Một Lòng Chờ Thủ Tiết

. Ngươi Biết Ph...

2024-11-17 22:49:38

Xe ngựa dừng tại cửa Nhã Nhiên Cư, Khương Linh Trúc xuống xe đưa mắt nhìn về phía đối diện, chiếc cổng còn khí phái hơn cả Nhã Nhiên Cư, trên tấm hoành phi treo trên cửa viết bốn chữ Vân Hương tửu lâu ngay ngắn và khí thế.

Nàng quên mất, Nhã Nhiên Cư và Vân Hương lâu là hai tửu lâu lớn nhất kinh thành, vả lại luôn cạnh tranh với nhau, đến cả vị trí tọa lạc cũng phải chọn cùng một nơi.

Khương Linh Trúc thầm nghĩ rõ ràng đồ ăn ở Nhã Nhiên Cư ngon hơn, chất lượng hơn ở Vân Hương nhưng lại ngậm ngùi nhận lấy vị trí thứ hai, có phải do đã biết Vân Hương lâu có mối kinh doanh bất chính, nên dù không dám cạnh tranh cũng không cam tâm im lặng, để rồi nguyên con phố ẩm thực chỉ có hai nhà hàng đó chiếm đóng độc quyền.

“Lề mề cái gì, có muốn đặt chỗ nữa không?”

Khương Linh Trúc sực tỉnh: “Đến đây.”

Bước chân vào Nhã Nhiên Cư, Khương Linh Trúc bị khung cảnh chật kín người ở đại sảnh làm cho kinh ngạc đến sững sờ, sớm đã nghe nói Nhã Nhiên Cư đông đến mức muốn đặt một chỗ ngồi cũng rất khó, chỉ là nàng không ngờ qua bữa ăn trưa rồi mà vẫn còn rất nhiều khách khứa, kinh doanh như vậy thực sự quá tốt.

Là một người ham mê tiền tài, thứ đầu tiên Khương Linh Trúc nghĩ chính là nơi này kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ e tiền lợi nhuận một ngày ở đây cao gấp mười lần số tiền mà nguyên chủ kiếm được trong mười năm. Chỉ tiếc ở thời hiện đại nàng cũng chỉ là con chuột bạch trong phòng bếp mà thôi, nếu không cũng rất muốn học cách bán đồ ăn ở tửu lâu của mấy vị nữ chủ trong tiểu thuyết xuyên không, sau đó kiếm một món tiền thật lớn.

Nhưng ngay sau đó đôi mắt Khương Linh Trúc sáng rực lên, muốn chạy qua xem xem thì nghe thấy tiếng nói của Khương Tuyết Lan truyền đến: “Cái gì? Phòng riêng trong vòng ba tháng tới đều bị đặt trước hết rồi ư?! Có cần khoa trương đến vậy không!”

Khương Linh Trúc lập tức thu lại ánh mắt đi về phía quầy thanh toán, còn chưa đi tới thì một tiếng yểu điệu phong lưu kèm theo tiếng cười của một vị cô nương truyền đến nói: “Vị cô nương đây là lần đầu đến đúng không, phòng riêng của chúng tôi từ trước đến nay đều bị đặt trước hết từ rất lâu rồi, đừng nói là mấy ngày này, cho dù là cô nương muốn có phòng vào ba tháng sau thì cũng phải đặt từ rất sớm.”

Đợi đến khi Khương Linh Trúc đi đến chỗ quầy thanh toán thì thấy Khương Tuyết Lan đang khoanh tay, mặt ngước lên hừ một tiếng: “Ngươi biết phụ thân ta là ai không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vị mỹ nữ chường quầy đó cười khẽ, tiếng cười nghe có vẻ không hề có ác ý: “Nửa canh giờ trước tiểu công tử nhà Võ Lăng hầu gia cũng hỏi ta như thế, nhưng cô nương xem, ta có cho hắn ta chen hàng không.”

Nàng ta cầm danh sách đặt phòng trước lên, chỉ ngón tay lên chỗ nào đó, bên trên có viết tên của vị tiểu công tử nhà Võ Lăng hầu, tiếp đó là thời gian ba tháng sau.

Khương Tuyết Lan không nói thêm gì nữa, dựa vào danh tiếng của phụ thân là không thể, nàng ấy lùi lại một bước: “Tỷ tự mà đặt phòng đi.”

“...” Khương Linh Trúc im lặng một hồi, hắng giọng một tiếng rồi bước lên, chưa kịp mở lời thì thấy vị mỹ nữ chường quầy đang nhìn về phía nào đó, lúc sau lại nhìn về phía nàng với ánh mắt lấp lánh đến khó hiểu: “Xem xem cái trí nhớ của ta kìa, vừa nãy có người đến trả phòng, chưa kịp đánh dấu trên sổ sách nên ta quên mất, cô nương chớ có trách.”

Trong lòng Khương Linh Trúc cảm thấy hành động xảy ra trước mắt có chút kỳ lạ, nhưng vẫn lắc đầu với đối phương: “Không sao, chỉ không biết là phòng vừa được trả có thể thuê vào lúc nào?”

chường quầy hỏi ngược lại nàng: “Cô nương muốn lúc nào?”

“...” Khương Linh Trúc ngập ngừng, xen lẫn lo âu nói: “Vẫn cần xem khi nào thì khách ở đó trả phòng, đương nhiên tốt nhất là buổi trưa bảy ngày sau, nhưng đáng tiếc bọn ta tới muộn rồi…”

“Ai da, không đáng tiếc không đáng tiếc.” Mỹ nữ chường quầy che miệng cười và nói: “Cô nương xem trùng hợp không cơ chứ, vị khách đó trả phòng đúng vào buổi trưa bảy ngày sau, nếu cô nương muốn thì ta sẽ chốt cho cô phòng này.”

“Vậy thì tốt quá.” Khương Linh Trúc đáp lại lời chưởng quầy xong, cùng lúc đó nàng chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt cảm kích với nụ cười mừng rỡ bỗng trở nên âu sầu và áy náy: “Xin lỗi chường quầy, tự nhiên ta nhớ ra bảy ngày sau ta có việc quan trọng cần làm, đáng lẽ là năm ngày sau mới đúng, vậy… thật không trùng hợp, ta không đặt phòng nữa, thật sự rất xin lỗi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Lòng Chờ Thủ Tiết

Số ký tự: 0