Chương 7
Dứu Niên
2024-01-27 00:40:58
Kỷ Vi cố hết sức đỡ lấy tay vịn cầu thang, dịch lên trên từng bước một, cố gắng để đầu gối chịu lực ít nhất, dù sao đi nữa có lòng nhất định sẽ thành công, cô đã lết được đến bậc cuối cùng, thở hổn hà hổn hển mà xoay tay nắm cửa…
“Bụp bụp!” Có tiếng ngã đổ truyền tới từ trong phòng, âm thanh bên trong phòng thực sự khiến người ta sợ hãi. Trái tim nhỏ của Kỷ Vi lập tức giật mình nhảy lên, ôi chẳng lẽ có ăn trộm thật sao?
“Nhưng chẳng phải là Dịch Bắc đang ở nhà sao?” Ý nghĩ bật ra trong đầu khiến cô yên tâm hơn một chút.
Nhà Dịch Bắc chỗ rẽ vào cầu thang lầu hai có một góc cà phê, ở đó có một chiếc điện thoại bàn, Kỷ Vi cẩn thận đi đến đó rồi nhanh chóng ấn số di động của Dịch Bắc.
Quả nhiên, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ bên cửa phòng bên cạnh, có thể nói là cực kỳ trong trẻo, “Nghe điện thoại đi!” Kỷ Vi thì thầm léo nhéo hối thúc, đồng thời phải chú ý động tĩnh trong phòng, còn phải cầu nguyện cho Dịch Bắc có thể thuận lợi nghe điện thoại, bầu không khí khẩn trương không khác gì phim điệp viên. Cho dù cô cực kỳ khinh thường, nhưng vẫn phải thừa nhận ở trong nhà có một người đàn ông luôn khiến người ta yên tâm hơn.
Nhưng có một câu gọi là “Thiên mệnh trêu người”, Kỷ Vi từ trước đến nay đều không học tốt thành ngữ, đáng tiếc câu này thì cô lại hiểu. Kỷ Vi run rẩy ngắt điện thoại không có người nghe máy, đầu óc trống rỗng, nhưng lồng ngực căng phồng giống như được bơm đầy một loại khí vô danh, cô ôm theo tình cảnh bi tráng của “Tráng sĩ một đi không trở về”, mà đặt tay lên chốt cửa phòng mình, xoay một cái!
“Cô gọi điện thoại cho tôi à?” Bất chợt, cửa phòng bên cạnh hé mở, Dịch Bắc một tay cầm di động một tay đặt lên trên chốt cửa, tóc vẫn còn nhỏ nước.
“A!” Kỷ Vi bị sự xuất quỷ nhập thần của ai đó làm khiếp sợ, suýt nữa đã làm vỡ miệng vết thương được băng bó tốt, cô vỗ vỗ bộ ngực, kêu lên: “Anh ở nhà sao?! Vì sao lại không nghe điện thoại, làm tôi sợ muốn chết, anh có biết không, vừa rồi tôi ở ngoài cửa nghe thấy có tiếng động trong phòng tôi, hay là nhà có ăn trộm… Ôi…”
Dịch Bắc lấy một cái khăn lông ra từ nơi nào không rõ, vừa lau tóc vừa nhướng mày nhìn cô: “Nói xong rồi à?” Không màng đến vẻ hốt hoảng của cô.
Kỷ Vi thấy vẻ mặt hắn bình thản, liền không dám gật đầu bừa bãi, nói: “Con người của anh tính cảnh giác kém như vậy sao? Lỡ như trong nhà có người đột nhập thật thì thế nào?” Ôi cũng không có cách nào, từ sau câu chuyện bị trộm nội y lần trước, cô đã tự động đánh một dấu chấm hỏi lên hệ thống phòng trộm của hoa viên Ngọc Quỳnh.
“Cô nói âm thanh vừa rồi à? Có lẽ là tôi đặt giá áo ở ban công bị rớt thôi.” Dịch Bắc nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thực tế là ban công phòng hai người bọn họ rất gần nhau, cũng rất có thể là cô đã nghe lầm. “Vậy sao?” Tuy là như vậy, Kỷ Vi vẫn tỏ ra hết sức nghi ngờ nhìn hắn.
“Không tin à? Có muốn tự mình vào xem không, tôi vẫn còn chưa nhặt đồ đạc lên đấy.” Dịch Bắc vừa nói vừa kéo cửa ra một chút, Kỷ Vi thuận thế nhìn vào, một mảng màu da trắng ngà quyến rũ khiêu gợi xông vào đáy mắt cô, anh chàng, anh chàng này, sao lại mặc áo tắm dài mà không thắt đai lưng! Ánh mắt dời lên trên một chút, từ thái dương có một giọt nước trong suốt chậm rãi chảy xuống, trượt theo đường cong khuôn mặt hắn, “...tốc”, dừng lại trên xương quai xanh. Bộ dạng này, không giống với sự lạnh lùng ngày thường của hắn, nhưng lại có thêm mấy phần quyến rũ…
“Khụ!” Kỷ Vi cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, ho khan một tiếng rồi nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Dịch Bắc nghiêm trang nói: “Bỏ đi. Anh nói phải thì phải.” Ngay sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phòng mình.
Dịch Bắc chỉ nghe thấy cánh cửa phòng bên cạnh đóng lại thật mạnh, chấn động đến mức khung cửa bên này của hắn cũng run rẩy. Lúc này biểu hiện trên khuôn mặt mới giãn ra một chút, khẽ đưa lưỡi ra liếm một giọt nước sắp chảy xuống khóe môi, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Một phút sau,
“A!” Một tiếng hét thảm thiết xé không khí vang lên.
Cửa phòng Dịch Bắc bị một lực đập tác động mạnh, trong đó còn kèm theo một âm thanh hoảng loạn: “Dịch Bắc! Lại xuất hiện rồi! Dịch Bắc! Mau mở cửa đi!”
- ---------------
“Ý của cô là, tên trộm nửa tháng trước kia lại xuất hiện?” Dịch Bắc đưa cho Kỷ Vi một ly nước ấm, ngón tay thon dài day day huyệt thái dương, có chút nặng nề.
“Không phải trộm, là biến thái!” Sắc mặt Kỷ Vi hơi trắng bệch, ôm ly nước hấp thu nhiệt lượng dường như vẫn còn chưa đủ, thân thể gầy gò không thể khống chế mà run lên, khiến Dịch Bắc nhìn thấy mà có chút đau lòng, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “biến thái”, gương mặt đẹp trai của hắn cứng đờ trong nháy mắt. “Lần này cần phải báo cảnh sát bắt hắn!” Cô đột nhiên uống một hớp nước.
Dịch Bắc bị biểu hiện dữ tợn của cô làm cho hốt hoảng, sau một lúc lâu mới nói: “Có lẽ chúng ta có thể gắn một cameras ở ban công theo dõi một thời gian xem, dù sao hôm nay tôi cũng ở nhà suốt, nhưng cũng không phát hiện có ai khả nghi.” Hắn nhíu lông mày, thoạt nhìn còn rối rắm hơn cả Kỷ Vi.
“Sao anh có thể như thế! Anh Dịch, anh là đàn ông, tất nhiên sẽ không cảm nhận được nội tâm một cô gái khi gặp phải những chuyện này sẽ sợ hãi đến mức nào!” Kỷ Vi đặt cái ly lên bàn trà thật mạnh, “Hơn nữa, anh là chủ nhà này, tôi là khách thuê, gặp chuyện bất ổn như vậy, anh có trách nhiệm giải quyết cho tôi, nói cách khác tôi không thể ở đây nữa nếu cứ tiếp tục như vậy!” Kỷ Vi rủa thầm, nghĩ trong lòng Dịch Bắc thân là một luật sư, sao lại có tâm lý thờ ơ nặng như vậy, một chút ý thức trách nhiệm và pháp luật cũng không có!
Dịch Bắc ngẩn ra, nhìn cô bởi vì phát ngôn mạnh mẽ mà khuôn mặt đỏ bừng lên, nhẹ nhàng nói: “Được được, tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
Đồng chí cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án đã vội vàng chạy tới ngay sau khi Dịch Bắc gọi điện thoại nửa tiếng đồng hồ, vì thế Kỷ Vi bị bao nhiêu đồng chí đeo bao tay màu trắng hết sức lịch sự mời đến phòng khách ra hiệu cho cô ngồi xuống, ám chỉ rằng nhất cử nhất động của cô đều có thể sẽ phá hỏng dấu vết mà kẻ phạm tội để lại. Ngay sau đó, các cảnh sát bắt đầu rắc một loại bột phấn màu đen ở bất kỳ chỗ nào bọn họ có thể nghĩ đến, nghe nói loại bột phấn này có thể hiển thị vân tay để lại. Kỷ Vi ôm gối ngồi xem bọn họ đi tới đi lui trong phòng, bóng dáng to lớn đầy bận rộn.
Đối với trình độ chuyên nghiệp của các đồng chí cảnh sát, Kỷ Vi luôn không nghi ngờ gì, nhưng đối với xác suất phá án của họ, cô vẫn kiên định giữ thái độ quan sát. Ví dụ như khi một người cảnh sát trẻ tuổi diện mạo thanh tú đến bắt tay với cô một cách ôn hòa, cô liền ngạc nhiên phát hiện vị cảnh sát này lúc lấy vân tay cho Dịch Bắc đã cực kỳ vui sướng, khóe miệng nứt đến tận lỗ tai, thậm chí chiếc cổ trắng nõn cũng đỏ lên, cả người chỉ hận không thể chui vào lồng ngực Dịch Bắc, nhìn lại Dịch Bắc… trên trán có mấy sợi tóc đen che lấp đi hai mắt có thần, chỉ là đôi môi mỏng vẫn mím chặt, những đường cong trên khuôn mặt cứng đờ như sắp chết.
Ôi, quả nhiên là thói đời... Kỷ Vi hết sức cao quý lạnh lùng mà bình luận. Thình lình cô nhận được ánh mắt cực kỳ sắc bén, cô nhìn về hướng mình cảm nhận được kia, liền đâm sầm vào trong một đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ.
Sau khi cho lời khai xong, Kỷ Vi nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát giống như vừa mới ra trường kia, không ngờ người ta chỉ lo nói chuyện với Dịch Bắc càng có khí chất và trầm tĩnh ổn định kia, mà không màng đến cô chút nào. Kỷ Vi liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho Dịch Bắc, Dịch Bắc nhíu mày, sau đó phỏng đoán một chút ý tứ của cô, hỏi: “Đại khái là khi nào sẽ có kết quả điều tra?”
Anh chàng được gọi là đội trưởng Lý kia hết sức hào sảng, lại vỗ bả vai Dịch Bắc một cách đầy thâm ý, nói: “Cục Cảnh Sát chúng tôi sẽ đẩy nhanh quá trình điều tra, một khi có kết quả sẽ lập tức thông báo cho hai người.”
Kỷ Vi choáng váng, câu này có khác gì so với không nói?!
Sau đó đội cảnh sát hùng hùng hổ hổ lái xe rời khỏi Hoa Viên Ngọc Quỳnh.
Nhưng Kỷ Vi có làm thế nào cũng không ngờ rằng câu chuyện này nhanh chóng bị đồn đại khắp toàn bộ khu dân cư, mới sáng sớm cô xách ba lô đi làm, từ khu nhà phía Tây đến trạm giao thông công cộng mất khoảng 15 phút, trên đường đi đã gặp không dưới năm người phụ nữ, phải biết rằng lúc trước đám quý bà tự cao từ đại này rất khinh thường tỏ ra thân thiết với người khác.
“Cô Kỷ, tôi nghe nói hôm qua Hoa Viên Ngọc Quỳnh có biến thái đột nhập, tối hôm qua còn tấn công cô, đây có phải là sự thật không?”
Kỷ Vi rất muốn nói với cô ta hay chữ "tấn công" này không thể tùy tiện dùng như vậy, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện mình còn tiếp tục dây dưa với cô ta thì sẽ bị muộn giờ làm, cô liền tỏ ra hết sức hoảng sợ nói với người này: “Thật sự là rất khủng khiếp đấy! Cũng khó mà đề phòng được! Quý bà đây, cô nhất định phải quản lý quần áo của mình cho thật tốt!” Nói xong liền che mặt giả vờ khóc lóc bỏ đi. Quý bà còn đứng lại kia hỗn độn trong gió, sửng sốt mất mấy giây rồi mới có thể móc điện thoại di động ra: “Darling! Mau điều hai vệ sĩ đến đây cho em!”
Sự kiện kinh hồn tối hôm qua, khiến cho Kỷ Vi thức trắng đêm không ngủ, nằm trong ổ chăn lăn qua lăn lại tâm thần không an, cho nên lại thêm một lần quên sạc pin cho điện thoại của mình. Chờ khi cô ngồi vào trong ô làm việc của mình, cắm sạc pin, mới chợt phát hiện có hơn hai mươi tin nhắn, khiến cô càng hoảng sợ hơn nữa.
“Chẳng lẽ Nhạc Đào đã sinh em bé rồi sao?” Cô nhìn một loạt những tin nhắn truy tìm mà toát ra suy nghĩ quái dị, sau đó lại tự mình bác bỏ, “Hình như cô ấy chỉ mới mang thai ba tháng thôi mà, không thể nào…”
Tất nhiên là Nhạc Đào không phải sinh non, nhưng mà u nang buồng trứng thì rất có thể. Chuyện này còn phải quay ngược lại vào hôm thi đấu kia, khi người được trông chờ nhất là Hoàng Hậu Lacey đột nhiên biến mất thì toàn bộ trang web đều chìm vào một mảng khủng hoảng. Không phải là lừa đảo đó chứ? Nhạc Đào tức giận đến nỗi nhét chén cháo tổ yến vào trong tay ông xã của mình chuẩn bị nhắn tin cho Kỷ Vi. Kết quả là khi click vào danh sách bạn bè, thì lại phát hiện trạng thái của "Vi Vi hoa nở" cũng là màu xám!
“Sao lại thế này?!” Thai phụ kia rít gào lên hết sức điên cuồng.
Nhưng rất nhanh sau đó người dẫn chương trình cũng tỏ ra nghi ngờ giống cô ta: Có ai nhìn thấy ứng viên số 30 “Vi Vi hoa nở” không? Vì sao cô ấy cũng thoát mạng rồi?
Đúng là chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, những người vẫn còn online đều ở vào trạng thái không thể khống chế. Có người còn gào lên: "Có ai có kết bạn với "Vi Vi hoa nở" không, mau liên lạc với cô ấy đi!” Nhạc Đào lúc này mới vỗ đầu, bổ nhào đến điện thoại trên bàn trà, khiến ông xã cô ta sợ đến mức suýt nữa thì đánh vỡ chén.
Chỉ tiếc điện thoại di động của Kỷ Vi vẫn luôn ở vào trạng thái khóa máy, số điện thoại nhà mới của cô lại bởi vì lý do "ngày thường không sử dụng" mà không cho Nhạc Đào biết. Nhạc Đào cũng không còn cách nào, đành phải không ngừng cố gắng, lôi hết tất cả các phần mềm nói chuyện phiếm và group chat ra, nhắn hết toàn bộ một lần, nhưng đều không thể tìm được Kỷ Vi, “Ông xã! Làm sao bây giờ?!”
Ông xã quý bà Nhạc Đào trả lời: Hừ! Lúc trước em không liên lạc được bằng điện thoại di động với anh cũng không thấy em khẩn trương như vậy, anh không vui!
Lúc này thời gian đã gần 12 giờ, ban tổ chức không còn cách nào đành phải bảo các giám khảo có mặt tiến hành chấm điểm và phê bình. Hệ thống hiển thị số lượng người online đang nhanh chóng suy giảm, điều này cũng rất hợp lý bởi vì đại đa số những người có mặt hôm nay đều là vì Hoàng Hậu Lacey mà đến, có ai ngờ rằng lại là trò đùa lớn như vậy, nói không thất vọng là không thể nào.
Kỷ Vi nghiêm túc đọc từng tin một, cảm xúc của Nhạc Đào là từ vui vẻ đến nóng giận, rồi chuyển sang lo lắng, cô dở khóc dở cười, cũng không quan tâm bây giờ là thời gian làm việc, lập tức đăng nhập vào diễn đàn, chỉ nhìn thấy một loạt các tiêu đề bài đăng trôi nổi như 《 Hàng loạt câu hỏi về cuộc thi 》, 《 Hoàng hậu Lacey cô lừa chúng tôi!! 》.
Đối với việc đại boss cuối cùng của cuộc thi lại đồng thời biến mất cùng với thí sinh xuất sắc nhất tối hôm đó, có rất nhiều nhân tài hay nói đúng hơn là những người rảnh rỗi đến mốc meo, đã sáng tác ra rất nhiều câu chuyện ly kỳ cùng với những báo cáo phân tích công phu. Kỷ Vi click mở bài đầu tiên, hai mắt quét qua, suýt chút nữa thì đã phun cà phê ra ngoài.
Tác giả của bài đăng này dùng tất cả miệng lưỡi của mình để ám chỉ Hoàng Hậu Lacey và “Vi Vi hoa nở” thật ra là cùng một người, chuyện ngoài ý muốn tối hôm đó thực ra là một âm mưu, người này cũng đưa ra một số chứng cứ và suy luận của mình. Đầu tiên, theo như những người chứng kiến thì, hai người này đồng thời rơi vào trạng thái offline, cho nên anh ta đã suy đoán hai account này rất có thể đều là do chính Hoàng Hậu Lacey lập ra, có thể là bởi vì máy tính trục trặc, cho nên mới rớt cùng một lúc hai nick. Thứ hai là tối hôm đó Hoàng Hậu Lacey đã nói vì muốn có sự công bằng mà bản thân mình sẽ không lên tiếng từ lúc bắt đầu, sau đó lúc tiến hành phân tích nhân vật cũng là do Thái Dương Cốc nói thay, người viết đưa ra một biểu tượng ╮(╯▽╰)╭: chẳng phải là đã quá rõ ràng sao, người tiếp theo lên sân khấu chính là "Vi Vi hoa nở", cô ta làm sao có thể dùng thân phận của Hoàng Hậu Lacey để nói chuyện với thân phận ứng viên dự thi của mình được? Thứ ba, nhân vật Alyssia này cực kỳ khó nắm bắt, nhưng Vi Vi hoa nở lại có thể lấy tư thế của một hắc mã trong số các ứng viên, trở thành người duy nhất lựa chọn nhân vật này, lại còn là người cuối cùng ra sân khấu! Tác giả của bài viết giải thích như đúng rồi: Hoàng Hậu Lacey lấy chính bản thân mình làm hình mẫu cho nhân vật thì đương nhiên Chỉ Có Một Mình Cô ta là người hiểu rõ nhất, Cô ta cũng đã đoán được từ đầu sẽ không ai dám khiêu chiến với nhân vật này cho nên đành phải tự mình ra tay, hơn nữa lần này thi đấu rất có thể chính là để tuyên truyền cho quyển tiểu thuyết "Vũ Hội Thứ Chín".
Sau đó còn có điều phân tích thứ tư thứ năm thứ sáu, Kỷ Vi xem đến nỗi trợn mắt há mồm, suýt chút nữa thì đã nhân cách phân liệt khác lớn lên một câu “Tôi chính là Lacey”. Lướt xuống chút nữa, haha, không ngờ còn có người bình luận rằng: “Tôi cũng đã đoán như vậy từ đầu, ôi trời ơi! Đúng là suy nghĩ của anh hùng đều giống nhau!” Còn có chút âm hưởng tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.
“Ôi trời, quá khủng khiếp.” Kỷ Vi run rẩy nổi da gà, lướt xuống phía dưới có rất nhiều bình luận đều tán thành với chủ topic, chỉ có một phần ba người tin tưởng vững chắc rằng Hoàng Hậu Lacey tuyệt đối sẽ không tự biên tự diễn đem mộc trà khôi hài như vậy tất nhiên là 2/3 người khác cũng hết sức kiên định với nhận xét của mình, cả hai phe còn đang dằn co.
Kỷ Vi thở dài rời khỏi bài viết, vừa định gửi tin nhắn giải thích mọi chuyện cho Nhạc Đào thì một hồi âm thanh “tích tích” dồn dập truyền tới. Cô hết sức có tật giật mình nhìn ánh mắt mà tắt âm thanh điện thoại, lại mở tin nhắn diễn đàn, nhìn kỹ lại quả nhiên là Nhạc Đào gửi cho cô.
Nhạc Đào: Kỷ Vi! Cậu chết đi đâu vậy?! Có biết tớ đã bận đến sắp chết rồi không, còn tưởng là cậu đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!
Vi Vi hoa nở: 【 làm dáng nũng nịu 】 tớ có lỗi quá, Nhạc Đào! Thật sự là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cho nên mới không có thời gian lên QQ và diễn đàn, cũng quên sạc pin điện thoại.
Nhạc Đào: Hừ, ngụy biện!
Vi Vi hoa nở: Thôi mà! Đúng là một lời khó nói hết đấy Nhạc Đào, hôm nào tớ sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn với cậu nhưng mà tớ bảo đảm sau khi cậu biết được chân tướng sự việc sẽ tha thứ cho tớ! 【 quỳ xuống 】
Nhạc Đào: 【 vui sướng 】Được rồi, nghĩ lại dù sao cậu cũng là bạn thân nhất của tớ, lần này đại phát từ bi tha cho cậu đấy. Nhưng mà cậu có biết cậu biến mất như vậy đã tạo thành trận bạo động lớn đến mức nào không?! Bây giờ ngày nào cũng có hơn hai mươi người muốn add friend với tớ, muốn từ chỗ tớ khai thác xem cậu có phải chính là Lacey hay không!
Vi Vi hoa nở:… Thôi đi! Cậu dám nói mấy hôm nay cậu chơi không vui vẻ à?! Ai đó đã dưỡng thai đến nổi mốc meo cả người từ lâu, bây giờ mỗi ngày đều bận việc như vậy cảm giác không tệ đó chứ →_→
Nhạc Đào: 【 thẹn thùng 】 đừng nói thẳng ra như vậy chứ…
Vi Vi hoa nở: 【 toát mồ hôi 】 nhưng mà thật là không hiểu được đầu óc của những người này được cấu tạo như thế nào, câu chuyện vô lý như vậy mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, ôi… thật là u buồn 【 nhìn trời 】 Nếu tớ có thể có một nửa năng khiếu của Lacey idol thì thật là tốt quá…
Kỷ Vi gửi tin nhắn đi, một phút sau đối phương vẫn không có phản ứng gì, còn đang định hỏi xem có phải ông xã Phương Triết nhị thập tứ hiếu của cô ta lại đang hối thúc cô ta uống thuốc bổ hay không. Cô giơ tay đánh một hàng chữ “Có còn ở đó không?!” Đang định gửi đi thì Nhạc Đào bên kia đã có động tĩnh.
Nhạc Đào: Vi Vi!!! Mau refresh lại diễn đàn đi vừa mới có một bài mới kìa! Má ơi! Con nít trong bụng cũng phải hết hồn đấy chứ!!! 【 phát điên 】
Vi Vi hoa nở: Có ai lại trù ẻo con mình như vậy?!
Kỷ Vi khinh bỉ cô ta, nghĩ thầm nếu có thể khiến “Vi Vi hoa nở” và “Hoàng Hậu Lacey” nhập thành một người, thì còn có tin tức gì có thể chấn động hơn nữa? Trừ phi có người phao tin nóng nói “Vi Vi hoa nở vốn là đàn ông” … cô cười refresh giao diện, con trỏ click mở topic mới nhất 《 Những điều bạn chưa biết về Hoàng Hậu Lacey 》, sau đó…
_____
Tiểu Tống: “Kỷ Vi tôi muốn giết cô! Cô đã đặt cà phê ở đâu?! Ôi!!!! Tôi vừa sửa lại báo giá xong!!!!”
“Bụp bụp!” Có tiếng ngã đổ truyền tới từ trong phòng, âm thanh bên trong phòng thực sự khiến người ta sợ hãi. Trái tim nhỏ của Kỷ Vi lập tức giật mình nhảy lên, ôi chẳng lẽ có ăn trộm thật sao?
“Nhưng chẳng phải là Dịch Bắc đang ở nhà sao?” Ý nghĩ bật ra trong đầu khiến cô yên tâm hơn một chút.
Nhà Dịch Bắc chỗ rẽ vào cầu thang lầu hai có một góc cà phê, ở đó có một chiếc điện thoại bàn, Kỷ Vi cẩn thận đi đến đó rồi nhanh chóng ấn số di động của Dịch Bắc.
Quả nhiên, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên từ bên cửa phòng bên cạnh, có thể nói là cực kỳ trong trẻo, “Nghe điện thoại đi!” Kỷ Vi thì thầm léo nhéo hối thúc, đồng thời phải chú ý động tĩnh trong phòng, còn phải cầu nguyện cho Dịch Bắc có thể thuận lợi nghe điện thoại, bầu không khí khẩn trương không khác gì phim điệp viên. Cho dù cô cực kỳ khinh thường, nhưng vẫn phải thừa nhận ở trong nhà có một người đàn ông luôn khiến người ta yên tâm hơn.
Nhưng có một câu gọi là “Thiên mệnh trêu người”, Kỷ Vi từ trước đến nay đều không học tốt thành ngữ, đáng tiếc câu này thì cô lại hiểu. Kỷ Vi run rẩy ngắt điện thoại không có người nghe máy, đầu óc trống rỗng, nhưng lồng ngực căng phồng giống như được bơm đầy một loại khí vô danh, cô ôm theo tình cảnh bi tráng của “Tráng sĩ một đi không trở về”, mà đặt tay lên chốt cửa phòng mình, xoay một cái!
“Cô gọi điện thoại cho tôi à?” Bất chợt, cửa phòng bên cạnh hé mở, Dịch Bắc một tay cầm di động một tay đặt lên trên chốt cửa, tóc vẫn còn nhỏ nước.
“A!” Kỷ Vi bị sự xuất quỷ nhập thần của ai đó làm khiếp sợ, suýt nữa đã làm vỡ miệng vết thương được băng bó tốt, cô vỗ vỗ bộ ngực, kêu lên: “Anh ở nhà sao?! Vì sao lại không nghe điện thoại, làm tôi sợ muốn chết, anh có biết không, vừa rồi tôi ở ngoài cửa nghe thấy có tiếng động trong phòng tôi, hay là nhà có ăn trộm… Ôi…”
Dịch Bắc lấy một cái khăn lông ra từ nơi nào không rõ, vừa lau tóc vừa nhướng mày nhìn cô: “Nói xong rồi à?” Không màng đến vẻ hốt hoảng của cô.
Kỷ Vi thấy vẻ mặt hắn bình thản, liền không dám gật đầu bừa bãi, nói: “Con người của anh tính cảnh giác kém như vậy sao? Lỡ như trong nhà có người đột nhập thật thì thế nào?” Ôi cũng không có cách nào, từ sau câu chuyện bị trộm nội y lần trước, cô đã tự động đánh một dấu chấm hỏi lên hệ thống phòng trộm của hoa viên Ngọc Quỳnh.
“Cô nói âm thanh vừa rồi à? Có lẽ là tôi đặt giá áo ở ban công bị rớt thôi.” Dịch Bắc nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thực tế là ban công phòng hai người bọn họ rất gần nhau, cũng rất có thể là cô đã nghe lầm. “Vậy sao?” Tuy là như vậy, Kỷ Vi vẫn tỏ ra hết sức nghi ngờ nhìn hắn.
“Không tin à? Có muốn tự mình vào xem không, tôi vẫn còn chưa nhặt đồ đạc lên đấy.” Dịch Bắc vừa nói vừa kéo cửa ra một chút, Kỷ Vi thuận thế nhìn vào, một mảng màu da trắng ngà quyến rũ khiêu gợi xông vào đáy mắt cô, anh chàng, anh chàng này, sao lại mặc áo tắm dài mà không thắt đai lưng! Ánh mắt dời lên trên một chút, từ thái dương có một giọt nước trong suốt chậm rãi chảy xuống, trượt theo đường cong khuôn mặt hắn, “...tốc”, dừng lại trên xương quai xanh. Bộ dạng này, không giống với sự lạnh lùng ngày thường của hắn, nhưng lại có thêm mấy phần quyến rũ…
“Khụ!” Kỷ Vi cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, ho khan một tiếng rồi nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Dịch Bắc nghiêm trang nói: “Bỏ đi. Anh nói phải thì phải.” Ngay sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phòng mình.
Dịch Bắc chỉ nghe thấy cánh cửa phòng bên cạnh đóng lại thật mạnh, chấn động đến mức khung cửa bên này của hắn cũng run rẩy. Lúc này biểu hiện trên khuôn mặt mới giãn ra một chút, khẽ đưa lưỡi ra liếm một giọt nước sắp chảy xuống khóe môi, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Một phút sau,
“A!” Một tiếng hét thảm thiết xé không khí vang lên.
Cửa phòng Dịch Bắc bị một lực đập tác động mạnh, trong đó còn kèm theo một âm thanh hoảng loạn: “Dịch Bắc! Lại xuất hiện rồi! Dịch Bắc! Mau mở cửa đi!”
- ---------------
“Ý của cô là, tên trộm nửa tháng trước kia lại xuất hiện?” Dịch Bắc đưa cho Kỷ Vi một ly nước ấm, ngón tay thon dài day day huyệt thái dương, có chút nặng nề.
“Không phải trộm, là biến thái!” Sắc mặt Kỷ Vi hơi trắng bệch, ôm ly nước hấp thu nhiệt lượng dường như vẫn còn chưa đủ, thân thể gầy gò không thể khống chế mà run lên, khiến Dịch Bắc nhìn thấy mà có chút đau lòng, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “biến thái”, gương mặt đẹp trai của hắn cứng đờ trong nháy mắt. “Lần này cần phải báo cảnh sát bắt hắn!” Cô đột nhiên uống một hớp nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Bắc bị biểu hiện dữ tợn của cô làm cho hốt hoảng, sau một lúc lâu mới nói: “Có lẽ chúng ta có thể gắn một cameras ở ban công theo dõi một thời gian xem, dù sao hôm nay tôi cũng ở nhà suốt, nhưng cũng không phát hiện có ai khả nghi.” Hắn nhíu lông mày, thoạt nhìn còn rối rắm hơn cả Kỷ Vi.
“Sao anh có thể như thế! Anh Dịch, anh là đàn ông, tất nhiên sẽ không cảm nhận được nội tâm một cô gái khi gặp phải những chuyện này sẽ sợ hãi đến mức nào!” Kỷ Vi đặt cái ly lên bàn trà thật mạnh, “Hơn nữa, anh là chủ nhà này, tôi là khách thuê, gặp chuyện bất ổn như vậy, anh có trách nhiệm giải quyết cho tôi, nói cách khác tôi không thể ở đây nữa nếu cứ tiếp tục như vậy!” Kỷ Vi rủa thầm, nghĩ trong lòng Dịch Bắc thân là một luật sư, sao lại có tâm lý thờ ơ nặng như vậy, một chút ý thức trách nhiệm và pháp luật cũng không có!
Dịch Bắc ngẩn ra, nhìn cô bởi vì phát ngôn mạnh mẽ mà khuôn mặt đỏ bừng lên, nhẹ nhàng nói: “Được được, tôi sẽ đi báo cảnh sát.”
Đồng chí cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án đã vội vàng chạy tới ngay sau khi Dịch Bắc gọi điện thoại nửa tiếng đồng hồ, vì thế Kỷ Vi bị bao nhiêu đồng chí đeo bao tay màu trắng hết sức lịch sự mời đến phòng khách ra hiệu cho cô ngồi xuống, ám chỉ rằng nhất cử nhất động của cô đều có thể sẽ phá hỏng dấu vết mà kẻ phạm tội để lại. Ngay sau đó, các cảnh sát bắt đầu rắc một loại bột phấn màu đen ở bất kỳ chỗ nào bọn họ có thể nghĩ đến, nghe nói loại bột phấn này có thể hiển thị vân tay để lại. Kỷ Vi ôm gối ngồi xem bọn họ đi tới đi lui trong phòng, bóng dáng to lớn đầy bận rộn.
Đối với trình độ chuyên nghiệp của các đồng chí cảnh sát, Kỷ Vi luôn không nghi ngờ gì, nhưng đối với xác suất phá án của họ, cô vẫn kiên định giữ thái độ quan sát. Ví dụ như khi một người cảnh sát trẻ tuổi diện mạo thanh tú đến bắt tay với cô một cách ôn hòa, cô liền ngạc nhiên phát hiện vị cảnh sát này lúc lấy vân tay cho Dịch Bắc đã cực kỳ vui sướng, khóe miệng nứt đến tận lỗ tai, thậm chí chiếc cổ trắng nõn cũng đỏ lên, cả người chỉ hận không thể chui vào lồng ngực Dịch Bắc, nhìn lại Dịch Bắc… trên trán có mấy sợi tóc đen che lấp đi hai mắt có thần, chỉ là đôi môi mỏng vẫn mím chặt, những đường cong trên khuôn mặt cứng đờ như sắp chết.
Ôi, quả nhiên là thói đời... Kỷ Vi hết sức cao quý lạnh lùng mà bình luận. Thình lình cô nhận được ánh mắt cực kỳ sắc bén, cô nhìn về hướng mình cảm nhận được kia, liền đâm sầm vào trong một đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ.
Sau khi cho lời khai xong, Kỷ Vi nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát giống như vừa mới ra trường kia, không ngờ người ta chỉ lo nói chuyện với Dịch Bắc càng có khí chất và trầm tĩnh ổn định kia, mà không màng đến cô chút nào. Kỷ Vi liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho Dịch Bắc, Dịch Bắc nhíu mày, sau đó phỏng đoán một chút ý tứ của cô, hỏi: “Đại khái là khi nào sẽ có kết quả điều tra?”
Anh chàng được gọi là đội trưởng Lý kia hết sức hào sảng, lại vỗ bả vai Dịch Bắc một cách đầy thâm ý, nói: “Cục Cảnh Sát chúng tôi sẽ đẩy nhanh quá trình điều tra, một khi có kết quả sẽ lập tức thông báo cho hai người.”
Kỷ Vi choáng váng, câu này có khác gì so với không nói?!
Sau đó đội cảnh sát hùng hùng hổ hổ lái xe rời khỏi Hoa Viên Ngọc Quỳnh.
Nhưng Kỷ Vi có làm thế nào cũng không ngờ rằng câu chuyện này nhanh chóng bị đồn đại khắp toàn bộ khu dân cư, mới sáng sớm cô xách ba lô đi làm, từ khu nhà phía Tây đến trạm giao thông công cộng mất khoảng 15 phút, trên đường đi đã gặp không dưới năm người phụ nữ, phải biết rằng lúc trước đám quý bà tự cao từ đại này rất khinh thường tỏ ra thân thiết với người khác.
“Cô Kỷ, tôi nghe nói hôm qua Hoa Viên Ngọc Quỳnh có biến thái đột nhập, tối hôm qua còn tấn công cô, đây có phải là sự thật không?”
Kỷ Vi rất muốn nói với cô ta hay chữ "tấn công" này không thể tùy tiện dùng như vậy, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện mình còn tiếp tục dây dưa với cô ta thì sẽ bị muộn giờ làm, cô liền tỏ ra hết sức hoảng sợ nói với người này: “Thật sự là rất khủng khiếp đấy! Cũng khó mà đề phòng được! Quý bà đây, cô nhất định phải quản lý quần áo của mình cho thật tốt!” Nói xong liền che mặt giả vờ khóc lóc bỏ đi. Quý bà còn đứng lại kia hỗn độn trong gió, sửng sốt mất mấy giây rồi mới có thể móc điện thoại di động ra: “Darling! Mau điều hai vệ sĩ đến đây cho em!”
Sự kiện kinh hồn tối hôm qua, khiến cho Kỷ Vi thức trắng đêm không ngủ, nằm trong ổ chăn lăn qua lăn lại tâm thần không an, cho nên lại thêm một lần quên sạc pin cho điện thoại của mình. Chờ khi cô ngồi vào trong ô làm việc của mình, cắm sạc pin, mới chợt phát hiện có hơn hai mươi tin nhắn, khiến cô càng hoảng sợ hơn nữa.
“Chẳng lẽ Nhạc Đào đã sinh em bé rồi sao?” Cô nhìn một loạt những tin nhắn truy tìm mà toát ra suy nghĩ quái dị, sau đó lại tự mình bác bỏ, “Hình như cô ấy chỉ mới mang thai ba tháng thôi mà, không thể nào…”
Tất nhiên là Nhạc Đào không phải sinh non, nhưng mà u nang buồng trứng thì rất có thể. Chuyện này còn phải quay ngược lại vào hôm thi đấu kia, khi người được trông chờ nhất là Hoàng Hậu Lacey đột nhiên biến mất thì toàn bộ trang web đều chìm vào một mảng khủng hoảng. Không phải là lừa đảo đó chứ? Nhạc Đào tức giận đến nỗi nhét chén cháo tổ yến vào trong tay ông xã của mình chuẩn bị nhắn tin cho Kỷ Vi. Kết quả là khi click vào danh sách bạn bè, thì lại phát hiện trạng thái của "Vi Vi hoa nở" cũng là màu xám!
“Sao lại thế này?!” Thai phụ kia rít gào lên hết sức điên cuồng.
Nhưng rất nhanh sau đó người dẫn chương trình cũng tỏ ra nghi ngờ giống cô ta: Có ai nhìn thấy ứng viên số 30 “Vi Vi hoa nở” không? Vì sao cô ấy cũng thoát mạng rồi?
Đúng là chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, những người vẫn còn online đều ở vào trạng thái không thể khống chế. Có người còn gào lên: "Có ai có kết bạn với "Vi Vi hoa nở" không, mau liên lạc với cô ấy đi!” Nhạc Đào lúc này mới vỗ đầu, bổ nhào đến điện thoại trên bàn trà, khiến ông xã cô ta sợ đến mức suýt nữa thì đánh vỡ chén.
Chỉ tiếc điện thoại di động của Kỷ Vi vẫn luôn ở vào trạng thái khóa máy, số điện thoại nhà mới của cô lại bởi vì lý do "ngày thường không sử dụng" mà không cho Nhạc Đào biết. Nhạc Đào cũng không còn cách nào, đành phải không ngừng cố gắng, lôi hết tất cả các phần mềm nói chuyện phiếm và group chat ra, nhắn hết toàn bộ một lần, nhưng đều không thể tìm được Kỷ Vi, “Ông xã! Làm sao bây giờ?!”
Ông xã quý bà Nhạc Đào trả lời: Hừ! Lúc trước em không liên lạc được bằng điện thoại di động với anh cũng không thấy em khẩn trương như vậy, anh không vui!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này thời gian đã gần 12 giờ, ban tổ chức không còn cách nào đành phải bảo các giám khảo có mặt tiến hành chấm điểm và phê bình. Hệ thống hiển thị số lượng người online đang nhanh chóng suy giảm, điều này cũng rất hợp lý bởi vì đại đa số những người có mặt hôm nay đều là vì Hoàng Hậu Lacey mà đến, có ai ngờ rằng lại là trò đùa lớn như vậy, nói không thất vọng là không thể nào.
Kỷ Vi nghiêm túc đọc từng tin một, cảm xúc của Nhạc Đào là từ vui vẻ đến nóng giận, rồi chuyển sang lo lắng, cô dở khóc dở cười, cũng không quan tâm bây giờ là thời gian làm việc, lập tức đăng nhập vào diễn đàn, chỉ nhìn thấy một loạt các tiêu đề bài đăng trôi nổi như 《 Hàng loạt câu hỏi về cuộc thi 》, 《 Hoàng hậu Lacey cô lừa chúng tôi!! 》.
Đối với việc đại boss cuối cùng của cuộc thi lại đồng thời biến mất cùng với thí sinh xuất sắc nhất tối hôm đó, có rất nhiều nhân tài hay nói đúng hơn là những người rảnh rỗi đến mốc meo, đã sáng tác ra rất nhiều câu chuyện ly kỳ cùng với những báo cáo phân tích công phu. Kỷ Vi click mở bài đầu tiên, hai mắt quét qua, suýt chút nữa thì đã phun cà phê ra ngoài.
Tác giả của bài đăng này dùng tất cả miệng lưỡi của mình để ám chỉ Hoàng Hậu Lacey và “Vi Vi hoa nở” thật ra là cùng một người, chuyện ngoài ý muốn tối hôm đó thực ra là một âm mưu, người này cũng đưa ra một số chứng cứ và suy luận của mình. Đầu tiên, theo như những người chứng kiến thì, hai người này đồng thời rơi vào trạng thái offline, cho nên anh ta đã suy đoán hai account này rất có thể đều là do chính Hoàng Hậu Lacey lập ra, có thể là bởi vì máy tính trục trặc, cho nên mới rớt cùng một lúc hai nick. Thứ hai là tối hôm đó Hoàng Hậu Lacey đã nói vì muốn có sự công bằng mà bản thân mình sẽ không lên tiếng từ lúc bắt đầu, sau đó lúc tiến hành phân tích nhân vật cũng là do Thái Dương Cốc nói thay, người viết đưa ra một biểu tượng ╮(╯▽╰)╭: chẳng phải là đã quá rõ ràng sao, người tiếp theo lên sân khấu chính là "Vi Vi hoa nở", cô ta làm sao có thể dùng thân phận của Hoàng Hậu Lacey để nói chuyện với thân phận ứng viên dự thi của mình được? Thứ ba, nhân vật Alyssia này cực kỳ khó nắm bắt, nhưng Vi Vi hoa nở lại có thể lấy tư thế của một hắc mã trong số các ứng viên, trở thành người duy nhất lựa chọn nhân vật này, lại còn là người cuối cùng ra sân khấu! Tác giả của bài viết giải thích như đúng rồi: Hoàng Hậu Lacey lấy chính bản thân mình làm hình mẫu cho nhân vật thì đương nhiên Chỉ Có Một Mình Cô ta là người hiểu rõ nhất, Cô ta cũng đã đoán được từ đầu sẽ không ai dám khiêu chiến với nhân vật này cho nên đành phải tự mình ra tay, hơn nữa lần này thi đấu rất có thể chính là để tuyên truyền cho quyển tiểu thuyết "Vũ Hội Thứ Chín".
Sau đó còn có điều phân tích thứ tư thứ năm thứ sáu, Kỷ Vi xem đến nỗi trợn mắt há mồm, suýt chút nữa thì đã nhân cách phân liệt khác lớn lên một câu “Tôi chính là Lacey”. Lướt xuống chút nữa, haha, không ngờ còn có người bình luận rằng: “Tôi cũng đã đoán như vậy từ đầu, ôi trời ơi! Đúng là suy nghĩ của anh hùng đều giống nhau!” Còn có chút âm hưởng tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.
“Ôi trời, quá khủng khiếp.” Kỷ Vi run rẩy nổi da gà, lướt xuống phía dưới có rất nhiều bình luận đều tán thành với chủ topic, chỉ có một phần ba người tin tưởng vững chắc rằng Hoàng Hậu Lacey tuyệt đối sẽ không tự biên tự diễn đem mộc trà khôi hài như vậy tất nhiên là 2/3 người khác cũng hết sức kiên định với nhận xét của mình, cả hai phe còn đang dằn co.
Kỷ Vi thở dài rời khỏi bài viết, vừa định gửi tin nhắn giải thích mọi chuyện cho Nhạc Đào thì một hồi âm thanh “tích tích” dồn dập truyền tới. Cô hết sức có tật giật mình nhìn ánh mắt mà tắt âm thanh điện thoại, lại mở tin nhắn diễn đàn, nhìn kỹ lại quả nhiên là Nhạc Đào gửi cho cô.
Nhạc Đào: Kỷ Vi! Cậu chết đi đâu vậy?! Có biết tớ đã bận đến sắp chết rồi không, còn tưởng là cậu đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!
Vi Vi hoa nở: 【 làm dáng nũng nịu 】 tớ có lỗi quá, Nhạc Đào! Thật sự là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cho nên mới không có thời gian lên QQ và diễn đàn, cũng quên sạc pin điện thoại.
Nhạc Đào: Hừ, ngụy biện!
Vi Vi hoa nở: Thôi mà! Đúng là một lời khó nói hết đấy Nhạc Đào, hôm nào tớ sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn với cậu nhưng mà tớ bảo đảm sau khi cậu biết được chân tướng sự việc sẽ tha thứ cho tớ! 【 quỳ xuống 】
Nhạc Đào: 【 vui sướng 】Được rồi, nghĩ lại dù sao cậu cũng là bạn thân nhất của tớ, lần này đại phát từ bi tha cho cậu đấy. Nhưng mà cậu có biết cậu biến mất như vậy đã tạo thành trận bạo động lớn đến mức nào không?! Bây giờ ngày nào cũng có hơn hai mươi người muốn add friend với tớ, muốn từ chỗ tớ khai thác xem cậu có phải chính là Lacey hay không!
Vi Vi hoa nở:… Thôi đi! Cậu dám nói mấy hôm nay cậu chơi không vui vẻ à?! Ai đó đã dưỡng thai đến nổi mốc meo cả người từ lâu, bây giờ mỗi ngày đều bận việc như vậy cảm giác không tệ đó chứ →_→
Nhạc Đào: 【 thẹn thùng 】 đừng nói thẳng ra như vậy chứ…
Vi Vi hoa nở: 【 toát mồ hôi 】 nhưng mà thật là không hiểu được đầu óc của những người này được cấu tạo như thế nào, câu chuyện vô lý như vậy mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, ôi… thật là u buồn 【 nhìn trời 】 Nếu tớ có thể có một nửa năng khiếu của Lacey idol thì thật là tốt quá…
Kỷ Vi gửi tin nhắn đi, một phút sau đối phương vẫn không có phản ứng gì, còn đang định hỏi xem có phải ông xã Phương Triết nhị thập tứ hiếu của cô ta lại đang hối thúc cô ta uống thuốc bổ hay không. Cô giơ tay đánh một hàng chữ “Có còn ở đó không?!” Đang định gửi đi thì Nhạc Đào bên kia đã có động tĩnh.
Nhạc Đào: Vi Vi!!! Mau refresh lại diễn đàn đi vừa mới có một bài mới kìa! Má ơi! Con nít trong bụng cũng phải hết hồn đấy chứ!!! 【 phát điên 】
Vi Vi hoa nở: Có ai lại trù ẻo con mình như vậy?!
Kỷ Vi khinh bỉ cô ta, nghĩ thầm nếu có thể khiến “Vi Vi hoa nở” và “Hoàng Hậu Lacey” nhập thành một người, thì còn có tin tức gì có thể chấn động hơn nữa? Trừ phi có người phao tin nóng nói “Vi Vi hoa nở vốn là đàn ông” … cô cười refresh giao diện, con trỏ click mở topic mới nhất 《 Những điều bạn chưa biết về Hoàng Hậu Lacey 》, sau đó…
_____
Tiểu Tống: “Kỷ Vi tôi muốn giết cô! Cô đã đặt cà phê ở đâu?! Ôi!!!! Tôi vừa sửa lại báo giá xong!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro