Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 945: Tiể...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Chủ tiệm bị ánh mắt anh doạ tới mức cả người cứng ngắc, một tiếng phản bác cũng không có, xoay người mở cửa!
Trong lòng lại thầm oán, người đàn ông này có cần hung hăng như thế không? Nhìn ánh mắt kia khiến cho anh ta cảm giác như mình thiếu nợ mấy trăm vạn vậy!
Anh ta chỉ là chủ tiệm thú cưng thôi, cũng đâu có chọc vào ai?
Thật đáng sợ, chắc người kia không phải là xã hội đen chứ? Nếu anh ta không mở cửa thì có bị bắn chết không?
Vì thế, người nào đấy đang định về nhà ăn cơm bị ép ở lại kiểm tra cho chó con.
May mà con chó con này tuy bị vứt bỏ nhưng vẫn đủ bốn chân, thân thể cũng cực kỳ khỏe mạnh, đã hơn ba tháng tuổi, chẳng qua là thuộc giống chó nhỏ, cho nên sau này cũng sẽ không lớn hơn bao nhiêu.
Chỉ có một vấn đề.
Bởi vì mắc mưa, nên bị cảm nhẹ.
Tắm rửa, tiêm vacxin phòng bệnh, mọi việc đã xong!
Vân Thi Thi ôm con chó con nhìn một lượt, con chó được tắm rửa xong trở nên rất đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời, bộ lông xinh đẹp, lỗ tai nhọn hoắt.
Đúng là hết sức đáng yêu!
Lúc này, cô mới thấy hài lòng.
Mộ Nhã Triết trả tiền, chủ tiệm là người thành thật, thấy anh đưa nhiều tiền thì lên tiếng: "Trả quá nhiều tiền rồi!"
Mộ Nhã Triết trợn mắt nhìn hắn: "Cầm đi, bớt nói nhảm."
Chủ tiệm đứng im, chỉ hận không thể đứng thẳng như trong quân đội mà hô một tiếng: "Vâng!"
Vân Thi Thi hài lòng, nhìn thấy con chó đã ổn hơn nên tâm tình cũng tốt. Cô lại ôm con chó vào cửa hàng đồ dùng cho thú cưng mua chút đồ mang về, sửa soạn một hồi lâu trên tầng hai, lúc này mới hoàn thành việc làm nhà cho chó con.
Vân Thi Thi nhìn cái ổ do mình dựng xong, quả là rất ấm áp. Cô vui vẻ thả con chó con vào trong, mới đầu nó còn chưa thích ứng, thế mà chỉ lát sau đã quen dần, thích thú với cái ổ do Vân Thi Thi làm.
Vì thế, cô hào hứng bón đồ ăn cho nó, ngồi trên tầng hai một lúc lâu mới lưu luyến đi xuống.
Vừa đặt chân xuống cầu thang, Vân Thi Thi liền nghe tiếng kêu ư ử của nó, dường như là cô rời đi khiến nó mất cảm giác an toàn, hoặc là nó cũng sợ bóng tối giống như cô.
Vân Thi Thi bị tiếng kêu đáng thương của nó làm cho mềm lòng, nhẹ nhàng bước đi, cuối cùng lại không đành lòng, quay đầu chạy đến bên cái ổ, lớn tiếng gọi: "Tiểu Triết Triết!"
Tiểu Triết Triết, coi như đây là tên cô đặt cho nó!
Mộ Nhã Triết ngồi trên sô pha xem tạp chí xanh mặt.
Cô gái này lại còn đặt cho con chó cái tên như vậy! Thật là chói tai!
Vân Thi Thi ru rú ở tầng hai mãi, Mộ Nhã Triết bất mãn, trong lòng hối hận vì đã đồng ý nhận nuôi con chó nhỏ này!
Cô gái này cũng thật sự là quá phận, sau khi đi làm về chỉ còn chút thời gian, hiện giờ tất cả đều dành cho con chó ngu xuẩn này!
Cũng không biết con cún này có chỗ nào tốt? Có đẹp trai bằng anh không? Có tiền như anh không? Có nam tính quyến rũ như anh không?
Cô thích nó ở điểm nào cơ chứ?
Trong lòng lại thầm oán, người đàn ông này có cần hung hăng như thế không? Nhìn ánh mắt kia khiến cho anh ta cảm giác như mình thiếu nợ mấy trăm vạn vậy!
Anh ta chỉ là chủ tiệm thú cưng thôi, cũng đâu có chọc vào ai?
Thật đáng sợ, chắc người kia không phải là xã hội đen chứ? Nếu anh ta không mở cửa thì có bị bắn chết không?
Vì thế, người nào đấy đang định về nhà ăn cơm bị ép ở lại kiểm tra cho chó con.
May mà con chó con này tuy bị vứt bỏ nhưng vẫn đủ bốn chân, thân thể cũng cực kỳ khỏe mạnh, đã hơn ba tháng tuổi, chẳng qua là thuộc giống chó nhỏ, cho nên sau này cũng sẽ không lớn hơn bao nhiêu.
Chỉ có một vấn đề.
Bởi vì mắc mưa, nên bị cảm nhẹ.
Tắm rửa, tiêm vacxin phòng bệnh, mọi việc đã xong!
Vân Thi Thi ôm con chó con nhìn một lượt, con chó được tắm rửa xong trở nên rất đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời, bộ lông xinh đẹp, lỗ tai nhọn hoắt.
Đúng là hết sức đáng yêu!
Lúc này, cô mới thấy hài lòng.
Mộ Nhã Triết trả tiền, chủ tiệm là người thành thật, thấy anh đưa nhiều tiền thì lên tiếng: "Trả quá nhiều tiền rồi!"
Mộ Nhã Triết trợn mắt nhìn hắn: "Cầm đi, bớt nói nhảm."
Chủ tiệm đứng im, chỉ hận không thể đứng thẳng như trong quân đội mà hô một tiếng: "Vâng!"
Vân Thi Thi hài lòng, nhìn thấy con chó đã ổn hơn nên tâm tình cũng tốt. Cô lại ôm con chó vào cửa hàng đồ dùng cho thú cưng mua chút đồ mang về, sửa soạn một hồi lâu trên tầng hai, lúc này mới hoàn thành việc làm nhà cho chó con.
Vân Thi Thi nhìn cái ổ do mình dựng xong, quả là rất ấm áp. Cô vui vẻ thả con chó con vào trong, mới đầu nó còn chưa thích ứng, thế mà chỉ lát sau đã quen dần, thích thú với cái ổ do Vân Thi Thi làm.
Vì thế, cô hào hứng bón đồ ăn cho nó, ngồi trên tầng hai một lúc lâu mới lưu luyến đi xuống.
Vừa đặt chân xuống cầu thang, Vân Thi Thi liền nghe tiếng kêu ư ử của nó, dường như là cô rời đi khiến nó mất cảm giác an toàn, hoặc là nó cũng sợ bóng tối giống như cô.
Vân Thi Thi bị tiếng kêu đáng thương của nó làm cho mềm lòng, nhẹ nhàng bước đi, cuối cùng lại không đành lòng, quay đầu chạy đến bên cái ổ, lớn tiếng gọi: "Tiểu Triết Triết!"
Tiểu Triết Triết, coi như đây là tên cô đặt cho nó!
Mộ Nhã Triết ngồi trên sô pha xem tạp chí xanh mặt.
Cô gái này lại còn đặt cho con chó cái tên như vậy! Thật là chói tai!
Vân Thi Thi ru rú ở tầng hai mãi, Mộ Nhã Triết bất mãn, trong lòng hối hận vì đã đồng ý nhận nuôi con chó nhỏ này!
Cô gái này cũng thật sự là quá phận, sau khi đi làm về chỉ còn chút thời gian, hiện giờ tất cả đều dành cho con chó ngu xuẩn này!
Cũng không biết con cún này có chỗ nào tốt? Có đẹp trai bằng anh không? Có tiền như anh không? Có nam tính quyến rũ như anh không?
Cô thích nó ở điểm nào cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro