Chương 9
Dứu Niên
2024-01-27 00:40:58
Cách sống của người hiện đại thật ra không có gì để khen, những người hiện đại được dán nhãn chữ "Trạch" thì càng là "hai điểm một đường" đi - về hết sức vui vẻ. Ví dụ, con đường cơ bản mỗi ngày của loại trạch nữ ngàn năm như Kỷ Vi là “Công ty” đến “Nhà”, “Nhà” đến “Công ty”.
Hôm nay, Kỷ Vi vừa đắp mặt nạ vừa nằm trên ghế sofa xem phim Mỹ, đến lúc cao trào, thì mẹ của cô còn chưa bao giờ lên sân khấu đột nhiên gọi điện thoại tới, nếu không phải có lớp bùn trên mặt che phủ, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô…
“Mẹ, sao đột nhiên lại gọi tới vậy?” Kỷ Vi ngoài miệng ngọt ngào, trong lòng đã sớm hốt hoảng, tám phần lại là tới tham thảo vấn đề “người bạn đời” thâm sâu kỳ ảo lại làm bối rối bao nhiêu thanh niên hết thế hệ này lại đến thế hệ khác.
“Con không gọi điện thoại về nhà mẹ cũng không được gọi đến hay sao?! Đứa khỉ con này, Tết năm nay chỉ mới trở về hai ngày, bình thường cũng không gọi điện thoại về hỏi thăm gia đình, mẹ nuôi con lớn đến từng tuổi này mà so ra vẫn còn kém Bảo Bảo nhà chúng ta …” Kỷ Vi cầm điện thoại vẻ mặt khổ ải, thở dài nói: Thời mãn kinh … thời kỳ mãn kinh đã phá hủy bao nhiêu gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn, quả thực còn khủng khiếp hơn cả tiểu tam!
“Sao mẹ lại so sánh con với chó chứ?” Kỷ Vi cau mày oán giận, từ khi cô đến thành phố C làm việc, vị trí tiểu hoàng đế trong nhà bọn họ đã bị con chó Bảo Bảo giống Samoyed kia thay thế.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện chó với con nữa lần này mẹ có chuyện quan trọng muốn nói, cả nhà dì Bội Phân của con tuần sau sẽ đến thành phố C du lịch, đến lúc đó con ra sân bay đón bọn họ, có rảnh thì lại dẫn bọn họ đi tham quan khắp nơi.”
“Hả?” Kỷ Vi không hiểu chuyện gì, thành phố C là đô thị thương nghiệp điển hình, không có bao nhiêu văn nhân lịch sử cũng không có địa điểm du lịch nào nổi tiếng, người bình thường sẽ có ai chọn đến thành phố này du lịch cả… âm mưu, nhất định là có âm mưu!
“Hả cái gì mà hả, con đã quên chú Trương khi con còn nhỏ, thường xuyên mua bánh cho con ăn sao?” Mẹ Kỷ Vi lại bắt đầu dọn ra những việc vặt từ thời Kỷ Vi còn mặc quần rách đáy.
Kỷ Vi ôm di động quay cuồng trên sô pha, những lời này cô đều có thể đọc làu làu, “Mẹ, nói trọng tâm đi.”
Đầu dây điện thoại bên kia đầu bỗng nhiên an tĩnh một chút, Kỷ Vi nghe thấy mẫu thân đại nhân của mình ho khan một tiếng, sau đó lại thay bằng lời lẽ thấm thía, nói: “Ha ha, lần này cùng đi với chú Trương và dì Bội Phân của con đến đây còn có Tiểu Duẫn, hôm qua bọn họ tới nhà chúng ta chơi, mẹ thấy thằng nhóc này, thật là con trai mười tám thay đổi quá nhiều, khi còn nhỏ nhìn ngây ngốc, không ngờ bây giờ lại tuấn tú lịch sự, nghe nói nó còn là học tiến sĩ ở nước ngoài về, bây giờ đang làm việc cho một công ty nước ngoài, năm ngoái còn vừa được thăng chức, con cảm thấy như thế nào? A, đây là nhân tài tinh anh đấy…”
“Khoan đã! Mẹ, mẹ có chắc mẹ đang nói về Trương Chi Duẫn con của chú Trương không?” Kỷ Vi xấu hổ, Trương Chi Duẫn có một dạng như thế nào cô rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, bây giờ ngay cả mẹ cô cũng khen người không dứt giống như là thần tiên cũng không đuổi kịp.
“Đúng vậy, nếu không thì còn có bao nhiêu Trương Chi Duẫn nữa? Được rồi, con không cần phải nóng lòng, tuần sau gia đình bọn họ đến mẹ sẽ gọi điện thoại trước cho con, bây giờ mẹ và ba con phải ra ngoài tản bộ, cúp máy trước đây!”
Điện thoại “cụp” một tiếng ngắt máy, Kỷ Vi lập tức tê liệt ngã xuống sô pha, nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nói: “Mẹ, lúc trước mẹ đâu có như vậy!”
Đúng vậy, khoảng thời gian khi Kỷ Vi từ 20 đến 25, mỗi khi có những bà tám thân thích hỏi: Ôi chao, Vi Vi đã có bạn trai chưa? Dự định khi nào mới kết hôn? Thì người mẹ đáng yêu của cô sẽ nghĩ ngay ra nói: Vi Vi chúng tôi không có việc gì phải vội vàng, tôi cũng không vội, bây giờ là xã hội nào rồi sau 30 tuổi mới kết hôn cũng không có gì là ghê gớm. Cô còn nhớ rõ lúc đó mình đã lệ nóng doanh tròng nhìn chăm chú vào sườn mặt lấp lánh của mẫu thân, nghĩ thầm, quả nhiên là người mẹ tốt thế kỷ 21! Nhưng có ai ngờ rằng khi cô vừa qua lứa tuổi 25, thì người mẹ vĩ đại của cô đã thay đổi thành một người khác chỉ trong nháy mắt, thường xuyên nói bóng gió về sinh hoạt tình cảm của cô thậm chí còn bắt đầu chú ý đến một loạt các tiết mục xem mắt, khiến Kỷ Vi sợ đến mức giảm bớt số lần gọi điện thoại hàng tháng về nhà, mỗi lần Lễ Tết cũng là không cần về thì không về. Nhưng mà cô đã quá xem nhẹ sức chiến đấu của mẹ mình, có thể nói là núi không tìm ta thì ta đi tìm núi, cô không về nhà thì người ta sẽ trực tiếp đóng gói đối tượng xem mắt trực tiếp gửi đến trước mặt cô, còn có cả cha mẹ của đối tượng, thật là khó lòng phòng bị!
Diễn biến tiếp theo của bộ phim, bởi vì cảm giác phấn khích trong giai đoạn cao trào lúc nãy bị ngắt quãng, mà đã tiêu tan không còn gì. Cô dứt khoát đi vào phòng vệ sinh rửa mặt nạ, lúc ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Dịch Bắc mở cửa vào nhà, nhưng thoạt nhìn tâm trạng của hắn rất tệ.
“Anh có chuyện phiền lòng à?” Kỷ Vi rót cho mình một ly nước chanh, ngồi dựa vào quầy bar nhìn hắn mở tủ lạnh tìm nguyên vật liệu nấu nướng.
Thật ra thì bộ mặt lạnh lùng của anh chàng họ Dịch nào đó, có thể xem là khó nhận biết vui buồn, tâm trạng thật sự như thế nào thì chỉ có một vài người thân thuộc mới nhận ra, cho nên nghe những lời mà Kỷ Vi vừa nói xong, Dịch Bắc liền liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu sắc, sau đó, không nói gì. Hắn bật lửa thêm nước, bắt đầu xắt rau. Kỷ Vi nhìn đồng hồ trước mặt, đã 8 giờ rưỡi, không phải anh chàng này còn chưa ăn cơm chiều đó chứ?
“Ôi, ở trên đời này không có việc gì là toàn diện.” Kỷ Vi bồi hồi uống nước chanh, vừa uống một hớp đã chau mày. Nếu không biết còn tưởng rằng thứ cô uống chính là do Lão Bạch làm. Nhìn cô cố tình xây dựng một hình ảnh u sầu tự rót rượu tự uống, động tác cắt cà rốt trên tay Dịch Bắc khựng lại, nói: “Thật ra thì chính cô mới có chuyện phiền lòng.”
Kỷ Vi bị nói trúng tâm sự, cười mỉa một tiếng, kéo dép lê chạy đến bên cạnh bồn rửa rau, nói: “Dịch Bắc, anh không ngại tôi hỏi một câu cá nhân chứ?”
Lông mày Dịch Bắc cũng không ngước lên, “Ừ” một tiếng. Kỷ Vi vui vẻ, nói tiếp: “Anh có bạn gái không?”
“Cụp!” Dao xắt rau chệch một nhát, đột nhiên chém lên trên thớt. Dịch Bắc liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của người nào đó, nặng nề mở miệng: “Cô cố ý?”
“A, ha ha. Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi đó mà không có ý gì khác đâu, ha ha.” Trong đầu Kỷ Vi đã bắt đầu điên cuồng tưởng tượng: Dựa theo tiêu chuẩn của người hiện đại mà xem xét, Dịch Bắc tuyệt đối là cao phú soái điển hình, không có lý nào lại không có bạn gái, chẳng lẽ… dưới lớp áo ngoài thâm trầm của Dịch Bắc, lại cất giấu một trái tim tổn thương? Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Dịch Bắc của cô trở nên đầy áy náy, còn tiện thể mang theo chút thương hại. Khuôn mặt tuấn tú của Dịch Bắc bỗng dưng tối sầm, đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao ráo hùng vĩ đổ xuống đầu cô một bóng đen, hắn mở miệng: “Kỷ Vi, rốt cuộc thì cô muốn nói gì?”
Nói gì? Kỷ Vi vốn muốn hỏi “Dịch đại luật sư, anh có từng bị người trong nhà ép buộc đi xem mắt chưa?” Nhưng lại suy nghĩ đây là một vấn đề nhạy cảm, rất có khả năng sẽ khiến Dịch Bắc phải đối diện với một đoạn tình cảm thất bại trong quá khứ, cô hết sức hiểu ý người khác quyết định đổi một câu khác, vì thế, lời nói ra mới biến thành: Ha ha, tôi đang nghĩ tôi có nên quen bạn trai không.
Trong phút chốc, đôi mắt đen láy kia có một vầng sáng hiện lên chớp loé liên tục, trước khi Kỷ Vi suýt chút nữa thì bị choáng, đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói trầm thấp, hỏi: “Cô đang ám chỉ tôi sao?”
“Ám… Ám chỉ?” Quả nhiên chỉ số thông minh không cùng đẳng cấp, Kỷ Vi bồi hồi và thương cảm: vì sao mình không hiểu gì cả thế này!
“Thật ra thì cũng không phải là không thể.” Âm thanh Dịch Bắc thấp đến mức gần như là thì thầm, hơi thở ấm áp phun lên trán Kỷ Vi. Suy nghĩ nào đó chợt lóe qua trên đầu cô, không phải chứ?! Cô nhìn thẳng vào hai mắt hắn, có chút không thể tin được, lại có thể đọc được câu trả lời khẳng định từ bên trong, “anh, anh, anh…”
“Ừ, cô có thể chọn tôi.” Kỷ Vi, quyền lựa chọn anh trao cho em, nhưng anh hi vọng danh sách chờ được tuyển chọn chỉ có tên của một mình anh.
Lập tức có một lực lượng vòng quanh eo Kỷ Vi, nửa bên mặt cô nhẹ nhàng chạm vào vạt áo nhung sam màu xanh xám của Dịch Bắc, lông xù xù, không quá chân thật rồi lại rất thoải mái. Cô cảm thấy hai tay mình giống như bị một loại pháp thuật khống chế, chậm rãi nâng lên, ôm lấy eo người trước mặt. Cảm nhận được thân thể hắn run lên, Kỷ Vi vô cùng không biết xấu hổ mà thắt chặt cánh tay, nhắm mắt lại mặc niệm: Vị tiên sinh này, bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa, không còn kịp nữa, không còn kịp nữa.
Ơ? Cảnh tượng này sao lại giống như… điều mình đã chờ mong rất lâu.
————
“Anh vừa nói, muốn em đi tham gia hôn lễ?!” Kỷ Vi ngồi quỳ trên thảm lông, tay bưng một tô salad trái cây.
Dịch Bắc cầm IPAD dựa vào sô pha xem tin tức, nói: “Tối nay 7 giờ, ở khách sạn Lan Đình.” Ngón trỏ lướt trên màn hình tạm dừng một chút.
“Nhưng mà em vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?” Kỷ Vi vò đầu, rõ ràng chỉ mới quen nhau ba ngày, mà cô đã phải lấy thân phận bạn gái tham dự hôn lễ của bạn học cũ, tiến độ này cũng quá nhanh...
Dịch Bắc đẩy đẩy mắt kính không gọng trên sóng mũi, hắn dường như đã đoán trước rằng Kỷ Vi sẽ luống cuống, vì thế trả lời hết sức bình tĩnh: “Em không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần đưa mình đến nơi là được.”
“Có phải anh đã có âm mưu từ đầu rồi không?” Kỷ Vi lẩm bẩm múc một muỗng salad nhét vào trong miệng hắn, “Ôi khoan nhìn đã!” IPAD bị cô ném sang một bên, thay vào đó là chính mình nằm trên đầu gối Dịch Bắc.
Dịch Bắc bất đắc dĩ mà nuốt một miệng đầy thức ăn ngọt, hắn cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt nai con sáng long lanh hơi mang vẻ oán trách nhìn mình, không khỏi duỗi tay khảy khảy mấy sợi tóc mái rối bời trên trán cô, thở dài nói: “Anh nói này, Kỷ Vi, có phải em chưa bao giờ chải đầu không...”
Kỷ Vi vỗ vào chân hắn, trừng mắt: “Nói bừa!” Nói xong, chính cô tự nâng móng vuốt lên gom tóc lại một cách hết sức tượng trưng, ngay sau đó tròng mắt xoay chuyển, nói: “Không được, anh nói sang chuyện khác, mau quay lại vấn đề đi! Có phải bởi vì muốn tham gia hôn lễ bạn học cũ, cho nên mới trực tiếp tỏ tình với em, kiếm một cô bạn gái cho đủ số không?!”
Thấy bộ dạng nắm tay hùng hổ của cô, Dịch Bắc dở khóc dở cười: “Em cũng quá xem nhẹ giá trị của mình rồi, em cảm thấy tác dụng của em chỉ giới hạn trong một đêm làm bạn đi cùng à?” Thật là bị hệ thống logic mạnh mẽ tự hình thành của cô đánh bại.
“Cũng đúng ha.” Kỷ Vi chống cánh tay định đứng lên, lại bị Dịch Bắc thuận thế ôm vào trong lồng ngực, dường như từ sau khi bọn họ xác nhận quan hệ, người đàn ông bề ngoài lạnh lùng tự khắc chế bản thân này đã trở nên càng ngày càng cởi mở. “Ủa?! Có phải em nên ăn mặc đẹp một chút không? Có cần mặc trang phục dạ hội không? Nhưng em chưa bao giờ mặc cái này, hay là đi mua ngay?” Cô xoay người mặt đối mặt với hắn, đầu gối quỳ xuống hai bên sườn hắn, từ trên cao nhìn xuống, đôi tay bấu vào cổ áo dệt kim hé mở của hắn.
“Ừm…” Dịch Bắc cẩn thận đánh giá cô một lần từ trên xuống dưới, sau khi trầm ngâm một lúc, đề nghị: “Anh cảm thấy, em vừa không phải là phù dâu, cũng không phải đi cướp chú rể, vẫn nên ăn mặc bình thường tốt hơn.”
Kỷ Vi bị hắn chọc cười khanh khách, cọ lung tung trên cổ hắn, mơ hồ không rõ, nói: “Chẳng phải vì em muốn cho anh sĩ diện hay sao?”
Dịch Bắc cố định cơ thể lộn xộn không ngừng của cô, chạm trán vào nhau, dịu dàng nói: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là đủ rồi.”
Lần đầu tiên nghe thấy Dịch luật sư lạnh lùng nói lời âu yếm, Kỷ Vi hết sức xúc động, hai bên má dần dần ửng đỏ, cô rụt đầu không dám nhìn vào mắt hắn, bởi vì trong lòng biết tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt kia đủ để cắn nuốt cô đến chết. Nhưng Dịch Bắc tất nhiên là không để cô được như ước nguyện, hắn nâng tay lên, đầu ngón tay ấm áp khô ráo, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm mịn màng của cô, khiến cho ánh mắt cô không thể chạy trốn được. Hô hấp triền miên mà dồn dập cứ như vậy hoà lẫn vào nhau, phòng khách rộng rãi yên tĩnh, chỉ có tiếng trái tim đập rộn ràng. Kỷ Vi sợ hãi tháo mắt kính của hắn xuống, đôi mắt phía sau kính sâu như lốc xoáy, thổi tan một chút lý trí còn sót lại của cô.
Khi cánh môi run rẩy chạm vào nhau, cả hai đều là có chút thẹn thùng tránh né, nhưng rất nhanh lại bị sự quyến rũ quá lớn mê hoặc, dần dần ăn khớp, gia tăng, khi Dịch Bắc thử dùng đầu lưỡi ấm áp cạy ra khớp hàm khép chặt của cô, Kỷ Vi nhịn không được kêu "ưm" một tiếng, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút ra, thân mình cô không tự chủ được mà ưỡn ra phía trước, giống như cô đang chủ động dâng hiến. Dịch Bắc cố nhịn cười, bàn tay to xuyên qua mái tóc hỗn độn của cô, giữ chặt ót cô, làm ướt toàn bộ môi lưỡi cô rồi ngậm lấy.
Ừm… thật ra thì salad, cũng không khó ăn chút nào.
Lần đầu tiên hôn môi kéo dài những mười lăm phút, cho đến khi bờ môi ai đó đã sưng lên. Kỷ Vi thay quần áo xong liền nhốt mình trong phòng rửa mặt soi gương, lúc thì oán trách Dịch Bắc, lúc lại cười ngọt ngào ngây ngô, cho đến khi cửa phòng rửa mặt bị gõ vang.
“Sắp xong rồi!” Kỷ Vi cuống quýt vùi đầu vào khăn lông trên giá, phát ra tiếng "bốp" thật vang.
“Không sao chứ?” Bên ngoài, âm thanh lo lắng của Dịch Bắc truyền vào.
“Ha ha, không sao.” Kỷ Vi vuốt đầu mở cửa, vẻ mặt xấu hổ.
Váy ngắn liền áo màu trắng lông cừu, phối với áo khoác cộc tay màu xám lông chuột, trong thời tiếc tháng ba hơi lạnh là vô cùng phù hợp. Mái tóc dài quá vai tết thành bím hơi lỏng lẻo, dùng một chiếc nơ con bướm màu trắng buộc nghiêng bên trái, nhã nhặn lịch sự nhưng không mất đi nét nghịch ngợm. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ và đôi môi diễm lệ, tâm trạng Dịch Bắc vô cùng sung sướng, nói: “Như vậy rất hài hoà.”
“Hả?” Kỷ Vi không hiểu lắm, ngửa đầu vẻ mặt mờ mịt. Dịch Bắc nhịn không được cúi xuống hôn lên môi cô, thì thầm: “Môi đỏ rất hài hoà.”
Kỷ Vi khuôn mặt nhỏ “ầm” một chút liền đỏ rực, đẩy hắn lung tung, còn ồn ào đã trễ giờ, hối thúc hắn đi lấy xe. Lúc một góc áo khoác dài màu xám biến mất trong tầm mắt, Kỷ Vi mới phản ứng lại, hai người bọn họ… giống như đang mặc áo tình nhân vậy.
Lúc ngồi trong xe, cô ngắm nhìn chiếc áo dệt kim màu trắng dưới áo gió xám của Dịch Bắc, khẽ cười một cái.
Chạy được hơn nửa đường di động của Dịch Bắc vang lên, Kỷ Vi đang dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh ven đường. Dịch Bắc mỗi lần nghe điện thoại đều là lời ít ý nhiều, lần này cô cũng chỉ nghe thấy hắn nói mấy câu: “Đang trên đường.” “Có.” “Anh quen.” “Lát nữa gặp.”
“Bạn học của anh hối thúc à?” Kỷ Vi chờ hắn cúp điện thoại, dịch đến gần hơn một chút, hỏi.
“Quý Thừa Phong.” Hắn dừng một chút lại bổ sung: “Lúc học đại học chúng ta là một lớp.”
Ơ? Cô chỉ biết Quý Thừa Phong là bạn của Dịch Bắc, không ngờ bọn họ còn là bạn học cùng lớp.
“Kỷ Vi, hỏi em một câu.”.
Kỷ Vi toát mồ hôi, đại nhân ngài quá khách sáo, “Cái gì?”, lại tùy tiện mở một lọ nước khoáng ra.
Dịch Bắc giống như đang cân nhắc trong lòng, hơn nửa ngày mới cất giọng hỏi: “Lúc trước Quý Thừa Phong nói với anh, em không muốn yêu anh, là chuyện như thế nào?”
“Phụt…” Kỷ Vi phun một hớp nước lên trên kính chắn gió, run giọng nói: “Em thảo luận với Tổng giám đốc Quý vấn đề này bao giờ? Anh… Khụ khụ khụ.”
Dịch Bắc một tay giữ vô lăng, một tay rút khăn giấy đưa cho cô, “Mau lau đi, không nói thì không nói, em kích động cái gì?”
Kỷ Vi vô cùng oan ức, không phải em kích động! Nhưng chẳng phải câu hỏi này của anh khiến người ta cực kỳ sợ hãi hay sao? Chỉ là Dịch Bắc không phải là người thích nói đùa, chẳng lẽ mình thật sự có từng “từ chối” hắn? Kỷ Vi ngồi bên cạnh suy nghĩ dữ dội cũng không thể hiểu thông suốt hắn đã từng tỏ tình với mình lúc nào, Dịch Bắc lại tỏ ra hết sức bình thản: “Tới rồi.”
“Ờ.” Cô nhìn qua cửa sổ ra ngoài, khách sạn Lan Đình trong bóng đêm rực rỡ ánh đèn, có vẻ sức xa hoa lộng lẫy. Cô mở cửa xuống xe, Dịch Bắc liền quay đầu xe lấy vào bãi đỗ xe ở tầng hầm rồi dừng lại.
“Tiểu sư muội?! Sao em lại tới đây!” Từ rất xa cô đã nghe thấy giọng Quý Thừa Phong, “Ở đây!” Nhìn theo âm thanh, quả nhiên, Quý Thừa Phong đang đứng ở cửa khách sạn, tây trang phẳng phiu, lại còn hết sức điệu đàng vuốt keo chải tóc, bộ dạng giống như vừa nói chuyện với người nào đó.
Kỷ Vi mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, một câu “Sư huynh” vừa nhảy đến bên miệng, trong đầu liền có một ánh sáng trắng loé qua …
Cô là sư muội của Quý Thừa Phong ở đại học, Quý Thừa Phong lại là bạn học của Dịch Bắc, vậy chẳng phải cô gián tiếp chính là sư muội của Dịch Bắc sao?!
Hôm nay, Kỷ Vi vừa đắp mặt nạ vừa nằm trên ghế sofa xem phim Mỹ, đến lúc cao trào, thì mẹ của cô còn chưa bao giờ lên sân khấu đột nhiên gọi điện thoại tới, nếu không phải có lớp bùn trên mặt che phủ, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô…
“Mẹ, sao đột nhiên lại gọi tới vậy?” Kỷ Vi ngoài miệng ngọt ngào, trong lòng đã sớm hốt hoảng, tám phần lại là tới tham thảo vấn đề “người bạn đời” thâm sâu kỳ ảo lại làm bối rối bao nhiêu thanh niên hết thế hệ này lại đến thế hệ khác.
“Con không gọi điện thoại về nhà mẹ cũng không được gọi đến hay sao?! Đứa khỉ con này, Tết năm nay chỉ mới trở về hai ngày, bình thường cũng không gọi điện thoại về hỏi thăm gia đình, mẹ nuôi con lớn đến từng tuổi này mà so ra vẫn còn kém Bảo Bảo nhà chúng ta …” Kỷ Vi cầm điện thoại vẻ mặt khổ ải, thở dài nói: Thời mãn kinh … thời kỳ mãn kinh đã phá hủy bao nhiêu gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn, quả thực còn khủng khiếp hơn cả tiểu tam!
“Sao mẹ lại so sánh con với chó chứ?” Kỷ Vi cau mày oán giận, từ khi cô đến thành phố C làm việc, vị trí tiểu hoàng đế trong nhà bọn họ đã bị con chó Bảo Bảo giống Samoyed kia thay thế.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện chó với con nữa lần này mẹ có chuyện quan trọng muốn nói, cả nhà dì Bội Phân của con tuần sau sẽ đến thành phố C du lịch, đến lúc đó con ra sân bay đón bọn họ, có rảnh thì lại dẫn bọn họ đi tham quan khắp nơi.”
“Hả?” Kỷ Vi không hiểu chuyện gì, thành phố C là đô thị thương nghiệp điển hình, không có bao nhiêu văn nhân lịch sử cũng không có địa điểm du lịch nào nổi tiếng, người bình thường sẽ có ai chọn đến thành phố này du lịch cả… âm mưu, nhất định là có âm mưu!
“Hả cái gì mà hả, con đã quên chú Trương khi con còn nhỏ, thường xuyên mua bánh cho con ăn sao?” Mẹ Kỷ Vi lại bắt đầu dọn ra những việc vặt từ thời Kỷ Vi còn mặc quần rách đáy.
Kỷ Vi ôm di động quay cuồng trên sô pha, những lời này cô đều có thể đọc làu làu, “Mẹ, nói trọng tâm đi.”
Đầu dây điện thoại bên kia đầu bỗng nhiên an tĩnh một chút, Kỷ Vi nghe thấy mẫu thân đại nhân của mình ho khan một tiếng, sau đó lại thay bằng lời lẽ thấm thía, nói: “Ha ha, lần này cùng đi với chú Trương và dì Bội Phân của con đến đây còn có Tiểu Duẫn, hôm qua bọn họ tới nhà chúng ta chơi, mẹ thấy thằng nhóc này, thật là con trai mười tám thay đổi quá nhiều, khi còn nhỏ nhìn ngây ngốc, không ngờ bây giờ lại tuấn tú lịch sự, nghe nói nó còn là học tiến sĩ ở nước ngoài về, bây giờ đang làm việc cho một công ty nước ngoài, năm ngoái còn vừa được thăng chức, con cảm thấy như thế nào? A, đây là nhân tài tinh anh đấy…”
“Khoan đã! Mẹ, mẹ có chắc mẹ đang nói về Trương Chi Duẫn con của chú Trương không?” Kỷ Vi xấu hổ, Trương Chi Duẫn có một dạng như thế nào cô rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, bây giờ ngay cả mẹ cô cũng khen người không dứt giống như là thần tiên cũng không đuổi kịp.
“Đúng vậy, nếu không thì còn có bao nhiêu Trương Chi Duẫn nữa? Được rồi, con không cần phải nóng lòng, tuần sau gia đình bọn họ đến mẹ sẽ gọi điện thoại trước cho con, bây giờ mẹ và ba con phải ra ngoài tản bộ, cúp máy trước đây!”
Điện thoại “cụp” một tiếng ngắt máy, Kỷ Vi lập tức tê liệt ngã xuống sô pha, nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nói: “Mẹ, lúc trước mẹ đâu có như vậy!”
Đúng vậy, khoảng thời gian khi Kỷ Vi từ 20 đến 25, mỗi khi có những bà tám thân thích hỏi: Ôi chao, Vi Vi đã có bạn trai chưa? Dự định khi nào mới kết hôn? Thì người mẹ đáng yêu của cô sẽ nghĩ ngay ra nói: Vi Vi chúng tôi không có việc gì phải vội vàng, tôi cũng không vội, bây giờ là xã hội nào rồi sau 30 tuổi mới kết hôn cũng không có gì là ghê gớm. Cô còn nhớ rõ lúc đó mình đã lệ nóng doanh tròng nhìn chăm chú vào sườn mặt lấp lánh của mẫu thân, nghĩ thầm, quả nhiên là người mẹ tốt thế kỷ 21! Nhưng có ai ngờ rằng khi cô vừa qua lứa tuổi 25, thì người mẹ vĩ đại của cô đã thay đổi thành một người khác chỉ trong nháy mắt, thường xuyên nói bóng gió về sinh hoạt tình cảm của cô thậm chí còn bắt đầu chú ý đến một loạt các tiết mục xem mắt, khiến Kỷ Vi sợ đến mức giảm bớt số lần gọi điện thoại hàng tháng về nhà, mỗi lần Lễ Tết cũng là không cần về thì không về. Nhưng mà cô đã quá xem nhẹ sức chiến đấu của mẹ mình, có thể nói là núi không tìm ta thì ta đi tìm núi, cô không về nhà thì người ta sẽ trực tiếp đóng gói đối tượng xem mắt trực tiếp gửi đến trước mặt cô, còn có cả cha mẹ của đối tượng, thật là khó lòng phòng bị!
Diễn biến tiếp theo của bộ phim, bởi vì cảm giác phấn khích trong giai đoạn cao trào lúc nãy bị ngắt quãng, mà đã tiêu tan không còn gì. Cô dứt khoát đi vào phòng vệ sinh rửa mặt nạ, lúc ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Dịch Bắc mở cửa vào nhà, nhưng thoạt nhìn tâm trạng của hắn rất tệ.
“Anh có chuyện phiền lòng à?” Kỷ Vi rót cho mình một ly nước chanh, ngồi dựa vào quầy bar nhìn hắn mở tủ lạnh tìm nguyên vật liệu nấu nướng.
Thật ra thì bộ mặt lạnh lùng của anh chàng họ Dịch nào đó, có thể xem là khó nhận biết vui buồn, tâm trạng thật sự như thế nào thì chỉ có một vài người thân thuộc mới nhận ra, cho nên nghe những lời mà Kỷ Vi vừa nói xong, Dịch Bắc liền liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu sắc, sau đó, không nói gì. Hắn bật lửa thêm nước, bắt đầu xắt rau. Kỷ Vi nhìn đồng hồ trước mặt, đã 8 giờ rưỡi, không phải anh chàng này còn chưa ăn cơm chiều đó chứ?
“Ôi, ở trên đời này không có việc gì là toàn diện.” Kỷ Vi bồi hồi uống nước chanh, vừa uống một hớp đã chau mày. Nếu không biết còn tưởng rằng thứ cô uống chính là do Lão Bạch làm. Nhìn cô cố tình xây dựng một hình ảnh u sầu tự rót rượu tự uống, động tác cắt cà rốt trên tay Dịch Bắc khựng lại, nói: “Thật ra thì chính cô mới có chuyện phiền lòng.”
Kỷ Vi bị nói trúng tâm sự, cười mỉa một tiếng, kéo dép lê chạy đến bên cạnh bồn rửa rau, nói: “Dịch Bắc, anh không ngại tôi hỏi một câu cá nhân chứ?”
Lông mày Dịch Bắc cũng không ngước lên, “Ừ” một tiếng. Kỷ Vi vui vẻ, nói tiếp: “Anh có bạn gái không?”
“Cụp!” Dao xắt rau chệch một nhát, đột nhiên chém lên trên thớt. Dịch Bắc liếc mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của người nào đó, nặng nề mở miệng: “Cô cố ý?”
“A, ha ha. Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi đó mà không có ý gì khác đâu, ha ha.” Trong đầu Kỷ Vi đã bắt đầu điên cuồng tưởng tượng: Dựa theo tiêu chuẩn của người hiện đại mà xem xét, Dịch Bắc tuyệt đối là cao phú soái điển hình, không có lý nào lại không có bạn gái, chẳng lẽ… dưới lớp áo ngoài thâm trầm của Dịch Bắc, lại cất giấu một trái tim tổn thương? Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Dịch Bắc của cô trở nên đầy áy náy, còn tiện thể mang theo chút thương hại. Khuôn mặt tuấn tú của Dịch Bắc bỗng dưng tối sầm, đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao ráo hùng vĩ đổ xuống đầu cô một bóng đen, hắn mở miệng: “Kỷ Vi, rốt cuộc thì cô muốn nói gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói gì? Kỷ Vi vốn muốn hỏi “Dịch đại luật sư, anh có từng bị người trong nhà ép buộc đi xem mắt chưa?” Nhưng lại suy nghĩ đây là một vấn đề nhạy cảm, rất có khả năng sẽ khiến Dịch Bắc phải đối diện với một đoạn tình cảm thất bại trong quá khứ, cô hết sức hiểu ý người khác quyết định đổi một câu khác, vì thế, lời nói ra mới biến thành: Ha ha, tôi đang nghĩ tôi có nên quen bạn trai không.
Trong phút chốc, đôi mắt đen láy kia có một vầng sáng hiện lên chớp loé liên tục, trước khi Kỷ Vi suýt chút nữa thì bị choáng, đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói trầm thấp, hỏi: “Cô đang ám chỉ tôi sao?”
“Ám… Ám chỉ?” Quả nhiên chỉ số thông minh không cùng đẳng cấp, Kỷ Vi bồi hồi và thương cảm: vì sao mình không hiểu gì cả thế này!
“Thật ra thì cũng không phải là không thể.” Âm thanh Dịch Bắc thấp đến mức gần như là thì thầm, hơi thở ấm áp phun lên trán Kỷ Vi. Suy nghĩ nào đó chợt lóe qua trên đầu cô, không phải chứ?! Cô nhìn thẳng vào hai mắt hắn, có chút không thể tin được, lại có thể đọc được câu trả lời khẳng định từ bên trong, “anh, anh, anh…”
“Ừ, cô có thể chọn tôi.” Kỷ Vi, quyền lựa chọn anh trao cho em, nhưng anh hi vọng danh sách chờ được tuyển chọn chỉ có tên của một mình anh.
Lập tức có một lực lượng vòng quanh eo Kỷ Vi, nửa bên mặt cô nhẹ nhàng chạm vào vạt áo nhung sam màu xanh xám của Dịch Bắc, lông xù xù, không quá chân thật rồi lại rất thoải mái. Cô cảm thấy hai tay mình giống như bị một loại pháp thuật khống chế, chậm rãi nâng lên, ôm lấy eo người trước mặt. Cảm nhận được thân thể hắn run lên, Kỷ Vi vô cùng không biết xấu hổ mà thắt chặt cánh tay, nhắm mắt lại mặc niệm: Vị tiên sinh này, bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa, không còn kịp nữa, không còn kịp nữa.
Ơ? Cảnh tượng này sao lại giống như… điều mình đã chờ mong rất lâu.
————
“Anh vừa nói, muốn em đi tham gia hôn lễ?!” Kỷ Vi ngồi quỳ trên thảm lông, tay bưng một tô salad trái cây.
Dịch Bắc cầm IPAD dựa vào sô pha xem tin tức, nói: “Tối nay 7 giờ, ở khách sạn Lan Đình.” Ngón trỏ lướt trên màn hình tạm dừng một chút.
“Nhưng mà em vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?” Kỷ Vi vò đầu, rõ ràng chỉ mới quen nhau ba ngày, mà cô đã phải lấy thân phận bạn gái tham dự hôn lễ của bạn học cũ, tiến độ này cũng quá nhanh...
Dịch Bắc đẩy đẩy mắt kính không gọng trên sóng mũi, hắn dường như đã đoán trước rằng Kỷ Vi sẽ luống cuống, vì thế trả lời hết sức bình tĩnh: “Em không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần đưa mình đến nơi là được.”
“Có phải anh đã có âm mưu từ đầu rồi không?” Kỷ Vi lẩm bẩm múc một muỗng salad nhét vào trong miệng hắn, “Ôi khoan nhìn đã!” IPAD bị cô ném sang một bên, thay vào đó là chính mình nằm trên đầu gối Dịch Bắc.
Dịch Bắc bất đắc dĩ mà nuốt một miệng đầy thức ăn ngọt, hắn cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt nai con sáng long lanh hơi mang vẻ oán trách nhìn mình, không khỏi duỗi tay khảy khảy mấy sợi tóc mái rối bời trên trán cô, thở dài nói: “Anh nói này, Kỷ Vi, có phải em chưa bao giờ chải đầu không...”
Kỷ Vi vỗ vào chân hắn, trừng mắt: “Nói bừa!” Nói xong, chính cô tự nâng móng vuốt lên gom tóc lại một cách hết sức tượng trưng, ngay sau đó tròng mắt xoay chuyển, nói: “Không được, anh nói sang chuyện khác, mau quay lại vấn đề đi! Có phải bởi vì muốn tham gia hôn lễ bạn học cũ, cho nên mới trực tiếp tỏ tình với em, kiếm một cô bạn gái cho đủ số không?!”
Thấy bộ dạng nắm tay hùng hổ của cô, Dịch Bắc dở khóc dở cười: “Em cũng quá xem nhẹ giá trị của mình rồi, em cảm thấy tác dụng của em chỉ giới hạn trong một đêm làm bạn đi cùng à?” Thật là bị hệ thống logic mạnh mẽ tự hình thành của cô đánh bại.
“Cũng đúng ha.” Kỷ Vi chống cánh tay định đứng lên, lại bị Dịch Bắc thuận thế ôm vào trong lồng ngực, dường như từ sau khi bọn họ xác nhận quan hệ, người đàn ông bề ngoài lạnh lùng tự khắc chế bản thân này đã trở nên càng ngày càng cởi mở. “Ủa?! Có phải em nên ăn mặc đẹp một chút không? Có cần mặc trang phục dạ hội không? Nhưng em chưa bao giờ mặc cái này, hay là đi mua ngay?” Cô xoay người mặt đối mặt với hắn, đầu gối quỳ xuống hai bên sườn hắn, từ trên cao nhìn xuống, đôi tay bấu vào cổ áo dệt kim hé mở của hắn.
“Ừm…” Dịch Bắc cẩn thận đánh giá cô một lần từ trên xuống dưới, sau khi trầm ngâm một lúc, đề nghị: “Anh cảm thấy, em vừa không phải là phù dâu, cũng không phải đi cướp chú rể, vẫn nên ăn mặc bình thường tốt hơn.”
Kỷ Vi bị hắn chọc cười khanh khách, cọ lung tung trên cổ hắn, mơ hồ không rõ, nói: “Chẳng phải vì em muốn cho anh sĩ diện hay sao?”
Dịch Bắc cố định cơ thể lộn xộn không ngừng của cô, chạm trán vào nhau, dịu dàng nói: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là đủ rồi.”
Lần đầu tiên nghe thấy Dịch luật sư lạnh lùng nói lời âu yếm, Kỷ Vi hết sức xúc động, hai bên má dần dần ửng đỏ, cô rụt đầu không dám nhìn vào mắt hắn, bởi vì trong lòng biết tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt kia đủ để cắn nuốt cô đến chết. Nhưng Dịch Bắc tất nhiên là không để cô được như ước nguyện, hắn nâng tay lên, đầu ngón tay ấm áp khô ráo, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm mịn màng của cô, khiến cho ánh mắt cô không thể chạy trốn được. Hô hấp triền miên mà dồn dập cứ như vậy hoà lẫn vào nhau, phòng khách rộng rãi yên tĩnh, chỉ có tiếng trái tim đập rộn ràng. Kỷ Vi sợ hãi tháo mắt kính của hắn xuống, đôi mắt phía sau kính sâu như lốc xoáy, thổi tan một chút lý trí còn sót lại của cô.
Khi cánh môi run rẩy chạm vào nhau, cả hai đều là có chút thẹn thùng tránh né, nhưng rất nhanh lại bị sự quyến rũ quá lớn mê hoặc, dần dần ăn khớp, gia tăng, khi Dịch Bắc thử dùng đầu lưỡi ấm áp cạy ra khớp hàm khép chặt của cô, Kỷ Vi nhịn không được kêu "ưm" một tiếng, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút ra, thân mình cô không tự chủ được mà ưỡn ra phía trước, giống như cô đang chủ động dâng hiến. Dịch Bắc cố nhịn cười, bàn tay to xuyên qua mái tóc hỗn độn của cô, giữ chặt ót cô, làm ướt toàn bộ môi lưỡi cô rồi ngậm lấy.
Ừm… thật ra thì salad, cũng không khó ăn chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần đầu tiên hôn môi kéo dài những mười lăm phút, cho đến khi bờ môi ai đó đã sưng lên. Kỷ Vi thay quần áo xong liền nhốt mình trong phòng rửa mặt soi gương, lúc thì oán trách Dịch Bắc, lúc lại cười ngọt ngào ngây ngô, cho đến khi cửa phòng rửa mặt bị gõ vang.
“Sắp xong rồi!” Kỷ Vi cuống quýt vùi đầu vào khăn lông trên giá, phát ra tiếng "bốp" thật vang.
“Không sao chứ?” Bên ngoài, âm thanh lo lắng của Dịch Bắc truyền vào.
“Ha ha, không sao.” Kỷ Vi vuốt đầu mở cửa, vẻ mặt xấu hổ.
Váy ngắn liền áo màu trắng lông cừu, phối với áo khoác cộc tay màu xám lông chuột, trong thời tiếc tháng ba hơi lạnh là vô cùng phù hợp. Mái tóc dài quá vai tết thành bím hơi lỏng lẻo, dùng một chiếc nơ con bướm màu trắng buộc nghiêng bên trái, nhã nhặn lịch sự nhưng không mất đi nét nghịch ngợm. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ và đôi môi diễm lệ, tâm trạng Dịch Bắc vô cùng sung sướng, nói: “Như vậy rất hài hoà.”
“Hả?” Kỷ Vi không hiểu lắm, ngửa đầu vẻ mặt mờ mịt. Dịch Bắc nhịn không được cúi xuống hôn lên môi cô, thì thầm: “Môi đỏ rất hài hoà.”
Kỷ Vi khuôn mặt nhỏ “ầm” một chút liền đỏ rực, đẩy hắn lung tung, còn ồn ào đã trễ giờ, hối thúc hắn đi lấy xe. Lúc một góc áo khoác dài màu xám biến mất trong tầm mắt, Kỷ Vi mới phản ứng lại, hai người bọn họ… giống như đang mặc áo tình nhân vậy.
Lúc ngồi trong xe, cô ngắm nhìn chiếc áo dệt kim màu trắng dưới áo gió xám của Dịch Bắc, khẽ cười một cái.
Chạy được hơn nửa đường di động của Dịch Bắc vang lên, Kỷ Vi đang dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh ven đường. Dịch Bắc mỗi lần nghe điện thoại đều là lời ít ý nhiều, lần này cô cũng chỉ nghe thấy hắn nói mấy câu: “Đang trên đường.” “Có.” “Anh quen.” “Lát nữa gặp.”
“Bạn học của anh hối thúc à?” Kỷ Vi chờ hắn cúp điện thoại, dịch đến gần hơn một chút, hỏi.
“Quý Thừa Phong.” Hắn dừng một chút lại bổ sung: “Lúc học đại học chúng ta là một lớp.”
Ơ? Cô chỉ biết Quý Thừa Phong là bạn của Dịch Bắc, không ngờ bọn họ còn là bạn học cùng lớp.
“Kỷ Vi, hỏi em một câu.”.
Kỷ Vi toát mồ hôi, đại nhân ngài quá khách sáo, “Cái gì?”, lại tùy tiện mở một lọ nước khoáng ra.
Dịch Bắc giống như đang cân nhắc trong lòng, hơn nửa ngày mới cất giọng hỏi: “Lúc trước Quý Thừa Phong nói với anh, em không muốn yêu anh, là chuyện như thế nào?”
“Phụt…” Kỷ Vi phun một hớp nước lên trên kính chắn gió, run giọng nói: “Em thảo luận với Tổng giám đốc Quý vấn đề này bao giờ? Anh… Khụ khụ khụ.”
Dịch Bắc một tay giữ vô lăng, một tay rút khăn giấy đưa cho cô, “Mau lau đi, không nói thì không nói, em kích động cái gì?”
Kỷ Vi vô cùng oan ức, không phải em kích động! Nhưng chẳng phải câu hỏi này của anh khiến người ta cực kỳ sợ hãi hay sao? Chỉ là Dịch Bắc không phải là người thích nói đùa, chẳng lẽ mình thật sự có từng “từ chối” hắn? Kỷ Vi ngồi bên cạnh suy nghĩ dữ dội cũng không thể hiểu thông suốt hắn đã từng tỏ tình với mình lúc nào, Dịch Bắc lại tỏ ra hết sức bình thản: “Tới rồi.”
“Ờ.” Cô nhìn qua cửa sổ ra ngoài, khách sạn Lan Đình trong bóng đêm rực rỡ ánh đèn, có vẻ sức xa hoa lộng lẫy. Cô mở cửa xuống xe, Dịch Bắc liền quay đầu xe lấy vào bãi đỗ xe ở tầng hầm rồi dừng lại.
“Tiểu sư muội?! Sao em lại tới đây!” Từ rất xa cô đã nghe thấy giọng Quý Thừa Phong, “Ở đây!” Nhìn theo âm thanh, quả nhiên, Quý Thừa Phong đang đứng ở cửa khách sạn, tây trang phẳng phiu, lại còn hết sức điệu đàng vuốt keo chải tóc, bộ dạng giống như vừa nói chuyện với người nào đó.
Kỷ Vi mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, một câu “Sư huynh” vừa nhảy đến bên miệng, trong đầu liền có một ánh sáng trắng loé qua …
Cô là sư muội của Quý Thừa Phong ở đại học, Quý Thừa Phong lại là bạn học của Dịch Bắc, vậy chẳng phải cô gián tiếp chính là sư muội của Dịch Bắc sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro