Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’

Hắn Trong Lòng...

Nguỵ Thừa Trạch

2024-08-10 08:21:44

Đến lúc lên xe hắn vẫn không ngừng mắng chửi.

“Tịch ca anh tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi chứ!”

Tịch Khánh Liêu thở dài, dùng di động xem bản đồ “Không cần phải tức giận, chúng ta giao xong lần này cũng có thể lấy tiền.”

“Em đương nhiên biết! Nhưng mẹ nó chính là không quen nhìn cái thái độ của ba người kia, tưởng mình là lão đại sao, thật cho rằng nơi này là của bọn họ? Khốn kiếp!”

Hắn cười “Tâm cùng thân thể đều mạnh khoẻ, chuyện gì cũng có thể cho qua.”

“Em nghe không hiểu cái đạo lí này, em chính là đồ ngốc đến sơ trung còn không tốt nghiệp nổi, anh như vậy về sau sẽ càng bị bọn họ khi dễ. Đừng tưởng rằng có văn hoá thì sẽ dễ kiếm tiền, anh xem mấy cái đứa sinh viên tốt nghiệp xong còn không phải bắt đầu làm ở tầng dưới chót sao!”

“Cậu làm sao biết bọn họ nhất định là đi từ tầng dưới chót lên?”

“Kiếm tiền không dễ dàng, nghĩ rằng trong tay có mấy cái bằng là có thể dễ dàng kiếm ăn!” Hắn bộ dáng ương ngạnh không đem xem ai vào trong mắt “Trừ bỏ mấy đứa sinh ra đã là con nhà giàu, giàu nghèo chính là có sự chênh lệch như vậy đấy! Tịch ca anh nếu muốn sống tốt ở chỗ này tính tình không thể cam chịu như vậy được!”

Hắn gật đầu, không có thể hiện tán động hay không.

“Vừa lúc lần này chúng ta cần đưa hàng hoá đến trường đại học, cậu đi nhìn xem học sinh ở đó cùng chúng ta chênh lệch ở đâu.”

Trình Trát không nói, hừ lạnh một tiếng.

Hắn kỳ thật biết rất rõ, những người sinh viên đó khiến người khác có bao nhiêu hâm mộ, nói ra những lời này cũng chính là tự an ủi chính mình không có bản lĩnh mà học tiếp.

Nửa giờ sau bọn họ tới nơi.

Trường học có cái cửa sau nằm phía Tây Bắc, sáng sớm đã có học sinh đứng đợi sẵn.

Trình Trát dập tắt thuốc, mở cửa xe lấy hợp đồng rồi nhảy xuống xe.

“Xin chào, chúng tôi đến từ hội học sinh.”

“Tôi cũng không biết hội học sinh là gì, ký vào cái này là được.” Hắn lấy cây bút lông cắm trên tai mình xuống, cắn mở nắp bút, đem hợp đồng cùng bút đưa qua.

Nam sinh trước mặt trắng trẽo lại sạch sẽ, nói cảm ơn liền vội vàng tiếp nhận, bút ký tinh tế viết xuống tên mình.

Trình Trát mang theo bọn họ đi mở rương hàng, đem khoá lớn mở ra, dùng sức hướng hai bên nhấc lên.

Lúc này mới phát hiện, thì ra bên trong tất cả đều là máy tính, trách không được giá trị tiền đảm bảo đến mấy trăm vạn.

Chênh lệch giàu nghèo lại một lần nữa phơi bày trần trụi ở trước mắt hắn, Trình Trát kéo lên khoé miệng, quay đầu lại hỏi “Các cậu tính đem những cái này đi như thế nào? Mấy thứ này không cẩn thận rất dễ hỏng đấy!”

“Không có việc gì, chúng tôi có thể để lên xe kéo rồi đẩy đi, chờ lát nữa tan học sẽ có thêm người đến phụ giúp.”

Trình Trát thu lại hợp đồng, nhìn Tịch Khánh Liêu trên xe đi xuống “Chúng ta ở đây chờ một chút, lát nữa sẽ có người đến phụ giúp mang đi.”

Nói xong lại do dự một lát.

“Nếu không Tịch ca, chúng ta cũng giúp bọn họ một chút?”

“Được, tôi cũng không ngại.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn tuy trong lòng có khúc mắc, bất quá họ đều chỉ là học sinh cũng không giống bọn chủ cả mưu mẹo làm người ta chán ghét kia.

Hai người hỗ trợ đem máy tính xuống, Trình Trát ồn ào kêu hắn từ từ không cần vội.

“Cánh tay anh còn có thương tích, đừng dùng sức nhiều!”

“Không sao, cái này cũng không nặng lắm không có vấn đề gì đâu.”

Tịch Khánh Liêu dọn máy tính từ kho để hàng hoá chuyên chở xuống dưới, nhẹ nhàng đặt lên xe đẩy bọn họ mang đến, sau đó dùng dây thừng cố định lại.

“Ai, người của chúng tôi tới rồi!” Nam sinh đầu hướng tới bên trong trường kêu “Nhanh lên đi!”

“Anh trai, dây thừng này phải cố định như thế nào?”

“Để tôi.” Tịch Khánh Liêu nhận lấy đồ vật trong tay, ngồi xổm bên canh xe đẩy.

“Tới đây, hôm nay tan học có hơi lâu.”

“Chạy nhanh đi, người ta hỗ trợ đem đồ vật xuống muốn gần xong rồi.”

“Xong.” Tịch Khánh Liêu vừa mới chuẩn bị đứng dậy, nghe được phía sau có cái thanh âm: “Tịch tiên sinh.”

Hắn theo bản năng nhíu mày lại, quay đầu nhìn lại, Đinh Tử Trạc biểu tình kinh ngạc.

“Thật là anh sao, tôi còn tưởng rằng nhận sai, hôm nay Hoa Cẩn lão sư không có tới trường……”

Nói đến một nửa, cậu ta đánh giá quần áo trên người hắn, sau lưng còn có một cái bảng tên nhà xưởng vận chuyển hàng hoá, giọng nói tức khắc nghẹn bên trong cổ họng.

Hắn gật đầu, cũng không nghĩ sẽ nói chuyện với cậu ta, đang muốn rời đi, Đinh Tử Trạc cố ý truy vấn: “Tịch tiên sinh là đang làm công việc vận chuyển hàng sao?”

Tịch Khánh Liêu nghĩ rằng không có nghề nghiệp nào đáng bị kỳ thị, nhưng những lời này từ trong miệng cậu ta nói ra lại hết sức chói tai, thậm chí làm hắn xấu hổ và giận dữ.

Hắn gấp không chờ nổi muốn từ nơi này rời đi.

“Tịch tiên sinh?”

“Muốn làm gì đấy!” Trình Trát đi tới, vẻ mặt không hiểu chuyện gì nhìn cậu ta, đầu tóc cắt ngắn biểu tình hung ác làm người khác trong lòng không khỏi có chút run sợ.

Đinh Tử Trạc cười cười “Tôi cùng Tịch tiên sinh có chút quen biết, chỉ là muốn hỏi thăm công việc của anh ấy có phải đang làm công nhân hay không, cũng không có ác ý.”

“Công nhân? Cái gì công nhân?” Trình Trát từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh “Đây chính là ông chủ của tôi đấy, hôm nay cố ý đi theo hỗ trợ dỡ hàng, giá trị tiền đảm bảo tới mấy trăm vạn, nói là tự mình đi theo mới có thể yên tâm.”

“A thì ra là như vậy.”

Đinh Tử Trạc tiến lên giữ chặt xe đẩy chứa đầy máy tính gật đầu: “Vậy cảm ơn Tịch tiên sinh, chúng tôi đi trước.”

“Đi đi đi.” Trình Trát không kiên nhẫn phất tay với cậu ta.

Tịch Khánh Liêu bước nhanh lên xe, dùng sức đóng lại cửa ghế phụ.

Đây vẫn là lần đầu Trình Trát thấy hắn tức giận như vậy, cư nhiên là ở nơi này.

Trên đường trở về cũng không nói chuyện, bầu không khí an tĩnh, Trình Trát miệng không chịu ở yên, mở ra rồi đóng lại không biết nên nói cái gì mới tốt, nóng nảy gãi gãi đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cảm ơn.”

Hắn đột nhiên mở miệng.

Trình Trát quay phắc đầu qua, thiếu chút nữa đâm phải chiếc xe buýt trước mặt.

Đột nhiên phanh lại, Tịch Khánh Liêu vội vàng đỡ lấy phía trước.

“Ha ha không có việc gì, không có việc gì, Tịch ca em làm sao có thể để anh mất mặt được? Em cũng biết công việc này nghe cũng không có gì vẻ vang, em có nghe qua nam sinh kia nói, vợ anh là giáo viên dạy học ở đó sao?”

Hắn gật đầu, mười ngón tay gắt gao nắm chặt, dùng sức đến mức gân xanh đều hiện lên, eo thon gầy cong xuống.

“Giáo viên đại học nha! Em là người không có văn hoá hâm mộ nhất chính là công việc dạy học của mấy người giáo viên đó! Cả ngày giao tiếp với toàn học bá cùng giáo sư tiến sĩ, nghĩ lại đều thật vui sướиɠ.”

Hắn không nói gì nữa.

Nhìn qua có thể thấy được cảm xúc cô đơn trong mắt hắn, hắn cắn răng đường cong dưới hàm rõ ràng là hơi căng chặt.

Nửa ngày sau, như là lầm bầm lầu bầu nói một câu.

“Có lẽ thật sự rất vui.”

Hoa Cẩn cũng sẽ cho rằng là như vậy sao.

———

“Vừa rồi người đó là bạn trai của Hoa Cẩn lão sư?”

“Đúng vậy.”

Đinh Tử Trạc đẩy xe đẩy, bánh xe ở trên mặt đất phát ra khanh khách tiếng vang, bọn họ theo phương hướng đi tới khu dạy học.

“Thoạt nhìn người cũng không tệ lắm, cùng Hoa Cẩn lão sư cũng thật xứng đôi.”

“Cậu quả thật không có mắt nhìn người!” Đinh Tử Trạc nhíu mày “Nam nhân kia thật ra không giống như cậu nhìn thấy, lễ hội hôm trước tôi còn nhìn thấy được hắn bóp cổ cô giáo kéo ra bên ngoài, rõ ràng chính là nam nhân gia trưởng bạo lực! Đồ khốn.”

“Không thể nào? Như vậy thì sao cô giáo còn cùng hắn ở bên nhau, là vì tiền sao?”

“Tiền? Hắn mà có tiền?”

Đinh Tử Trạc nghiến răng, cười đến châm chọc cũng không nói nữa.

Phía sau nam sinh chạy tới, thả một câu “Tôi nghe nói, giáo sư A Khanh đã quay trở lại, có một học sinh thấy thầy ấy mang mũ đeo khẩu trang, giống như sợ bị người khác nhận ra.”

Hắn dừng bước người phía sau thiếu chút nữa đυ.ng phải.

“Lão Đinh cậu sao vậy?”

“Cậu nói thật?”

“Lừa cậu làm cái gì, là Lưu Hạo lớp bên cạnh nói với tôi, chẳng lẽ cậu không biết hắn?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’

Số ký tự: 0