. Kiểm Tra
2024-11-17 22:49:38
Chỉ trong một bữa ăn, ba người họ đã nghiễm nhiên trở thành tỷ muội tốt, Lưu Trân Trân ngay tại chỗ vỗ ngực nói, đợi tới hôm Khương Linh Trúc thành thân sẽ tặng nàng một lễ vật lớn, đảm bảo sẽ khiến nàng rất thích.
Khi nói câu này nàng ấy đã uống rất nhiều rồi, Khương Linh Trúc tùy tiện ừ ừ hai tiếng rồi giúp nha hoàn Lưu phủ một tay đưa người đặt vào trong xe ngựa, lại căn dặn: “Các ngươi nhất định phải đưa Lưu tiểu thư an toàn quay về phủ nha.”
"Dạ.”
Sau khi xuống khỏi từ phía Lưu Trân Trân bên kia, Khương Linh Trúc lại đau đầu khi lên xe ngựa nhà mình, trong xe một con sâu rượu khác cũng đang gào hét "thêm ly nữa”, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tỉnh táo đi nào, về nhà rồi lại ngủ tiếp.”
Nhưng nhiệt độ trong xe dễ chịu, bản thân Khương Tuyết Lan lại đã uống quá nhiều, đâu có chống đỡ nổi tới khi về nhà, nửa đường đã ngủ mê man rồi, khi đến nơi phải cần hai nha hoàn hợp sức mới đỡ được người xuống.
Khương Tuyết Lan vẫn còn say, lảm nhảm trong miệng, nha hoàn sợ bị lão gia và phu nhân trông thấy, đành nhìn về phía Khương Linh Trúc cầu cứu, Khương Linh Trúc suy nghĩ một lúc, nói: “Trước hết cứ đưa người vào trong viện của ta đã, nếu như mẫu thân hỏi đến, cứ nói ta có chuyện riêng muốn nói với muội muội.”
Nha hoàn vội vã dìu người đi, trên đường đụng phải một gã sai vặt, nghe nói hôm nay Tĩnh Vương đến thăm, lão gia đang thiết đãi ở tiền viện.
Khương Linh Trúc thầm nghĩ hắn đến làm cái gì? Không lẽ hắn đã biết hôm nay nàng giả mạo danh nghĩa hắn lừa gạt ở Nhã Nhiên Cư? Nhưng sau đó nàng lắc đầu ngay, không thể nào, Nhã Nhiên Cư dù sao cũng là một trong những tửu lâu hàng đầu ở kinh thành, sẽ không lỗ mãng đến mức trực tiếp đi tìm Tạ Hoài Cẩn để đối chất một chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu.
Xem ra là hắn thực sự có chuyện đến tìm Khương Phương Hải rồi, Khương Linh Trúc trấn tĩnh lại trong đầu, sau khi sắp xếp cẩn thận cho Khương Tuyết Lan xong, Xuân Hoa đến tìm nàng, nói rằng giờ ngọ lại có mấy cung nữ từ trong cung đến, hiện tại đang ở cùng với Từ ma ma trong thiên phòng đợi nàng.
Kiểm tra chuyện xuân cung đồ mà còn cần thêm mấy cung nữ cùng giám sát nữa sao? Trong lòng Khương Linh Trúc bất giác cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra cụ thể chỗ nào không đúng, chỉ có thể đề phòng, lấy một ít vải mềm nhét ở đầu gối, làm thế quỳ sẽ dễ chịu hơn.
Sau khi đến thiên phòng, như thường lệ, Xuân Hoa lại được Từ ma ma cho lui xuống, có một cung nữ đi theo, đứng gác ở cửa, bên trong phòng.
Khương Linh Trúc thấy thế trong lòng càng lo lắng, e sợ hỏi: “Ma ma như vậy là muốn làm gì?”
Từ ma ma cười hiền từ, nhã nhặn: “Cô nương đừng sợ, cứ nằm xuống giường là được, mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi.”
"Nằm…Nằm xuống?” Khương Linh Trúc có dự đoán không lành, nàng nuốt nuốt nước bọt, có phần căng thẳng: “Hôm nay không phải kiểm tra à? Tại sao còn phải nằm lên giường?”
"Đương nhiên là kiểm tra xem cô nương có còn nguyên vẹn hay không.”
Trong nháy mắt, gương mặt Khương Linh Trúc đỏ bừng lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhạt đi, mặc dù nàng xấu hổ khi bảo nàng lên giường với Tạ Hoài Cẩn, nhưng cũng không tính là chống đối, tuy nhiên ngoài trượng phu và đại phu ra, bảo nàng lộ vùng kín trước mặt người khác, nàng tuyệt đối cảm thấy khó chấp nhận.
Có lẽ vì sắc mặt kháng cự biểu lộ quá rõ ràng trên mặt nàng, nên Từ ma ma phải an ủi nói: “Cô nương đừng sợ, đây là truyện nữ tử nào cũng phải trải qua trước hôn lễ, nô tì sẽ nhẹ tay thôi, không để cô nương phải chịu khổ đâu.”
Khương Linh Trúc tỏ rõ nàng không muốn nhận lòng tốt này, cho dù nặng hay nhẹ, trong lòng nàng cũng cảm thấy tủi nhục. Đầu óc nàng đang xoay chuyển với tốc độ nhanh chóng, tính toán để tìm ra biện pháp có thể né tránh một cách khéo léo, chẳng mấy chốc, nàng thực sự nghĩ ra rồi.
Gương mặt nàng lại lần nữa nóng bừng lên, nàng cúi đầu vặn vặn chiếc khăn tay, dáng điệu cực kỳ thẹn thùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ma ma, không phải là ta sợ, ta chỉ là không nghĩ đến…Không nghĩ đến ngài ấy lại không nói với bà…”
Từ ma ma bối rối: “Cô nương nói ai? Ai muốn nói gì với nô tỳ cơ?”
“Chính là…Chính…Ôi…” Nàng ngượng ngùng dùng khăn che mặt, cảm thấy chưa đủ, nàng còn quay lưng đi rồi mới tiếp tục nói: “Ma ma hiểu rồi mà còn hỏi, điện hạ cũng đã đến rồi, ma ma còn giả ngốc với ta làm gì.”
Khi nói câu này nàng ấy đã uống rất nhiều rồi, Khương Linh Trúc tùy tiện ừ ừ hai tiếng rồi giúp nha hoàn Lưu phủ một tay đưa người đặt vào trong xe ngựa, lại căn dặn: “Các ngươi nhất định phải đưa Lưu tiểu thư an toàn quay về phủ nha.”
"Dạ.”
Sau khi xuống khỏi từ phía Lưu Trân Trân bên kia, Khương Linh Trúc lại đau đầu khi lên xe ngựa nhà mình, trong xe một con sâu rượu khác cũng đang gào hét "thêm ly nữa”, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tỉnh táo đi nào, về nhà rồi lại ngủ tiếp.”
Nhưng nhiệt độ trong xe dễ chịu, bản thân Khương Tuyết Lan lại đã uống quá nhiều, đâu có chống đỡ nổi tới khi về nhà, nửa đường đã ngủ mê man rồi, khi đến nơi phải cần hai nha hoàn hợp sức mới đỡ được người xuống.
Khương Tuyết Lan vẫn còn say, lảm nhảm trong miệng, nha hoàn sợ bị lão gia và phu nhân trông thấy, đành nhìn về phía Khương Linh Trúc cầu cứu, Khương Linh Trúc suy nghĩ một lúc, nói: “Trước hết cứ đưa người vào trong viện của ta đã, nếu như mẫu thân hỏi đến, cứ nói ta có chuyện riêng muốn nói với muội muội.”
Nha hoàn vội vã dìu người đi, trên đường đụng phải một gã sai vặt, nghe nói hôm nay Tĩnh Vương đến thăm, lão gia đang thiết đãi ở tiền viện.
Khương Linh Trúc thầm nghĩ hắn đến làm cái gì? Không lẽ hắn đã biết hôm nay nàng giả mạo danh nghĩa hắn lừa gạt ở Nhã Nhiên Cư? Nhưng sau đó nàng lắc đầu ngay, không thể nào, Nhã Nhiên Cư dù sao cũng là một trong những tửu lâu hàng đầu ở kinh thành, sẽ không lỗ mãng đến mức trực tiếp đi tìm Tạ Hoài Cẩn để đối chất một chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu.
Xem ra là hắn thực sự có chuyện đến tìm Khương Phương Hải rồi, Khương Linh Trúc trấn tĩnh lại trong đầu, sau khi sắp xếp cẩn thận cho Khương Tuyết Lan xong, Xuân Hoa đến tìm nàng, nói rằng giờ ngọ lại có mấy cung nữ từ trong cung đến, hiện tại đang ở cùng với Từ ma ma trong thiên phòng đợi nàng.
Kiểm tra chuyện xuân cung đồ mà còn cần thêm mấy cung nữ cùng giám sát nữa sao? Trong lòng Khương Linh Trúc bất giác cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra cụ thể chỗ nào không đúng, chỉ có thể đề phòng, lấy một ít vải mềm nhét ở đầu gối, làm thế quỳ sẽ dễ chịu hơn.
Sau khi đến thiên phòng, như thường lệ, Xuân Hoa lại được Từ ma ma cho lui xuống, có một cung nữ đi theo, đứng gác ở cửa, bên trong phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Linh Trúc thấy thế trong lòng càng lo lắng, e sợ hỏi: “Ma ma như vậy là muốn làm gì?”
Từ ma ma cười hiền từ, nhã nhặn: “Cô nương đừng sợ, cứ nằm xuống giường là được, mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi.”
"Nằm…Nằm xuống?” Khương Linh Trúc có dự đoán không lành, nàng nuốt nuốt nước bọt, có phần căng thẳng: “Hôm nay không phải kiểm tra à? Tại sao còn phải nằm lên giường?”
"Đương nhiên là kiểm tra xem cô nương có còn nguyên vẹn hay không.”
Trong nháy mắt, gương mặt Khương Linh Trúc đỏ bừng lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhạt đi, mặc dù nàng xấu hổ khi bảo nàng lên giường với Tạ Hoài Cẩn, nhưng cũng không tính là chống đối, tuy nhiên ngoài trượng phu và đại phu ra, bảo nàng lộ vùng kín trước mặt người khác, nàng tuyệt đối cảm thấy khó chấp nhận.
Có lẽ vì sắc mặt kháng cự biểu lộ quá rõ ràng trên mặt nàng, nên Từ ma ma phải an ủi nói: “Cô nương đừng sợ, đây là truyện nữ tử nào cũng phải trải qua trước hôn lễ, nô tì sẽ nhẹ tay thôi, không để cô nương phải chịu khổ đâu.”
Khương Linh Trúc tỏ rõ nàng không muốn nhận lòng tốt này, cho dù nặng hay nhẹ, trong lòng nàng cũng cảm thấy tủi nhục. Đầu óc nàng đang xoay chuyển với tốc độ nhanh chóng, tính toán để tìm ra biện pháp có thể né tránh một cách khéo léo, chẳng mấy chốc, nàng thực sự nghĩ ra rồi.
Gương mặt nàng lại lần nữa nóng bừng lên, nàng cúi đầu vặn vặn chiếc khăn tay, dáng điệu cực kỳ thẹn thùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ma ma, không phải là ta sợ, ta chỉ là không nghĩ đến…Không nghĩ đến ngài ấy lại không nói với bà…”
Từ ma ma bối rối: “Cô nương nói ai? Ai muốn nói gì với nô tỳ cơ?”
“Chính là…Chính…Ôi…” Nàng ngượng ngùng dùng khăn che mặt, cảm thấy chưa đủ, nàng còn quay lưng đi rồi mới tiếp tục nói: “Ma ma hiểu rồi mà còn hỏi, điện hạ cũng đã đến rồi, ma ma còn giả ngốc với ta làm gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro