.Cái Này Không...
2024-11-17 22:49:38
Trong phòng có một chậu than, nhiệt độ hơi cao, bông tuyết mà Tạ Hoài Cẩn nắm chặt đã sớm tan thành nước làm ướt lòng bàn tay, hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, hơi mím môi nói: “Từ ma ma bọn họ vẫn đang canh giữ ngoài cửa, nàng… Không được nói lung tung.”
Khương Linh Trúc nghĩ thầm nói thừa, nàng biết ngoài cửa có người nên mới cố tình nói như thế, nhưng tại sao lời hắn nói cũng đầy ẩn ý như vậy chứ?
Đúng lúc này nàng chợt hiểu ra, mặt nàng đỏ ửng lên, giọng nói vừa yêu kiều vừa mềm mỏng nhỏ nhẹ cất lên: “Vậy ngài, vậy ngài làm nhanh lên nhé.”
Làm? Tạ Hoài Cẩn nhìn nàng chằm chằm, di chuyển xe lăn đến bên cạnh chiếc giường mềm, giây tiếp theo, trước mắt hiện ra một thứ kỳ lạ.
Khương Linh Trúc nhỏ giọng nói: “Trước đây thiếp từng đọc qua một quyển dị văn kỳ lục, trong đó ghi chép lại phong tục tập quán của một nơi xa xôi, trong đó viết là nếu như nam nữ kết thành phu thê, họ sẽ đeo một chiếc vòng ngọc tròn tượng trưng cho tình yêu trên tay, loại vòng ngọc tròn này gọi là nhẫn, thiếp thấy nó rất đẹp, mấy ngày vừa rồi đã chăm chỉ học cách làm nhưng lại sợ điện hạ không thích, bây giờ mới có can đảm nhờ Từ ma ma đi mời điện hạ…Điện hạ xem này, ngài có thích không?”
Cơ thể Khương Linh Trúc đã tiến đến rất gần, hương thơm đặc trưng trên người nữ tử xộc vào khoang mũi nam nhân, Tạ Hoài Cẩn cảm thấy vết nước khi nãy trong lòng bàn tay bắt đầu tỏa nhiệt, hắn phải hơi dựa người ra sau mới dễ chịu hơn một chút, khi chuẩn bị nhận chiếc nhẫn thì ánh mắt hắn chạm vào bàn tay kia, động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Làn da thiếu nữ trắng ngần, đôi tay cũng trắng nõn mềm mại, nhưng lúc này trên cả lòng bàn tay và ngón tay đang mang chiếc nhẫn đều có thêm rất nhiều vết thương nhỏ.
Lại nhìn chiếc nhẫn có tạo hình đơn giản kia, Tạ Hoài Cẩn phát hiện ra vấn đề, rõ ràng đó là dùng một cây trâm cài tóc cứng uốn cong mà thành, hai đầu đều chưa được mài nhẵn, thô kệch lộ ra ngoài.
"Thiếp…Thiếp làm nó có phần thô ráp…Để điện hạ chê cười rồi phải không…”
Làm sao mà không cẩu thả thô kệch cho được, nàng phải lấy cớ đi tắm gội để sang phòng bên cạnh, lúc đó mới có thời gian mà làm ra món đồ này, mặc dù chiếc kim trâm tương đối mềm mại, nhưng làm quá vội cũng khó tránh bị thương.
Chỉ là nàng đã quen làm những việc như thế này, thực ra cũng không đến nỗi bị đâm thành như vậy, lần trước trong hoàng cung nàng đã phát hiện ra dường như vị Tĩnh Vương điện hạ này rất dễ bị chiêu thức khổ nhục kế như thế làm cho cảm động.
Quả nhiên, nàng giả vờ lúng túng rụt tay lại, đổi lại được một câu hơi lành lạnh: “Không chê.”
Sau khi chiếc nhẫn được cầm lấy, mặt Khương Linh Trúc càng thêm ửng đỏ: “Điện hạ có thể cho ngón tay vào trong như thế này.”
"Ngón tay?” Tạ Hoài Cẩn nhìn chiếc nhẫn có đường kính nhỏ một cách đáng thương kia, không thể không nghi ngờ lỗ tai của mình: "Nàng cảm thấy ngón tay nào của ta vừa?”
Hắn nói bình thường, nhưng bản thân Khương Linh Trúc lại đang tự dẫn dắt mình theo một phương diện khác, nghe xong điều này sắc mặt nàng bất ngờ đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Thiếp cũng không biết…Điện hạ…Điện hạ hay là tự mình thử đi…”
Tạ Hoài Cẩn dơ tay ra, ngón tay cái không cần nghĩ cũng có thể bỏ qua, ban đầu đã định trực tiếp đặt vào ngón út, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Khương Linh Trúc, hắn lại sợ rằng làm như vậy sẽ khiến nàng nghĩ rằng hắn đang làm cho có lệ.
Mắt trông thấy tay nàng hạ xuống, Tạ Hoài Cẩn vội đổi sang vị trí khác, đặt ở ngón trỏ.
Thôi bỏ đi, nếu nàng ấy thực sự nghiêm túc, vậy cứ cho nàng ấy chút mặt mũi này đi.
"A…” Giang Linh Trúc che miệng, dường như rất ngượng ngùng: "Điện hạ… Cái này… Cái này không được, không nhét vào được…”
Tạ Hoài Cẩn không hiểu vì sao hôm nay nàng lại nói chuyện kỳ lạ như vậy, giọng nói lúc to lúc nhỏ, bây giờ càng giống như nói không ra hơi, nói được một câu lại đứt quãng, giọng điệu kéo dài, mềm mỏng đến mức khó tin, tiếng "a” đó càng là run rẩy đến đáng sợ.
Khương Linh Trúc lại đặt tay xuống, thổi nhè nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, nét mặt tỏ ra đau đớn, nàng hít một hơi khí lạnh: “Shhh…”
Thì ra là đau.
Tạ Hoài Cẩn cảm thấy không thoải mái, nhìn sang hướng khác, giọng nói lại có phần khàn khàn: “Nếu đau thì đừng cử động lung tung nữa.”
Khương Linh Trúc nghĩ thầm nói thừa, nàng biết ngoài cửa có người nên mới cố tình nói như thế, nhưng tại sao lời hắn nói cũng đầy ẩn ý như vậy chứ?
Đúng lúc này nàng chợt hiểu ra, mặt nàng đỏ ửng lên, giọng nói vừa yêu kiều vừa mềm mỏng nhỏ nhẹ cất lên: “Vậy ngài, vậy ngài làm nhanh lên nhé.”
Làm? Tạ Hoài Cẩn nhìn nàng chằm chằm, di chuyển xe lăn đến bên cạnh chiếc giường mềm, giây tiếp theo, trước mắt hiện ra một thứ kỳ lạ.
Khương Linh Trúc nhỏ giọng nói: “Trước đây thiếp từng đọc qua một quyển dị văn kỳ lục, trong đó ghi chép lại phong tục tập quán của một nơi xa xôi, trong đó viết là nếu như nam nữ kết thành phu thê, họ sẽ đeo một chiếc vòng ngọc tròn tượng trưng cho tình yêu trên tay, loại vòng ngọc tròn này gọi là nhẫn, thiếp thấy nó rất đẹp, mấy ngày vừa rồi đã chăm chỉ học cách làm nhưng lại sợ điện hạ không thích, bây giờ mới có can đảm nhờ Từ ma ma đi mời điện hạ…Điện hạ xem này, ngài có thích không?”
Cơ thể Khương Linh Trúc đã tiến đến rất gần, hương thơm đặc trưng trên người nữ tử xộc vào khoang mũi nam nhân, Tạ Hoài Cẩn cảm thấy vết nước khi nãy trong lòng bàn tay bắt đầu tỏa nhiệt, hắn phải hơi dựa người ra sau mới dễ chịu hơn một chút, khi chuẩn bị nhận chiếc nhẫn thì ánh mắt hắn chạm vào bàn tay kia, động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Làn da thiếu nữ trắng ngần, đôi tay cũng trắng nõn mềm mại, nhưng lúc này trên cả lòng bàn tay và ngón tay đang mang chiếc nhẫn đều có thêm rất nhiều vết thương nhỏ.
Lại nhìn chiếc nhẫn có tạo hình đơn giản kia, Tạ Hoài Cẩn phát hiện ra vấn đề, rõ ràng đó là dùng một cây trâm cài tóc cứng uốn cong mà thành, hai đầu đều chưa được mài nhẵn, thô kệch lộ ra ngoài.
"Thiếp…Thiếp làm nó có phần thô ráp…Để điện hạ chê cười rồi phải không…”
Làm sao mà không cẩu thả thô kệch cho được, nàng phải lấy cớ đi tắm gội để sang phòng bên cạnh, lúc đó mới có thời gian mà làm ra món đồ này, mặc dù chiếc kim trâm tương đối mềm mại, nhưng làm quá vội cũng khó tránh bị thương.
Chỉ là nàng đã quen làm những việc như thế này, thực ra cũng không đến nỗi bị đâm thành như vậy, lần trước trong hoàng cung nàng đã phát hiện ra dường như vị Tĩnh Vương điện hạ này rất dễ bị chiêu thức khổ nhục kế như thế làm cho cảm động.
Quả nhiên, nàng giả vờ lúng túng rụt tay lại, đổi lại được một câu hơi lành lạnh: “Không chê.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chiếc nhẫn được cầm lấy, mặt Khương Linh Trúc càng thêm ửng đỏ: “Điện hạ có thể cho ngón tay vào trong như thế này.”
"Ngón tay?” Tạ Hoài Cẩn nhìn chiếc nhẫn có đường kính nhỏ một cách đáng thương kia, không thể không nghi ngờ lỗ tai của mình: "Nàng cảm thấy ngón tay nào của ta vừa?”
Hắn nói bình thường, nhưng bản thân Khương Linh Trúc lại đang tự dẫn dắt mình theo một phương diện khác, nghe xong điều này sắc mặt nàng bất ngờ đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Thiếp cũng không biết…Điện hạ…Điện hạ hay là tự mình thử đi…”
Tạ Hoài Cẩn dơ tay ra, ngón tay cái không cần nghĩ cũng có thể bỏ qua, ban đầu đã định trực tiếp đặt vào ngón út, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Khương Linh Trúc, hắn lại sợ rằng làm như vậy sẽ khiến nàng nghĩ rằng hắn đang làm cho có lệ.
Mắt trông thấy tay nàng hạ xuống, Tạ Hoài Cẩn vội đổi sang vị trí khác, đặt ở ngón trỏ.
Thôi bỏ đi, nếu nàng ấy thực sự nghiêm túc, vậy cứ cho nàng ấy chút mặt mũi này đi.
"A…” Giang Linh Trúc che miệng, dường như rất ngượng ngùng: "Điện hạ… Cái này… Cái này không được, không nhét vào được…”
Tạ Hoài Cẩn không hiểu vì sao hôm nay nàng lại nói chuyện kỳ lạ như vậy, giọng nói lúc to lúc nhỏ, bây giờ càng giống như nói không ra hơi, nói được một câu lại đứt quãng, giọng điệu kéo dài, mềm mỏng đến mức khó tin, tiếng "a” đó càng là run rẩy đến đáng sợ.
Khương Linh Trúc lại đặt tay xuống, thổi nhè nhẹ hai cái vào lòng bàn tay, nét mặt tỏ ra đau đớn, nàng hít một hơi khí lạnh: “Shhh…”
Thì ra là đau.
Tạ Hoài Cẩn cảm thấy không thoải mái, nhìn sang hướng khác, giọng nói lại có phần khàn khàn: “Nếu đau thì đừng cử động lung tung nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro