. Giữ Sự Thân T...
2024-11-17 22:49:38
Đột nhiên đổi chủ đề khiến Khương Tuyết Lan bối rối, một hồi mới gật đầu: "Muội không nói là được, sao tỷ lại nghiêm túc vậy."
“Không phải ta nghiêm túc, mà chuyện này không phải chuyện đùa.” Khương Linh Trúc thở dài, kiên nhẫn giải thích với tiểu muội: “Muội là muội muội của ta, sau này cũng sẽ là thê muội của Tĩnh vương, tuyệt đối không thể nhắc bất cứ sai lầm nào của hắn, nếu không người ngoài sẽ đánh giá thế nào, truyền đến tai thái hậu và Tĩnh vương biết thì sẽ thế nào?"
"Thái hậu và Tĩnh vương làm sao biết được..." Khương Tuyết Lan phản bác lại một câu, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Linh Trúc, nàng ta vẫn gật đầu: "Biết rồi biết rồi, sau này chỉ nói hai người là một đôi hoàn mỹ, thật là, vừa rồi còn nói mình nhát gan, ta thấy tỷ không hề nhát gan chút nào, còn dám dạy đời muội."
Khương Linh Trúc thở phào nhẹ nhõm, không hề nhắc tới chuyện vừa rồi dưới xe ngựa có người nghe lén, chỉ nhẹ giọng dỗ dành.
Là một người làm đạo cụ đã quen thuộc các loại kết cấu, khi rời khỏi cung nàng phát hiện vách ngăn dưới xe ngựa của mình có chút khác biệt so với lúc sáng, sau khi xe ngựa chạy càng thêm nặng nề.
Trước đây nàng cũng đã từng làm xe ngựa cho đoàn làm phim, vì lý do an toàn nên đã tự mình thử nhiều lần, nàng nhanh chóng nhận ra rằng tiếng đó là do có ai ở dưới gầm xe phát ra, chỉ là không biết là người của thái hậu hay là Tĩnh vương phái tới.
Nhưng bất kể là người của ai, Khương Linh Trúc đều âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này bất kể ở trước mặt ai đều phải thể hiện tình cảm chân thành của nàng đối với Tạ Hoài Cẩn, vẫn duy trì là một người yêu hắn sâu đậm.
Trong thư phòng của Tĩnh vương phủ, ám vệ quỳ trên mặt đất kể lại cuộc trò chuyện giữa tỷ muội Khương gia trên xe ngựa, thậm chí còn không bỏ sót lời cảnh cáo cuối cùng của Khương Linh Trúc dành cho Khương Tuyết Lan, y nói: “Những lời sau đó là Dạ Tam giả dạng nha hoàn đi theo bên cạnh nghe được, thuộc hạ đoán chừng là Khương tiểu thư nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không ổn mới dặn dò Khương nhị tiểu thư.’’
Nếu Khương Linh Trúc nghe được lời này, nàng nhất định sẽ vui mừng vì mình đã không lơ là nói ra điều không nên nói.
Tạ Hoài Cẩn xoay nhánh mai vàng trên tay, một lát sau cổ tay vừa động ném đi, cành mai vàng từ không trung bay qua, nhẹ nhàng rơi vào phía trên miệng bình hoa sau tủ, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi ám vệ trước mặt: ‘’Theo ngươi thấy, Khương Linh Trúc là người thế nào?’’
Ám vệ này chính là người đã phát hiện ra chuyện táng hoa ở hoàng cung, lúc ấy y thấy kì lạ chủ thượng luôn có thù tất báo vì sao tha cho Khương cô nương, nhưng sau khi chủ thượng đồng ý hôn sự y mới hiểu được, có thể chủ thượng đã sớm có ý để cho nàng làm nữ chủ nhân vương phủ.
Nghĩ tới y còn ở trước mặt chủ thượng dõng dạc muốn đi giáo huấn vương phi tương lai, cảm thấy sau gáy phát lạnh, càng cảm thấy chủ thượng hiện tại hỏi hắn ta là vì nhìn xem y đối với vương phi tương lai có ý nghĩ xấu hay không, nếu là có, với thủ đoạn sắt máu của chủ thượng, sợ là y sẽ không thấy mặt trời ngày mai.
Ám vệ vội vàng nói: "Bẩm chủ thượng, Khương cô nương xinh đẹp, có tính cách tốt, nói chuyện rụt rè nhưng vì ngài mà lại trở nên dũng cảm, thật sự trong thiên hạ này khó gặp người đối với chủ thượng một tấm chân tình như vậy, sau này thuộc hạ nhất định sẽ giống như bảo vệ ngài mà bảo vệ Khương... Bảo vệ Vương phi!"
"...Biết rồi, đi xuống đi." Tạ Hoài Cẩn dừng một chút, chợt nhớ tới gì đó, sau đó nói: "Bảo Dạ Ngũ sắp xếp cho nàng ấy một phòng yên tĩnh một chút."
"Rõ! Thuộc hạ đi ngay đây!" Ám vệ cảm thấy mình đã tránh được một kiếp, vui vẻ lui xuống.
Trong thư phòng chỉ còn một mình Tạ Hoài Cẩn, hắn cầm binh thư trong tay nhưng vốn dĩ không đọc được chữ nào. Ngay cả người ngu ngốc nhất bên cạnh hắn cũng có thể nhìn ra Khương Linh Trúc yêu hắn đến mức nào, nữ nhân này thật sự không hề che giấu tình cảm của mình, xem ra sau này phải dạy nàng kiềm chế một chút, đừng giống như hôm nay, ở trước mặt nhiều người như vậy nói thích hắn, sau lưng lại còn nói với muội muội mình vui mừng như thế nào. =))))
Sau khi lật trang binh thư, Tạ Hoài Cẩn lại quay đầu nhìn mai vàng có màu sắc rực rỡ xán lạn kia, vành tai hắn đỏ lên càng lúc càng rõ ràng.
-
Tại ám vệ kia người ngu ngốc nhất ở bên cạnh anh nên y cũng vuốt mông ngựa, khiến anh sa lầy vào sự tự luyến của mình đó =)))))
“Không phải ta nghiêm túc, mà chuyện này không phải chuyện đùa.” Khương Linh Trúc thở dài, kiên nhẫn giải thích với tiểu muội: “Muội là muội muội của ta, sau này cũng sẽ là thê muội của Tĩnh vương, tuyệt đối không thể nhắc bất cứ sai lầm nào của hắn, nếu không người ngoài sẽ đánh giá thế nào, truyền đến tai thái hậu và Tĩnh vương biết thì sẽ thế nào?"
"Thái hậu và Tĩnh vương làm sao biết được..." Khương Tuyết Lan phản bác lại một câu, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Linh Trúc, nàng ta vẫn gật đầu: "Biết rồi biết rồi, sau này chỉ nói hai người là một đôi hoàn mỹ, thật là, vừa rồi còn nói mình nhát gan, ta thấy tỷ không hề nhát gan chút nào, còn dám dạy đời muội."
Khương Linh Trúc thở phào nhẹ nhõm, không hề nhắc tới chuyện vừa rồi dưới xe ngựa có người nghe lén, chỉ nhẹ giọng dỗ dành.
Là một người làm đạo cụ đã quen thuộc các loại kết cấu, khi rời khỏi cung nàng phát hiện vách ngăn dưới xe ngựa của mình có chút khác biệt so với lúc sáng, sau khi xe ngựa chạy càng thêm nặng nề.
Trước đây nàng cũng đã từng làm xe ngựa cho đoàn làm phim, vì lý do an toàn nên đã tự mình thử nhiều lần, nàng nhanh chóng nhận ra rằng tiếng đó là do có ai ở dưới gầm xe phát ra, chỉ là không biết là người của thái hậu hay là Tĩnh vương phái tới.
Nhưng bất kể là người của ai, Khương Linh Trúc đều âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này bất kể ở trước mặt ai đều phải thể hiện tình cảm chân thành của nàng đối với Tạ Hoài Cẩn, vẫn duy trì là một người yêu hắn sâu đậm.
Trong thư phòng của Tĩnh vương phủ, ám vệ quỳ trên mặt đất kể lại cuộc trò chuyện giữa tỷ muội Khương gia trên xe ngựa, thậm chí còn không bỏ sót lời cảnh cáo cuối cùng của Khương Linh Trúc dành cho Khương Tuyết Lan, y nói: “Những lời sau đó là Dạ Tam giả dạng nha hoàn đi theo bên cạnh nghe được, thuộc hạ đoán chừng là Khương tiểu thư nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không ổn mới dặn dò Khương nhị tiểu thư.’’
Nếu Khương Linh Trúc nghe được lời này, nàng nhất định sẽ vui mừng vì mình đã không lơ là nói ra điều không nên nói.
Tạ Hoài Cẩn xoay nhánh mai vàng trên tay, một lát sau cổ tay vừa động ném đi, cành mai vàng từ không trung bay qua, nhẹ nhàng rơi vào phía trên miệng bình hoa sau tủ, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi ám vệ trước mặt: ‘’Theo ngươi thấy, Khương Linh Trúc là người thế nào?’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ám vệ này chính là người đã phát hiện ra chuyện táng hoa ở hoàng cung, lúc ấy y thấy kì lạ chủ thượng luôn có thù tất báo vì sao tha cho Khương cô nương, nhưng sau khi chủ thượng đồng ý hôn sự y mới hiểu được, có thể chủ thượng đã sớm có ý để cho nàng làm nữ chủ nhân vương phủ.
Nghĩ tới y còn ở trước mặt chủ thượng dõng dạc muốn đi giáo huấn vương phi tương lai, cảm thấy sau gáy phát lạnh, càng cảm thấy chủ thượng hiện tại hỏi hắn ta là vì nhìn xem y đối với vương phi tương lai có ý nghĩ xấu hay không, nếu là có, với thủ đoạn sắt máu của chủ thượng, sợ là y sẽ không thấy mặt trời ngày mai.
Ám vệ vội vàng nói: "Bẩm chủ thượng, Khương cô nương xinh đẹp, có tính cách tốt, nói chuyện rụt rè nhưng vì ngài mà lại trở nên dũng cảm, thật sự trong thiên hạ này khó gặp người đối với chủ thượng một tấm chân tình như vậy, sau này thuộc hạ nhất định sẽ giống như bảo vệ ngài mà bảo vệ Khương... Bảo vệ Vương phi!"
"...Biết rồi, đi xuống đi." Tạ Hoài Cẩn dừng một chút, chợt nhớ tới gì đó, sau đó nói: "Bảo Dạ Ngũ sắp xếp cho nàng ấy một phòng yên tĩnh một chút."
"Rõ! Thuộc hạ đi ngay đây!" Ám vệ cảm thấy mình đã tránh được một kiếp, vui vẻ lui xuống.
Trong thư phòng chỉ còn một mình Tạ Hoài Cẩn, hắn cầm binh thư trong tay nhưng vốn dĩ không đọc được chữ nào. Ngay cả người ngu ngốc nhất bên cạnh hắn cũng có thể nhìn ra Khương Linh Trúc yêu hắn đến mức nào, nữ nhân này thật sự không hề che giấu tình cảm của mình, xem ra sau này phải dạy nàng kiềm chế một chút, đừng giống như hôm nay, ở trước mặt nhiều người như vậy nói thích hắn, sau lưng lại còn nói với muội muội mình vui mừng như thế nào. =))))
Sau khi lật trang binh thư, Tạ Hoài Cẩn lại quay đầu nhìn mai vàng có màu sắc rực rỡ xán lạn kia, vành tai hắn đỏ lên càng lúc càng rõ ràng.
-
Tại ám vệ kia người ngu ngốc nhất ở bên cạnh anh nên y cũng vuốt mông ngựa, khiến anh sa lầy vào sự tự luyến của mình đó =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro