.Chỉ Có Thể Thu...
2024-11-17 22:49:38
Không phải là Từ ma ma giả ngốc mà thật sự ngớ người ra rồi, hôm nay bà bận rộn cả ngày chuẩn bị những thứ vật dụng cần thiết cho việc nghiệm thân, còn không biết Tĩnh Vương đến, sau khi liếc nhìn các cung nữ mới đến với vẻ nghi hoặc và thấy họ gật đầu, bà vẫn không hiểu rốt cuộc ý của Khương Linh Trúc là gì, nhưng vị cô nương này lại quá thẹn thùng, mới nói được vài câu đã xấu hổ không chịu được.
"Nô tỳ thực sự không hiểu cô nương đang nói cái gì, cô nương có thể giải thích rõ ràng hơn được không?”
Một lúc sau, giọng của Khương Linh Trúc nhỏ như tiếng muỗi vo ve mới nhẹ nhàng cất lên, nhưng mặc dù thanh âm có nhỏ, cả Từ ma ma và những cung nữ đang đứng chật kín trong phòng đều bị chấn động ngay tại chỗ, Từ ma ma mất một lúc mới tìm lại được hệ thống ngôn ngữ của bản thân, không thể tin nổi, hỏi: “Cô nương vừa rồi, vừa rồi nói Tĩnh Vương điện hạ muốn tự mình nghiệm thân sao?!!”
Khương Linh Trúc thực sự cũng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, mặc dù lời này chỉ là giả nhưng sự xấu hổ trong giọng nói đến chín phần đều là thật: "Là… hôm nay, khi ta đang dùng cơm ở Nhã Nhiên Cư, điện hạ phái người đưa thư tới, trong thư nói…”
Nàng dùng sức cắn chặt môi, dùng cơn đau ép bản thân tiếp tục nói: “Nếu như ngài ấy đã coi ta là nương tử, vậy trái tim và thân thể của ta chỉ có thể thuộc về ngài ấy…Hôm nay nghiệm thân, ngài ấy sẽ tới phủ thăm viếng phụ thân, đến lúc phải nhờ Từ ma ma tìm lý do mời ngài ấy tới Thanh uyển, để ngài ấy tự mình đến xem… Xem ta…Ta cũng không rõ vì sao ma ma lại không biết việc này, vừa rồi nghe ma ma nói muốn nghiệm thân cho ta, ta còn thấy ngạc nhiên.”
Khương Linh Trúc đứng quay lưng lại với mọi người, nói xong mấy lời này hai tay đã vặn xoắn thành hình bánh quai chẻo, bởi vì trong lòng quá căng thẳng mà tim đập thình thịch.
Không phải nàng lo lắng vì sợ lời nói dối của bản thân bị bại lộ, suy cho cùng cho dù Từ ma ma có đi tìm Tĩnh Vương - chủ tử của mình, cũng không thể hỏi hắn mấy lời này là thật hay giả, duy nhất có một chuyện có thể bại lộ chính là sau khi Từ ma ma hồi cung sẽ thuật lại những lời này với thái hậu, nhưng nghĩ lại, một người hiện đại như nàng cũng không mặt dày đến mức đi hỏi cháu trai mình vấn đề này, nhiều nhất thì bóng gió vài câu chứ không thể nói thẳng ra.
Nguyên nhân khiến nàng lo lắng hoàn toàn là vì chắc chắn Từ ma ma sẽ đi mời Tĩnh Vương tới đây, mà biện pháp màng nghĩ đến để đối phó hắn thực sự là có phần đáng xấu hổ.
“...Có thể là người đưa tin đã có nhầm lẫn gì đó trên đường đi, nhưng nếu cô nương đã nói như vậy, đương nhiên là có việc này, bây giờ nô tỳ đi mời điện hạ đến đây, xin cô nương vui lòng đợi một lát.”
Khương Linh Trúc gật đầu: “Tuyết rơi cũng hơi dày rồi, Từ ma ma trên đường đi nhớ cẩn thận.”
Tuyết quả thực đã rơi dày hơn rất nhiều, Từ ma ma đã ra đến Thanh uyển, suốt đường đi cứ suy nghĩ mãi chuyện này rốt cuộc là thực hay giả, nếu như là thật thì Tĩnh Vương điện hạ cũng quá…Quá đáng quá đi, nếu là giả… Khương cô nương với lá gan thỏ đế kia, sao dám nói dối chuyện này.
Thế thì đúng là điện hạ của bọn họ quá đáng rồi? Từ ma ma tặc lưỡi, phủi sạch tuyết bám trên người rồi đi đến tiền viện tiếp khách, hộ vệ canh giữ ở cửa vương phủ cũng là người của thái hậu, trông thấy bà ta đến thì kì lạ hỏi: “Từ ma ma, bà đến đây làm gì?”
Người là do chủ tử của các người muốn gặp, lý do còn phải nhờ bà ta tìm giúp, Từ ma ma cười giả lả hai tiếng: “Hôm nay thái hậu nương nương sai Ngân Nguyệt đem đồ quan trọng đến, nói là muốn điện hạ tự mình xem qua.” Tuy đã giảng dạy đạo phu thê lâu như vậy, nhưng khi nhắc đến hai chữ ‘xem qua*’ khuôn mặt già nua của bà ta cũng ửng đỏ lên, bà ta hắng giọng tiếp tục: “Vật rất quý, di chuyển rất phiền phức, vẫn phải mời điện hạ đi theo ta một chuyến, làm phiền Lâm tiểu ca bẩm báo một tiếng.”
*hàm ý chỗ này là nghiệm thân á
Lâm hộ vệ gật đầu, lại bảo bà ta đứng dưới hiện đợi một lát, còn mình đi vào trong phòng.
Tạ Hoài Cẩn thực ra đã nghe hết lời Từ ma ma nói, sau khi Lâm hộ vệ vào bẩm báo hắn lại nghe thêm lần nữa, sau khi nhấp một ngụm trà hắn mới nói: “Vậy Khương đại nhân, trước hết bổn vương qua đó một chuyến, lát sau quay lại ta lại bàn chuyện tiếp.”
Mặc dù Khương Phương Hải cảm thấy hắn đến Thanh uyển có phần không thích hợp, nhưng dẫu sao đây cũng là ý của thái hậu, ông ta đành phải đứng dậy khách sáo tiễn người đi.
"Nô tỳ thực sự không hiểu cô nương đang nói cái gì, cô nương có thể giải thích rõ ràng hơn được không?”
Một lúc sau, giọng của Khương Linh Trúc nhỏ như tiếng muỗi vo ve mới nhẹ nhàng cất lên, nhưng mặc dù thanh âm có nhỏ, cả Từ ma ma và những cung nữ đang đứng chật kín trong phòng đều bị chấn động ngay tại chỗ, Từ ma ma mất một lúc mới tìm lại được hệ thống ngôn ngữ của bản thân, không thể tin nổi, hỏi: “Cô nương vừa rồi, vừa rồi nói Tĩnh Vương điện hạ muốn tự mình nghiệm thân sao?!!”
Khương Linh Trúc thực sự cũng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, mặc dù lời này chỉ là giả nhưng sự xấu hổ trong giọng nói đến chín phần đều là thật: "Là… hôm nay, khi ta đang dùng cơm ở Nhã Nhiên Cư, điện hạ phái người đưa thư tới, trong thư nói…”
Nàng dùng sức cắn chặt môi, dùng cơn đau ép bản thân tiếp tục nói: “Nếu như ngài ấy đã coi ta là nương tử, vậy trái tim và thân thể của ta chỉ có thể thuộc về ngài ấy…Hôm nay nghiệm thân, ngài ấy sẽ tới phủ thăm viếng phụ thân, đến lúc phải nhờ Từ ma ma tìm lý do mời ngài ấy tới Thanh uyển, để ngài ấy tự mình đến xem… Xem ta…Ta cũng không rõ vì sao ma ma lại không biết việc này, vừa rồi nghe ma ma nói muốn nghiệm thân cho ta, ta còn thấy ngạc nhiên.”
Khương Linh Trúc đứng quay lưng lại với mọi người, nói xong mấy lời này hai tay đã vặn xoắn thành hình bánh quai chẻo, bởi vì trong lòng quá căng thẳng mà tim đập thình thịch.
Không phải nàng lo lắng vì sợ lời nói dối của bản thân bị bại lộ, suy cho cùng cho dù Từ ma ma có đi tìm Tĩnh Vương - chủ tử của mình, cũng không thể hỏi hắn mấy lời này là thật hay giả, duy nhất có một chuyện có thể bại lộ chính là sau khi Từ ma ma hồi cung sẽ thuật lại những lời này với thái hậu, nhưng nghĩ lại, một người hiện đại như nàng cũng không mặt dày đến mức đi hỏi cháu trai mình vấn đề này, nhiều nhất thì bóng gió vài câu chứ không thể nói thẳng ra.
Nguyên nhân khiến nàng lo lắng hoàn toàn là vì chắc chắn Từ ma ma sẽ đi mời Tĩnh Vương tới đây, mà biện pháp màng nghĩ đến để đối phó hắn thực sự là có phần đáng xấu hổ.
“...Có thể là người đưa tin đã có nhầm lẫn gì đó trên đường đi, nhưng nếu cô nương đã nói như vậy, đương nhiên là có việc này, bây giờ nô tỳ đi mời điện hạ đến đây, xin cô nương vui lòng đợi một lát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Linh Trúc gật đầu: “Tuyết rơi cũng hơi dày rồi, Từ ma ma trên đường đi nhớ cẩn thận.”
Tuyết quả thực đã rơi dày hơn rất nhiều, Từ ma ma đã ra đến Thanh uyển, suốt đường đi cứ suy nghĩ mãi chuyện này rốt cuộc là thực hay giả, nếu như là thật thì Tĩnh Vương điện hạ cũng quá…Quá đáng quá đi, nếu là giả… Khương cô nương với lá gan thỏ đế kia, sao dám nói dối chuyện này.
Thế thì đúng là điện hạ của bọn họ quá đáng rồi? Từ ma ma tặc lưỡi, phủi sạch tuyết bám trên người rồi đi đến tiền viện tiếp khách, hộ vệ canh giữ ở cửa vương phủ cũng là người của thái hậu, trông thấy bà ta đến thì kì lạ hỏi: “Từ ma ma, bà đến đây làm gì?”
Người là do chủ tử của các người muốn gặp, lý do còn phải nhờ bà ta tìm giúp, Từ ma ma cười giả lả hai tiếng: “Hôm nay thái hậu nương nương sai Ngân Nguyệt đem đồ quan trọng đến, nói là muốn điện hạ tự mình xem qua.” Tuy đã giảng dạy đạo phu thê lâu như vậy, nhưng khi nhắc đến hai chữ ‘xem qua*’ khuôn mặt già nua của bà ta cũng ửng đỏ lên, bà ta hắng giọng tiếp tục: “Vật rất quý, di chuyển rất phiền phức, vẫn phải mời điện hạ đi theo ta một chuyến, làm phiền Lâm tiểu ca bẩm báo một tiếng.”
*hàm ý chỗ này là nghiệm thân á
Lâm hộ vệ gật đầu, lại bảo bà ta đứng dưới hiện đợi một lát, còn mình đi vào trong phòng.
Tạ Hoài Cẩn thực ra đã nghe hết lời Từ ma ma nói, sau khi Lâm hộ vệ vào bẩm báo hắn lại nghe thêm lần nữa, sau khi nhấp một ngụm trà hắn mới nói: “Vậy Khương đại nhân, trước hết bổn vương qua đó một chuyến, lát sau quay lại ta lại bàn chuyện tiếp.”
Mặc dù Khương Phương Hải cảm thấy hắn đến Thanh uyển có phần không thích hợp, nhưng dẫu sao đây cũng là ý của thái hậu, ông ta đành phải đứng dậy khách sáo tiễn người đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro