Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 944: Gen...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Con chó này là do Vân Thi Thi ôm về, cũng là cô nói muốn nuôi dưỡng, cho nên hằng ngày mọi việc của nó đều do Vân Thi Thi xử lý.
Vì đảm bảo sạch sẽ, con chó con phải ở lầu hai, kể cả sinh hoạt và ngủ đều ở đó, không thể xuống tầng một một bước, ăn cơm cũng chỉ có thể ăn ở tầng hai.
Tắm rửa cho chó gì gì đó, tất nhiên đều là do Vân Thi Thi lo liệu!
Ngoài ra, không thể để anh nhìn thấy lông chó trong nhà!
Cũng không thể để anh thấy dấu chân hay nước tiểu của nó!
Thấy một lần đánh vào tay 50 cái!
Nói tóm lại là không được để anh nhìn thấy con chó này, Vân Thi Thi muốn chơi với nó cũng phải lên tầng hai.
Vân Thi Thi có chút không vừa ý, ba điều kiện mà cứ như ba mươi điều kiện, vì thế cô nhỏ giọng: "Thật vô tình, anh cũng là cha của nó mà!"
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, vẻ mặt cao quý lãnh diễm mà nói: "Gen của anh cực kỳ bình thường, không sinh ra chó!"
Vân Thi Thi nghẹn họng! Cô cúi đầu, sờ sờ đầu con cún, nói: "Nhanh tới gọi cha nào!"
Con chó dường như hiểu lời Vân Thi Thi nói, chạy đến nhìn Mộ Nhã Triết, chỉ là một lúc kêu a, một lúc lại kêu ư.
Chó con nhìn Mộ Nhã Triết, mở miệng nhỏ, đáng thương ư ử một hồi.
Mộ Nhã Triết: "..."
"Mộ Nhã Triết, anh xem, con trai đã cầu xin như vậy rồi, anh cũng đừng có nghiêm khắc quá!" Nói xong, cô vươn tay nắm lấy áo Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhỡ rõ cô vừa sờ vào con cún, vì thế ghét bỏ, trốn rất xa, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào anh!"
Vân Thi Thi: "... Bảo bối, cha con ghét bỏ chúng ta rồi!"
"Bảo bối? Đúng rồi, nó là đực hay cái?"
"Đực!"
"Em xác định?"
"Em đã xem rồi."
Vân Thi Thi lo lắng, bế con chó con lên, đầu ngón tay sờ sờ đầu nó.
Mỗ Nhã Triết nghiêm khắc nói: "Không được sờ loạn!"
Chết tiệt, lỡ như con chó này mang bệnh thì làm sao?
"Mẹ, hay là chúng ta mang nó đến bệnh viện thú y, tắm rửa một cái, thuận tiện kiểm tra luôn?" Hữu Hữu đề nghị.
Vì thế, sau khi bốn người ăn cơm xong liền mang nó tới bệnh viện thú y.
Lúc mọi người đến thì nhân viên đã chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Vân Thi Thi ôm chó con thì vội nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tan ca rồi!"
"Giúp tôi tắm cho nó một chút thôi! Thuận tiện tiêm vắc-xin phòng bệnh gì gì đó!" Vân Thi Thi cười tít mắt nhã nhặn đáp lại.
Chủ tiệm trợn tròn mắt, tắm rửa thôi mà cũng mang tới đây? Nhỏ như vậy không biết có thể tắm được không?
Hơn nữa, tiêm vắc-xin phòng bệnh không thể để ngày mai sao, con chó này nhỏ như vậy, lại còn rất bẩn, giống như là mới vừa nhặt về, như vậy cũng cần phải để nó thích ứng hoàn cảnh đã chứ.
Chủ tiệm đang muốn từ chối lại thấy một bóng dáng cao lớn từ phía sau Vân Thi Thi đi tới.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng đứng sau lưng cô, ánh mắt sắc bén như băng, thấy bộ dáng anh như muốn đánh nhau, sắc mặt âm trầm, dường như rất không vừa lòng khi nhìn thấy anh ta sắp tan ca.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Mở cửa đi!"
Má ơi!
Thật sự dọa người!
Vì đảm bảo sạch sẽ, con chó con phải ở lầu hai, kể cả sinh hoạt và ngủ đều ở đó, không thể xuống tầng một một bước, ăn cơm cũng chỉ có thể ăn ở tầng hai.
Tắm rửa cho chó gì gì đó, tất nhiên đều là do Vân Thi Thi lo liệu!
Ngoài ra, không thể để anh nhìn thấy lông chó trong nhà!
Cũng không thể để anh thấy dấu chân hay nước tiểu của nó!
Thấy một lần đánh vào tay 50 cái!
Nói tóm lại là không được để anh nhìn thấy con chó này, Vân Thi Thi muốn chơi với nó cũng phải lên tầng hai.
Vân Thi Thi có chút không vừa ý, ba điều kiện mà cứ như ba mươi điều kiện, vì thế cô nhỏ giọng: "Thật vô tình, anh cũng là cha của nó mà!"
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, vẻ mặt cao quý lãnh diễm mà nói: "Gen của anh cực kỳ bình thường, không sinh ra chó!"
Vân Thi Thi nghẹn họng! Cô cúi đầu, sờ sờ đầu con cún, nói: "Nhanh tới gọi cha nào!"
Con chó dường như hiểu lời Vân Thi Thi nói, chạy đến nhìn Mộ Nhã Triết, chỉ là một lúc kêu a, một lúc lại kêu ư.
Chó con nhìn Mộ Nhã Triết, mở miệng nhỏ, đáng thương ư ử một hồi.
Mộ Nhã Triết: "..."
"Mộ Nhã Triết, anh xem, con trai đã cầu xin như vậy rồi, anh cũng đừng có nghiêm khắc quá!" Nói xong, cô vươn tay nắm lấy áo Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhỡ rõ cô vừa sờ vào con cún, vì thế ghét bỏ, trốn rất xa, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào anh!"
Vân Thi Thi: "... Bảo bối, cha con ghét bỏ chúng ta rồi!"
"Bảo bối? Đúng rồi, nó là đực hay cái?"
"Đực!"
"Em xác định?"
"Em đã xem rồi."
Vân Thi Thi lo lắng, bế con chó con lên, đầu ngón tay sờ sờ đầu nó.
Mỗ Nhã Triết nghiêm khắc nói: "Không được sờ loạn!"
Chết tiệt, lỡ như con chó này mang bệnh thì làm sao?
"Mẹ, hay là chúng ta mang nó đến bệnh viện thú y, tắm rửa một cái, thuận tiện kiểm tra luôn?" Hữu Hữu đề nghị.
Vì thế, sau khi bốn người ăn cơm xong liền mang nó tới bệnh viện thú y.
Lúc mọi người đến thì nhân viên đã chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Vân Thi Thi ôm chó con thì vội nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã tan ca rồi!"
"Giúp tôi tắm cho nó một chút thôi! Thuận tiện tiêm vắc-xin phòng bệnh gì gì đó!" Vân Thi Thi cười tít mắt nhã nhặn đáp lại.
Chủ tiệm trợn tròn mắt, tắm rửa thôi mà cũng mang tới đây? Nhỏ như vậy không biết có thể tắm được không?
Hơn nữa, tiêm vắc-xin phòng bệnh không thể để ngày mai sao, con chó này nhỏ như vậy, lại còn rất bẩn, giống như là mới vừa nhặt về, như vậy cũng cần phải để nó thích ứng hoàn cảnh đã chứ.
Chủ tiệm đang muốn từ chối lại thấy một bóng dáng cao lớn từ phía sau Vân Thi Thi đi tới.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng đứng sau lưng cô, ánh mắt sắc bén như băng, thấy bộ dáng anh như muốn đánh nhau, sắc mặt âm trầm, dường như rất không vừa lòng khi nhìn thấy anh ta sắp tan ca.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Mở cửa đi!"
Má ơi!
Thật sự dọa người!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro