.Là Nàng Thích...
2024-11-17 22:49:38
“Khương Linh Trúc?” Trong chốc lát thái hậu kinh ngạc sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh, cung nữ đó vội vàng lùi xuống, bà lại nói: “Ngược lại sự can đảm của ngươi rất đáng khen, tiến lên phía trước để ai gia xem thử."
"Ồ."
Đúng là họa vô đơn chí, đầu gối vốn đã bị thương, lúc Khương Linh Trúc đứng dậy gần như không thể đứng thẳng nổi, may mắn nàng đã phản ứng kịp mới tránh bị ngã như ếch trước mặt mọi người.
Khi đến trước điện chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì hai chân của nàng không nhịn được mà hơi run lên, có điều nghĩ đến tài sản thừa kế hậu hĩnh đó, Khương Linh Trúc không chút chần chừ quỳ xuống: “Thần nữ Khương Linh Trúc, bái kiến thái hậu nương nương."
"Miễn lễ." Giọng nói của thái hậu không ôn hòa như lúc nói chuyện với Tạ Hoài Cẩn mà lại có chút uy nghiêm: "Vừa rồi ai gia nghe không rõ, ngươi ngẩng đầu lên nói lại lần nữa."
Khương Linh Trúc thầm thở dài, hôm nay thành hay bại đều phải xem kỹ năng diễn xuất của nàng, nàng nhanh chóng nói một lần nữa những lời muốn nói qua trong đầu, sau đó cụp mi xuống, để duy trì tính cách của mình thì chất giọng lúc nói chuyện của nàng nửa sợ hãi nửa e thẹn, còn có chút lúng túng: "Thần nữ...Thần nữ ngưỡng mộ Tĩnh vương điện hạ từ lâu, vừa nãy không kìm lòng được vẫn mong thái hậu nương nương cho thần nữ chuộc tội.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng diễn tiết mục như vậy, nàng không khỏi liếc nhìn người ngồi phía dưới bên trái Thái hậu, chỉ liếc một cái, nhịp tim của nàng lại bắt đầu đập mạnh trở lại.
Sức tấn công của vị tuyệt sắc Kinh Thành kia ở cự ly càng gần thì lực càng mạnh. Khương Linh Trúc hoảng loạn hướng mắt về phía trước, không dám nhìn sang bên đó nữa, để tránh trái tim nàng rung động sẽ ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất.
Ánh mắt của nàng di chuyển quá nhanh, không để ý rằng Tạ Hoài Cẩn cũng đang quay đầu nhìn sang chỗ nàng, hắn mím môi lại nhanh chóng nhấc ly rượu đưa lên, nhưng trước khi đưa rượu vào miệng thì tai hắn đã bị phủ một lớp đỏ mỏng.
Không phải nói nữ tử này của Khương gia trước giờ luôn rụt rè sợ người, tính cách nhát gan sao? Bây giờ lại ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, lén lút nhìn trộm hắn trước mặt thái hậu, mấy việc đó có chỗ nào giống một người nhát gan có thể làm ra chứ? Nghĩ đến đôi chân run rẩy của nàng khi hành lễ, trong lòng Tạ Hoài Cẩn dâng lên cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
Không phải nàng không sợ, chỉ là nàng thích hắn đến tận xương tủy, chỉ vì muốn gả cho hắn, nàng đã lấy hết can đảm làm tất cả những điều này.
Tạ Hoài Cẩn thừa nhận bản thân có chút cảm động. =)))
Thân là vương gia, dù “hai chân tàn tật”, “tuổi thọ không dài”, “thân thể yếu nhiều bệnh” nhưng bên cạnh hắn cũng không thiếu nữ nhân theo đuổi. Mặc dù nói là không có nữ tử nào bằng lòng gả cho hắn nhưng đó chỉ là các danh môn quý nữ có xuất thân không tệ mà thôi. Những người có xuất thân từ tiểu hộ, còn có cung nữ nô tỳ, đa phần là muốn trèo cao.
Nhưng mục đích của họ cũng rất rõ ràng, là vì thăng quan cho cha huynh trong gia đình, vì danh tiếng của vương phi, vì để thoát khỏi kiếp nô lệ hoặc là bởi vì thân phận của hắn. Tóm lại không phải vì hắn nên cho dù họ có nói là ái mộ thì trong mắt cũng không có nửa phần chân thành.
Nhưng Khương Linh Trúc thì khác, nàng sẽ vì hắn mà khóc, vì hắn mà không quản bất kính chôn hoa, vì hắn mà khắc phục sự rụt rè và sợ hãi khi bày tỏ trước mặt mọi người. Mặc dù cái nhìn vừa rồi quá ngắn không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt nàng, nhưng tất cả những hành động này cũng đủ chứng minh tình yêu của nàng dành cho hắn không phải giả.
Nhưng nàng là một đại tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc, lại thích một con ma đoản mệnh toàn thân đều là bệnh tật?
Rõ ràng biết hắn “sống không được đến 25 tuổi” mà vẫn làm ra hành động như vậy, trừ phi không suy xét nghiêm túc đến cuộc sống sau này, thực đáng giận nhưng hắn cũng thấy rất vui.
-
Độ tự luyến của anh này làm ta cười chết =)))))))
"Ồ."
Đúng là họa vô đơn chí, đầu gối vốn đã bị thương, lúc Khương Linh Trúc đứng dậy gần như không thể đứng thẳng nổi, may mắn nàng đã phản ứng kịp mới tránh bị ngã như ếch trước mặt mọi người.
Khi đến trước điện chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì hai chân của nàng không nhịn được mà hơi run lên, có điều nghĩ đến tài sản thừa kế hậu hĩnh đó, Khương Linh Trúc không chút chần chừ quỳ xuống: “Thần nữ Khương Linh Trúc, bái kiến thái hậu nương nương."
"Miễn lễ." Giọng nói của thái hậu không ôn hòa như lúc nói chuyện với Tạ Hoài Cẩn mà lại có chút uy nghiêm: "Vừa rồi ai gia nghe không rõ, ngươi ngẩng đầu lên nói lại lần nữa."
Khương Linh Trúc thầm thở dài, hôm nay thành hay bại đều phải xem kỹ năng diễn xuất của nàng, nàng nhanh chóng nói một lần nữa những lời muốn nói qua trong đầu, sau đó cụp mi xuống, để duy trì tính cách của mình thì chất giọng lúc nói chuyện của nàng nửa sợ hãi nửa e thẹn, còn có chút lúng túng: "Thần nữ...Thần nữ ngưỡng mộ Tĩnh vương điện hạ từ lâu, vừa nãy không kìm lòng được vẫn mong thái hậu nương nương cho thần nữ chuộc tội.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng diễn tiết mục như vậy, nàng không khỏi liếc nhìn người ngồi phía dưới bên trái Thái hậu, chỉ liếc một cái, nhịp tim của nàng lại bắt đầu đập mạnh trở lại.
Sức tấn công của vị tuyệt sắc Kinh Thành kia ở cự ly càng gần thì lực càng mạnh. Khương Linh Trúc hoảng loạn hướng mắt về phía trước, không dám nhìn sang bên đó nữa, để tránh trái tim nàng rung động sẽ ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất.
Ánh mắt của nàng di chuyển quá nhanh, không để ý rằng Tạ Hoài Cẩn cũng đang quay đầu nhìn sang chỗ nàng, hắn mím môi lại nhanh chóng nhấc ly rượu đưa lên, nhưng trước khi đưa rượu vào miệng thì tai hắn đã bị phủ một lớp đỏ mỏng.
Không phải nói nữ tử này của Khương gia trước giờ luôn rụt rè sợ người, tính cách nhát gan sao? Bây giờ lại ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, lén lút nhìn trộm hắn trước mặt thái hậu, mấy việc đó có chỗ nào giống một người nhát gan có thể làm ra chứ? Nghĩ đến đôi chân run rẩy của nàng khi hành lễ, trong lòng Tạ Hoài Cẩn dâng lên cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải nàng không sợ, chỉ là nàng thích hắn đến tận xương tủy, chỉ vì muốn gả cho hắn, nàng đã lấy hết can đảm làm tất cả những điều này.
Tạ Hoài Cẩn thừa nhận bản thân có chút cảm động. =)))
Thân là vương gia, dù “hai chân tàn tật”, “tuổi thọ không dài”, “thân thể yếu nhiều bệnh” nhưng bên cạnh hắn cũng không thiếu nữ nhân theo đuổi. Mặc dù nói là không có nữ tử nào bằng lòng gả cho hắn nhưng đó chỉ là các danh môn quý nữ có xuất thân không tệ mà thôi. Những người có xuất thân từ tiểu hộ, còn có cung nữ nô tỳ, đa phần là muốn trèo cao.
Nhưng mục đích của họ cũng rất rõ ràng, là vì thăng quan cho cha huynh trong gia đình, vì danh tiếng của vương phi, vì để thoát khỏi kiếp nô lệ hoặc là bởi vì thân phận của hắn. Tóm lại không phải vì hắn nên cho dù họ có nói là ái mộ thì trong mắt cũng không có nửa phần chân thành.
Nhưng Khương Linh Trúc thì khác, nàng sẽ vì hắn mà khóc, vì hắn mà không quản bất kính chôn hoa, vì hắn mà khắc phục sự rụt rè và sợ hãi khi bày tỏ trước mặt mọi người. Mặc dù cái nhìn vừa rồi quá ngắn không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt nàng, nhưng tất cả những hành động này cũng đủ chứng minh tình yêu của nàng dành cho hắn không phải giả.
Nhưng nàng là một đại tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc, lại thích một con ma đoản mệnh toàn thân đều là bệnh tật?
Rõ ràng biết hắn “sống không được đến 25 tuổi” mà vẫn làm ra hành động như vậy, trừ phi không suy xét nghiêm túc đến cuộc sống sau này, thực đáng giận nhưng hắn cũng thấy rất vui.
-
Độ tự luyến của anh này làm ta cười chết =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro