. Rễ Tình Đâm S...
2024-11-17 22:49:38
Lúc này Tĩnh vương điện hạ đang trầm tư nhìn chăm chú nhành mai đỏ trong tay.
Một lát sau, hắn khẽ cau mày, còn khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Ám vệ đang quỳ trên mặt đất mà trán toát mồ hôi lạnh. Y thầm nghĩ mình không nên nghĩ đến việc ném một nắm tuyết về phía Lưu thiên kim đang tránh đi. Nếu không thì y sẽ không nhìn thấy có người trốn dưới vòm cầu, không nghe được câu nói chết người kia, cũng không cần bẩm báo với chủ thượng, chọc chủ thượng tức giận.
Việc đã đến nước này, ám vệ quyết định lấy công chuộc tội, chủ động chắp tay nói: “Chủ thượng, Khương Linh Trúc đó dám dùng hoa ám chỉ, khinh nhờn chủ thượng. Nàng ta quả thật quá to gan, chỉ cần chủ thượng hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi dạy dỗ nàng ta một trận.”
Tạ Hoài Cẩn nhướng mi, ánh mắt lạnh căm căm liếc một cái, nhưng hắn không nhắc đến việc cho nàng một bài học, ngược lại lạnh lùng hỏi: “Khi nàng ấy nói lời này có dáng vẻ như thế nào?”
Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng ám vệ đã theo hắn nhiều năm, lập tức nghe ra trong giọng nói cũng không có ý tức giận, y mau chóng ổn định tinh thần, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nói: “Giọng điệu buồn bã bi thương, tràn ngập niềm tiếc hận, chắc là đã khóc nên mắt đỏ hoe... Phải rồi, lúc ấy thuộc hạ nhìn thấy người đó dùng nhánh cây vạch tới vạch lui ở dưới mặt đất. Vẻ mặt có lúc bối rối, có lúc lại ấm ức. Dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định quan trọng gì đó nên toàn thân thả lỏng hơn một chút.”
Khóc? Tạ Hoài Cẩn nhíu mày càng sâu. Lúc trước ở trong đình hóng gió có người cho rằng Khương Linh Trúc thích hắn, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ ám vệ nói như vậy, Tạ Hoài Cẩn không thể không tin.
Cả kinh thành ai mà không biết khi hắn bị thần y “tiên đoán về ngày chết” đã tiếc nuối than thở rằng sinh mệnh ngắn ngủi như hoa, e rằng khi Khương Linh Trúc nhìn hoa nhớ người, không đành lòng để nó bị giẫm đạp. Vì thế nàng mới quyết định chôn bông hoa, điều này càng khiến nàng đau lòng và khó chịu hơn mà trốn dưới vòm cầu thầm rơi lệ.
Tạ Hoài Cẩn rất chắc chắn rằng mình chưa từng tiếp xúc với vị Khương cô nương này, cùng lắm chỉ gặp qua nàng vài lần trong một vài yến hội xa xa, thậm chí còn không nói chuyện với nhau câu nào. Làm sao nữ tử này lại đối với hắn tình thâm ý trọng như vậy được?
Tạ Hoài Cẩn nhìn thấy ám vệ vẫn quỳ gối trước mặt mình thì xua xua tay: “Không cần giáo huấn, ngươi lui xuống đi.”
“Rõ.”
Ám vệ vừa rời đi, người mà Thái hậu phái đi tìm hắn đã đến. Sau khi nghe được lời uy hiếp “con không đến thì ta sẽ không ăn”, Tạ Hoài Cẩn cảm thấy về phương diện tình cảm thì nữ nhân nào cũng giống nhau. Dù họ có bao nhiêu tuổi, dù là tình thân hay tình yêu cũng đều vô cùng rắc rối.
“Tĩnh Vương điện hạ tới~”
Giọng nói the thé của thái giám vang lên, đại điện vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Một tiểu thái giám mau lẹ đặt hai phiến gỗ cong dựa ở ngưỡng cửa. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, một chiếc xe lăn màu nâu sẫm quý giá được chế tác tinh xảo chậm rãi trượt từ phiến gỗ vào trong điện.
Khương Linh Trúc nhớ tới Khương Tuyết Lan vừa mới nói với nàng chôn hoa cũng tức là ám chỉ chôn người, liền cảm thấy chột dạ. Nàng lặng lẽ rụt vai lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, cúi đầu thấp gần xuống hộc bàn luôn rồi.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, tiếng xe lăn di chuyển trên mặt đất truyền đến tai nàng rõ mồn một. Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, nhưng hình như khi đến trước mặt nàng, tiếng xe lăn dừng lại vài giây ngắn ngủi rồi mới tiếp tục đi lên phía trước.
Khương Linh Trúc hơi khó hiểu, nàng còn cho rằng việc mình làm đã bị phát hiện ra nên ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn về phía trước.
Người ngồi trên xe lăn hành lễ, giọng lạnh như băng: “Hai chân của tôn nhi không tiện nên đã chậm trễ. Xin hoàng tổ mẫu thứ tội.”
Thái hậu nghe hắn nhắc đến chân không tiện, nào nỡ trách hắn, lập tức nói: “Không sao, mau ngồi đi.”
“Dạ.”
Tạ Hoài Cẩn đáp lại, điều khiển xe lăn đến vị trí của mình, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn về nơi nào đó, còn cùng người kia đối mắt. Ánh mắt của đối phương kinh ngạc hồi lâu mới kịp phản ứng lại rồi đỏ mặt tránh né.
Giáp mặt mà không dám ngẩng đầu, chỉ lén nhìn trộm sau lưng hắn, thật sự là… Chậc, quá phiền phức. Hắn phải tìm cách nào đó, cắt đứt niềm hy vọng hão huyền của nàng càng sớm càng tốt.
-
Cái miệng của anh cứng vậy đó, để rồi xem nha.
Một lát sau, hắn khẽ cau mày, còn khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Ám vệ đang quỳ trên mặt đất mà trán toát mồ hôi lạnh. Y thầm nghĩ mình không nên nghĩ đến việc ném một nắm tuyết về phía Lưu thiên kim đang tránh đi. Nếu không thì y sẽ không nhìn thấy có người trốn dưới vòm cầu, không nghe được câu nói chết người kia, cũng không cần bẩm báo với chủ thượng, chọc chủ thượng tức giận.
Việc đã đến nước này, ám vệ quyết định lấy công chuộc tội, chủ động chắp tay nói: “Chủ thượng, Khương Linh Trúc đó dám dùng hoa ám chỉ, khinh nhờn chủ thượng. Nàng ta quả thật quá to gan, chỉ cần chủ thượng hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi dạy dỗ nàng ta một trận.”
Tạ Hoài Cẩn nhướng mi, ánh mắt lạnh căm căm liếc một cái, nhưng hắn không nhắc đến việc cho nàng một bài học, ngược lại lạnh lùng hỏi: “Khi nàng ấy nói lời này có dáng vẻ như thế nào?”
Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng ám vệ đã theo hắn nhiều năm, lập tức nghe ra trong giọng nói cũng không có ý tức giận, y mau chóng ổn định tinh thần, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nói: “Giọng điệu buồn bã bi thương, tràn ngập niềm tiếc hận, chắc là đã khóc nên mắt đỏ hoe... Phải rồi, lúc ấy thuộc hạ nhìn thấy người đó dùng nhánh cây vạch tới vạch lui ở dưới mặt đất. Vẻ mặt có lúc bối rối, có lúc lại ấm ức. Dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định quan trọng gì đó nên toàn thân thả lỏng hơn một chút.”
Khóc? Tạ Hoài Cẩn nhíu mày càng sâu. Lúc trước ở trong đình hóng gió có người cho rằng Khương Linh Trúc thích hắn, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ ám vệ nói như vậy, Tạ Hoài Cẩn không thể không tin.
Cả kinh thành ai mà không biết khi hắn bị thần y “tiên đoán về ngày chết” đã tiếc nuối than thở rằng sinh mệnh ngắn ngủi như hoa, e rằng khi Khương Linh Trúc nhìn hoa nhớ người, không đành lòng để nó bị giẫm đạp. Vì thế nàng mới quyết định chôn bông hoa, điều này càng khiến nàng đau lòng và khó chịu hơn mà trốn dưới vòm cầu thầm rơi lệ.
Tạ Hoài Cẩn rất chắc chắn rằng mình chưa từng tiếp xúc với vị Khương cô nương này, cùng lắm chỉ gặp qua nàng vài lần trong một vài yến hội xa xa, thậm chí còn không nói chuyện với nhau câu nào. Làm sao nữ tử này lại đối với hắn tình thâm ý trọng như vậy được?
Tạ Hoài Cẩn nhìn thấy ám vệ vẫn quỳ gối trước mặt mình thì xua xua tay: “Không cần giáo huấn, ngươi lui xuống đi.”
“Rõ.”
Ám vệ vừa rời đi, người mà Thái hậu phái đi tìm hắn đã đến. Sau khi nghe được lời uy hiếp “con không đến thì ta sẽ không ăn”, Tạ Hoài Cẩn cảm thấy về phương diện tình cảm thì nữ nhân nào cũng giống nhau. Dù họ có bao nhiêu tuổi, dù là tình thân hay tình yêu cũng đều vô cùng rắc rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tĩnh Vương điện hạ tới~”
Giọng nói the thé của thái giám vang lên, đại điện vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Một tiểu thái giám mau lẹ đặt hai phiến gỗ cong dựa ở ngưỡng cửa. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, một chiếc xe lăn màu nâu sẫm quý giá được chế tác tinh xảo chậm rãi trượt từ phiến gỗ vào trong điện.
Khương Linh Trúc nhớ tới Khương Tuyết Lan vừa mới nói với nàng chôn hoa cũng tức là ám chỉ chôn người, liền cảm thấy chột dạ. Nàng lặng lẽ rụt vai lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, cúi đầu thấp gần xuống hộc bàn luôn rồi.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, tiếng xe lăn di chuyển trên mặt đất truyền đến tai nàng rõ mồn một. Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, nhưng hình như khi đến trước mặt nàng, tiếng xe lăn dừng lại vài giây ngắn ngủi rồi mới tiếp tục đi lên phía trước.
Khương Linh Trúc hơi khó hiểu, nàng còn cho rằng việc mình làm đã bị phát hiện ra nên ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn về phía trước.
Người ngồi trên xe lăn hành lễ, giọng lạnh như băng: “Hai chân của tôn nhi không tiện nên đã chậm trễ. Xin hoàng tổ mẫu thứ tội.”
Thái hậu nghe hắn nhắc đến chân không tiện, nào nỡ trách hắn, lập tức nói: “Không sao, mau ngồi đi.”
“Dạ.”
Tạ Hoài Cẩn đáp lại, điều khiển xe lăn đến vị trí của mình, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn về nơi nào đó, còn cùng người kia đối mắt. Ánh mắt của đối phương kinh ngạc hồi lâu mới kịp phản ứng lại rồi đỏ mặt tránh né.
Giáp mặt mà không dám ngẩng đầu, chỉ lén nhìn trộm sau lưng hắn, thật sự là… Chậc, quá phiền phức. Hắn phải tìm cách nào đó, cắt đứt niềm hy vọng hão huyền của nàng càng sớm càng tốt.
-
Cái miệng của anh cứng vậy đó, để rồi xem nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro