Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thêm Hà Vào Cản...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Lớp học có tổng cộng ba mươi bạn.
Hai tuần nay, Tiểu Bảo đã gửi đi 17 tấm thiệp rồi!
“Cố lên! Phải cố gắng mời cho hết tất cả các bạn trong lớp tham gia tiệc sinh nhật của con!”
Tiểu Bảo hưng phấn gật đầu.
Buổi tối, Sở Hà cùng Tiểu Bảo vẽ xong hai tấm thiệp rồi ru cho nó ngủ, lúc này điện thoại đột nhiên reo lên.
Cô bắt máy, thì ra là đội trưởng của tổ chống tội phạm gọi đến.
“A lô? Đội trưởng.”
“Sở Hà, cô đang ở đâu?”
“Tôi ở nhà.”
“Lập tức đến quán karaoke ở đường Hoài Hải, theo thông tin của quần chúng, có một nhóm phần tử đang sử dụng và bán ma túy ở đó, lập tức đến hiện trường chấp hành nhiệm vũ bắt giữ!”
Sở Hà nghe vậy, nhướng mày, lập tức cúp điện thoại rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Bác Phúc vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhìn thấy cô mặc quần áo chỉn chu từ phòng bước ra, dáng vẻ rất vội vã, vì thế mà có phần thắc mắc.
Ông lập tức đuổi theo: “Sở Hà, cô đi đâu thế?”
"Chấp hành nhiệm vụ!"
Thời gian cấp bách, Sở Hà vội vàng nói ngắn gọn rồi bỏ đi.
Chấp hành nhiệm vụ?
Bác Phúc nghe xong có chút mơ màng, không khỏi cảm thấy lo lắng…
…
Trước cửa quán karaoke Nghê Nhạc Viên, lúc Sở Hà lái xe tới thì một vài đồng nghiệp mặc thường phục đã tập họp ở cửa.
Nhìn thấy Sở Hà đến, cả đám người đều tỏ vẻ bất ngờ.
“Sao đại ca lại gọi người mới tới nhỉ?”
“Không phải là bảo sẽ phái cho chúng ta vài người sao? Sao… đừng nói với tôi người đó chính là cô người mới ốm yếu này chứ?”
“Một cô gái có thể làm được gì? Đội trưởng điên rồi sao? Không biết nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức nào à?”…
Sở Hà nhíu mày: “Đội trưởng không nói với mọi người sao?”
"Đúng vậy!"
“Kiểu này không phải là hỏng việc sao?”
“Cũng không thể cứ qua loa cho xong được chứ! Phái một cô gái đến thì làm được gì? Trên tay người ta toàn là súng đấy!”
“…”
Lời này cũng không phải không đúng.
Kỳ thật, nếu đơn thuần là buôn bán ma túy thì sẽ không tới lượt đội phòng chống xã hội đen ra quân.
Vì cảnh sát đã thành lập hẳn một tổ chống ma túy.
Nhưng đây không chỉ đơn thuần là một nhiệm vụ bắt tội phạm mua bán ma túy, rất nhiều nhân viên tham gia vào vụ này đều có xuất thân từ xã hội đen, vì thế cần người của đội chống xã hội đen.
Đương nhiên, những nghi phạm này có khả năng có súng ống đạn dược, vì thế đây là một nhiệm vụ tương đối nguy hiểm.
Vì thế đối với việc đội trưởng phái Sở Hà đến nhận nhiệm vụ, tất cả đồng sự đều oán trách.
“Khi nào thì tiến hành bắt giữ?” Sở Hà hỏi.
Trong đám người bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.
“Ha! Đừng nói gì cả, phụ nữ đúng là tóc dài, kiến thức ngắn mà!”
Sở Hà nhìn người vừa nói, đó là một nhân viên cảnh sát rất cao to, hắn cười nói: “Cô tưởng đây là trò chơi mạo hiểm sao? Còn hỏi khi nào tiến hành bắt giữ, muốn bắt giữ thì bắt giữ sao? Trên người chúng có súng thì phải làm sao? Đến cả điểm này cũng không biết mà dám tự ý ra tay sao? Bị súng bắn trúng cũng không biết vì sao bản thân lại chết!”
Lời này thật sự có chút quá đáng.
Những đồng nghiệp khác đều không thể tiếp tục nghe nữa.
“Đừng nói quá đáng như vậy chứ.”
Sở Hà khinh khỉnh bỉu môi: “Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao? Bất luận trên người chúng có súng hay không, chúng ta cũng phải xem là không có súng.”
“Cô nói nghe thật nhẹ nhàng làm sao!”
Một viên cảnh sát không phục: “Cô cho rằng đây là sân tập luyện sao? Để cho cô tập, cô có bao nhiêu cái mạng? Cô thật sự không biết chỉ cần một viên đạn bắn vào đầu là cô đã đi đời rồi sao!”
Hai tuần nay, Tiểu Bảo đã gửi đi 17 tấm thiệp rồi!
“Cố lên! Phải cố gắng mời cho hết tất cả các bạn trong lớp tham gia tiệc sinh nhật của con!”
Tiểu Bảo hưng phấn gật đầu.
Buổi tối, Sở Hà cùng Tiểu Bảo vẽ xong hai tấm thiệp rồi ru cho nó ngủ, lúc này điện thoại đột nhiên reo lên.
Cô bắt máy, thì ra là đội trưởng của tổ chống tội phạm gọi đến.
“A lô? Đội trưởng.”
“Sở Hà, cô đang ở đâu?”
“Tôi ở nhà.”
“Lập tức đến quán karaoke ở đường Hoài Hải, theo thông tin của quần chúng, có một nhóm phần tử đang sử dụng và bán ma túy ở đó, lập tức đến hiện trường chấp hành nhiệm vũ bắt giữ!”
Sở Hà nghe vậy, nhướng mày, lập tức cúp điện thoại rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Bác Phúc vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhìn thấy cô mặc quần áo chỉn chu từ phòng bước ra, dáng vẻ rất vội vã, vì thế mà có phần thắc mắc.
Ông lập tức đuổi theo: “Sở Hà, cô đi đâu thế?”
"Chấp hành nhiệm vụ!"
Thời gian cấp bách, Sở Hà vội vàng nói ngắn gọn rồi bỏ đi.
Chấp hành nhiệm vụ?
Bác Phúc nghe xong có chút mơ màng, không khỏi cảm thấy lo lắng…
…
Trước cửa quán karaoke Nghê Nhạc Viên, lúc Sở Hà lái xe tới thì một vài đồng nghiệp mặc thường phục đã tập họp ở cửa.
Nhìn thấy Sở Hà đến, cả đám người đều tỏ vẻ bất ngờ.
“Sao đại ca lại gọi người mới tới nhỉ?”
“Không phải là bảo sẽ phái cho chúng ta vài người sao? Sao… đừng nói với tôi người đó chính là cô người mới ốm yếu này chứ?”
“Một cô gái có thể làm được gì? Đội trưởng điên rồi sao? Không biết nhiệm vụ này nguy hiểm đến mức nào à?”…
Sở Hà nhíu mày: “Đội trưởng không nói với mọi người sao?”
"Đúng vậy!"
“Kiểu này không phải là hỏng việc sao?”
“Cũng không thể cứ qua loa cho xong được chứ! Phái một cô gái đến thì làm được gì? Trên tay người ta toàn là súng đấy!”
“…”
Lời này cũng không phải không đúng.
Kỳ thật, nếu đơn thuần là buôn bán ma túy thì sẽ không tới lượt đội phòng chống xã hội đen ra quân.
Vì cảnh sát đã thành lập hẳn một tổ chống ma túy.
Nhưng đây không chỉ đơn thuần là một nhiệm vụ bắt tội phạm mua bán ma túy, rất nhiều nhân viên tham gia vào vụ này đều có xuất thân từ xã hội đen, vì thế cần người của đội chống xã hội đen.
Đương nhiên, những nghi phạm này có khả năng có súng ống đạn dược, vì thế đây là một nhiệm vụ tương đối nguy hiểm.
Vì thế đối với việc đội trưởng phái Sở Hà đến nhận nhiệm vụ, tất cả đồng sự đều oán trách.
“Khi nào thì tiến hành bắt giữ?” Sở Hà hỏi.
Trong đám người bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.
“Ha! Đừng nói gì cả, phụ nữ đúng là tóc dài, kiến thức ngắn mà!”
Sở Hà nhìn người vừa nói, đó là một nhân viên cảnh sát rất cao to, hắn cười nói: “Cô tưởng đây là trò chơi mạo hiểm sao? Còn hỏi khi nào tiến hành bắt giữ, muốn bắt giữ thì bắt giữ sao? Trên người chúng có súng thì phải làm sao? Đến cả điểm này cũng không biết mà dám tự ý ra tay sao? Bị súng bắn trúng cũng không biết vì sao bản thân lại chết!”
Lời này thật sự có chút quá đáng.
Những đồng nghiệp khác đều không thể tiếp tục nghe nữa.
“Đừng nói quá đáng như vậy chứ.”
Sở Hà khinh khỉnh bỉu môi: “Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao? Bất luận trên người chúng có súng hay không, chúng ta cũng phải xem là không có súng.”
“Cô nói nghe thật nhẹ nhàng làm sao!”
Một viên cảnh sát không phục: “Cô cho rằng đây là sân tập luyện sao? Để cho cô tập, cô có bao nhiêu cái mạng? Cô thật sự không biết chỉ cần một viên đạn bắn vào đầu là cô đã đi đời rồi sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro