Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thêm Hà Vào Cản...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Sở Hà cười một tiếng rồi đứng sang một bên, không nói lời vô ích nữa.
Cô không thèm nói nhiều với họ.
Dù sao đội trưởng đã phái cô sang chấp hành nhiệm vụ, như vậy thì cô cứ làm là được.
Không biết từ lúc nào, đã 12 giờ đêm rồi.
Tiếng nhạc nổi lên, những ánh đèn neon sáng chói.
Cuộc sống về đêm phồn hoa của thành phố dường như mới bắt đầu mà thôi.
Nghê Nhạc Viên nằm trên một con đường toàn quán rượu, nhưng cửa vào không lớn, rất chật chội, lại nằm trong một góc khuất.
Qua 12 giờ, thấy thời gian đã đến, nhân viên cảnh sát phụ trách dẫn đội phẩy tay, các nhân viên trong đội lập tức đóng giả khách qua đường lần lượt vào trong quán.
Bước vào trong quán karaoke, đập vào mắt đầu tiên là một sân khấu hình tròn rất lớn.
Quán karaoke vào đêm, để thu hút khách, rất nhiều cô gái ăn mặc hở hang đứng trên sân khấu khoe hàng, vừa nhảy những vũ điệu nóng bỏng để thu hút ánh nhìn của mọi người!
“Đội phó, tra được phòng rồi, là 4302.”
Trong tai nghe truyền đến một giọng nói của đồng nghiệp.
Đội phó xoay người, liếc mắt ra hiệu cho đám người, nhỏ tiếng nói: “4302, một người vào trước để xem xét tình hình, xem trong phòng có bao nhiêu người?”
Sở Hà vừa định đi ra đã có người nhanh nhẹn hơn cô.
Đó là một người đàn ông cao gầy: “Đội phó, tôi quen thuộc với địa hình ở đây, để tôi đi thăm dò tình hình trước!”
“Ừ, cậu đi xem trong phòng có bao nhiêu người.”
“Vâng.”
Người đó đi rất nhanh, 10 phút sau đã quay về nói: “Trong phòng có khoảng mười mấy người! Ở cuối hành lang, chính là căn phòng có nhạc to nhất đó!”
Cửa của các phòng riêng ở quán karaoke đều là kính trong, thông qua cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy bên trong có khoảng 6, 7 người đàn ông. Mỗi người đều ôm một cô gái, vừa ôm ấp hun hít, vừa nhảy nhót theo điệu nhạc chói tai.
Anh ta nhìn thấy trên bàn có một đống tiền mặt, dưới đất cũng rải rác rất nhiều tiền, đúng thật là bọn chúng đang tụ tập để hít ma túy và cờ bạc.
“Bọn chúng đã uống say rồi! Có tên đã không còn ý thức nữa, cứ đứng ở đó mà nhảy nhót.”
Đội phó đứng dậy, phát mệnh lệnh: “Tiến hành bắt giữ.”
Mấy cảnh sát viên lập tức đi về phía phòng 4302.
Họ rất muốn hoàn thành nhanh nhiệm vụ, sau đó về nhà ngủ.
Thật mệt mỏi, làm việc cả một ngày, đến tối về nhà, vừa ăn được một bữa cơm tối, còn chưa được nằm lên giường ngủ là đã nhận được điện thoại của đội trưởng.
Sở Hà nhớ rõ, thành viên của đội chống xã hội đen đều đã ký giấy sinh tử.
Giấy sinh tử là một loại hợp đồng mà cảnh sát phải ký. Trên đó liệt kê các trường hợp sự cố có thể xảy ra, vì thế, đã gia nhập vào đội chống xã hội đen là đã biết nguy hiểm trùng trùng rồi!
Hơn nữa lại còn phải làm việc rất cực nhọc.
Các quán bar ở thủ đô là khu tập trung tệ nạn rất nghiêm trọng.
Vài người một trước một sau đi đến trước cửa phòng 4302, hai trái hai phải, đứng ở trước cửa để chờ thời cơ!
Sở Hà cuối cùng cũng mất kiên nhẫn!
Họ cứ chờ như vậy, muốn chờ đến bao giờ đây.
Chỉ là bắt vài tên phạm nhân, có cần phải tiêu tốn nhiều sức lực như vậy không?
Cô đi đến trước cửa, mấy viên cảnh sát còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô giơ chân đạp bung cửa ra.
Động thái đột ngột như vậy đã làm cho tất cả mọi người trong phòng sợ hãi.
Nhất là những cô gái, bị hành động vừa rồi của cô dọa đến khiếp vía!
Mấy viên cảnh sát không thích hành động vừa rồi của cô, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Người mới đúng là chỉ biết ra vẻ!
Bứt dây động rừng như vậy thì có được ích gì?
Dù vậy, họ cũng không có thời gian để oán trách, lập tức giơ súng lên và xông vào bên trong.
Cô không thèm nói nhiều với họ.
Dù sao đội trưởng đã phái cô sang chấp hành nhiệm vụ, như vậy thì cô cứ làm là được.
Không biết từ lúc nào, đã 12 giờ đêm rồi.
Tiếng nhạc nổi lên, những ánh đèn neon sáng chói.
Cuộc sống về đêm phồn hoa của thành phố dường như mới bắt đầu mà thôi.
Nghê Nhạc Viên nằm trên một con đường toàn quán rượu, nhưng cửa vào không lớn, rất chật chội, lại nằm trong một góc khuất.
Qua 12 giờ, thấy thời gian đã đến, nhân viên cảnh sát phụ trách dẫn đội phẩy tay, các nhân viên trong đội lập tức đóng giả khách qua đường lần lượt vào trong quán.
Bước vào trong quán karaoke, đập vào mắt đầu tiên là một sân khấu hình tròn rất lớn.
Quán karaoke vào đêm, để thu hút khách, rất nhiều cô gái ăn mặc hở hang đứng trên sân khấu khoe hàng, vừa nhảy những vũ điệu nóng bỏng để thu hút ánh nhìn của mọi người!
“Đội phó, tra được phòng rồi, là 4302.”
Trong tai nghe truyền đến một giọng nói của đồng nghiệp.
Đội phó xoay người, liếc mắt ra hiệu cho đám người, nhỏ tiếng nói: “4302, một người vào trước để xem xét tình hình, xem trong phòng có bao nhiêu người?”
Sở Hà vừa định đi ra đã có người nhanh nhẹn hơn cô.
Đó là một người đàn ông cao gầy: “Đội phó, tôi quen thuộc với địa hình ở đây, để tôi đi thăm dò tình hình trước!”
“Ừ, cậu đi xem trong phòng có bao nhiêu người.”
“Vâng.”
Người đó đi rất nhanh, 10 phút sau đã quay về nói: “Trong phòng có khoảng mười mấy người! Ở cuối hành lang, chính là căn phòng có nhạc to nhất đó!”
Cửa của các phòng riêng ở quán karaoke đều là kính trong, thông qua cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy bên trong có khoảng 6, 7 người đàn ông. Mỗi người đều ôm một cô gái, vừa ôm ấp hun hít, vừa nhảy nhót theo điệu nhạc chói tai.
Anh ta nhìn thấy trên bàn có một đống tiền mặt, dưới đất cũng rải rác rất nhiều tiền, đúng thật là bọn chúng đang tụ tập để hít ma túy và cờ bạc.
“Bọn chúng đã uống say rồi! Có tên đã không còn ý thức nữa, cứ đứng ở đó mà nhảy nhót.”
Đội phó đứng dậy, phát mệnh lệnh: “Tiến hành bắt giữ.”
Mấy cảnh sát viên lập tức đi về phía phòng 4302.
Họ rất muốn hoàn thành nhanh nhiệm vụ, sau đó về nhà ngủ.
Thật mệt mỏi, làm việc cả một ngày, đến tối về nhà, vừa ăn được một bữa cơm tối, còn chưa được nằm lên giường ngủ là đã nhận được điện thoại của đội trưởng.
Sở Hà nhớ rõ, thành viên của đội chống xã hội đen đều đã ký giấy sinh tử.
Giấy sinh tử là một loại hợp đồng mà cảnh sát phải ký. Trên đó liệt kê các trường hợp sự cố có thể xảy ra, vì thế, đã gia nhập vào đội chống xã hội đen là đã biết nguy hiểm trùng trùng rồi!
Hơn nữa lại còn phải làm việc rất cực nhọc.
Các quán bar ở thủ đô là khu tập trung tệ nạn rất nghiêm trọng.
Vài người một trước một sau đi đến trước cửa phòng 4302, hai trái hai phải, đứng ở trước cửa để chờ thời cơ!
Sở Hà cuối cùng cũng mất kiên nhẫn!
Họ cứ chờ như vậy, muốn chờ đến bao giờ đây.
Chỉ là bắt vài tên phạm nhân, có cần phải tiêu tốn nhiều sức lực như vậy không?
Cô đi đến trước cửa, mấy viên cảnh sát còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô giơ chân đạp bung cửa ra.
Động thái đột ngột như vậy đã làm cho tất cả mọi người trong phòng sợ hãi.
Nhất là những cô gái, bị hành động vừa rồi của cô dọa đến khiếp vía!
Mấy viên cảnh sát không thích hành động vừa rồi của cô, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Người mới đúng là chỉ biết ra vẻ!
Bứt dây động rừng như vậy thì có được ích gì?
Dù vậy, họ cũng không có thời gian để oán trách, lập tức giơ súng lên và xông vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro