho ta ăn cái này!”
Kết quả là tay vừa mới chạm vào, đã bị ta dùng một đôi que cời than vỗ vào mu bàn tay: “Tránh ra, cái này là để dành cho Đơn Cẩn."
"Nếu ngươi không muốn ăn đầu, ngươi có thể về chỗ của mình đi."
Tống Tranh bĩu môi tủi thân: “ Nàng là người đầu tiên ở kinh thành dám cái này để chiêu đãi ta.”
Hắn nhỏ giọng lầu bầu: “Liền ỷ vào ta thích nàng.”
Con thỏ được nướng rất thơm, ta ăn đến miệng bóng nhẫy dầu, hạnh phúc đến mức suýt thăng thiên.
Tống Tranh bên cạnh ngừng động tác chọc chọc đầu thỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn ta: “Ăn ngon như vậy sao?”
Ta mút ngón tay và nói: “Đây là lần đầu tiên ta ăn nó. Trước kia ở nông thôn, bắt được một con thỏ, ta cũng không nỡ ăn thịt. Ta sẽ phải bán để lấy tiền mua dầu, muối, còn có vải.”
“Các loại gia vị như hạt tiêu và bột thì là, trước đây ta cũng chưa từng thấy qua.”
Lửa trại tí tách vang lên, ta thản nhiên mỉm cười với hắn: “Làm quận chúa cũng khá tốt đẹp đấy.”
Ánh lửa phản chiếu trong mắt Tống Tranh, hầu kết nặng nề lăn xuống, hắn tay mắt lanh lẹ xé một chiếc chân thỏ nhét vào miệng ta: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
"Chỉ cần nàng muốn ăn thì ta sẽ bao nàng ăn thỏ cả đời."
Đơn Cẩn đi thật lâu, đôi đùi thỏ hết lạnh rồi lại nóng, nóng rồi lại lạnh, cuối cùng đến khi hắn quay lại, chúng đã trở nên khô khốc và cứng ngắc.
Hắn uống xong rượu, trên người mùi rượu lấn át mùi bạc hà.
Hắn liếc nhìn đôi đùi thỏ teo tóp và khẽ cau mày.
Ta co rúm người lại, đem cái đĩa nhét vào tay Tống Tranh: “Không phải là ngươi ồn ào muốn ăn sao? Đây, cho ngươi ăn đủ luôn.”
Tống Tranh trợn tròn mắt: “Đã như thế này rồi, nàng lại đưa cho ta?”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không muốn ăn thì trả lại cho ta!”
Tống Tranh cắn thật mạnh từng cái chân thỏ, lầu bầu trong miệng: “Không được. Đồ nàng đã cho ta thì đừng nghĩ tới chuyện lấy lại."
Ta quay lại nói với Đơn Cẩn: “Lần sau bắt được con thỏ, ta sẽ nướng cho ngươi. Ngươi cùng Thái Tử điện hạ ăn cơm chắc hẳn đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị rồi.”
Gió đêm thổi tung áo choàng tối màu của hắn, hắn ho khan vài tiếng trầm thấp, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tống Tranh một cái, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay ta: “Đêm đã khuya, bên ngoài lạnh, đi vào thôi.”
Tống Tranh tay mắt lanh lẹ, nắm lấy bàn tay còn lại của ta: “Minh Nguyệt, ta có mang pháo hoa tới đây, chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa đi."
20
Không khí lúc này phảng phất như đông cứng lại.
Hai người đàn ông, một người nhìn ta điềm tĩnh, người kia nhìn ta đầy nhiệt tình.
Ta có một loại ảo giác.
Có vẻ như ta rất được săn đón ấy.
Thành thật mà nói, ta chỉ nghe nói đến pháo hoa nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng.
Bước chân ta theo bản năng bước về phía Tống Tranh, lúc này Đơn Cẩn lại bắt đầu ho dữ dội.
Từng tiếng từng tiếng, dường như hắn sắp ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài rồi.
Ta nhanh chóng hất tay Tống Tranh ra, bước tới đỡ Đơn Cẩn: “Sao lại ho dữ như vậy? Hôm nay ngươi đã uống thuốc chưa? Có phải là đã uống rượu ở trong bữa tiệc không?”
Đơn Cẩn hơi cong người và tùy ý để ta đỡ hắn vào lều.
Ta không biết liệu đó có phải là ảo giác của ta hay không, nhưng khoảnh khắc đỡ hắn ngồi xuống, ta dường như nhìn thấy hắn đang nở một nụ cười khiêu khích với Tống Tranh.
Sau khi vào lều, hắn uống hai tách trà nóng rồi mới từ từ bình ổn lại.
Lúc này Đơn Đại cũng xách theo hộp đồ ăn đi vào.
Vừa mở ra đã thấy mùi thơm rồi.
“Thị vệ của Thái tử điện hạ đã săn được một con hươu, đã nấu chín rồi.” Đơn Cẩn đặt tách trà xuống, “Ta nghĩ rằng ngươi chưa ăn tối, vì vậy ta đã mang về..”
Đơn Đại ở bên cạnh nói: “Mỗi người chỉ có một phần như vậy mà thôi, bản thân thế tử cũng không nỡ ăn.”
Đơn Cẩn liếc hắn một cái: “Lắm miệng.”
Ta nhìn chằm chằm vào bát thịt huơu nóng hôi hổi đang bốc khói, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Ở nông thôn thỉnh thoảng cũng sẽ có những bữa tiệc, và mẹ ta luôn mang đùi gà hoặc thịt lợn kho về cho ta.
Những món mặn đó, mỗi người đều có phần của riêng mình, sẽ không có nhiều.
Bà ấy nói bà ấy không thích ăn, nhưng chẳng qua là bà ấy không nỡ ăn.
Thực ra ta đã rất no nhưng ta vẫn nước mắt lưng tròng mà ăn hết bát thịt huơu đó.
Ăn xong, ta phát hiện Đơn Cẩn có gì đó không ổn, mặt hắn đỏ bừng, hai mắt mê ly, ánh mắt mơ hồ.
Đơn Đại tay chân nhanh nhẹn thu dọn chén đũa: “Thế tử không thể uống rượu, hôm nay lại uống mấy chén, sợ là say rồi, Tống cô nương, thế tử liền giao cho ngươi...””
Nói xong, hắn cầm hộp thức ăn lanh lẹ lăn đi, còn yêu cầu những người khác tránh xa lều, không được quấy rầy chúng ta.
Làm gì có chuyện quấy rầy.
Bọn họ chỉ là không muốn hầu hạ người say rượu chứ gì.
Ngay lúc ta đang than thở trong lòng, Đơn Cẩn đã đưa tay ra kéo ta lại, ta ngã vào vòng tay hắn.
Mùi rượu trên người hắn quanh quẩn quanh người ta, hơi thở nóng hổi phả vào tai ta: “Nàng thích Tống Tranh như vậy sao?”
Ta ăn ngay nói thật: “Dáng người của hắn cũng được, nhưng..."
Lời còn lại chưa kịp nói ra thì Đơn Cẩn đã bịt miệng ta lại.
“Không được thích hắn.”
Hắn khom lưng xuống bế ta lên, ánh mắt nóng như lửa: “Ta cũng có dáng người không tồi!”
Cứu mạng.
Hắn say rượu liền trở thành một người khác hẳn với thường ngày.
Ta nhìn khuôn mặt quốc sắc thiên hương phía trên đỉnh đầu mình, hung hăng nuốt nước bọt.
Không nghĩ nhiều nữa.
Hắn say rượu, có lẽ ngày mai tỉnh dậy có lẽ hắn sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ ta là quận chúa, có rất nhiều tiền.
Dù có sinh ra đứa con ốm yếu thì ta vẫn có tiền nuôi, không sợ.
Sắc đẹp trước mặt, ai không lên thì người đó có bệnh!
Đôi mắt chán nản của ta lập tức sáng lên, ta cong môi: “Vậy thì ngươi phải về sớm một chút, nếu không ta sẽ ăn hết đó."
Đơn Cẩn chân trước mới vừa đi, Tống Tranh chân sau đã nghe mùi mà tới.
Hắn khịt mũi, liếm miệng: “Quận chúa, nhìn không ra nàng còn có tay nghề này."
Ta đắc ý dào dạt nói: “Chuyện ngươi chưa biết còn nhiều lắm.”
Hắn mỉm cười và đưa cho ta một chiếc hộp.
Ta mở nó ra và thấy, trời ơi, thằng nhóc này, bên trong có mười mấy hoa cài tóc với nhiều hình dạng khác nhau.
Tống Tranh cười rạng rỡ: “Đều cho nàng đó, cái này cũng không thể cho heo ăn được đúng không.”
Ta hung hăng mà nuốt nước miếng xuống, đem hộp đẩy trở về.
Không có công lao thì không được nhận thưởng.
Bây giờ ta đang sống nhờ ở Hầu phủ, không thể làm Đơn Cẩn mất mặt được.
Sau khi bị ta từ chối, Tống Tranh cũng không hề tức giận, ngược lại càng cười vui vẻ hơn, đi tới nhỏ giọng nói: “Nghe nói nàng muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ để sinh con. Nàng thấy ta như thế nào?”
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ ngực chính mình.
Ta bẻ đầu con thỏ nhét vào miệng hắn: “Chẳng ra gì.”
Chưa nói đến hình dáng cơ thể, nhưng hắn vừa mới ngồi đây được một lúc thì đã có năm nữ tử liếc mắt đưa mày với hắn rồi.
Nếu mà cái tính háo sắc này di truyền thì phải làm sao.
Hắn bị bỏng miệng đến kêu lên một tiếng, nhổ đầu thỏ ra, đưa tay kéo hai chân thỏ: “Ta tốt xấu cũng là Tống tiểu tướng quân, nàng lại cho ta ăn cái này!”
Kết quả là tay vừa mới chạm vào, đã bị ta dùng một đôi que cời than vỗ vào mu bàn tay: “Tránh ra, cái này là để dành cho Đơn Cẩn."
"Nếu ngươi không muốn ăn đầu, ngươi có thể về chỗ của mình đi."
Tống Tranh bĩu môi tủi thân: “ Nàng là người đầu tiên ở kinh thành dám cái này để chiêu đãi ta.”
Hắn nhỏ giọng lầu bầu: “Liền ỷ vào ta thích nàng.”
Con thỏ được nướng rất thơm, ta ăn đến miệng bóng nhẫy dầu, hạnh phúc đến mức suýt thăng thiên.
Tống Tranh bên cạnh ngừng động tác chọc chọc đầu thỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn ta: “Ăn ngon như vậy sao?”
Ta mút ngón tay và nói: “Đây là lần đầu tiên ta ăn nó. Trước kia ở nông thôn, bắt được một con thỏ, ta cũng không nỡ ăn thịt. Ta sẽ phải bán để lấy tiền mua dầu, muối, còn có vải.”
“Các loại gia vị như hạt tiêu và bột thì là, trước đây ta cũng chưa từng thấy qua.”
Lửa trại tí tách vang lên, ta thản nhiên mỉm cười với hắn: “Làm quận chúa cũng khá tốt đẹp đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh lửa phản chiếu trong mắt Tống Tranh, hầu kết nặng nề lăn xuống, hắn tay mắt lanh lẹ xé một chiếc chân thỏ nhét vào miệng ta: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
"Chỉ cần nàng muốn ăn thì ta sẽ bao nàng ăn thỏ cả đời."
Đơn Cẩn đi thật lâu, đôi đùi thỏ hết lạnh rồi lại nóng, nóng rồi lại lạnh, cuối cùng đến khi hắn quay lại, chúng đã trở nên khô khốc và cứng ngắc.
Hắn uống xong rượu, trên người mùi rượu lấn át mùi bạc hà.
Hắn liếc nhìn đôi đùi thỏ teo tóp và khẽ cau mày.
Ta co rúm người lại, đem cái đĩa nhét vào tay Tống Tranh: “Không phải là ngươi ồn ào muốn ăn sao? Đây, cho ngươi ăn đủ luôn.”
Tống Tranh trợn tròn mắt: “Đã như thế này rồi, nàng lại đưa cho ta?”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không muốn ăn thì trả lại cho ta!”
Tống Tranh cắn thật mạnh từng cái chân thỏ, lầu bầu trong miệng: “Không được. Đồ nàng đã cho ta thì đừng nghĩ tới chuyện lấy lại."
Ta quay lại nói với Đơn Cẩn: “Lần sau bắt được con thỏ, ta sẽ nướng cho ngươi. Ngươi cùng Thái Tử điện hạ ăn cơm chắc hẳn đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị rồi.”
Gió đêm thổi tung áo choàng tối màu của hắn, hắn ho khan vài tiếng trầm thấp, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tống Tranh một cái, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay ta: “Đêm đã khuya, bên ngoài lạnh, đi vào thôi.”
Tống Tranh tay mắt lanh lẹ, nắm lấy bàn tay còn lại của ta: “Minh Nguyệt, ta có mang pháo hoa tới đây, chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa đi."
20
Không khí lúc này phảng phất như đông cứng lại.
Hai người đàn ông, một người nhìn ta điềm tĩnh, người kia nhìn ta đầy nhiệt tình.
Ta có một loại ảo giác.
Có vẻ như ta rất được săn đón ấy.
Thành thật mà nói, ta chỉ nghe nói đến pháo hoa nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng.
Bước chân ta theo bản năng bước về phía Tống Tranh, lúc này Đơn Cẩn lại bắt đầu ho dữ dội.
Từng tiếng từng tiếng, dường như hắn sắp ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài rồi.
Ta nhanh chóng hất tay Tống Tranh ra, bước tới đỡ Đơn Cẩn: “Sao lại ho dữ như vậy? Hôm nay ngươi đã uống thuốc chưa? Có phải là đã uống rượu ở trong bữa tiệc không?”
Đơn Cẩn hơi cong người và tùy ý để ta đỡ hắn vào lều.
Ta không biết liệu đó có phải là ảo giác của ta hay không, nhưng khoảnh khắc đỡ hắn ngồi xuống, ta dường như nhìn thấy hắn đang nở một nụ cười khiêu khích với Tống Tranh.
Sau khi vào lều, hắn uống hai tách trà nóng rồi mới từ từ bình ổn lại.
Lúc này Đơn Đại cũng xách theo hộp đồ ăn đi vào.
Vừa mở ra đã thấy mùi thơm rồi.
“Thị vệ của Thái tử điện hạ đã săn được một con hươu, đã nấu chín rồi.” Đơn Cẩn đặt tách trà xuống, “Ta nghĩ rằng ngươi chưa ăn tối, vì vậy ta đã mang về..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đơn Đại ở bên cạnh nói: “Mỗi người chỉ có một phần như vậy mà thôi, bản thân thế tử cũng không nỡ ăn.”
Đơn Cẩn liếc hắn một cái: “Lắm miệng.”
Ta nhìn chằm chằm vào bát thịt huơu nóng hôi hổi đang bốc khói, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Ở nông thôn thỉnh thoảng cũng sẽ có những bữa tiệc, và mẹ ta luôn mang đùi gà hoặc thịt lợn kho về cho ta.
Những món mặn đó, mỗi người đều có phần của riêng mình, sẽ không có nhiều.
Bà ấy nói bà ấy không thích ăn, nhưng chẳng qua là bà ấy không nỡ ăn.
Thực ra ta đã rất no nhưng ta vẫn nước mắt lưng tròng mà ăn hết bát thịt huơu đó.
Ăn xong, ta phát hiện Đơn Cẩn có gì đó không ổn, mặt hắn đỏ bừng, hai mắt mê ly, ánh mắt mơ hồ.
Đơn Đại tay chân nhanh nhẹn thu dọn chén đũa: “Thế tử không thể uống rượu, hôm nay lại uống mấy chén, sợ là say rồi, Tống cô nương, thế tử liền giao cho ngươi...””
Nói xong, hắn cầm hộp thức ăn lanh lẹ lăn đi, còn yêu cầu những người khác tránh xa lều, không được quấy rầy chúng ta.
Làm gì có chuyện quấy rầy.
Bọn họ chỉ là không muốn hầu hạ người say rượu chứ gì.
Ngay lúc ta đang than thở trong lòng, Đơn Cẩn đã đưa tay ra kéo ta lại, ta ngã vào vòng tay hắn.
Mùi rượu trên người hắn quanh quẩn quanh người ta, hơi thở nóng hổi phả vào tai ta: “Nàng thích Tống Tranh như vậy sao?”
Ta ăn ngay nói thật: “Dáng người của hắn cũng được, nhưng..."
Lời còn lại chưa kịp nói ra thì Đơn Cẩn đã bịt miệng ta lại.
“Không được thích hắn.”
Hắn khom lưng xuống bế ta lên, ánh mắt nóng như lửa: “Ta cũng có dáng người không tồi!”
Cứu mạng.
Hắn say rượu liền trở thành một người khác hẳn với thường ngày.
Ta nhìn khuôn mặt quốc sắc thiên hương phía trên đỉnh đầu mình, hung hăng nuốt nước bọt.
Không nghĩ nhiều nữa.
Hắn say rượu, có lẽ ngày mai tỉnh dậy có lẽ hắn sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ ta là quận chúa, có rất nhiều tiền.
Dù có sinh ra đứa con ốm yếu thì ta vẫn có tiền nuôi, không sợ.
Sắc đẹp trước mặt, ai không lên thì người đó có bệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro