Ốm
Thi.xz
2024-07-23 15:27:11
Chưa bao giờ sự im lặng lại gây không khí ngột ngạt đến thế. Cả Khương Lễ Hào và Thẩm Trạch đều không nói một tiếng, im lặng, cũng không nhìn nhau, không có bất cứ một thứ giao tiếp nào. Chiếc xe dừng lại ở ven đường ngoại ô. Khương Lễ Hào ở ngoài xe hút thuốc. Hắn biết cậu không thích mùi thuốc lá này nên không biết tự khi nào không hút lại loại thuốc này.
Cay đắng và chua xót… như mối quan hệ này vậy. Điện thoại hắn rung lên từng đợt. Khương Lễ Hào liếc mắt nhìn. Cái tên hiển thị trên màn hình chờ khiến hắn thấy phiền.
Đúng vậy… phiền….
Khương Lễ Hào vò đầu. Từ bao giờ hắn lại thấy Kiều Tư Tư phiền. Không thể nào như thế. Đáng lẽ hắn nên kéo Kiều Tư Tư đi, thoát khỏi tên hôn phu ấy. Hắn thế mà lại chọn Thẩm Trạch. Trong giây phút ấy, hình ảnh tên lai tây kia liên tục quan tâm cậu làm hắn dấy lên nguy cơ. Tưởng tượng việc cậu sẽ chấp nhận gã đàn ông khác khiến hắn tức điên đến mức đạp vào xe mấy cái cho xả giận.
Bên trong xe, Thẩm Trạch im lìm. Cậu ngẩn ngơ nhìn trời sao. Trong thành phố rất hiếm thấy được ánh sao bởi những ngôi nhà cao tầng san sát nhau. Nhớ khi ấy, mỗi lần Khương Lễ Hào đưa cậu lên tầng 30c cả hai quấn quýt nhau dưới bầu trời đầy sao, Thẩm Trạch lại thấy thật tuyệt dịu. Hoá ra đó là sức mạnh tình yêu.
Dẫu cho xung quanh có nhiều gai nhọn đến mấy, ánh nhìn của cậu vẫn chỉ hướng về người ấy. Bàn chân bước trên gai đau đớn không thành, máu tươi đỏ thẫm vẫn không khiến cậu chùn bước. Nhưng khi ảo tưởng tựa bong bóng xà phòng vỡ vụn, Thẩm Trạch có không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Đâu ai sống hoài trong một giấc mơ được đúng không?! Phải có cách nào đó để lấy lại được tiềm thức đã mất từ lâu chứ?! Nhưng cậu tỉnh lại thì sao, có cứu vớt được trái tim đã bị chà đạp ngàn mảnh, có cứu vớt được những năm tháng tự cho là thanh xuân tươi đẹp.
Không được… nên Thẩm Trạch thấy thật buồn, thật tiếc, thật uổng phí…..
Hự….
Bụng Thẩm Trạch nhói đau, cồn cạo khó chịu, cảm giác quen thuộc này gợi nhớ đến mấy năm trước, cũng vào một lần khi cậu lỡ ăn đồ sống.
Thẩm Trạch đau quặn bụng, cậu gập người xuong ghế, mồ hôi túa ra đầy đầu. Hai tay cậu ôm bụng, rên rĩ từng tiếng.
“Sao thế?!”
Khương Lễ Hào vừa vào xe thì nhận ra tình hình không ổn lắm.
“Sao vậy? Thẩm Trạch, đau bụng hả?”
Cậu chỉ còn sức gật gật đầu. Khương Lễ Hào hốt hoảng nhấn chân ga. Chiếc xe phóng vội từ ngoại ô vào trung tâm thành phố.
“Chuẩn bị nhanh lên, Khương thiếu sắp đến rồi.”
“Ai vậy… bác sĩ Kim, cậu Khương…”
“Không phải cậu Khương… các người tập trung làm việc đi. Đừng đồn đại bậy bạ.”
Két…..
Tiếng bánh xe ma sát với đường chói tai khiến người nghe nhức cả óc. Ai nấy đều sởn da gà trước sự nôn nóng của người trong xe.
Đội ngũ bác sĩ nhận được lệnh nhanh chóng đem băng ca ra, Khương Lễ Hào bế thốc Thẩm Trạch lên. Hình như vì cậu đau quá nên đã ngất lịm đi.
“Mau kiểm tra cho cậu ấy đi. Cậu ấy tự dưng đau bụng gần 30 phút rồi.”
“Vâng vâng… cậu Khương… cậu ra ngoài một lát để chúng tôi kiểm tra cho cậu ấy.”
“Việc quần què gì ông đây phải ra ngoài chứ. Nhanh lên, khám cho cậu ấy đi.”
Vị bác sĩ cũng quen với thói ương nghạnh không nói lý với Khương thiếu gia nên chỉ tập trung vào người bệnh.
Thẩm Trạch đã ngất lịm đi. Trong cơn mơ, dường như cậu đau quá nên mày nhăn tít lại, đôi môi vốn luôn ửng hồng bây giờ đã tím tái.
Tầm ba mươi phút sau, Thẩm Trạch mới yên ổn đi vào giấc ngủ. Tay cậu vẫn còn đang chuyền nước, hơi thở đều đều, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đã được Khương Lễ Hào lau vuốt gọn gàng. Hắn ngồi bên giường bệnh, mân mê vòng eo nho nhỏ gầy guộc. Hình như, Thẩm Trạch đã thay đổi nhiều lắm. Cậu vẫn vậy, mà dường như cũng đã thay đổi rất nhiều.
Đôi lúc, Khương Lễ Hào cảm thấy không bắt được tâm tư của Thẩm Trạch. Cậu ấy còn yêu hắn không?! Chính Khương Lễ Hào cũng không rõ. Có lẽ là không…
Mà ngay từ đầu, Khương Lễ Hào cũng đâu có mong ngóng tình yêu của Thẩm Trạch. Tất cả những gì hắn cần là một hình bóng thay thế, thay thế cho bạch nguyệt quang mà hắn luôn khư khư giữ trong lòng.
Nhưng bây giờ, khi Thẩm Trạch nằm trên giường, hình ảnh Kiều Tư Tư lại bay biến không tồn tại. Tất cả những gì hắn muốn bây giờ chỉ là chăm sóc cho người bệnh kia.
“Có đáng không cơ chứ?!”
Khương Lễ Hào tự nói với mình. Nhưng hắn lại lắc đầu từ chối. Sao hắn có thể để một kẻ tầm thường như Thẩm Trạch bước vào trái tim mình.
“Thẩm Trạch, tôi cảm thấy như thể cậu vừa ngoan lại vừa không ngoan ấy. Rốt cuộc tại sao cậu lại không nghe lời tôi như trước kia?! Nếu chúng ta cứ như trước kia…. Chẳng phải tốt hơn hay sao?!”
Bất quá, đó chỉ là mong ước của Khương Lễ Hào. Hắn có thể làm đủ mọi chuyện, chỉ trừ việc quay ngược lại thời gian. Mà chính Thẩm Trạch, cũng không muốn quay lại khoảng thời gian đó cả.
Cay đắng và chua xót… như mối quan hệ này vậy. Điện thoại hắn rung lên từng đợt. Khương Lễ Hào liếc mắt nhìn. Cái tên hiển thị trên màn hình chờ khiến hắn thấy phiền.
Đúng vậy… phiền….
Khương Lễ Hào vò đầu. Từ bao giờ hắn lại thấy Kiều Tư Tư phiền. Không thể nào như thế. Đáng lẽ hắn nên kéo Kiều Tư Tư đi, thoát khỏi tên hôn phu ấy. Hắn thế mà lại chọn Thẩm Trạch. Trong giây phút ấy, hình ảnh tên lai tây kia liên tục quan tâm cậu làm hắn dấy lên nguy cơ. Tưởng tượng việc cậu sẽ chấp nhận gã đàn ông khác khiến hắn tức điên đến mức đạp vào xe mấy cái cho xả giận.
Bên trong xe, Thẩm Trạch im lìm. Cậu ngẩn ngơ nhìn trời sao. Trong thành phố rất hiếm thấy được ánh sao bởi những ngôi nhà cao tầng san sát nhau. Nhớ khi ấy, mỗi lần Khương Lễ Hào đưa cậu lên tầng 30c cả hai quấn quýt nhau dưới bầu trời đầy sao, Thẩm Trạch lại thấy thật tuyệt dịu. Hoá ra đó là sức mạnh tình yêu.
Dẫu cho xung quanh có nhiều gai nhọn đến mấy, ánh nhìn của cậu vẫn chỉ hướng về người ấy. Bàn chân bước trên gai đau đớn không thành, máu tươi đỏ thẫm vẫn không khiến cậu chùn bước. Nhưng khi ảo tưởng tựa bong bóng xà phòng vỡ vụn, Thẩm Trạch có không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
Đâu ai sống hoài trong một giấc mơ được đúng không?! Phải có cách nào đó để lấy lại được tiềm thức đã mất từ lâu chứ?! Nhưng cậu tỉnh lại thì sao, có cứu vớt được trái tim đã bị chà đạp ngàn mảnh, có cứu vớt được những năm tháng tự cho là thanh xuân tươi đẹp.
Không được… nên Thẩm Trạch thấy thật buồn, thật tiếc, thật uổng phí…..
Hự….
Bụng Thẩm Trạch nhói đau, cồn cạo khó chịu, cảm giác quen thuộc này gợi nhớ đến mấy năm trước, cũng vào một lần khi cậu lỡ ăn đồ sống.
Thẩm Trạch đau quặn bụng, cậu gập người xuong ghế, mồ hôi túa ra đầy đầu. Hai tay cậu ôm bụng, rên rĩ từng tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao thế?!”
Khương Lễ Hào vừa vào xe thì nhận ra tình hình không ổn lắm.
“Sao vậy? Thẩm Trạch, đau bụng hả?”
Cậu chỉ còn sức gật gật đầu. Khương Lễ Hào hốt hoảng nhấn chân ga. Chiếc xe phóng vội từ ngoại ô vào trung tâm thành phố.
“Chuẩn bị nhanh lên, Khương thiếu sắp đến rồi.”
“Ai vậy… bác sĩ Kim, cậu Khương…”
“Không phải cậu Khương… các người tập trung làm việc đi. Đừng đồn đại bậy bạ.”
Két…..
Tiếng bánh xe ma sát với đường chói tai khiến người nghe nhức cả óc. Ai nấy đều sởn da gà trước sự nôn nóng của người trong xe.
Đội ngũ bác sĩ nhận được lệnh nhanh chóng đem băng ca ra, Khương Lễ Hào bế thốc Thẩm Trạch lên. Hình như vì cậu đau quá nên đã ngất lịm đi.
“Mau kiểm tra cho cậu ấy đi. Cậu ấy tự dưng đau bụng gần 30 phút rồi.”
“Vâng vâng… cậu Khương… cậu ra ngoài một lát để chúng tôi kiểm tra cho cậu ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Việc quần què gì ông đây phải ra ngoài chứ. Nhanh lên, khám cho cậu ấy đi.”
Vị bác sĩ cũng quen với thói ương nghạnh không nói lý với Khương thiếu gia nên chỉ tập trung vào người bệnh.
Thẩm Trạch đã ngất lịm đi. Trong cơn mơ, dường như cậu đau quá nên mày nhăn tít lại, đôi môi vốn luôn ửng hồng bây giờ đã tím tái.
Tầm ba mươi phút sau, Thẩm Trạch mới yên ổn đi vào giấc ngủ. Tay cậu vẫn còn đang chuyền nước, hơi thở đều đều, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đã được Khương Lễ Hào lau vuốt gọn gàng. Hắn ngồi bên giường bệnh, mân mê vòng eo nho nhỏ gầy guộc. Hình như, Thẩm Trạch đã thay đổi nhiều lắm. Cậu vẫn vậy, mà dường như cũng đã thay đổi rất nhiều.
Đôi lúc, Khương Lễ Hào cảm thấy không bắt được tâm tư của Thẩm Trạch. Cậu ấy còn yêu hắn không?! Chính Khương Lễ Hào cũng không rõ. Có lẽ là không…
Mà ngay từ đầu, Khương Lễ Hào cũng đâu có mong ngóng tình yêu của Thẩm Trạch. Tất cả những gì hắn cần là một hình bóng thay thế, thay thế cho bạch nguyệt quang mà hắn luôn khư khư giữ trong lòng.
Nhưng bây giờ, khi Thẩm Trạch nằm trên giường, hình ảnh Kiều Tư Tư lại bay biến không tồn tại. Tất cả những gì hắn muốn bây giờ chỉ là chăm sóc cho người bệnh kia.
“Có đáng không cơ chứ?!”
Khương Lễ Hào tự nói với mình. Nhưng hắn lại lắc đầu từ chối. Sao hắn có thể để một kẻ tầm thường như Thẩm Trạch bước vào trái tim mình.
“Thẩm Trạch, tôi cảm thấy như thể cậu vừa ngoan lại vừa không ngoan ấy. Rốt cuộc tại sao cậu lại không nghe lời tôi như trước kia?! Nếu chúng ta cứ như trước kia…. Chẳng phải tốt hơn hay sao?!”
Bất quá, đó chỉ là mong ước của Khương Lễ Hào. Hắn có thể làm đủ mọi chuyện, chỉ trừ việc quay ngược lại thời gian. Mà chính Thẩm Trạch, cũng không muốn quay lại khoảng thời gian đó cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro