. Điện Hạ…… Quá...
2024-11-17 22:49:38
“Ta, ta biết rồi...” Khương Linh Trúc đỏ mặt như sắp chảy máu, mặc dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng công sức Từ ma ma mấy ngày nay dạy dỗ cũng không phải uổng phí, bây giờ giọng nói của nàng đang diễn đúng theo những gì Từ ma ma đã nói: “Ban đầu sẽ cảm thấy rất đau, nhưng cũng sẽ có một cảm giác khoái lạc khác thường.”
Nàng biết cảm giác khoái lạc khác thường ở đây là sự sung sướng, nhưng nàng lại không biết cảm giác sung sướng đó là gì, chỉ có thể mong đợi Từ ma ma ở bên ngoài cửa không nhận ra.
Nàng thở hổn hển vài hơi: “Vậy, vậy ngài thử dùng ngón giữa…”
Cổ họng Tạ Hoài Cẩm cuộn lên, hình như nhiệt độ trong phòng có hơi cao, hắn cảm thấy nóng bức đến nỗi suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên lệch lạc.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi.
Nhẫn lập tức được đeo vào ngón giữa, hắn không đợi Khương Linh Trúc lên tiếng đã nói: “Không nhét vào được, chỉ có thể dùng ngón út thôi.”
Khương Linh Trúc nén tiếng kêu trong cổ họng, khi hắn đeo nhẫn vào ngón út, nàng mới cắn khăn tay rên rỉ một tiếng: “Ngón tay của điện hạ, quá to rồi…”
“...” Thật sự muốn chết mà.
Hơi thở Tạ Hoài Cẩn không đều, tay rút lại, tay áo rộng che kín thắt lưng, giọng hắn căng thẳng nói: “Là do thứ này của nàng quá nhỏ.”
Không giải thích thì thôi, giải thích lại càng thấy không đúng, nhưng Khương Linh Trúc lại tỏ ra vô cùng ngây thơ chớp mắt: “Sách nói ban đầu đều sẽ cảm thấy nhỏ, dần dần sẽ quen thôi.”
“… Đã thử rồi, bổn vương còn có việc, đi trước đây.”
Tạ Hoài Cẩn giống như chạy trối chết, thậm chí không đến từ biệt với Khương Phương Hải, chỉ vội vã sai người đi báo một tiếng rồi trực tiếp lên xe ngựa.
"Về phủ."
Xe ngựa đi được một lúc, rèm cửa hai bên bị vén lên, hộ vệ vội vàng tiến tới: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"
"Thời tiết đẹp, ngắm cảnh thôi."
Hộ vệ nhìn lên bầu trời đổ tuyết lớn như lông thiên nga, im lặng khép miệng lại.
Gió lạnh tràn vào trong xe, cuối cùng Tạ Hoài Cẩn cũng cảm thấy cơ thể không còn nóng bức nữa, nhưng khi nhìn vào ngón út bị chiếc nhẫn siết chặt kia, dường như hắn lại nghe thấy tiếng thở dốc như tiếng nức nở của nàng, thứ gì đó giữa hai chân lập tức càng cương cứng hơn.
Tạ Hoài Cẩn đau đầu xoa xoa thái dương, bắt đầu dùng nội lực để kiềm chế bản thân, nhưng càng kiềm chế, thứ đó càng cương lên, như thể đang muốn chống lại hắn vậy.
Rèm cửa sổ lại được hạ xuống, trong xe ngựa vang lên tiếng sột soạt. Chừng một khắc sau, bên trong lại phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Khi đến vương phủ, Tạ Hoài Cẩn xuống xe, sắc mặt âm trầm, còn chưa vào phòng đã lạnh lùng gọi nước trước.
Dạ Cửu ở lại giữ nhà, thắc mắc kéo một người lại hỏi: "Chủ thượng làm sao vậy? Không phải đi gặp vương phi sao, sao nhìn có vẻ còn buồn bực hơn trước vậy?"
"Suỵt!" Dạ Bát cẩn thận nhìn xung quanh, tay chắn miệng ghé lại nói nhỏ: "Trên đường ngài ấy còn một hai phải vén rèm lên ngắm cảnh, ngươi xem tuyết rơi dày thế này, chắc chắn là bị đông lạnh luôn rồi mới như vậy."
*
Sau khi hắn đi, Khương Linh Trúc cố ý làm nhăn váy một chút, gỡ xuống vài lọn tóc, hít sâu vài hơi rồi gọi Từ ma ma vào.
"Ma ma... ta... ta..."
"Nô tỳ hiểu rồi, cô nương hãy nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ sẽ vào cung báo cáo, nói với thái hậu rằng hôm nay nô tỳ đã nghiệm thân cho cô nương xong."
"Cảm ơn ma ma." Khương Linh Trúc không thể tin tưởng bà ta, ai mà không biết nói những lời hay, hơn nữa lời của Tạ Hoài Cẩn hôm nay còn khiến người ta tưởng tượng xa xôi hơn cả lời nàng đã cố tình vòng vo, cuối cùng trong lòng nàng cũng đã trút hết được nỗi lo lắng.
Chỉ là... nghĩ đến lời nói của hai người vừa rồi, Khương Linh Trúc chỉ cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên, nàng đưa tay chạm vào thử, độ nóng của mặt cũng không thua gì cái chậu lửa gần đó.
Từ ma ma đã dẫn người rời đi, Xuân Hoa Thu Nguyệt không được gọi nên cũng không đến, Khương Linh Trúc thả mình lên giường, rên rỉ một tiếng: “Xấu hổ chết mất thôi~!
Khương Linh Trúc nằm lên chiếc giường mềm mại của mình rồi thở dài: "May mà Tạ Hoài Cẩn không làm gì."
Ở ngoài gió tuyết quá lớn, Dạ Tam giả làm nha hoàn bên cạnh Khương Tuyết Lan đứng canh giữ trước cửa phòng ngủ, nàng ấy lờ mờ nghe được một câu “Tạ Hoài Cẩn không được”, ban đầu cũng không nghĩ đến phương diện đó, nhưng sau đó Khương Linh Trúc lại nói cái gì mà nếu không thì đêm động phòng này chẳng phải là muốn sống sờ sờ... chết... không đúng, hình như là thô bạo…
Dạ Tam đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dao động mạnh mẽ nhìn về phía cửa phòng bên.
Nàng ấy nghĩ rằng hôm nay nghe chủ thượng muốn đích thân kiểm tra thân thể vương phi đã đủ chấn động rồi, nhưng những lời sau đó của hai người trong phòng càng làm nàng ấy chấn động hơn.
Hình ảnh chủ thượng trong lòng nàng ấy vốn dĩ lạnh lùng vô tình, quyết đoán tàn nhẫn đã sụp đổ thành một mảnh đất hoang, không ngờ hiện tại ngay cả đất cũng không còn.
Sau đó Dạ Bát đến tìm nàng ấy, nói tới chuyện hôm nay thì hỏi: "Đúng rồi, ngươi có biết lúc đó chủ thượng..."
"Ta không biết! Ta chẳng nghe thấy gì cả!"
Dạ Bát nhìn nàng ấy đầy nghi hoặc: "Rõ ràng hôm đó ta thấy ngươi đứng ngay trước cửa phòng mà."
"Ngày hôm đó ta uống chút độc dược, nội lực mất hết, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong phòng bên!"
Dạ Bát: "..."
Dạ Tam: “Nhất định không để người thứ tư biết chủ thượng không làm gì được!”
Nàng biết cảm giác khoái lạc khác thường ở đây là sự sung sướng, nhưng nàng lại không biết cảm giác sung sướng đó là gì, chỉ có thể mong đợi Từ ma ma ở bên ngoài cửa không nhận ra.
Nàng thở hổn hển vài hơi: “Vậy, vậy ngài thử dùng ngón giữa…”
Cổ họng Tạ Hoài Cẩm cuộn lên, hình như nhiệt độ trong phòng có hơi cao, hắn cảm thấy nóng bức đến nỗi suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên lệch lạc.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi.
Nhẫn lập tức được đeo vào ngón giữa, hắn không đợi Khương Linh Trúc lên tiếng đã nói: “Không nhét vào được, chỉ có thể dùng ngón út thôi.”
Khương Linh Trúc nén tiếng kêu trong cổ họng, khi hắn đeo nhẫn vào ngón út, nàng mới cắn khăn tay rên rỉ một tiếng: “Ngón tay của điện hạ, quá to rồi…”
“...” Thật sự muốn chết mà.
Hơi thở Tạ Hoài Cẩn không đều, tay rút lại, tay áo rộng che kín thắt lưng, giọng hắn căng thẳng nói: “Là do thứ này của nàng quá nhỏ.”
Không giải thích thì thôi, giải thích lại càng thấy không đúng, nhưng Khương Linh Trúc lại tỏ ra vô cùng ngây thơ chớp mắt: “Sách nói ban đầu đều sẽ cảm thấy nhỏ, dần dần sẽ quen thôi.”
“… Đã thử rồi, bổn vương còn có việc, đi trước đây.”
Tạ Hoài Cẩn giống như chạy trối chết, thậm chí không đến từ biệt với Khương Phương Hải, chỉ vội vã sai người đi báo một tiếng rồi trực tiếp lên xe ngựa.
"Về phủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe ngựa đi được một lúc, rèm cửa hai bên bị vén lên, hộ vệ vội vàng tiến tới: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"
"Thời tiết đẹp, ngắm cảnh thôi."
Hộ vệ nhìn lên bầu trời đổ tuyết lớn như lông thiên nga, im lặng khép miệng lại.
Gió lạnh tràn vào trong xe, cuối cùng Tạ Hoài Cẩn cũng cảm thấy cơ thể không còn nóng bức nữa, nhưng khi nhìn vào ngón út bị chiếc nhẫn siết chặt kia, dường như hắn lại nghe thấy tiếng thở dốc như tiếng nức nở của nàng, thứ gì đó giữa hai chân lập tức càng cương cứng hơn.
Tạ Hoài Cẩn đau đầu xoa xoa thái dương, bắt đầu dùng nội lực để kiềm chế bản thân, nhưng càng kiềm chế, thứ đó càng cương lên, như thể đang muốn chống lại hắn vậy.
Rèm cửa sổ lại được hạ xuống, trong xe ngựa vang lên tiếng sột soạt. Chừng một khắc sau, bên trong lại phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Khi đến vương phủ, Tạ Hoài Cẩn xuống xe, sắc mặt âm trầm, còn chưa vào phòng đã lạnh lùng gọi nước trước.
Dạ Cửu ở lại giữ nhà, thắc mắc kéo một người lại hỏi: "Chủ thượng làm sao vậy? Không phải đi gặp vương phi sao, sao nhìn có vẻ còn buồn bực hơn trước vậy?"
"Suỵt!" Dạ Bát cẩn thận nhìn xung quanh, tay chắn miệng ghé lại nói nhỏ: "Trên đường ngài ấy còn một hai phải vén rèm lên ngắm cảnh, ngươi xem tuyết rơi dày thế này, chắc chắn là bị đông lạnh luôn rồi mới như vậy."
*
Sau khi hắn đi, Khương Linh Trúc cố ý làm nhăn váy một chút, gỡ xuống vài lọn tóc, hít sâu vài hơi rồi gọi Từ ma ma vào.
"Ma ma... ta... ta..."
"Nô tỳ hiểu rồi, cô nương hãy nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ sẽ vào cung báo cáo, nói với thái hậu rằng hôm nay nô tỳ đã nghiệm thân cho cô nương xong."
"Cảm ơn ma ma." Khương Linh Trúc không thể tin tưởng bà ta, ai mà không biết nói những lời hay, hơn nữa lời của Tạ Hoài Cẩn hôm nay còn khiến người ta tưởng tượng xa xôi hơn cả lời nàng đã cố tình vòng vo, cuối cùng trong lòng nàng cũng đã trút hết được nỗi lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là... nghĩ đến lời nói của hai người vừa rồi, Khương Linh Trúc chỉ cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên, nàng đưa tay chạm vào thử, độ nóng của mặt cũng không thua gì cái chậu lửa gần đó.
Từ ma ma đã dẫn người rời đi, Xuân Hoa Thu Nguyệt không được gọi nên cũng không đến, Khương Linh Trúc thả mình lên giường, rên rỉ một tiếng: “Xấu hổ chết mất thôi~!
Khương Linh Trúc nằm lên chiếc giường mềm mại của mình rồi thở dài: "May mà Tạ Hoài Cẩn không làm gì."
Ở ngoài gió tuyết quá lớn, Dạ Tam giả làm nha hoàn bên cạnh Khương Tuyết Lan đứng canh giữ trước cửa phòng ngủ, nàng ấy lờ mờ nghe được một câu “Tạ Hoài Cẩn không được”, ban đầu cũng không nghĩ đến phương diện đó, nhưng sau đó Khương Linh Trúc lại nói cái gì mà nếu không thì đêm động phòng này chẳng phải là muốn sống sờ sờ... chết... không đúng, hình như là thô bạo…
Dạ Tam đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dao động mạnh mẽ nhìn về phía cửa phòng bên.
Nàng ấy nghĩ rằng hôm nay nghe chủ thượng muốn đích thân kiểm tra thân thể vương phi đã đủ chấn động rồi, nhưng những lời sau đó của hai người trong phòng càng làm nàng ấy chấn động hơn.
Hình ảnh chủ thượng trong lòng nàng ấy vốn dĩ lạnh lùng vô tình, quyết đoán tàn nhẫn đã sụp đổ thành một mảnh đất hoang, không ngờ hiện tại ngay cả đất cũng không còn.
Sau đó Dạ Bát đến tìm nàng ấy, nói tới chuyện hôm nay thì hỏi: "Đúng rồi, ngươi có biết lúc đó chủ thượng..."
"Ta không biết! Ta chẳng nghe thấy gì cả!"
Dạ Bát nhìn nàng ấy đầy nghi hoặc: "Rõ ràng hôm đó ta thấy ngươi đứng ngay trước cửa phòng mà."
"Ngày hôm đó ta uống chút độc dược, nội lực mất hết, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong phòng bên!"
Dạ Bát: "..."
Dạ Tam: “Nhất định không để người thứ tư biết chủ thượng không làm gì được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro