Một Lòng Muốn Làm Lương Y Nhà Nông
Chương 1
2024-10-04 09:30:18
Hai ngày trôi qua.
Nằm trên giường, Tô Cẩm đảo mắt quan sát căn nhà.
Căn nhà tranh tối tăm, đổ nát, không có lấy một món đồ nào ra hồn, ngay cả chiếc giường nàng đang nằm cũng toát ra mùi ẩm mốc mục nát, cứng ngắc đến khó chịu.
Gió bắc rít gào bên ngoài cửa sổ, dù cuộn tròn người trong chiếc chăn mỏng manh vá víu, Tô Cẩm vẫn cảm thấy tay chân lạnh cóng, sống lưng ớn lạnh từng cơn.
Hai ngày trước, nguyên chủ qua đời vì nhiễm lạnh, còn nàng sau khi gặp tai nạn xe cộ, mở mắt ra đã thấy mình ở đây.
Tô Cẩm run rẩy đưa tay ra, nhìn bàn tay mình. Đôi tay này từng bắt mạch, kê đơn, chọn lựa dược liệu tốt nhất, làm những thí nghiệm nghiêm ngặt nhất, nàng từng là một thần y trẻ tuổi tài năng, kế thừa y thuật gia truyền, tinh thông y học cả Đông lẫn Tây.
Thế nhưng, nàng không thể quay về nữa rồi!
Đôi bàn tay gầy gò như chân gà này cũng không phải là đôi tay xinh đẹp cứu người giúp đời, hóa mục nát thành thần kỳ của nàng nữa!
Từ hoang mang, sợ hãi, đến giờ phút này là chấp nhận số phận, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Tô Cẩm khẽ thở dài, kéo khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười. Đã không thể thay đổi hiện thực, chi bằng hãy mỉm cười mà sống.
Cũng may, ở thế giới kia nàng đã không còn người thân, coi như không vướng bận gì.
Trùng hợp là, nguyên chủ cũng tên Tô Cẩm.
Đang định ngồi dậy thì cánh cửa ọp ẹp đột nhiên bị đẩy ra thô bạo.
Cùng với cơn gió lạnh ùa vào, một người bước về phía nàng.
Tô Cẩm rùng mình, theo bản năng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chỉ cần một cái liếc mắt nàng đã nhận ra người tới là Phương thị, Đại tẩu của thân thể này, một người không dễ chung sống.
Phương thị thấy Tô Cẩm đang ngủ say liền mừng thầm, không chút do dự đưa tay sờ soạng trên người nàng như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tô Cẩm lập tức hiểu ra, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.
Nàng bừng mắt, nhìn chằm chằm Phương thị lạnh lùng nói: "Tẩu đang làm gì vậy?"
Phương thị giật mình "A" lên một tiếng, theo bản năng lùi lại một bước, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng và chột dạ khi bị bắt quả tang.
Nhưng ngay sau đó, ả ta vênh mặt hất hàm, đưa tay ra trước mặt Tô Cẩm: "Miếng ngọc bội đâu? Mau đưa đây! Đừng quên mạng của ngươi là do ta cứu, ta chỉ lấy một miếng ngọc bội thì có gì quá đáng? Mau đưa đây!"
Cứu mạng nàng? Đúng là cứu mạng nàng, chỉ là... không hẳn là như vậy!
Phương thị thật dám nói!
Khoảng nửa năm trước, nguyên chủ lang thang tha phương cầu thực, đến ngôi miếu hoang ở ngoài thôn Tiểu Hà thì ngã bệnh, thoi thóp, đúng lúc bị Phương thị bắt gặp.
Còn chuyện đã xảy ra trước khi nàng lang bạt, Tô Cẩm hiện tại không thể nhớ ra, chỉ biết dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ, nguyên chủ có thể may mắn trốn thoát đã là vạn hạnh.
Lúc đó, Tần phụ Tần mẫu nhà họ Tần đang lo chuyện nghị thân cho tam nhi tử Tần Lãng.
Tần Lãng không phải con ruột của họ, mà là được họ nhặt về nuôi từ nhỏ.
Lúc ấy, hai huynh đệ của Tần Lãng là Tần Trụ và Tần Lương đã lớn, không ưa gì người đệ đệ từ trên trời rơi xuống này, sau này khi đã cưới thê tử, có hài tử, thì bị thê tử xúi giục, hai huynh đệ càng thêm chán ghét Tần Lãng.
Bọn hắn luôn cho rằng nếu không có người ngoài là Tần Lãng, cuộc sống của cả nhà nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, đều tại hắn ăn đến mức khiến cả nhà càng ngày càng nghèo.
Bây giờ còn phải bỏ tiền ra cưới thê tử cho hắn, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Vì vậy, khi Phương thị nhìn thấy Tô Cẩm một thân một mình liền nảy lòng tham, đưa nàng về nhà, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ép nàng gả cho Tần Lãng.
Tiết kiệm biết bao nhiêu tiền bạc!
Hơn nữa, nguyên chủ ốm yếu như vậy, chắc cũng sống không được bao lâu, nếu chết, vậy chính là Tần Lãng "khắc thê", sau này cũng không cần phải cưới thê tử cho hắn nữa. Thật là tốt đẹp biết bao!
Nguyên chủ vừa tức vừa sợ, làm sao dám phản kháng? Chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý.
Dù không chết như Phương thị mong muốn, nhưng cơ thể nàng vẫn luôn yếu ớt, mấy hôm trước nhiễm phải gió lạnh, lại bị hai người "tẩu tử" kiếm chuyện mắng chửi, hắt cả chậu nước lạnh vào người, lập tức ngã bệnh.
Trùng hợp là mấy hôm nay Tần Lãng lên núi đốt than với người ta, không có ở nhà.
Nếu không có bà bà (mẹ chồng), e rằng nguyên chủ đã bị chết rét từ lâu, căn bản không thể đợi đến lúc Tô Cẩm xuyên qua.
Lúc nguyên chủ được cứu về, trên người chỉ có bộ quần áo rách rưới, trông không giống người có tiền, nên cũng không ai lục soát người nàng.
Nhưng đến khi ngã bệnh, vô tình để lộ ra một miếng ngọc bội, liền bị Đại tẩu Phương thị và Nhị tẩu Liễu thị nhìn trúng.
Hai người đều muốn độc chiếm, nhưng lại không có cơ hội ra tay một mình. Cả hai đều đề phòng đối phương, tạo thành một thế cân bằng kỳ lạ.
Nằm trên giường, Tô Cẩm đảo mắt quan sát căn nhà.
Căn nhà tranh tối tăm, đổ nát, không có lấy một món đồ nào ra hồn, ngay cả chiếc giường nàng đang nằm cũng toát ra mùi ẩm mốc mục nát, cứng ngắc đến khó chịu.
Gió bắc rít gào bên ngoài cửa sổ, dù cuộn tròn người trong chiếc chăn mỏng manh vá víu, Tô Cẩm vẫn cảm thấy tay chân lạnh cóng, sống lưng ớn lạnh từng cơn.
Hai ngày trước, nguyên chủ qua đời vì nhiễm lạnh, còn nàng sau khi gặp tai nạn xe cộ, mở mắt ra đã thấy mình ở đây.
Tô Cẩm run rẩy đưa tay ra, nhìn bàn tay mình. Đôi tay này từng bắt mạch, kê đơn, chọn lựa dược liệu tốt nhất, làm những thí nghiệm nghiêm ngặt nhất, nàng từng là một thần y trẻ tuổi tài năng, kế thừa y thuật gia truyền, tinh thông y học cả Đông lẫn Tây.
Thế nhưng, nàng không thể quay về nữa rồi!
Đôi bàn tay gầy gò như chân gà này cũng không phải là đôi tay xinh đẹp cứu người giúp đời, hóa mục nát thành thần kỳ của nàng nữa!
Từ hoang mang, sợ hãi, đến giờ phút này là chấp nhận số phận, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Tô Cẩm khẽ thở dài, kéo khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười. Đã không thể thay đổi hiện thực, chi bằng hãy mỉm cười mà sống.
Cũng may, ở thế giới kia nàng đã không còn người thân, coi như không vướng bận gì.
Trùng hợp là, nguyên chủ cũng tên Tô Cẩm.
Đang định ngồi dậy thì cánh cửa ọp ẹp đột nhiên bị đẩy ra thô bạo.
Cùng với cơn gió lạnh ùa vào, một người bước về phía nàng.
Tô Cẩm rùng mình, theo bản năng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chỉ cần một cái liếc mắt nàng đã nhận ra người tới là Phương thị, Đại tẩu của thân thể này, một người không dễ chung sống.
Phương thị thấy Tô Cẩm đang ngủ say liền mừng thầm, không chút do dự đưa tay sờ soạng trên người nàng như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tô Cẩm lập tức hiểu ra, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.
Nàng bừng mắt, nhìn chằm chằm Phương thị lạnh lùng nói: "Tẩu đang làm gì vậy?"
Phương thị giật mình "A" lên một tiếng, theo bản năng lùi lại một bước, trên mặt thoáng hiện vẻ lúng túng và chột dạ khi bị bắt quả tang.
Nhưng ngay sau đó, ả ta vênh mặt hất hàm, đưa tay ra trước mặt Tô Cẩm: "Miếng ngọc bội đâu? Mau đưa đây! Đừng quên mạng của ngươi là do ta cứu, ta chỉ lấy một miếng ngọc bội thì có gì quá đáng? Mau đưa đây!"
Cứu mạng nàng? Đúng là cứu mạng nàng, chỉ là... không hẳn là như vậy!
Phương thị thật dám nói!
Khoảng nửa năm trước, nguyên chủ lang thang tha phương cầu thực, đến ngôi miếu hoang ở ngoài thôn Tiểu Hà thì ngã bệnh, thoi thóp, đúng lúc bị Phương thị bắt gặp.
Còn chuyện đã xảy ra trước khi nàng lang bạt, Tô Cẩm hiện tại không thể nhớ ra, chỉ biết dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ, nguyên chủ có thể may mắn trốn thoát đã là vạn hạnh.
Lúc đó, Tần phụ Tần mẫu nhà họ Tần đang lo chuyện nghị thân cho tam nhi tử Tần Lãng.
Tần Lãng không phải con ruột của họ, mà là được họ nhặt về nuôi từ nhỏ.
Lúc ấy, hai huynh đệ của Tần Lãng là Tần Trụ và Tần Lương đã lớn, không ưa gì người đệ đệ từ trên trời rơi xuống này, sau này khi đã cưới thê tử, có hài tử, thì bị thê tử xúi giục, hai huynh đệ càng thêm chán ghét Tần Lãng.
Bọn hắn luôn cho rằng nếu không có người ngoài là Tần Lãng, cuộc sống của cả nhà nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, đều tại hắn ăn đến mức khiến cả nhà càng ngày càng nghèo.
Bây giờ còn phải bỏ tiền ra cưới thê tử cho hắn, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Vì vậy, khi Phương thị nhìn thấy Tô Cẩm một thân một mình liền nảy lòng tham, đưa nàng về nhà, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ép nàng gả cho Tần Lãng.
Tiết kiệm biết bao nhiêu tiền bạc!
Hơn nữa, nguyên chủ ốm yếu như vậy, chắc cũng sống không được bao lâu, nếu chết, vậy chính là Tần Lãng "khắc thê", sau này cũng không cần phải cưới thê tử cho hắn nữa. Thật là tốt đẹp biết bao!
Nguyên chủ vừa tức vừa sợ, làm sao dám phản kháng? Chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý.
Dù không chết như Phương thị mong muốn, nhưng cơ thể nàng vẫn luôn yếu ớt, mấy hôm trước nhiễm phải gió lạnh, lại bị hai người "tẩu tử" kiếm chuyện mắng chửi, hắt cả chậu nước lạnh vào người, lập tức ngã bệnh.
Trùng hợp là mấy hôm nay Tần Lãng lên núi đốt than với người ta, không có ở nhà.
Nếu không có bà bà (mẹ chồng), e rằng nguyên chủ đã bị chết rét từ lâu, căn bản không thể đợi đến lúc Tô Cẩm xuyên qua.
Lúc nguyên chủ được cứu về, trên người chỉ có bộ quần áo rách rưới, trông không giống người có tiền, nên cũng không ai lục soát người nàng.
Nhưng đến khi ngã bệnh, vô tình để lộ ra một miếng ngọc bội, liền bị Đại tẩu Phương thị và Nhị tẩu Liễu thị nhìn trúng.
Hai người đều muốn độc chiếm, nhưng lại không có cơ hội ra tay một mình. Cả hai đều đề phòng đối phương, tạo thành một thế cân bằng kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro