Một Thành Tơ Liễu

Giao Dịch Kết T...

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

Trái tim đã chết lặng từ lâu đột nhiên cảm thấy đau đớn, đúng vậy, Ước Tố đi theo hắn không được hưởng phúc. Hắn từng nói sẽ cho cô cuộc sống tốt, nhưng cuối cùng lại khiến cô đau lòng muốn chết mà rời đi. Bây giờ người nhà cô tới cầu xin thê thảm như vậy, hắn có thể giúp đỡ một chút.

Ước Tố, Ước Tố…

Từ khi cô rời đi, mấy năm nay hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hai năm rưỡi trước, khoảnh khắc hắn mở mắt trong bệnh viện, nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, hắn chợt hốt hoảng khi ý thức mình vẫn sống. Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu là: cô ở bên kia trời thế nào rồi?

Trình Thuật An tới thăm hắn, cắm bông bách hợp tươi vào chiếc bình gốm men trắng. Lúc cắm hoa, Trình Thuật An cũng hơi xấu hổ, sau khi cắm xong mới hỏi hắn:

“Chu Dục Oánh ở bên ngoài, muốn gặp ngài một lần, ngài có gặp cô ta không?”

Triệu Hựu Sâm lắc đầu: “Cậu đi nói với cô ta, giao dịch giữa chúng tôi đến đây là kết thúc. Chuyện tôi đồng ý với cô ta, tôi sẽ làm được, về sau không cần phải gặp nhau nữa.”

“Cô ta rất để tâm đến ngài, tôi còn có chút cảm động,” Trình Thuật An mỉm cười. “Bây giờ ngài thả cô ta đi, nói không chừng cô ta còn không muốn, dẫu sao cũng là người phụ nữ ngài từng ngủ, ngài cũng vô tình quá đấy.”

“Ai nói tôi từng ngủ với cô ta?”

Triệu Hựu Sâm nở một nụ cười hiếm hoi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Thuật An sửng sốt, cảm thấy hơi bất ngờ, bèn đổi chủ đề: “Chờ thêm hai ngày nữa ngài khỏe, tôi sẽ đến Thành Châu, ngài tự bảo trọng.”

“Ừ, vậy còn Triệu Nhuế Di?”

“Dẫn theo cả cô ấy, chỉ là bôn ba du lịch thôi, không biết cô ấy có chịu nổi hay không.” Biểu cảm trên mặt Trình Thuật An lạnh nhạt. “Vất vả lắm ngài mới đổi được cục diện ngày hôm nay, ngài yên tâm, tôi sẽ không khiến ngài thất vọng.”

“Ừ.”

Nói nhiều như vậy, Triệu Hựu Sâm có chút mệt mỏi. Hắn khép hờ đôi mắt, ánh mặt trời từ sau mành chiếu vào, khiến hàng mi nhuộm một màu vàng óng. Khoảnh khắc hắn im lặng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, tựa như mỹ nhân vừa tỉnh khỏi cơn mơ.

Trình Thuật An thoáng ngây người, cảm giác trong lòng chợt có phần phức tạp. Ngơ ngẩn một lúc, anh liền hỏi: “Tại sao ngài phải đích thân đi? Chỉ suýt chút nữa, ngài vĩnh viễn không trở về được.”

“Đó vốn dĩ là việc tôi phải làm.”

Ngày hôm đó, Triệu Hựu Sâm hiền hòa hiếm thấy, có thể là do vết thương chưa lành.

“Tôi vốn dĩ là con dao được Triệu Dũ nuôi trong bóng tối, cho dù con dao này thoát khỏi sự khống chế của chiếc vỏ, thì chung quy nó vẫn chỉ là một con dao.”

Trình Thuật An không nói gì nữa. Thời khắc đẩy cửa rời đi, hắn không nhịn được mà quay đầu: “Cơ thể của ngài không còn như trước nữa, nhất định phải bảo trọng.”

Triệu Hựu Sâm gật đầu, Trình Thuật An do dự một lúc mới nói tiếp: “Hướng Mặc đã gửi thư cho tôi, nói bọn họ ở bên kia, tất cả đều ổn thỏa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả đều ổn thỏa.

Tất cả đều ổn thỏa thì tốt.

Hắn nhớ, khi đó bản thân đã đối xử với cô như vậy, nhưng cô vẫn không hạ quyết tâm rời bỏ. Sau đó hắn đành diễn kịch với Chu Dục Oánh, cô mới phẫn nộ mà rời đi. Cô nhất định cũng từng yêu hắn.

Có lẽ chuyện cô từng yêu hắn sẽ trở thành an ủi cuối cùng trong cuộc đời của hắn.

Dưới ánh nắng, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại. Sinh ra là con dao trong bóng tối, sao có thể sánh vai với đóa hoa không nhiễm bùn?

Con dao này, nhất định sẽ làm tổn thương đóa hoa xinh đẹp đó.

Bây giờ cô nhất định sẽ hoàn thành chuyện bản thân muốn làm: ra nước ngoài học tập, có một người chồng yêu chiều, không cần ngày ngày lo lắng, đề phòng hắn đi theo nữa. Sau này cô sẽ có càng nhiều càng nhiều, đây mới là điều cô muốn.

Cơn đau dạ dày ngày càng dữ dội hơn, lan ra cả vùng ngực khiến nơi đó âm ỉ tê dại. Triệu Hựu Sâm nhíu chặt mày, dường như hình ảnh mùa hè năm đó, khi hắn vừa cưới cô, lại hiện về trước mắt. Cô mặc một chiếc áo tay rộng màu bột củ sen, tựa người bên khung cửa sổ. Chiếc váy dài màu vàng nhạt dưới ánh nắng lấp lánh khẽ tôn lên đôi chân thon thả, đầy quyến rũ. Cô yên lặng ngồi bên cửa sổ đọc sách, còn hắn thì lặng lẽ nhìn cô chăm chú. Nhìn mãi, nhìn mãi, dường như đã ngây ra.

Đẹp… Hiện tại ngẫm lại, vẫn thấy rất đẹp…

Triệu Hựu Sâm hồi tưởng mọi thứ trong quá khứ, khóe môi bất giác nở nụ cười. Giọt mồ hôi trên thái dương chảy xuống. Tầm mắt của hắn càng lúc càng tối đi, ý thức cũng dần trở nên mơ màng. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng gọi nôn nóng của tài xế…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0