Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’
Cô Có Lỗi Với H...
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-10 08:21:44
Hoa Cẩn lần nữa gặp lại bé gái kia là lúc cô xuống lầu đổ rác.
Trực giác nói cho cô biết, tiểu cô nương này có điểm không thích hợp, nhưng không thể nói cụ thể là ở đâu. Là do cặp mắt đen láy kia, hay cái đuôi tóc buộc lỏng lẻo phía sau hoặc là một thân quần áo mùa thu đơn bạc, còn có đôi giày vải màu xám đã cũ nát.
Hoa Cẩn cùng cô bé duy trì khoảng cách, hai người nhìn nhau, vẫn là cô mở miệng trước.
“Em tên Hề Diệu Ý đúng không?”
Cô bé mỉm cười gật đầu.
“Lời em đã nói lần trước, chị có nghe thấy sao?”
Cô bé nói là không cần cùng Tịch Khánh Liêu ở bên nhau.
“Nhà em ở đâu?”
“Chị đừng ở bên cạnh chú ấy nữa!”
“Vì sao? Là ai bảo em nói những lời này, có thể nói cho chị biết không?”
“Hai người ở bên nhau sẽ không có kết quả, vì cái gì mà chị lại thích chú ấy như vậy!”
Hoa Cẩn đứng thẳng người, cảm thấy buồn cười lắc lắc đầu.
“Bạn nhỏ, bất luận có ai dạy em nói những lời này hay không em cũng không thể nói như vậy, chúng tôi sẽ không chia tay đâu.”
“Chị...”
Cô xoay người lên lầu, đi đến dưới mái hiên lại quay đầu nhìn thoáng qua cô bé, phát hiện mặt cô bé đầy vẻ thất vọng, dùng ánh mắt ưu thương ngóng nhìn.
Hoa Cẩn nghĩ không ra đứa bé còn nhỏ như vậy như thế nào sẽ có loại ánh mắt này.
Đang định mở cửa nhà, hàng xóm đối diện cũng vừa ra tới.
Hai người đυ.ng mặt, người phụ nữ trung niên vội vàng đi tới giữ chặt cánh tay cô “Tôi nói cô không bị làm sao chứ? Lần trước cô bị đánh là tôi báo nguy, cô như thế nào lại ngốc như vậy!”
“Tôi không có việc gì.”
“Làm sao lại không có việc gì! Cô mang khẩu trang có phải trên mặt có vết thương không?”
Cô lắc đầu, siết chặt khẩu trang trên mũi “Cảm ơn dì, nhưng đây là việc trong nhà tôi.”
“Ây ui, cô đây là bị người đàn ông kia tẩy não rồi! Cô nghe tôi nói, bạo lực gia đình không chỉ có một lần thôi đâu! Cô ngẫm lại xem sau này còn muốn bị đánh bao nhiêu lần nữa, hắn có phải đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sao? Những lời này đều là lừa gạt cô đó!”
Hoa Cẩn lắc đầu, tay dùng sức nắm chặt then cửa, cô gấp không chờ nổi muốn vào nhà.
“Cô làm sao lại ngốc như vậy chứ!”
Người phụ nữ nôn nóng giậm giậm chân “Không vì mình mà suy xét thì cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng chứ, cô muốn nó sinh ra sẽ bị cha mình tàn nhẫn đánh sao?”
Hoa Cẩn dùng sức cắn môi đến trắng bệch.
“Cô gái, tôi nói với cô những lời này là muốn cô suy nghĩ cho kỹ, trên đời này đàn ông nhiều như vậy, cô cũng không phải là hắn thì không được, cùng lắm thì đổi người cha khác cho đứa bé, so với hiện tại thì cô cũng có thể sống tốt hơn một chút, cô nhìn xem bản thân mình bây giờ đi, ở nhà thuê còn muốn về sau sẽ kết hôn cùng hắn à?”
“Cô đây là muốn nhảy vào trong hố lửa mà!”
Hoa Cẩn đóng cửa lại.
Những lời vừa rồi khiến cô vô lực hít thở, tháo xuống khẩu trang lộ ra gương mặt xanh tím đầy vết bầm, xương gò má bị đánh sưng đè ép lên đôi mắt, tay vuốt ve trên mặt đau đớn vẫn còn.
Đứa bé sao.
Cô có lỗi với hắn, đặc biệt hối lỗi cho nên không có biện pháp sẽ rời đi.
Mà cô hiện tại cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với đứa bé trong bụng này.
“Chịu đựng một chút con nhé! Mẹ nhất định sẽ đem bệnh của ba con chữa khỏi.”
———
Vết bầm trên mặt qua một ngày mới đỡ hơn được chút, cô không dám lại xin nghỉ, mang khẩu trang đi đến trường học, trong văn phòng mấy người giáo viên nhìn thấy cô lâu lâu lại không có mặt, tựa hồ bất mãn.
Giáo viên vốn chính là công việc một người phải kiêm luôn nhiều nhiệm vụ, thiếu đi một người, công việc liền phải chồng chất trên người các cô.
Liên tiếp ba ngày Hoa Cẩn đều phải tăng ca đến khuya, cô vẫn đang mang thai, mấy giáo viên cũng không nhìn nỗi nữa, khuyên bảo cô về nhà sớm một chút.
Hoa Cẩn lúc này mới nhớ tới mình còn chưa có đi làm kiểm tra, cô thập phần sợ hãi sợ biết được rằng đứa bé trong bụng là cái thai chết, cho nên vẫn luôn không dám đi.
Tịch Khánh Liêu ở trong nhà chờ đến hơn mười một giờ.
Cách hai phút liền nhìn ra cửa một lần, hắn thay bộ đồ công nhân ra, mặc vào quần áo màu xám hưu nhàn nhạt, bên ngoài khoác áo lông dê, đi đến trường học tìm cô.
Toà nhà chính chỉ còn một phòng sáng đèn, quả nhiên là ở chỗ này.
Hoa Cẩn nghe được có người tiến vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua, biểu tình cũng không có nhiều kinh ngạc, lại tiếp tục gõ chữ.
“Anh chờ em một lát, phải điền xong cái bảng biểu này đã.”
“Không cần vội.”
Hắn có chút thất vọng, ngồi ở trên ghế phía sau cô, nhìn thời gian đã 12 giờ.
Hơi hơi hé miệng, không biết lời này có nên nói ra hay không.
Nhưng hắn suy nghĩ trong chốc lát vẫn là nói “Thức đêm không tốt, Cẩn Cẩn, nếu không ngày mai lại làm đi.”
Trực giác nói cho cô biết, tiểu cô nương này có điểm không thích hợp, nhưng không thể nói cụ thể là ở đâu. Là do cặp mắt đen láy kia, hay cái đuôi tóc buộc lỏng lẻo phía sau hoặc là một thân quần áo mùa thu đơn bạc, còn có đôi giày vải màu xám đã cũ nát.
Hoa Cẩn cùng cô bé duy trì khoảng cách, hai người nhìn nhau, vẫn là cô mở miệng trước.
“Em tên Hề Diệu Ý đúng không?”
Cô bé mỉm cười gật đầu.
“Lời em đã nói lần trước, chị có nghe thấy sao?”
Cô bé nói là không cần cùng Tịch Khánh Liêu ở bên nhau.
“Nhà em ở đâu?”
“Chị đừng ở bên cạnh chú ấy nữa!”
“Vì sao? Là ai bảo em nói những lời này, có thể nói cho chị biết không?”
“Hai người ở bên nhau sẽ không có kết quả, vì cái gì mà chị lại thích chú ấy như vậy!”
Hoa Cẩn đứng thẳng người, cảm thấy buồn cười lắc lắc đầu.
“Bạn nhỏ, bất luận có ai dạy em nói những lời này hay không em cũng không thể nói như vậy, chúng tôi sẽ không chia tay đâu.”
“Chị...”
Cô xoay người lên lầu, đi đến dưới mái hiên lại quay đầu nhìn thoáng qua cô bé, phát hiện mặt cô bé đầy vẻ thất vọng, dùng ánh mắt ưu thương ngóng nhìn.
Hoa Cẩn nghĩ không ra đứa bé còn nhỏ như vậy như thế nào sẽ có loại ánh mắt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang định mở cửa nhà, hàng xóm đối diện cũng vừa ra tới.
Hai người đυ.ng mặt, người phụ nữ trung niên vội vàng đi tới giữ chặt cánh tay cô “Tôi nói cô không bị làm sao chứ? Lần trước cô bị đánh là tôi báo nguy, cô như thế nào lại ngốc như vậy!”
“Tôi không có việc gì.”
“Làm sao lại không có việc gì! Cô mang khẩu trang có phải trên mặt có vết thương không?”
Cô lắc đầu, siết chặt khẩu trang trên mũi “Cảm ơn dì, nhưng đây là việc trong nhà tôi.”
“Ây ui, cô đây là bị người đàn ông kia tẩy não rồi! Cô nghe tôi nói, bạo lực gia đình không chỉ có một lần thôi đâu! Cô ngẫm lại xem sau này còn muốn bị đánh bao nhiêu lần nữa, hắn có phải đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sao? Những lời này đều là lừa gạt cô đó!”
Hoa Cẩn lắc đầu, tay dùng sức nắm chặt then cửa, cô gấp không chờ nổi muốn vào nhà.
“Cô làm sao lại ngốc như vậy chứ!”
Người phụ nữ nôn nóng giậm giậm chân “Không vì mình mà suy xét thì cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng chứ, cô muốn nó sinh ra sẽ bị cha mình tàn nhẫn đánh sao?”
Hoa Cẩn dùng sức cắn môi đến trắng bệch.
“Cô gái, tôi nói với cô những lời này là muốn cô suy nghĩ cho kỹ, trên đời này đàn ông nhiều như vậy, cô cũng không phải là hắn thì không được, cùng lắm thì đổi người cha khác cho đứa bé, so với hiện tại thì cô cũng có thể sống tốt hơn một chút, cô nhìn xem bản thân mình bây giờ đi, ở nhà thuê còn muốn về sau sẽ kết hôn cùng hắn à?”
“Cô đây là muốn nhảy vào trong hố lửa mà!”
Hoa Cẩn đóng cửa lại.
Những lời vừa rồi khiến cô vô lực hít thở, tháo xuống khẩu trang lộ ra gương mặt xanh tím đầy vết bầm, xương gò má bị đánh sưng đè ép lên đôi mắt, tay vuốt ve trên mặt đau đớn vẫn còn.
Đứa bé sao.
Cô có lỗi với hắn, đặc biệt hối lỗi cho nên không có biện pháp sẽ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cô hiện tại cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với đứa bé trong bụng này.
“Chịu đựng một chút con nhé! Mẹ nhất định sẽ đem bệnh của ba con chữa khỏi.”
———
Vết bầm trên mặt qua một ngày mới đỡ hơn được chút, cô không dám lại xin nghỉ, mang khẩu trang đi đến trường học, trong văn phòng mấy người giáo viên nhìn thấy cô lâu lâu lại không có mặt, tựa hồ bất mãn.
Giáo viên vốn chính là công việc một người phải kiêm luôn nhiều nhiệm vụ, thiếu đi một người, công việc liền phải chồng chất trên người các cô.
Liên tiếp ba ngày Hoa Cẩn đều phải tăng ca đến khuya, cô vẫn đang mang thai, mấy giáo viên cũng không nhìn nỗi nữa, khuyên bảo cô về nhà sớm một chút.
Hoa Cẩn lúc này mới nhớ tới mình còn chưa có đi làm kiểm tra, cô thập phần sợ hãi sợ biết được rằng đứa bé trong bụng là cái thai chết, cho nên vẫn luôn không dám đi.
Tịch Khánh Liêu ở trong nhà chờ đến hơn mười một giờ.
Cách hai phút liền nhìn ra cửa một lần, hắn thay bộ đồ công nhân ra, mặc vào quần áo màu xám hưu nhàn nhạt, bên ngoài khoác áo lông dê, đi đến trường học tìm cô.
Toà nhà chính chỉ còn một phòng sáng đèn, quả nhiên là ở chỗ này.
Hoa Cẩn nghe được có người tiến vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua, biểu tình cũng không có nhiều kinh ngạc, lại tiếp tục gõ chữ.
“Anh chờ em một lát, phải điền xong cái bảng biểu này đã.”
“Không cần vội.”
Hắn có chút thất vọng, ngồi ở trên ghế phía sau cô, nhìn thời gian đã 12 giờ.
Hơi hơi hé miệng, không biết lời này có nên nói ra hay không.
Nhưng hắn suy nghĩ trong chốc lát vẫn là nói “Thức đêm không tốt, Cẩn Cẩn, nếu không ngày mai lại làm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro