Cãi vã
Thi.xz
2024-07-23 15:27:11
Cho đến khi quản lý nhà hàng lôi được hai người ra thì tình trạng của cả hai đã chật vật vô cùng. Cúc áo đứt mất mấy cái rơi rải rác dưới sàn,
quần áo xộc xệch, tóc tai cũng rối nùi. Trên gương mặt có vài vết trầy
xước, tuy không nặng lắm, nhưng với tư cách là hai thằng đàn ông đứng
hai đầu chiến tuyến, Khương Lễ Hào và Tạ Túc không vui lắm khi mình
không chế ngự được người kia.
“Cậu Khương quả là ghen tuông mù quáng, không nói lý lẽ. Chắc hẳn đây là người yêu cậu nhỉ?”
“Không phải người yêu đâu ạ.”
Không đợi Khương Lễ Hào lên tiếng, Thẩm Trạch đã ngay tức khắc chối bỏ. Cái danh người yêu này nặng lắm, nó có thể đè chết cậu bất cứ lúc nào. Thẩm Trạch đâu phải chưa từng xây xát đến đau đớn tim gan chỉ vì hai chữ “người yêu” này. Cậu biết chắc chắn Khương Lễ Hào cũng sẽ không vui khi để cần có danh phận này đâu.
Sau lời từ chối của Thẩm Trạch, không khí bỗng trở nên cứng nhắc. Có vẻ câu trả lời của cậu vượt quá sức tưởng tượng của cả ba người ở đây. Nếu có thể diễn tả, Khương Lễ Hào cảm thấy cực kì thất vọng sau câu trả lời vừa rồi. Ngược lại Kiều Tư Tư thì rất hài lòng. Cô che giấu nụ cười mỉm, nhưng không thể lọt qua được ánh mắt sâu cay của Tạ Túc.
“Chị Tư Tư, chị nói chuyện lại với hôn phu của mình đi. Đừng để hắn ta có ý gì với người của em.”
Khương Lễ Hào kéo tay Thẩm Trạch rời khỏi đó, bỏ lại sau lưng tiếng gọi với theo của Kiều Tư Tư.
“Em làm gì thế? Vương vấn người cũ à?!”
Tạ Túc tức giận nắm lấy tay Kiều Tư Tư, chất vấn bằng giọng điệu cực kì khó chịu. Kế hoạch đêm nay của gã thất bại, lại còn phát hiện hôn thê của mình một dạ hai lòng. Đúng là không bắt được gà lại còn mất nắm gạo nữa.
“Anh nói gì vậy hả? Lễ Hào là em trai của em, em quan tâm em trai của em thì có gì sai?!”
“Em trai?! Em nói mà không biết ngượng sao? Thằng đó có máu mủ ruột rà gì với em mà em trai? Là em trai mưa thì có?!”
“Tạ Túc, anh đừng tưởng chúng ta đã đính hôn thì anh muốn nói gì thì nói. Anh đúng là không bằng một góc Lễ Hào mà… Hừ!!”
Kiều Tư Tư giậm chân bỏ đi, trong lòng ngổn ngang những suy tính. Cả Tạ Túc và Khương Lễ Hào cô đều không muốn mất ai. Nhưng xem ra, bây giờ người em trai thân thiết của cô đã không còn một lòng chờ cô nữa rôi
...****************...
“Khương thiếu, cậu nhẹ tay chút. Tớ đau.”
Rầm…
Khương Lễ Hào nhét người vào trong xe liền thô lỗ đóng cửa xe lại. Chiếc xe thể thao sang trọng phóng nhanh trên đường phố. Bụng dạ Thẩm Trạch nhộn nhạo cả lên. Thật buồn nôn!! Cũng may lúc nãy cậu không ăn được gì mấy…
“Mày với thằng đó qua lại từ khi nào?!”
Dù có ngốc đến mấy, Thẩm Trạch cũng biết “thằng đó” mà Khương Lễ Hào đang cộc cằn nhắc đến là ai, cũng biết Tạ Túc chính là hôn phu của Kiều Tư Tư. Cậu không hiểu, Khương Lễ Hào tức giận như thế sao không kéo Kiều Tư Tư đi mà trút giận lên cậu làm gì.
Mà cũng đúng. So với Tạ Túc có thân phận chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận thì Khương Lễ Hào có là gì đâu cơ chứ?!
Thẩm Trạch nhìn lòng bàn tay của mình, vẫn còn cầm chiếc khăn tay mà Tạ Túc dúi vào lúc nãy. Cậu bây giờ cũng không biết là bản thân đáng thương hay Khương Lễ Hào đáng thương hơn nữa?!
Hít….
“Cái khăn tay đó ở đâu ra?”
Khương Lễ Hào nhìn chiếc khăn tay màu đen trên tay tình nhân của mình. Từ chất liệu đến đường nay và mùi nước hoa còn đọng lại, rõ ràng không phải của Thẩm Trạch. Có thứ gì của Thẩm Trạch mà hắn không nắm rõ trong lòng bàn tay chứ?
“Của thằng đó sao?!”
“Ừm…”
“MÀY LẤY LÀM CÁI CON MẸ GÌ. NÓ ĐƯA GÌ CHO MÀY MÀY CŨNG CẦM SAO. SAO MÀY KHÔNG CÓ TÍ ĐẦU ÓC NÀO VẬY HẢ?!”
Trước cơn giận dữ như núi lửa phun trào mà không có nguyên do của Khương Lễ Hào, Thẩm Trạch mấp máy môi muốn nói lại thôi. Cậu biết dù mình có vắt óc khô môi giải thích thì cũng không đạt được kết quả gì. Tốt nhất là im lặng và thừa nhận.
Nhưng trong mắt Khương Lễ Hào, Thẩm Trạch cứ như thể đang chống đối hắn. Hắn cầm lấy chiếc khăn tay, vứt qua cửa sổ.
“Này…”
“Làm sao? Luyến tiếc. Thằng đó có vợ chưa cưới rồi đó. Mày thích nó sao? Muốn lên giường với nó sao?”
Những lời xúc phạm cứ thế thốt ra mà Khương Lễ Hào không hề để tâm đến việc Thẩm Trạch tổn thương thế nào. Hai mắt cậu ậng nước, nỗi đau khổ chực chờ tràn ra bờ mi. Dù cho hắn có xúc phạm cậu bao nhiêu lần, cậu cũng không thể quen với điều đó. Con người có thể chịu đựng cái khổ, cắn răng không phản kháng, nhưng để quen thuộc với nó thì nào có dễ dàng.
Trong màn đêm, Khương Lễ Hào không cách nào thấy được những cảm xúc nơi đáy mắt của Thẩm Trạch. Cậu quay mặt đi, hướng về phía cửa sổ nhìn bầu trời sao bên ngoài.
Mặc kệ đi… cứ im lặng là được. Cũng chỉ có yên lặng, mới sống được mà thôi.
“Cậu Khương quả là ghen tuông mù quáng, không nói lý lẽ. Chắc hẳn đây là người yêu cậu nhỉ?”
“Không phải người yêu đâu ạ.”
Không đợi Khương Lễ Hào lên tiếng, Thẩm Trạch đã ngay tức khắc chối bỏ. Cái danh người yêu này nặng lắm, nó có thể đè chết cậu bất cứ lúc nào. Thẩm Trạch đâu phải chưa từng xây xát đến đau đớn tim gan chỉ vì hai chữ “người yêu” này. Cậu biết chắc chắn Khương Lễ Hào cũng sẽ không vui khi để cần có danh phận này đâu.
Sau lời từ chối của Thẩm Trạch, không khí bỗng trở nên cứng nhắc. Có vẻ câu trả lời của cậu vượt quá sức tưởng tượng của cả ba người ở đây. Nếu có thể diễn tả, Khương Lễ Hào cảm thấy cực kì thất vọng sau câu trả lời vừa rồi. Ngược lại Kiều Tư Tư thì rất hài lòng. Cô che giấu nụ cười mỉm, nhưng không thể lọt qua được ánh mắt sâu cay của Tạ Túc.
“Chị Tư Tư, chị nói chuyện lại với hôn phu của mình đi. Đừng để hắn ta có ý gì với người của em.”
Khương Lễ Hào kéo tay Thẩm Trạch rời khỏi đó, bỏ lại sau lưng tiếng gọi với theo của Kiều Tư Tư.
“Em làm gì thế? Vương vấn người cũ à?!”
Tạ Túc tức giận nắm lấy tay Kiều Tư Tư, chất vấn bằng giọng điệu cực kì khó chịu. Kế hoạch đêm nay của gã thất bại, lại còn phát hiện hôn thê của mình một dạ hai lòng. Đúng là không bắt được gà lại còn mất nắm gạo nữa.
“Anh nói gì vậy hả? Lễ Hào là em trai của em, em quan tâm em trai của em thì có gì sai?!”
“Em trai?! Em nói mà không biết ngượng sao? Thằng đó có máu mủ ruột rà gì với em mà em trai? Là em trai mưa thì có?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tạ Túc, anh đừng tưởng chúng ta đã đính hôn thì anh muốn nói gì thì nói. Anh đúng là không bằng một góc Lễ Hào mà… Hừ!!”
Kiều Tư Tư giậm chân bỏ đi, trong lòng ngổn ngang những suy tính. Cả Tạ Túc và Khương Lễ Hào cô đều không muốn mất ai. Nhưng xem ra, bây giờ người em trai thân thiết của cô đã không còn một lòng chờ cô nữa rôi
...****************...
“Khương thiếu, cậu nhẹ tay chút. Tớ đau.”
Rầm…
Khương Lễ Hào nhét người vào trong xe liền thô lỗ đóng cửa xe lại. Chiếc xe thể thao sang trọng phóng nhanh trên đường phố. Bụng dạ Thẩm Trạch nhộn nhạo cả lên. Thật buồn nôn!! Cũng may lúc nãy cậu không ăn được gì mấy…
“Mày với thằng đó qua lại từ khi nào?!”
Dù có ngốc đến mấy, Thẩm Trạch cũng biết “thằng đó” mà Khương Lễ Hào đang cộc cằn nhắc đến là ai, cũng biết Tạ Túc chính là hôn phu của Kiều Tư Tư. Cậu không hiểu, Khương Lễ Hào tức giận như thế sao không kéo Kiều Tư Tư đi mà trút giận lên cậu làm gì.
Mà cũng đúng. So với Tạ Túc có thân phận chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận thì Khương Lễ Hào có là gì đâu cơ chứ?!
Thẩm Trạch nhìn lòng bàn tay của mình, vẫn còn cầm chiếc khăn tay mà Tạ Túc dúi vào lúc nãy. Cậu bây giờ cũng không biết là bản thân đáng thương hay Khương Lễ Hào đáng thương hơn nữa?!
Hít….
“Cái khăn tay đó ở đâu ra?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lễ Hào nhìn chiếc khăn tay màu đen trên tay tình nhân của mình. Từ chất liệu đến đường nay và mùi nước hoa còn đọng lại, rõ ràng không phải của Thẩm Trạch. Có thứ gì của Thẩm Trạch mà hắn không nắm rõ trong lòng bàn tay chứ?
“Của thằng đó sao?!”
“Ừm…”
“MÀY LẤY LÀM CÁI CON MẸ GÌ. NÓ ĐƯA GÌ CHO MÀY MÀY CŨNG CẦM SAO. SAO MÀY KHÔNG CÓ TÍ ĐẦU ÓC NÀO VẬY HẢ?!”
Trước cơn giận dữ như núi lửa phun trào mà không có nguyên do của Khương Lễ Hào, Thẩm Trạch mấp máy môi muốn nói lại thôi. Cậu biết dù mình có vắt óc khô môi giải thích thì cũng không đạt được kết quả gì. Tốt nhất là im lặng và thừa nhận.
Nhưng trong mắt Khương Lễ Hào, Thẩm Trạch cứ như thể đang chống đối hắn. Hắn cầm lấy chiếc khăn tay, vứt qua cửa sổ.
“Này…”
“Làm sao? Luyến tiếc. Thằng đó có vợ chưa cưới rồi đó. Mày thích nó sao? Muốn lên giường với nó sao?”
Những lời xúc phạm cứ thế thốt ra mà Khương Lễ Hào không hề để tâm đến việc Thẩm Trạch tổn thương thế nào. Hai mắt cậu ậng nước, nỗi đau khổ chực chờ tràn ra bờ mi. Dù cho hắn có xúc phạm cậu bao nhiêu lần, cậu cũng không thể quen với điều đó. Con người có thể chịu đựng cái khổ, cắn răng không phản kháng, nhưng để quen thuộc với nó thì nào có dễ dàng.
Trong màn đêm, Khương Lễ Hào không cách nào thấy được những cảm xúc nơi đáy mắt của Thẩm Trạch. Cậu quay mặt đi, hướng về phía cửa sổ nhìn bầu trời sao bên ngoài.
Mặc kệ đi… cứ im lặng là được. Cũng chỉ có yên lặng, mới sống được mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro