Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Lữ Đồ

Tiểu Ngốc Chiêu

2024-11-27 23:35:37

Phú nhị đại chẳng qua là một cách gọi.

Bản thân không mang bất luận một sắc thái khen chê, giống như có người tốt người xấu, nhóm người phú nhị đại có người tố chất cao có người tố chất thấp, hơn nữa nói một cách công bằng, so sánh với người bình thường nhóm người này vì được thụ hưởng tài nguyên giáo dục tốt hơn, do đó người có tố chất cao chiếm tỷ lệ cao hơn.

Nhưng vì sao danh tiếng của phú nhị đại lại kém như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, người bình thường làm chuyện ác ảnh hưởng tương đối nhỏ, mà phú nhị đại bởi vì nắm giữ tài nguyên phong phú hơn, một khi làm chuyện ác, thường thường mang tới ảnh hưởng càng ác liệt, thậm chí còn dẫn đến một số vấn đề xã hội.

Giả dụ như Trình Thành, mặc dù hắn chưa tới giai đoạn nghiêm trọng như vậy. Nhưng trong trường học, số người chỉ trích hắn không ít. Năm đại học, sau khi tham gia hội học sinh rất nhanh sau đó hắn đã biến nơi này thành địa bàn của mình, chỉ trong vòng mấy tháng nắm giữ quyền quyết định, ép vài người cũ không ưa hắn ra khỏi hội, chờ năm thứ 2 hắn lên làm hội trưởng, hắn đề bạt người mới nắm giữ chức vụ đều là người của hắn, cơ bản là trong hội học sinh một tay che trời, hơn nữa vật họp theo bầy người tụ theo loài, nhóm người mới này ở thời điểm chiêu tân sẽ chú ý các em gái xinh đẹp.

Sau khi các em gái gia nhập, bọn này thường để cho người phía dưới làm khó dễ sau đó đứng ra giải quyết để lấy le, đã có không ít em gái ngây thơ năm nhất bị lừa.

Kết quả là nói chuyện công việc thế nào lại nói lên trên giường.

Có tin đồn vào năm 2 đã có mấy em gái vì Trình Thành mà nạo thai, còn có một người đòi tự sát sau đó đã dùng tiền hòa giải. Đương nhiên con số này khẳng định là bốc phét, dù sao thì người ghét thằng chả này cũng có rất nhiều.

Trần Hoa Đống vốn là muốn ra mặt, sau khi nghe xong không khỏi có chút do dự, hắn cũng không phải là nhân viên khách sạn của Trình Thành, đối phương là phú nhị đại hay không thì hắn cũng đều không ưa. Nhưng sau đó nghe nói hắn thao túng hội học sinh liền phải cân nhắc. Trường học của bọn hắn không có bộ phận chuyên phụ trách tài chính của các câu lạc bộ, tiền hoạt động của các câu lạc bộ đều là hội học sinh phê duyệt sau đó báo lên cho thầy cô, hơn nữa hội học sinh còn phụ trách kiểm tra định kỳ từng câu lạc bộ.

Trần Hoa Đống tại thời điểm năm nhất sinh viên đại học đã cùng một nhóm nam sinh lập lên một clb anime gọi là We are MarveRick, hiện tại phát triển cũng không tệ lắm, mặc dù không có nữ sinh gia nhập, nhưng cùng một đám gay ở cùng một chỗ trao đổi bí mật nhỏ, còn có các loại tài nguyên, cũng vui vẻ hòa thuận. Trần Hoa Đống không thể không cân nhắc sau khi đắc tội Trình Thành xong, clb còn có thể tiếp tục hoạt động được không.

Mặt khác, trường học cũng quy định thể dục buổi sáng, yêu cầu mỗi người trong một học kỳ đạt được số điểm nhất định, mà người ghi chép điểm lại là người của hội học sinh.

Tóm lại, hội học sinh là các mà bình thường ngươi sẽ không chú ý đến, nhưng đắc tội thì rất phiền toái, hơn nữa có không ít người là tay chân của Trình Thành. Trần Hoa Đống đang muốn nói chuyện yêu đương với Từ Tĩnh , không muốn mỗi ngày đề phòng người khác đánh lén.

Dám vẻ của Thẩm Hi Hi có chút bất đắc dĩ, lời nào có thể nói, nàng đều đã nói nhiều lần, người bình thường sớm nên từ bỏ, nhưng hiển nhiên Trình Thành không phải người như vậy. Nữ sinh tên Vương Hoan cũng ý thức được mình đã làm chuyện sai lầm, cúi đầu không nói chuyện.

Kết quả lúc này Trình Thành nói:

“ Bạn học, ngươi chưa kéo khóa quần.”

“......”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Thành cúi đầu, quả nhiên thấy ở vị trí nào đó mở ra một cái lỗ nhỏ, tuy rằng không nhìn thấy đồ lót, nhưng cũng rất khó coi.

Hơn nữa Trương Hằng không nói còn tốt, hắn có thể giả vờ như không có phát hiện, nhưng hiện tại bị hắn nói nơi đông người như thế hắn kéo lên hay kéo xuống đều không được, hết sức xấu hổ.

Trình Thành thật sâu nhìn Trương Hằng, sau đó nói với Thẩm Hi Hi :

"Hi Hi, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ để cho ngươi hiểu được lòng ta."

Nói xong hắn liền bước nhanh trở lại xe BMW , cẩn thận quan sát còn có thể nhìn ra tư thế đi đường của hắn có chút mất tự nhiên, giống như không dám mở rộng bước chân.

"Đi mau đi mau!" Tiếu Tiếu thấy thế vội nói, "Chờ hắn kéo lên khóa quần khẳng định lại muốn đến đây dây dưa."

Mọi người nghe vậy vội vàng đều chạy lên xe van, một bên đóng cửa một bên thúc giục tài xế tranh thủ thời gian lái xe.

Từ Tĩnh lại là đã phù một tiếng trong xe cười ra tiếng, "Ha ha ha ha, các ngươi vừa rồi nhìn sắc mặt tên kia không, thực sự là quá buồn cười!"

Xong nàng còn mô phỏng Trình Thành giọng điệu nói:

"Hi Hi, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ để cho ngươi hiểu tấm lòng của ta..."

Linh vật Moe vừa nói còn vừa thâm tình đưa tình nhìn qua Thẩm Hi Hi.

Người trong xe đều bị nàng chọc cười.

Tiếu Tiếu bĩu môi nói:

"Đừng nói nữa, buồn nôn chết ta, hắn ta là một tên chuyên môn lừa gạt nữ sinh mới nhập trường học, cũng học người ta giả ngây thơ."

Thẩm Hi Hi nhìn hướng Trương Hằng, ánh mắt lại mang theo vài phần áy náy, "Thật có lỗi, bởi vì chuyện của ta đem ngươi cuốn vào."

Trương Hằng lắc đầu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không có việc gì, ta không tham gia câu lạc bộ."

Tiếu Tiếu bởi vì bạn trai cùng bạn ký túc xá đã quen thuộc, bất quá không biết có phải hay không là bị Ngụy Giang Dương truyền nhiễm, nàng cũng đối với đời sống tình cảm của bạn cùng phòng mình rất để bụng, con mắt hơi chuyển động, đối với Thẩm Hi Hi nói:

"Hi Hi, ngươi không phải muốn tổ chức nhóm nhạc sao, cân nhắc Trương Hằng chứ, hắn đàn piano cũng quá tốt, Grandes études de Paganini « La Campanella » ngươi biết rõ đi, người ta tùy tiện liền có thể đàn được."

Trương Hằng đối với những lời truyền ngôn này cũng rất bất đắc dĩ, hôm nào lại truyền truyền, đoán chừng Lang Lãng cũng muốn thành bại tướng dưới tay hắn. Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói ra phủ nhận, liền nghe Ngụy Giang Dương phụ xướng phu tùy lại nói tiếp:

"Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa Trương Hằng còn thích vận động, mỗi sáng sớm đều phải chạy 10 km, tham gia hội leo núi , mục tiêu là khiêu chiến đỉnh K2, còn có hắn 5 tuổi đã bắt đầu luyện tập bắn tên, cung bất ly thân, đến bây giờ kỹ năng bắn cung siêu quần, người người đưa ngoại hiệu xưng Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận."

"Khụ khụ, là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh." Tiếu Tiếu che mặt.

Em gái loli cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn , xen vào phụ họa nói:

"Ta liền nói, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Hằng bạn học liền cảm thấy hắn hữu dũng hữu mưu, so với cái kia khóa kéo đều không kéo Trình Thành tốt hơn nhiều." Trần Hoa Đống chậm một bước, lời có thể nói đều bị mọi người cướp sạch, hơn nửa ngày mới biệt xuất một câu:

"Trương Hằng còn yêu quý động vật nhỏ, mỗi lần ở nhà ăn ăn xong cá đều sẽ đem xương thu thập tốt, tìm chỗ hậu táng."

"... ..."

"Thôi, ngươi đủ rồi, bịa chuyện cũng phải để ý một chút."

Mọi người tất cả đều cười điên, bởi vì ngoài ý muốn xuất hiện Trình Thành mà có chút trầm thấp bầu không khí một thoáng lại náo nhiệt lên.

Cái tuổi này nam nữ sinh ở cùng một chỗ chính là trêu chọc ồn ào lẫn nhau , mọi người đều đem sự hào phóng của thanh xuân biểu lộ ra, không hề tồn quá nhiều tạp niệm, Thẩm Hi Hi nghe xong giới thiệu ngược lại là đối với Trương Hằng nhiều hơn mấy phần hiếu kì, nhưng cũng chỉ giới hạn nơi này mà thôi, hướng Trương Hằng hữu hảo nhẹ gật đầu, về sau lại nghiêng đầu cùng Vương Hoan bị vắng vẻ ở một bên hàn huyên.

Trương Hằng đối với Thẩm Hi Hi đồng dạng không có ý kiến gì, đây là một cô gái để người khác cảm thấy thoải mái khi ở chung, bất quá hắn cũng không có cảm giác động tâm.

Trương Hằng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên đường ảnh ngược lao vùn vụt mà qua. Kỳ thật có đôi khi chính hắn cũng rất tò mò, hắn đến tột cùng thích kiểu con gái thế nào, giống như Trần Hoa Đống vẫn một mực yêu thích tiểu loli, mà Ngụy Giang Dương thì ưa thích Tiếu Tiếu kiểu bề ngoài mạnh mẽ bên trong thầm kín lại rất dịu dàng, mọi người hình như đều hết sức rõ ràng, chỉ có hắn nói không nên lời gu con gái yêu thích của bản thân.

Bất quá Trương Hằng cũng không biết vì cái gì, hắn từ đầu đến cuối hắn tin chắc , khi hắn gặp được chính xác người kia là lúc hắn nhất định có thể mắt đầu tiên nhận ra đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Số ký tự: 0