Một Lòng Chờ Thủ Tiết

Đau, Quá Đau

2024-11-17 22:49:38

Trong lúc Khương Linh Trúc và Tạ Hoài Cẩn đều đang mang suy nghĩ tránh ánh mắt của đối phương, thì thái hậu đang nghe cung nữ nhỏ giọng bẩm báo tin tức mới tìm hiểu được.

"...Là đích nữ của Hộ bộ Thượng thư Khương đại nhân, năm nay 18 tuổi, trời sinh tính tình nhút nhát, không thích tiếp xúc với người khác." Nói xong những tin tức cơ bản này cung nữ dừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói Khương gia đã thay nàng tìm được hôn phu rồi, nhà trai là cháu họ bên ngoại của Khương phu nhân, hiện đang trên đường vào kinh cầu thân.”

Tuy rằng thái hậu đang nghe, nhưng ánh mắt không hề nhàn rỗi, Khương Linh Trúc liếc mắt nhìn Tạ Hoài Cẩn, sau đó lỗ tai của hắn đỏ bừng, cùng với thái tử đột nhiên không vui của hắn… đều bị bà nhìn thấy, sau đó lại nhìn vào khoảng trống trong cung điện - vị trí sau khi Khương Linh Trúc di chuyển, thái hậu cảm thấy chuyện này thật thú vị.

Bà xua tay ra hiệu cho cung nữ lùi lại, hoàn toàn không quan tâm việc cung nữ vừa mới nói cái gì mà cháu họ nhà ngoại trên đường cầu thân, chỉ cần Cẩn nhi nhà bà thích, đừng nói còn chưa cầu thân chưa định thân, cho dù đã quyết định, chỉ cần vẫn chưa thành thân cũng không tính là gì.

Bà cẩn thận đánh giá Khương Linh Trúc đứng ở phía dưới, mặc dù ngoại hình của nàng không nổi bật nhưng nét mặt hiền lành, thực sự khiến người ta thương tiếc, nói là tính cách nhút nhát nhưng không phải là một kẻ thiếu khí chất, không đứng nổi trên đại điện, gia thế cũng không tệ, thái hậu càng nhìn càng hài lòng.

Chỉ là bà hài lòng cũng vô dụng, tuy rằng bà vội vã muốn Cẩn nhi thành hôn nhưng cũng không muốn ép buộc hắn cưới thê tử, nếu không đã không tổ chức hết tiệc ngắm hoa này đến tiệc ngắm hoa khác, chỉ mong hắn có thể gặp được một người vừa mắt, gật đầu đồng ý hôn sự.

Hôm nay mặc dù bà nhìn hắn có khác biệt nhưng dựa trên sự hiểu biết của bà về cháu trai, nếu bà mở miệng hỏi, hắn nhất định sẽ phủ nhận.

Nghĩ tới lời đề thân mà cung nữ vừa nhắc đến, thái hậu trong lòng đã có tính toán trước, chậm rãi nói: “Khương cô nương, ngươi luôn miệng nói ngưỡng mộ Tĩnh vương, nhưng sao ai gia lại nghe nói ngươi đang nghị thân với Tôn gia, ngươi cũng biết lừa gạt Thiên gia chính là tội chết.”

Khương Linh Trúc vội vàng quỳ xuống, bất chấp tất cả cũng phải dập đầu xuống, nàng biết thái hậu nhất định sẽ cho người đi điều tra thân phận của nàng, chỉ là không nghĩ sẽ nhanh như vậy.

Cũng may nàng đã có chuẩn bị: “Thái hậu nương nương minh giám, lời thần nữ mới nói đều là chân thành thật sự, thần nữ lấy tính mạng thề, người thần nữ muốn được gả cho tuyệt đối không phải biểu ca Tôn gia, nếu có lời giả dối, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.’’

* Ngũ lôi oanh đỉnh: 5 tia sét đánh trên đỉnh đầu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ tử phát lời thề độc, nói năng có khí phách, Tạ Hoài Cẩn lạnh lùng liếc nhìn một cái, nghe được nàng cùng người khác nghị thân tức giận nổi lên trong lòng đã tiêu tan chút ít.

Tốt nhất nàng nên nói sự thật, nếu không để hắn biết nàng có hai lòng, cho dù hắn không có ý dây dưa với nàng, cũng sẽ chán ghét đến mức khiến lời thề của nàng thành hiện thực.

Thái hậu nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy cần phải dùng liều thuốc mạnh. Bà đập bàn, lớn tiếng quát: "Tôn gia đã trên đường đến cầu hôn, ngươi còn dám nói bậy, ai gia thấy ngươi là chán sống rồi!"

Khương Linh Trúc không ngờ lời nói của nàng lại khiến thái hậu tức giận như vậy, phẩm giá cao cao tại thượng, uy nghi của hoàng gia khiến nàng hiểu rằng đây không phải là thời hiện đại, nàng rất có khả năng sẽ bị chém đầu, tưởng tượng đến đây trong lòng nàng thật sự sợ hãi. Nàng đã quá lỗ mãng, chưa nghĩ ra một biện pháp hoàn chỉnh, nhưng hiện tại hối hận cũng không còn kịp.

Nàng chỉ có thể cúi thấp người xuống, dũng cảm nói: “Thái hậu nương nương bớt giận, thần nữ thật sự không nói dối, thần nữ hết lòng yêu quý Tĩnh vương điện hạ, trước đây không dám có ý nghĩ xằng bậy nên không dám nói ra ngoài, mẫu thân cũng không biết chuyện này, mới tìm Tôn gia bàn hôn sự, thần nữ vốn tưởng rằng nếu người đi cùng thần nữ cả đời không phải là Tĩnh vương điện hạ, thì dù là ai đối với thần nữ cũng không quan trọng, chỉ là trong lòng đau khổ, lúc này mới muốn gặp lại điện hạ ở tiệc ngắm hoa, thử buông bỏ.’’

Nàng dừng lại vài hơi, giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng thần nữ đã đánh giá thấp tình cảm của mình với điện hạ, hôm nay vừa thấy, nỗi lòng lại khó kìm nén, thần nữ biết, Tĩnh vương điện hạ thân phận tôn quý, không phải là người thần nữ có thể mơ ước, nhưng hôm nay từ biệt, sau này sẽ không có khả năng nữa, thần nữ không muốn tiếp tục che dấu cảm xúc thật của mình, … Thần nữ, thần nữ…”

Nói xong lời cuối cùng, nàng đã khóc không thành tiếng, mọi người trong điện đều cảm động trước những lời nói chân thành đầy tình cảm này, thậm chí có người còn cảm động rơi nước mắt. Thâm tình như vậy ngay cả thái hậu cũng lộ vẻ không đành lòng, càng đừng nói là người được thổ lộ.

Tạ Hoài Cẩn nhìn Khương Linh Trúc đang khóc run lên, nửa người trên không khống chế được hoàn toàn gục ngã trên đất, trong lòng như dấy lên một tầng sóng lớn.

Tiếng nức nở cố kìm nén của nữ tử lọt vào tai hắn, hắn muốn nói điều gì đó, nhưng môi mím chặt mấy lần cũng không thể nghĩ ra mình nên nói cái gì.

Tiếng khóc Khương Linh Trúc của càng lớn, mọi người đều cho rằng nàng không được Tĩnh vương điện hạ phản ứng lại mới càng thêm đau buồn.

Ở trong mắt mọi người Khương Linh Trúc vì yêu mà khóc, nàng lại gào thét ở trong lòng: Đau quá, hu hu hu, nhất định là khi nãy đã bị đụng trúng xương, sao lại đau đến vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Lòng Chờ Thủ Tiết

Số ký tự: 0