Chương 8
Dứu Niên
2024-01-27 00:40:58
Biết được Quý Thừa Phong mấy ngày nay lại bay lượn trên không, không thể giám sát được, Kỷ Vi nhanh chóng hoàn thành công việc hiện tại, quên đi bản thân mình đã từng tính toán phải tăng ca, vừa tan tầm đã trực tiếp chạy như bay đi hội ý bí mật với nhóm fans cứng của Hoàng hậu Lacey, địa điểm tất nhiên là nơi bí mật nhất của thành phố C, không có người sinh sống, còn có mấy phần kỳ bí… KFC. 【 Kỷ Vi: Tự dưng lại chọn KFC, thật không có cảm giác thần bí gì cả! 】
“Bây giờ em đang dùng cơm. Sao lại đến quán cà phê à, tất nhiên là em biết uống cà phê không tốt với thai nhi. Ôi chao… gặp được Vi Vi rồi!” Nhạc Đào nói rồi liền đem di động phóng xạ thấp cho thai phụ kề vào tai Kỷ Vi.
Kỷ Vi rất hợp tác reo lên với di động: “Phương Dĩ Triết, cứ yên tâm đi làm, giao Nhạc Đào cho tôi chăm sóc!”
“Ừ… được, em tuyệt đối không ăn các thực phẩm rác rưởi! Em phải làm một mẹ bầu khỏe mạnh, được rồi, muah… em ngắt máy đây. Ông xã làm việc thật tốt nhé!” Nói xong liền nhét vào miệng một miếng khoai tây chiên.
“Nếu như bị Phương Dĩ Triết phát hiện cậu bằng mặt không bằng lòng, thử xem cậu sẽ làm sao bây giờ?!” Kỷ Vi hút Coca, trêu chọc.
“Haiz! Ngày nào cũng phải ăn cháo dưỡng thai, canh dưỡng thai, thuốc bổ… đổi lại là cậu thì cậu có chịu được không?!” Nhạc Đào tỏ ra đau khổ, “A đúng rồi, cậu đọc topic kia chưa?”
Nói đến topic gây tai họa kia, Kỷ Vi vẫn còn có chút hoảng sợ, khi cô click mở 《 Những điều mọi người chưa biết về Hoàng Hậu Lacey 》, đầu tiên là một tấm hình… khiêu gợi nhảy ra. Gọi là khiêu gợi bởi vì bên trong chụp một phụ nữ cực kỳ quyến rũ mái tóc xoăn lọn lớn màu đỏ tím xõa tung ở sau lưng, trên người mặc một bộ áo váy da màu đen, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ. “Đây chính là Hoàng Hậu Lacey à?” Kỷ Vi cảm thấy rất có khí chất, tức khắc khuôn mặt đổi thành ánh mắt lấp lánh si mê, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là khí chất bùng nổ, gọi là hoàng hậu cũng không sai!”
Chỉ tiếc, hiện thực luôn tàn khốc, hai bức ảnh tiếp theo trực tiếp đánh cô từ thiên đàng rơi vào địa ngục, bởi vì cô nhìn thấy trong bức ảnh thứ hai, ngón tay phải của cô gái mặc áo da kia đang cầm một điếu thuốc dành cho nam giới… cực kỳ quyến rũ. Người chụp ảnh còn cố ý khoanh điếu thuốc kia bằng một hình tròn viền đỏ, bên cạnh còn cố ý ghi chú thông tin về loại thuốc lá này, mặc kệ đó là sản phẩm trong nước hay nhập khẩu, chỉ cần là thuốc lá cho nam giới thì đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Trái tim nhỏ của Kỷ Vi run lên, nhìn lại liền thấy hoàn cảnh bốn phía mờ ảo mà xô bồ, rõ ràng chính là một night club nào đó! Mà một cô gái đứng đắn sao lại ngồi ở một nơi ngư long hỗn tạp thế này, hút thuốc dành cho nam giới chứ?
“Nếu không phải một người đàn ông nào đó thì chính là do "cô ta tự mình mua" ”, chủ topic ghi thêm một dòng chữ ở bên dưới, nói thật thì Kỉ Vy chỉ hiểu nửa câu đầu, “Cô ấy tự mình mua thì tự mua, sao phải thêm dấu ngoặc kép?”
Vì sao thêm dấu ngoặc kép, chủ topic đã ghi rõ ở bức ảnh thứ ba. Nữ tử quyến rũ nào đó, đến bồn rửa tay ở phía trước WC, lần này mái tóc xoăn đỏ tím đã vén lên, lộ ra mái tóc ngắn màu đen và… hầu kết của anh ta!
“A!” Tay Kỷ Vi run lên, ly cà phê bằng sứ bị rơi vỡ, trực tiếp đổ lên trên xấp báo cáo mà Tiểu Tống đưa cho cô.
“Hầu kết rất có thể là làm photoshop.” Kỷ Vi cắn cánh gà rôm rốp biện hộ cho thần tượng của mình, cô không thể tin được nữ tác giả mà mình sùng bái nhiều năm lại là một người đàn ông!
“Tớ cảm thấy trọng điểm của cậu đã sai vô cùng, cho dù anh ấy có là một người đàn ông thì sao? Có thể chứng minh được điều gì? Kiểu topic này chỉ viết tiêu đề là 《 Những điều chưa biết về Hoàng Hậu Lacey 》, nhưng thực tế bài viết chỉ có ba tấm ảnh chụp lén, ai có thể chứng minh được rằng người này chính là Hoàng Hậu Lacey?” Nhạc Đào mở miệng bác bỏ lý lẽ của Kỷ Vi một cách chính xác.
“… Vậy sáng sớm cậu đã kích động gọi tớ đến xem sao?!” Kỷ Vi bỗng nhiên phản ứng lại, cô gái này bây giờ bộ dạng đại tông sư, chả bù với buổi sáng còn khủng hoảng hơn cả cô.
“Haha! Trí giả cũng là từ ngu muội tiến hóa mà thành đấy được chưa?” Nhạc Đào nghiêm trang nói.
Kỷ Vi: “…”
“Đúng rồi! Cậu còn chưa nói với tớ vì sao hai hôm trước di động của cậu không mở máy!” Nhạc Đào híp mắt làm ra vẻ đáng khinh.
Kỷ Vi vỗ đầu: “A, suýt chút nữa thì quên chuyện này!”
Vì thế nửa tiếng đồng hồ sau, Kỷ Vi kể một hơi từ hôm tối thi đấu, khi toà nhà bị cúp điện và câu chuyện nội y bị mất trộm một lần từ đầu chí cuối, Nhạc Đào nghe đến nỗi đôi mắt cũng sắp lòi ra ngoài, chỉ có thể cảm khái nhân sinh như một cuốn phim.
“Vi Vi, không đúng!” Nhạc Đào bỗng nhiên loé lên suy nghĩ, vội vàng nói: “Hôm đó thi đấu, đúng thật là cậu và Hoàng Hậu Lacey đã đồng thời bị rớt mạng, cậu nói xem… Có khi nào cô ấy, cô ấy ở cùng tòa nhà với cậu không?!”
Nửa miếng khoai tây trong miệng Kỷ Vi cũng xoạch một tiếng rớt xuống bàn, móng vuốt bóng nhẫy cũng không rảnh lau khô, trực tiếp nắm lấy bàn tay Nhạc Đào đặt lên trên mặt, kích động nói: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?!”
Nhạc Đào nhìn cô một cách hết sức khinh thường, sau khi dùng sức rút tay ra, lại có vẻ suy tư: “Cậu quên rồi sao, lúc trước đã từng có tin hành lang, nói Hoàng Hậu Lacey sống ở thành phố C, lúc đó chúng ta đã nghĩ nói không chừng đã từng đi lướt qua cô ấy ở trên đường. Quay trở lại tối hôm sự kiện diễn ra, ngoại trừ tòa nhà của cậu có một nửa căn hộ bị mất điện thì dường như không có chỗ nào khác ở thành phố C bị như vậy, nếu chiếu theo suy luận này, phạm vi sinh sống của Lacey có thể thu hẹp lại đến toà nhà của cậu!”
Kỷ Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Sao cậu lại khẳng định Lacey nhất định là bởi vì cúp điện mới rớt mạng? Hơn nữa cô ấy không nhất định dùng máy tính bàn lên mạng mà!” Cô vẫn không dám tin tưởng vào sự trùng hợp này.
“Lỡ như idol chỉ thích dùng máy tính bàn thì sao?” Nhạc Đào không buông tha một chút khả năng nào.
Kỷ Vi chép chép miệng, thầm nghĩ, idol sẽ không giống kiểu quái đản như Dịch Bắc đấy chứ? Còn nhớ có một lần laptop của cô bị hỏng, đúng lúc công ty có việc gấp cần phải sử dụng máy tính, vì thế cô đành phải gõ cửa phòng Dịch Bắc, muốn hỏi mượn laptop của Dịch đại luật sư. Nhưng không ngờ người ta đã trả lời cô thế này: Laptop? Tôi chưa bao giờ dùng nó cả. Lý do mà Dịch đại luật sư đưa ra là: Laptop quá nhẹ, dùng nó sẽ không thể kiềm chế được bản thân muốn mang theo nó lên sofa hoặc giường ngủ, tư thế này sẽ khiến xương sống bị tổn thương. Kỷ Vi đổ mồ hôi, nghĩ thầm anh thật là quá nghiêm khắc với bản thân.
Đối với bí ẩn về thân phận lần này của Lacey, các fan thảo luận ầm ĩ, nhưng kỳ quái chính là phía chính chủ đến bây giờ vẫn chưa hề đưa ra bất kỳ bình luận nào. Tuy rằng Kỷ Vi rất sùng bái Lacey, khinh thường những lời đồn vô căn cứ, nhưng kỳ thật trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát: Lacey từ đây về sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Kỷ Vi đưa Nhạc Đào bụng to khệ nệ lên taxi, mới chạy đến trạm tàu điện ngầm đón tàu, lúc xuống trạm đã là 8 giờ rưỡi tối. Bây giờ là đầu tháng ba, tuy rằng không còn phải lo lắng gió buốt thấu xương, nhưng ban đêm vẫn có mấy phần cảm giác lạnh lẽo. Kỷ Vi mặc áo gió dài màu lam, lúc này cô bỏ tay vào trong túi áo gió, đi bộ một đường từ trạm xe buýt về nhà. Bởi vì tương đối sợ lạnh, cô cố ý choàng thêm một chiếc khoăn quàng cổ lông cừu màu trắng, sau đó yên ổn giấu mũi và cằm vào bên trong. Đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng còi ô tô, cô nhìn thoáng qua, thật trùng hợp, thì ra là xe Dịch Bắc.
Dịch Bắc ngồi trong xe vẫy vẫy tay với cô, cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn chạy tới kéo cửa xe.
“Quả nhiên vẫn là trong xe ấm áp!” Cô thư thái than nhẹ một tiếng. Dường như từ sau sự kiện nội y, cục diện chiến tranh lạnh giữa hai người lúc trước đã ngừng hẳn một cách khó hiểu, hai người đều giống như cùng mắc bệnh dễ quên, quên mất sự khó chịu lúc trước, không khí sống chung lại hài hòa như trước khi cãi nhau.
Xét thấy từ đây về đến nhà cũng chỉ bất quá hai ba phút lái xe, Dịch Bắc cho xe chạy từ từ thong thả, trò chuyện câu được câu mất với Kỷ Vi: “Sao hôm nay không tăng ca à?” Hắn còn nhớ rõ ai đó đã nói mấy hôm nay công ty rất nhiều việc.
“Hiệu suất của tôi cao, đúng giờ tan tầm hoàn thành nhiệm vụ thì không cần thiết phải mọc rễ ở công ty.” Cô cười nói, sau đó ánh mắt bị một sợi dây trang trí màu lam trên kính chắn gió hấp dẫn, “Ủa anh treo cái này từ lúc nào?”
Dịch Bắc nghe vậy, sắc mặt che giấu trong bóng tối ngược sáng dưới ánh đèn đường có chút u ám, thùng xe yên tĩnh một lúc lâu, Kỷ Vi còn tưởng rằng hắn không nghe rõ, đang định hỏi lại một lần, mới nghe Dịch Bắc đáp: “Trước giờ vẫn treo, cô không chú ý thôi.”
Lời này nói ra cũng không mang theo giọng điệu đặc biệt gì, nhưng Kỷ Vi vẫn cảm thấy Dịch Bắc có chút ý tứ oán trách cô, cô cười nói: “Ha ha, tôi không ngồi xe anh được mấy lần mà.”
Lúc này, chờ khi Dịch Bắc cho xe chạy đến cửa gara, trong xe vẫn duy trì một loại yên tĩnh đáng sợ. Kỷ Vi thầm nghĩ người này sao lại thất thường như vậy, xe ngừng trước cửa gara không nhúc nhích, cô lại không tiện xuống xe trước, đành phải ngồi yên chờ hắn.
Ánh mắt Dịch Bắc nặng nề, chỉ nhìn vào một thân cây phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thời gian trôi qua từng phút, Kỷ Vi cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trộm dùng ánh mắt quét qua khuôn mặt Dịch Bắc, miệng há vài lần cũng chưa phát ra được âm thanh nào. Cuối cùng, Dịch Bắc đặt đôi tay lên vô lăng một lần nữa, ánh mắt nhìn thẳng nói: “Cô xuống xe trước đi.”
Kỷ Vi ngoan ngoãn đáp lời, đẩy cửa xe ra, âm thanh Dịch Bắc vang lên ở sau lưng: “Bốn lần.”
Cái gì bốn lần? Kỷ Vi không hiểu ra sao. Nhìn cửa gara chậm rãi kéo lên, thân xe chậm chạp tiến vào bên trong, cô bỗng nhiên hiểu ra.
“Thì không thể nói chuyện cho đàng hoàng sao?” Kỷ Vi kéo dây ba lô, căm giận xoay người đi.
————
Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Bắc hâm sữa bò trong nhà bếp, chỉ nghe thấy trên lầu truyền đến một hồi tiếng vang lách cách leng keng, dường như còn kèm theo tiếng lòng lầm bầm oán trách của ai đó, hắn xoay người nhìn ra phòng khách chung, khóe môi hơi nhếch lên.
Quả nhiên, bị muộn rồi! Kỷ Vi vừa kéo nút áo khoác vừa nhét đồ vật vào ba lô, trong lòng hối hận vô cùng, nếu là đêm qua không lên diễn đàn thì tốt rồi, không lên diễn đàn thì sẽ không bị một đám fans não tàn của Lacey bao vây, không bị bao vây thì sẽ không cần kéo dài tới hai giờ sáng mới ngủ, không kéo dài đến 2 giờ sáng mới ngủ thì sẽ không ngủ quên, bây giờ cũng sẽ không đi trễ. Cô ôm theo mái tóc lộn xộn, giống như một cơn lốc xoáy ùa xuống nhà, ngay cả bữa sáng là thứ gì cũng không nhớ thương.
“Trời ạ!” Kỷ Vi đứng ở bên đường gần như phát điên: Taxi quả là một loại đồ vật kỳ lạ, lúc không cần gọi xe thì bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, tranh thủ thời gian thì một chiếc cũng không thể đón được. Bỗng nhiên nhớ tới nữ chính trong tiểu thuyết mà lúc trước mình đã từng thảo luận với Nhạc Đào, mỗi khi nữ chính còn đang lăn tăn trên đường thì cho dù là ở nơi hẻo lánh khó tìm đến mức nào xe của nam chính luôn có cách xuất hiện trong thời gian ngắn nhất ở trước mặt cô ấy. Khi đó Nhạc Đào đã dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: Theo như tớ thấy, nhất định là nam chính đã gắn một thiết bị định vị ở trên người nữ chính. Sau đó Kỷ Vi nhìn cô ta, rồi ôm gối ảo tưởng: Nếu có một người đàn ông cũng chịu làm như vậy vì tớ thì tốt quá. Nhạc Đào giả ngu: Ý cậu là chỉ người nào đó gắn thiết bị định vị trên người cậu hay là lái xe tới tìm cậu? Sau đó đổi lấy một trận hành hung của Kỷ Vi. Tiếc là cô đã ảo tưởng nhiều năm như vậy, cũng không có một người đàn ông cao ráo đẹp trai nào tìm thấy cô trong biển người mênh mông.
Dịch Bắc lái xe từ cổng Ngọc Quỳnh Hoa Viên ra ngoài thì đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này: một cô gái mặc áo khoác màu trắng lưng đeo ba lô đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc buộc hờ hững trên đầu còn có chút hỗn loạn. Rõ ràng là một cô gái đứng ở trong đám người sẽ bị hoà lẫn, tuyệt đối không tìm thấy, nhưng hắn lại cảm thấy tất cả mọi thứ trên trần thế ồn ào náo động này đều làm nền cho cô, chỉ có cô, được bao bọc bởi ánh sáng mặt trời dịu dàng là chiếm lĩnh toàn bộ tầm nhìn của hắn. Trong đầu bỗng dưng nhớ ra một đoạn văn: hôm đó cô ấy mặc váy trắng, đứng dưới ánh mặt trời trước mặt tôi, tôi mở to mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy được mạ một lớp vàng sáng lấp lánh. Tôi chậm rãi đi về phía cô ấy, không hề chạy, nhưng nhịp thở lại dồn dập đến mức chưa từng có, cảnh tượng dịu dàng này hết sức tự nhiên nhẹ nhàng, giống như tà váy mỏng manh bị thần gió cuốn lên của cô ấy.
Đây là đoạn văn trong tác phẩm của một người bạn hắn. Bây giờ hắn bắt đầu tin tưởng, thật sự chìm đắm chính là loại cảm giác này.
Trái tim Dịch Bắc bị cảm giác này chiếm cứ, ngay cả các ngón tay cũng bắt đầu dịu dàng như nước. Hắn xoay chuyển tay lái, cho xe chạy đến trước mặt cô, cửa sổ xe trượt xuống, nói: “Đi thôi.”
Cảnh tượng giống như trong mơ, không ngờ lại có một ngày xuất hiện trong cuộc sống của mình, đây là chuyện mà Kỷ Vi có làm thế nào cũng không ngờ tới. Người đàn ông trước mặt hoàn toàn phù hợp với bộ dạng nam chính cao ráo đẹp trai trong tưởng tượng, cô bất chợt hoảng hốt, bất chợt cảm thấy mình giống như bước chân vào thế giới cổ tích hoàng tử đánh xe ngựa đến đón cô, còn cô đặt bàn tay mang bao tay bằng lụa vào trong tay hắn, sau đó cảm nhận nhiệt độ kiên định từ lòng bàn tay hắn truyền tới. Mỉm cười.
Có lẽ trên thế giới thật sự có thứ gọi là kỳ tích tồn tại, nếu không phải làm thế nào mới có thể giải thích được trạng thái kỳ lạ của hai người? Không nói lời nào cũng không cảm thấy tẻ ngắt, chỉ có một loại cảm giác hòa bình quanh quẩn trong không khí. Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe cũng bình thường như mọi ngày lại giống như một bức họa cuộn tròn lùi lại phía sau, cô bỗng dưng cảm thấy rất đẹp.
“À.” Trên tay phải Dịch Bắc bỗng xuất hiện một túi giấy, tay áo bộ vest màu xám bạc đưa tới trước mặt Kỷ Vi. Kỷ Vi ngửi được mùi hương hấp dẫn bay ra từ túi giấy, cô nhận lấy nhìn xem, là sữa đã được hâm nóng bỏ vào trong một cái ly giấy xinh xắn có nắp đậy, một chiếc bánh mì bơ nướng, còn là loại bơ đậu phộng mà cô thích nhất, ngoài ra còn có một trứng chiên vàng rộm, và năm sáu quả cà chua đựng trong túi giữ tươi, còn ướt nước vừa nhìn đã biết là vừa được rửa xong.
Tay Kỷ Vi run lên một chút, hơi nóng từ sữa bò bỗng bốc lên, truyền vào lòng bàn tay cô cách một lớp túi giấy, cô cúi đầu im lặng. Dịch Bắc thấy cô bất động, thoáng chần chờ một chút, mở miệng nói: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Giọng nói bất giác có mấy phần cưng chiều.
“Ờ….” Kỷ Vi vẫn cúi thấp đầu, nhưng cuối cùng giật giật, mở túi giấy ra, lấy bánh mì nướng mà cô thích nhất ra cắn một miếng. Đây không phải là lần đầu tiên cô ăn bữa sáng do Dịch Bắc làm, chỉ có lần này là có cảm giác muốn khóc, cánh mũi đau xót, cô cũng không dám ngẩng đầu, sợ nước mắt sẽ không cẩn thận mà lăn xuống.
Dịch Bắc đúng lúc liếc mắt nhìn sợi dây buộc tóc hình con gấu trên đầu cô, bởi vì cô buộc khá lơi lỏng, đặc biệt xinh xắn đáng yêu. Lại thấy cô giống như một con sóc, cúi đầu tập trung ăn uống, thỉnh thoảng còn có âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, Dịch Bắc cảm thấy chỗ nào đó trong lồng ngực mềm mại đến sắp hòa tan. Hắn bị ma xui quỷ khiến, dịch tay phải ra khỏi vô lăng, gom mấy sợi tóc bị ánh mặt trời nhuộm đẫm thành vàng kim lại cho cô. Sau đó… Kỷ Vi run lên một chút.
“Khụ.” Dịch Bắc nhanh chóng thu hồi tay, ho khan một tiếng, nói: “Cô lớn như vậy mà cả chải đầu cũng không biết, tóc tai lộn xộn như vậy mà cũng dám đi làm sao...”
Kỷ Vi bị hành động và ngôn ngữ trái ngược nhau của hắn làm hoảng hốt vô cùng, vừa rồi còn cảm động đến nước mắt lưng tròng chỉ một thoáng đã đột ngột mất đi, chu miệng bóng nhẫy phản kháng: “Dám, ai cần anh lo!” Lại nói, nếu không phải nể tình bữa sáng mà anh làm cho tôi, thì điều mà tôi thật sự muốn nói là… Dịch Bắc anh không nói lời nào thì chết hay sao?!
Quả nhiên, hiện thực vẫn là hiện thực!
Chờ khi chiếc Audi vững vàng dừng lại dưới tòa nhà công ty Kỷ Vi, thì túi giấy trong lồng ngực cô đã ăn gần hết. Có triết lý gọi là ăn của người ta thì phải nhỏ nhẹ với người ta một chút, Kỷ Vi vẫn tỏ ra hết sức khéo léo nói lời cảm ơn với Dịch Bắc tiên sinh, Dịch Bắc bị câu nói “Thật sự vô cùng cảm tạ sự chiêu đãi của ngài” đánh cho tan tát, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt ở khóe môi cô, nơi đó… còn có một chút vụn bánh mì.
Kỷ Vi bình thản không hề hay biết mở cửa xe, còn năm phút, hẳn là tới kịp, cô nghĩ thầm rồi cất bước đi về phía trước, Dịch Bắc nhìn theo bóng dáng cô mà có chút buồn cười. Bỗng nhiên, hình bóng màu trắng trong tầm mắt kia giơ tay phải lên, ngón tay tách ra, mu bàn tay trắng nõn vươn ra phía sau, vẫy vẫy mấy cái.
Dịch Bắc cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười, tiếng cười trầm thấp lại gợi cảm quanh quẩn trong thùng xe tràn ngập mùi thơm của bánh mì, xua tan không khí quạnh quẽ đã lâu.
“Bây giờ em đang dùng cơm. Sao lại đến quán cà phê à, tất nhiên là em biết uống cà phê không tốt với thai nhi. Ôi chao… gặp được Vi Vi rồi!” Nhạc Đào nói rồi liền đem di động phóng xạ thấp cho thai phụ kề vào tai Kỷ Vi.
Kỷ Vi rất hợp tác reo lên với di động: “Phương Dĩ Triết, cứ yên tâm đi làm, giao Nhạc Đào cho tôi chăm sóc!”
“Ừ… được, em tuyệt đối không ăn các thực phẩm rác rưởi! Em phải làm một mẹ bầu khỏe mạnh, được rồi, muah… em ngắt máy đây. Ông xã làm việc thật tốt nhé!” Nói xong liền nhét vào miệng một miếng khoai tây chiên.
“Nếu như bị Phương Dĩ Triết phát hiện cậu bằng mặt không bằng lòng, thử xem cậu sẽ làm sao bây giờ?!” Kỷ Vi hút Coca, trêu chọc.
“Haiz! Ngày nào cũng phải ăn cháo dưỡng thai, canh dưỡng thai, thuốc bổ… đổi lại là cậu thì cậu có chịu được không?!” Nhạc Đào tỏ ra đau khổ, “A đúng rồi, cậu đọc topic kia chưa?”
Nói đến topic gây tai họa kia, Kỷ Vi vẫn còn có chút hoảng sợ, khi cô click mở 《 Những điều mọi người chưa biết về Hoàng Hậu Lacey 》, đầu tiên là một tấm hình… khiêu gợi nhảy ra. Gọi là khiêu gợi bởi vì bên trong chụp một phụ nữ cực kỳ quyến rũ mái tóc xoăn lọn lớn màu đỏ tím xõa tung ở sau lưng, trên người mặc một bộ áo váy da màu đen, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ. “Đây chính là Hoàng Hậu Lacey à?” Kỷ Vi cảm thấy rất có khí chất, tức khắc khuôn mặt đổi thành ánh mắt lấp lánh si mê, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là khí chất bùng nổ, gọi là hoàng hậu cũng không sai!”
Chỉ tiếc, hiện thực luôn tàn khốc, hai bức ảnh tiếp theo trực tiếp đánh cô từ thiên đàng rơi vào địa ngục, bởi vì cô nhìn thấy trong bức ảnh thứ hai, ngón tay phải của cô gái mặc áo da kia đang cầm một điếu thuốc dành cho nam giới… cực kỳ quyến rũ. Người chụp ảnh còn cố ý khoanh điếu thuốc kia bằng một hình tròn viền đỏ, bên cạnh còn cố ý ghi chú thông tin về loại thuốc lá này, mặc kệ đó là sản phẩm trong nước hay nhập khẩu, chỉ cần là thuốc lá cho nam giới thì đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Trái tim nhỏ của Kỷ Vi run lên, nhìn lại liền thấy hoàn cảnh bốn phía mờ ảo mà xô bồ, rõ ràng chính là một night club nào đó! Mà một cô gái đứng đắn sao lại ngồi ở một nơi ngư long hỗn tạp thế này, hút thuốc dành cho nam giới chứ?
“Nếu không phải một người đàn ông nào đó thì chính là do "cô ta tự mình mua" ”, chủ topic ghi thêm một dòng chữ ở bên dưới, nói thật thì Kỉ Vy chỉ hiểu nửa câu đầu, “Cô ấy tự mình mua thì tự mua, sao phải thêm dấu ngoặc kép?”
Vì sao thêm dấu ngoặc kép, chủ topic đã ghi rõ ở bức ảnh thứ ba. Nữ tử quyến rũ nào đó, đến bồn rửa tay ở phía trước WC, lần này mái tóc xoăn đỏ tím đã vén lên, lộ ra mái tóc ngắn màu đen và… hầu kết của anh ta!
“A!” Tay Kỷ Vi run lên, ly cà phê bằng sứ bị rơi vỡ, trực tiếp đổ lên trên xấp báo cáo mà Tiểu Tống đưa cho cô.
“Hầu kết rất có thể là làm photoshop.” Kỷ Vi cắn cánh gà rôm rốp biện hộ cho thần tượng của mình, cô không thể tin được nữ tác giả mà mình sùng bái nhiều năm lại là một người đàn ông!
“Tớ cảm thấy trọng điểm của cậu đã sai vô cùng, cho dù anh ấy có là một người đàn ông thì sao? Có thể chứng minh được điều gì? Kiểu topic này chỉ viết tiêu đề là 《 Những điều chưa biết về Hoàng Hậu Lacey 》, nhưng thực tế bài viết chỉ có ba tấm ảnh chụp lén, ai có thể chứng minh được rằng người này chính là Hoàng Hậu Lacey?” Nhạc Đào mở miệng bác bỏ lý lẽ của Kỷ Vi một cách chính xác.
“… Vậy sáng sớm cậu đã kích động gọi tớ đến xem sao?!” Kỷ Vi bỗng nhiên phản ứng lại, cô gái này bây giờ bộ dạng đại tông sư, chả bù với buổi sáng còn khủng hoảng hơn cả cô.
“Haha! Trí giả cũng là từ ngu muội tiến hóa mà thành đấy được chưa?” Nhạc Đào nghiêm trang nói.
Kỷ Vi: “…”
“Đúng rồi! Cậu còn chưa nói với tớ vì sao hai hôm trước di động của cậu không mở máy!” Nhạc Đào híp mắt làm ra vẻ đáng khinh.
Kỷ Vi vỗ đầu: “A, suýt chút nữa thì quên chuyện này!”
Vì thế nửa tiếng đồng hồ sau, Kỷ Vi kể một hơi từ hôm tối thi đấu, khi toà nhà bị cúp điện và câu chuyện nội y bị mất trộm một lần từ đầu chí cuối, Nhạc Đào nghe đến nỗi đôi mắt cũng sắp lòi ra ngoài, chỉ có thể cảm khái nhân sinh như một cuốn phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vi Vi, không đúng!” Nhạc Đào bỗng nhiên loé lên suy nghĩ, vội vàng nói: “Hôm đó thi đấu, đúng thật là cậu và Hoàng Hậu Lacey đã đồng thời bị rớt mạng, cậu nói xem… Có khi nào cô ấy, cô ấy ở cùng tòa nhà với cậu không?!”
Nửa miếng khoai tây trong miệng Kỷ Vi cũng xoạch một tiếng rớt xuống bàn, móng vuốt bóng nhẫy cũng không rảnh lau khô, trực tiếp nắm lấy bàn tay Nhạc Đào đặt lên trên mặt, kích động nói: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?!”
Nhạc Đào nhìn cô một cách hết sức khinh thường, sau khi dùng sức rút tay ra, lại có vẻ suy tư: “Cậu quên rồi sao, lúc trước đã từng có tin hành lang, nói Hoàng Hậu Lacey sống ở thành phố C, lúc đó chúng ta đã nghĩ nói không chừng đã từng đi lướt qua cô ấy ở trên đường. Quay trở lại tối hôm sự kiện diễn ra, ngoại trừ tòa nhà của cậu có một nửa căn hộ bị mất điện thì dường như không có chỗ nào khác ở thành phố C bị như vậy, nếu chiếu theo suy luận này, phạm vi sinh sống của Lacey có thể thu hẹp lại đến toà nhà của cậu!”
Kỷ Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Sao cậu lại khẳng định Lacey nhất định là bởi vì cúp điện mới rớt mạng? Hơn nữa cô ấy không nhất định dùng máy tính bàn lên mạng mà!” Cô vẫn không dám tin tưởng vào sự trùng hợp này.
“Lỡ như idol chỉ thích dùng máy tính bàn thì sao?” Nhạc Đào không buông tha một chút khả năng nào.
Kỷ Vi chép chép miệng, thầm nghĩ, idol sẽ không giống kiểu quái đản như Dịch Bắc đấy chứ? Còn nhớ có một lần laptop của cô bị hỏng, đúng lúc công ty có việc gấp cần phải sử dụng máy tính, vì thế cô đành phải gõ cửa phòng Dịch Bắc, muốn hỏi mượn laptop của Dịch đại luật sư. Nhưng không ngờ người ta đã trả lời cô thế này: Laptop? Tôi chưa bao giờ dùng nó cả. Lý do mà Dịch đại luật sư đưa ra là: Laptop quá nhẹ, dùng nó sẽ không thể kiềm chế được bản thân muốn mang theo nó lên sofa hoặc giường ngủ, tư thế này sẽ khiến xương sống bị tổn thương. Kỷ Vi đổ mồ hôi, nghĩ thầm anh thật là quá nghiêm khắc với bản thân.
Đối với bí ẩn về thân phận lần này của Lacey, các fan thảo luận ầm ĩ, nhưng kỳ quái chính là phía chính chủ đến bây giờ vẫn chưa hề đưa ra bất kỳ bình luận nào. Tuy rằng Kỷ Vi rất sùng bái Lacey, khinh thường những lời đồn vô căn cứ, nhưng kỳ thật trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát: Lacey từ đây về sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Kỷ Vi đưa Nhạc Đào bụng to khệ nệ lên taxi, mới chạy đến trạm tàu điện ngầm đón tàu, lúc xuống trạm đã là 8 giờ rưỡi tối. Bây giờ là đầu tháng ba, tuy rằng không còn phải lo lắng gió buốt thấu xương, nhưng ban đêm vẫn có mấy phần cảm giác lạnh lẽo. Kỷ Vi mặc áo gió dài màu lam, lúc này cô bỏ tay vào trong túi áo gió, đi bộ một đường từ trạm xe buýt về nhà. Bởi vì tương đối sợ lạnh, cô cố ý choàng thêm một chiếc khoăn quàng cổ lông cừu màu trắng, sau đó yên ổn giấu mũi và cằm vào bên trong. Đi được một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng còi ô tô, cô nhìn thoáng qua, thật trùng hợp, thì ra là xe Dịch Bắc.
Dịch Bắc ngồi trong xe vẫy vẫy tay với cô, cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn chạy tới kéo cửa xe.
“Quả nhiên vẫn là trong xe ấm áp!” Cô thư thái than nhẹ một tiếng. Dường như từ sau sự kiện nội y, cục diện chiến tranh lạnh giữa hai người lúc trước đã ngừng hẳn một cách khó hiểu, hai người đều giống như cùng mắc bệnh dễ quên, quên mất sự khó chịu lúc trước, không khí sống chung lại hài hòa như trước khi cãi nhau.
Xét thấy từ đây về đến nhà cũng chỉ bất quá hai ba phút lái xe, Dịch Bắc cho xe chạy từ từ thong thả, trò chuyện câu được câu mất với Kỷ Vi: “Sao hôm nay không tăng ca à?” Hắn còn nhớ rõ ai đó đã nói mấy hôm nay công ty rất nhiều việc.
“Hiệu suất của tôi cao, đúng giờ tan tầm hoàn thành nhiệm vụ thì không cần thiết phải mọc rễ ở công ty.” Cô cười nói, sau đó ánh mắt bị một sợi dây trang trí màu lam trên kính chắn gió hấp dẫn, “Ủa anh treo cái này từ lúc nào?”
Dịch Bắc nghe vậy, sắc mặt che giấu trong bóng tối ngược sáng dưới ánh đèn đường có chút u ám, thùng xe yên tĩnh một lúc lâu, Kỷ Vi còn tưởng rằng hắn không nghe rõ, đang định hỏi lại một lần, mới nghe Dịch Bắc đáp: “Trước giờ vẫn treo, cô không chú ý thôi.”
Lời này nói ra cũng không mang theo giọng điệu đặc biệt gì, nhưng Kỷ Vi vẫn cảm thấy Dịch Bắc có chút ý tứ oán trách cô, cô cười nói: “Ha ha, tôi không ngồi xe anh được mấy lần mà.”
Lúc này, chờ khi Dịch Bắc cho xe chạy đến cửa gara, trong xe vẫn duy trì một loại yên tĩnh đáng sợ. Kỷ Vi thầm nghĩ người này sao lại thất thường như vậy, xe ngừng trước cửa gara không nhúc nhích, cô lại không tiện xuống xe trước, đành phải ngồi yên chờ hắn.
Ánh mắt Dịch Bắc nặng nề, chỉ nhìn vào một thân cây phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thời gian trôi qua từng phút, Kỷ Vi cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trộm dùng ánh mắt quét qua khuôn mặt Dịch Bắc, miệng há vài lần cũng chưa phát ra được âm thanh nào. Cuối cùng, Dịch Bắc đặt đôi tay lên vô lăng một lần nữa, ánh mắt nhìn thẳng nói: “Cô xuống xe trước đi.”
Kỷ Vi ngoan ngoãn đáp lời, đẩy cửa xe ra, âm thanh Dịch Bắc vang lên ở sau lưng: “Bốn lần.”
Cái gì bốn lần? Kỷ Vi không hiểu ra sao. Nhìn cửa gara chậm rãi kéo lên, thân xe chậm chạp tiến vào bên trong, cô bỗng nhiên hiểu ra.
“Thì không thể nói chuyện cho đàng hoàng sao?” Kỷ Vi kéo dây ba lô, căm giận xoay người đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
————
Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Bắc hâm sữa bò trong nhà bếp, chỉ nghe thấy trên lầu truyền đến một hồi tiếng vang lách cách leng keng, dường như còn kèm theo tiếng lòng lầm bầm oán trách của ai đó, hắn xoay người nhìn ra phòng khách chung, khóe môi hơi nhếch lên.
Quả nhiên, bị muộn rồi! Kỷ Vi vừa kéo nút áo khoác vừa nhét đồ vật vào ba lô, trong lòng hối hận vô cùng, nếu là đêm qua không lên diễn đàn thì tốt rồi, không lên diễn đàn thì sẽ không bị một đám fans não tàn của Lacey bao vây, không bị bao vây thì sẽ không cần kéo dài tới hai giờ sáng mới ngủ, không kéo dài đến 2 giờ sáng mới ngủ thì sẽ không ngủ quên, bây giờ cũng sẽ không đi trễ. Cô ôm theo mái tóc lộn xộn, giống như một cơn lốc xoáy ùa xuống nhà, ngay cả bữa sáng là thứ gì cũng không nhớ thương.
“Trời ạ!” Kỷ Vi đứng ở bên đường gần như phát điên: Taxi quả là một loại đồ vật kỳ lạ, lúc không cần gọi xe thì bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, tranh thủ thời gian thì một chiếc cũng không thể đón được. Bỗng nhiên nhớ tới nữ chính trong tiểu thuyết mà lúc trước mình đã từng thảo luận với Nhạc Đào, mỗi khi nữ chính còn đang lăn tăn trên đường thì cho dù là ở nơi hẻo lánh khó tìm đến mức nào xe của nam chính luôn có cách xuất hiện trong thời gian ngắn nhất ở trước mặt cô ấy. Khi đó Nhạc Đào đã dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: Theo như tớ thấy, nhất định là nam chính đã gắn một thiết bị định vị ở trên người nữ chính. Sau đó Kỷ Vi nhìn cô ta, rồi ôm gối ảo tưởng: Nếu có một người đàn ông cũng chịu làm như vậy vì tớ thì tốt quá. Nhạc Đào giả ngu: Ý cậu là chỉ người nào đó gắn thiết bị định vị trên người cậu hay là lái xe tới tìm cậu? Sau đó đổi lấy một trận hành hung của Kỷ Vi. Tiếc là cô đã ảo tưởng nhiều năm như vậy, cũng không có một người đàn ông cao ráo đẹp trai nào tìm thấy cô trong biển người mênh mông.
Dịch Bắc lái xe từ cổng Ngọc Quỳnh Hoa Viên ra ngoài thì đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này: một cô gái mặc áo khoác màu trắng lưng đeo ba lô đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc buộc hờ hững trên đầu còn có chút hỗn loạn. Rõ ràng là một cô gái đứng ở trong đám người sẽ bị hoà lẫn, tuyệt đối không tìm thấy, nhưng hắn lại cảm thấy tất cả mọi thứ trên trần thế ồn ào náo động này đều làm nền cho cô, chỉ có cô, được bao bọc bởi ánh sáng mặt trời dịu dàng là chiếm lĩnh toàn bộ tầm nhìn của hắn. Trong đầu bỗng dưng nhớ ra một đoạn văn: hôm đó cô ấy mặc váy trắng, đứng dưới ánh mặt trời trước mặt tôi, tôi mở to mắt chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy được mạ một lớp vàng sáng lấp lánh. Tôi chậm rãi đi về phía cô ấy, không hề chạy, nhưng nhịp thở lại dồn dập đến mức chưa từng có, cảnh tượng dịu dàng này hết sức tự nhiên nhẹ nhàng, giống như tà váy mỏng manh bị thần gió cuốn lên của cô ấy.
Đây là đoạn văn trong tác phẩm của một người bạn hắn. Bây giờ hắn bắt đầu tin tưởng, thật sự chìm đắm chính là loại cảm giác này.
Trái tim Dịch Bắc bị cảm giác này chiếm cứ, ngay cả các ngón tay cũng bắt đầu dịu dàng như nước. Hắn xoay chuyển tay lái, cho xe chạy đến trước mặt cô, cửa sổ xe trượt xuống, nói: “Đi thôi.”
Cảnh tượng giống như trong mơ, không ngờ lại có một ngày xuất hiện trong cuộc sống của mình, đây là chuyện mà Kỷ Vi có làm thế nào cũng không ngờ tới. Người đàn ông trước mặt hoàn toàn phù hợp với bộ dạng nam chính cao ráo đẹp trai trong tưởng tượng, cô bất chợt hoảng hốt, bất chợt cảm thấy mình giống như bước chân vào thế giới cổ tích hoàng tử đánh xe ngựa đến đón cô, còn cô đặt bàn tay mang bao tay bằng lụa vào trong tay hắn, sau đó cảm nhận nhiệt độ kiên định từ lòng bàn tay hắn truyền tới. Mỉm cười.
Có lẽ trên thế giới thật sự có thứ gọi là kỳ tích tồn tại, nếu không phải làm thế nào mới có thể giải thích được trạng thái kỳ lạ của hai người? Không nói lời nào cũng không cảm thấy tẻ ngắt, chỉ có một loại cảm giác hòa bình quanh quẩn trong không khí. Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe cũng bình thường như mọi ngày lại giống như một bức họa cuộn tròn lùi lại phía sau, cô bỗng dưng cảm thấy rất đẹp.
“À.” Trên tay phải Dịch Bắc bỗng xuất hiện một túi giấy, tay áo bộ vest màu xám bạc đưa tới trước mặt Kỷ Vi. Kỷ Vi ngửi được mùi hương hấp dẫn bay ra từ túi giấy, cô nhận lấy nhìn xem, là sữa đã được hâm nóng bỏ vào trong một cái ly giấy xinh xắn có nắp đậy, một chiếc bánh mì bơ nướng, còn là loại bơ đậu phộng mà cô thích nhất, ngoài ra còn có một trứng chiên vàng rộm, và năm sáu quả cà chua đựng trong túi giữ tươi, còn ướt nước vừa nhìn đã biết là vừa được rửa xong.
Tay Kỷ Vi run lên một chút, hơi nóng từ sữa bò bỗng bốc lên, truyền vào lòng bàn tay cô cách một lớp túi giấy, cô cúi đầu im lặng. Dịch Bắc thấy cô bất động, thoáng chần chờ một chút, mở miệng nói: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Giọng nói bất giác có mấy phần cưng chiều.
“Ờ….” Kỷ Vi vẫn cúi thấp đầu, nhưng cuối cùng giật giật, mở túi giấy ra, lấy bánh mì nướng mà cô thích nhất ra cắn một miếng. Đây không phải là lần đầu tiên cô ăn bữa sáng do Dịch Bắc làm, chỉ có lần này là có cảm giác muốn khóc, cánh mũi đau xót, cô cũng không dám ngẩng đầu, sợ nước mắt sẽ không cẩn thận mà lăn xuống.
Dịch Bắc đúng lúc liếc mắt nhìn sợi dây buộc tóc hình con gấu trên đầu cô, bởi vì cô buộc khá lơi lỏng, đặc biệt xinh xắn đáng yêu. Lại thấy cô giống như một con sóc, cúi đầu tập trung ăn uống, thỉnh thoảng còn có âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, Dịch Bắc cảm thấy chỗ nào đó trong lồng ngực mềm mại đến sắp hòa tan. Hắn bị ma xui quỷ khiến, dịch tay phải ra khỏi vô lăng, gom mấy sợi tóc bị ánh mặt trời nhuộm đẫm thành vàng kim lại cho cô. Sau đó… Kỷ Vi run lên một chút.
“Khụ.” Dịch Bắc nhanh chóng thu hồi tay, ho khan một tiếng, nói: “Cô lớn như vậy mà cả chải đầu cũng không biết, tóc tai lộn xộn như vậy mà cũng dám đi làm sao...”
Kỷ Vi bị hành động và ngôn ngữ trái ngược nhau của hắn làm hoảng hốt vô cùng, vừa rồi còn cảm động đến nước mắt lưng tròng chỉ một thoáng đã đột ngột mất đi, chu miệng bóng nhẫy phản kháng: “Dám, ai cần anh lo!” Lại nói, nếu không phải nể tình bữa sáng mà anh làm cho tôi, thì điều mà tôi thật sự muốn nói là… Dịch Bắc anh không nói lời nào thì chết hay sao?!
Quả nhiên, hiện thực vẫn là hiện thực!
Chờ khi chiếc Audi vững vàng dừng lại dưới tòa nhà công ty Kỷ Vi, thì túi giấy trong lồng ngực cô đã ăn gần hết. Có triết lý gọi là ăn của người ta thì phải nhỏ nhẹ với người ta một chút, Kỷ Vi vẫn tỏ ra hết sức khéo léo nói lời cảm ơn với Dịch Bắc tiên sinh, Dịch Bắc bị câu nói “Thật sự vô cùng cảm tạ sự chiêu đãi của ngài” đánh cho tan tát, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt ở khóe môi cô, nơi đó… còn có một chút vụn bánh mì.
Kỷ Vi bình thản không hề hay biết mở cửa xe, còn năm phút, hẳn là tới kịp, cô nghĩ thầm rồi cất bước đi về phía trước, Dịch Bắc nhìn theo bóng dáng cô mà có chút buồn cười. Bỗng nhiên, hình bóng màu trắng trong tầm mắt kia giơ tay phải lên, ngón tay tách ra, mu bàn tay trắng nõn vươn ra phía sau, vẫy vẫy mấy cái.
Dịch Bắc cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười, tiếng cười trầm thấp lại gợi cảm quanh quẩn trong thùng xe tràn ngập mùi thơm của bánh mì, xua tan không khí quạnh quẽ đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro