Một Lòng Chờ Thủ Tiết

. May Là Còn Có...

2024-11-17 22:49:38

Không ngờ sau khi nàng nói xong, Khương Tuyết Lan ở phía đối diện và đám người phía sau nàng ấy đều im lặng, mỗi người một biểu cảm.

Rất lâu sau, Khương Tuyết Lan nghiến răng nói: “Xin các vị lượng thứ, tỷ tỷ của ta vốn đa sầu đa cảm, cũng không phải cố ý. Nếu mọi người có thể bỏ qua, Tuyết Lan ở đây cảm tạ chư vị.”

Khương Tuyết Lan xoay người hành đại lễ. Trái tim Khương Linh Trúc đập loạn, nàng chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vội hành lễ theo.

May mắn làm sao, những người đó đều là chỗ quen biết, bọn họ mau chóng để tỷ muội hai người đứng dậy và đảm bảo mình sẽ không nói cho ai biết. Sau khi Khương Tuyết Lan cảm tạ lần nữa, nàng ấy nắm tay Khương Linh Trúc, nhã nhặn nói với mọi người: “Tuyết Lan còn mấy lời muốn dặn dò trưởng tỷ, xin cáo từ trước.”

Hai người vừa rời khỏi nhóm người, Khương Tuyết Lan lại hất tay ra, giận đùng đùng chỉ thẳng vào mặt nàng mà mắng:

“Ta biết tỷ không muốn gả cho Tôn Vĩnh Dân, nhưng tỷ không cần phải nóng lòng tìm chết nhanh như thế đâu! Cả kinh thành ai lại chẳng biết Tĩnh vương điện hạ không còn sống được bao lâu nữa? Thái hậu vội vàng tổ chức thưởng hoa yến lần này là vì nóng lòng muốn thấy ngài ấy thành gia lập thất. Tỷ lại công khai nói rằng cuộc đời rất ngắn ngủi mong manh, còn dùng hoa ám chỉ người, chôn nó xuống đất. Tỷ sợ mình chết chậm quá phải không? Ta cảnh cáo tỷ, nếu tỷ thấy sống đủ rồi thì cứ trực tiếp uống thuốc độc đi, đừng nói năng lung tung làm liên lụy ta, liên lụy đến cả phủ thượng thư!”

Khương Linh Trúc bị mắng một tràng mà ngây người. Mặc dù nàng không rõ tại sao chôn hoa lại có liên quan tới Tạ Hoài Cẩn, nhưng nghĩ kỹ lại thì nàng đang sống ở thời cổ đại phong kiến mê tín nên việc này quả thật không ổn. Tuy Khương Tuyết Lan mắng nàng rất nặng, nhưng đúng là mới vừa nãy nàng ấy đã thay nàng hành đại lễ.

Khương Linh Trúc không phải người không biết phải trái, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang chỉ trước mũi mình, giọng nói khi cất lên vẫn còn chút sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Tỷ quên mất... May mắn mà có muội ở đây.”

Vẻ mặt tức giận đùng đùng của Khương Tuyết Lan cứng lại. Lát sau, nàng ấy “hừ” một tiếng rồi hất tay Khương Linh Trúc ra: “Tỷ đừng gây thêm rắc rối cho ta nữa. Thọ yến sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi.”

Đến hậu điện, các cung nữ đến dẫn họ ngồi xuống, các vị trí được phân chia theo phẩm cấp các quan chức của gia chủ, nam ở bên trái, nữ ở bên phải.

Thượng thư chính tam phẩm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hai người Khương Linh Trúc được phân cho ngồi ở phía sau một chút trong hậu điện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy cô nương ngồi bàn bên cạnh hỏi: “Tỷ muội bình tĩnh rồi sao?”

Khương Linh Trúc hơi nghiêng đầu, nhận ra mình không quen biết nàng ấy, có điều giọng nói của người này lại rất quen thuộc, dường như nàng ấy là người vừa nói câu “tuyệt đối không thể gả cho Tạ Hoài Cẩn” ở trên cầu.

Nàng giữ vững thần thái, khẽ gật đầu với người đó rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, dường như đối phương còn muốn nói gì nữa, nhưng thái giám ở cửa đột nhiên cao giọng hô lên: “Thái hậu nương nương giá lâm ~~~”

Mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ. Khương Linh Trúc úp hai tay chồng lên nhau đặt phía trước người, trán chạm xuống đất cùng mọi người hô to: “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Theo sau bước chân vững vàng không nhanh không chậm của thái hậu là một giọng nói trầm tĩnh uy nghiêm: “Đứng lên đi.”

“Tạ thái hậu nương nương.”

Mọi người lại ngồi xuống, thái hậu nhìn chiếc bàn trống bên trái, trên mặt có chút bất đắc dĩ, bà quay sang nói với cung nữ: “Đi tìm Tĩnh vương tới đây.”

“Dạ.”

“Khoan đã.” Thái hậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ cần nói những gì ai gia đã dặn, khi nào nó đến thì ai gia mới dùng bữa.”

Thị nữ lại hành lễ cáo lui: “Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Lòng Chờ Thủ Tiết

Số ký tự: 0