Lời Trêu Chọc
2024-12-26 15:10:37
Edit: Astute Nguyễn
Chờ đến khi Triệu Hựu Sâm mở mắt ra lần nữa, trước mặt đã là trần nhà trắng như tuyết. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc lập tức khiến hắn nhận ra nơi này là chỗ nào. Kể từ khi nằm ở nơi đây nửa năm, hắn đã sinh ra cảm giác chán ghét tới cùng cực.
Người đàn ông mặc áo dài từ từ đẩy cửa ra. Ông đeo một cặp kính gọng vàng, trên tay cầm một bó hoa, nhìn thấy Triệu Hựu Sâm, ông có chút kinh ngạc: “Tư lệnh tỉnh rồi?”
Lương Tề Thụy là quản gia của hắn. Ông đã đi theo hắn từ năm hắn mười sáu tuổi. Mặc dù Lương Tề Thụy rất sợ Triệu Hựu Sâm, nhưng sau ngần ấy năm, hai người cũng hiểu rõ tính tình của đối phương. Lương Tề Thụy cũng là một trong số ít người bên cạnh đối xử chân thành với hắn.
“Ừ.” Triệu Hựu Sâm cau mày ngồi dậy. “Bây giờ là khi nào rồi?”
“Tư lệnh hôn mê một đêm rồi, bây giờ đã là ngày hôm sau.” Lương Tề Thụy đáp, vẻ u sầu hiện rõ trên mặt. “Có phải gần đây Tư lệnh không uống thuốc đều đặn không? Sức khỏe của ngài đang rất yếu.”
“Bệnh vặt vãnh mà thôi, đâu đến nỗi đi bệnh viện thường xuyên.” Triệu Hựu Sâm nhìn Lương Tề Thụy, cau mày nói, “Còn nhiều việc chờ tôi như vậy, đâu thể trì hoãn ở chỗ này.”
Hắn nói xong định xuống giường, Lương Tề Thụy thấy thế, cuống quýt ngăn lại: “Bác sĩ nói ngài phải ở bệnh viện mấy ngày. Tư lệnh không thể tùy hứng như thế.”
“Tùy hứng?” Triệu Hựu Sâm nhướng mày nhìn về phía Lương Tề Thụy. “Ông có biết mình đang nói gì không?”
“Tư lệnh, tôi không hề nói giỡn,” Lương Tề Thụy nghiêm mặt nói, “Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ có thể đi mời Phu nhân thôi.”
“Phu nhân?”
Triệu Hựu Sâm nhẩm lại hai chữ này một lượt, mới nhận ra Lương Tề Thụy đang nhắc tới ai. Sự xấu hổ và bực bội không thể che giấu đột ngột dâng lên, hắn tức suýt hộc máu, nhìn Lương Tề Thụy nói: “Nếu ông còn tiếp tục nói linh tinh, tôi sẽ trừng trị ông đấy!”
“Tôi không sợ Tư lệnh trị tội,” Lương Tề Thụy không kiêu ngạo, không nịnh nọt. “Từ trước đến nay, ngài và Phu nhân vẫn chưa ly hôn thật. Tôi biết tâm ý của ngài, cho dù là vì Phu nhân, ngài cũng phải sống cho thật tốt.”
Cho dù là vì Phu nhân, ngài cũng phải sống cho thật tốt...
Quả thực hắn đã từng vì cô, mà cố gắng sống sót.
Nhưng cô đã không còn cần đến hắn nữa rồi.
Trái tim hắn bắt đầu nhói đau tê dại, nhưng hắn không phản bác Lương Tề Thụy nữa. Hắn đột nhiên không biết nên đáp lời Lương Tề Thụy thế nào, không biết nên thể hiện bí mật khó thốt lên câu ấy ra sao.
Hắn chỉ đơn giản không nói gì nữa, mà bảo: “Vậy ông mau mang mấy thứ tôi cần xử lý đến đây đi.”
Lương Tề Thụy nghe vậy, quá đỗi vui mừng. Trong ấn tượng của ông, Triệu Hựu Sâm lúc nào cũng là con người rất bướng bỉnh. Chỉ cần là chuyện hắn quyết định, thì không có cách nào lay chuyển. Quả nhiên trong lòng hắn, Phu nhân vẫn giữ vị trí khác biệt.
Triệu Hựu Sâm nằm ở bệnh viện khoảng một tuần. Hiếm khi hắn kiên nhẫn, không đòi xuất viện ngay. Vì bảo đảm an toàn cho hắn, bệnh viện đã chuyển sạch bệnh nhân trong tòa nhà này đi. Bên tai Triệu Hựu Sâm không có bất cứ âm thanh nào thuộc về con người, bình thường chỉ có một mình hắn trong tòa nhà lạnh lẽo này.
Cuộc sống ở đây thanh tịnh hiếm thấy, làm hắn nghĩ đến cô càng thường xuyên hơn. Buổi tối còn mơ mơ màng màng thấy cô nằm trong vòng tay mình, hai người cùng nhau ngủ nướng không chịu dậy, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp vào tàu lá chuối ở bên ngoài.
Nhưng sau khi tỉnh giấc, hắn lại đối mặt với bốn bức tường trắng lạnh băng và đêm dài lạnh lẽo.
Một tuần sau, hắn rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Hắn nghĩ ra viện cũng tốt, đến khi bận rộn hơn, hắn sẽ không nhớ đến cô thường xuyên nữa. Vừa mới ra khỏi cổng viện, Lương Tề Thụy đã đưa một thiệp mời mạ vàng cho hắn: “Ngài đã đồng ý lời mời của Tề công tử, tối nay phải đến dự lễ khai trương nhà máy rượu mới của người ta.”
Triệu Hựu Sâm nhíu mày, rõ ràng là không tình nguyện. Lương Tề Thụy thấy vậy, kịp thời chặn đứng câu nói của hắn: “Nhà Tề công tử làm ăn phát đạt, ngài vẫn nên nể mặt người ta một chút. Vì buổi tiệc này Tề công tử đã phái người đến dinh thự mấy lần, hy vọng ngài có thể nể mặt.”
Thôi.
“Mấy giờ tối?”
Chờ đến khi Triệu Hựu Sâm mở mắt ra lần nữa, trước mặt đã là trần nhà trắng như tuyết. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc lập tức khiến hắn nhận ra nơi này là chỗ nào. Kể từ khi nằm ở nơi đây nửa năm, hắn đã sinh ra cảm giác chán ghét tới cùng cực.
Người đàn ông mặc áo dài từ từ đẩy cửa ra. Ông đeo một cặp kính gọng vàng, trên tay cầm một bó hoa, nhìn thấy Triệu Hựu Sâm, ông có chút kinh ngạc: “Tư lệnh tỉnh rồi?”
Lương Tề Thụy là quản gia của hắn. Ông đã đi theo hắn từ năm hắn mười sáu tuổi. Mặc dù Lương Tề Thụy rất sợ Triệu Hựu Sâm, nhưng sau ngần ấy năm, hai người cũng hiểu rõ tính tình của đối phương. Lương Tề Thụy cũng là một trong số ít người bên cạnh đối xử chân thành với hắn.
“Ừ.” Triệu Hựu Sâm cau mày ngồi dậy. “Bây giờ là khi nào rồi?”
“Tư lệnh hôn mê một đêm rồi, bây giờ đã là ngày hôm sau.” Lương Tề Thụy đáp, vẻ u sầu hiện rõ trên mặt. “Có phải gần đây Tư lệnh không uống thuốc đều đặn không? Sức khỏe của ngài đang rất yếu.”
“Bệnh vặt vãnh mà thôi, đâu đến nỗi đi bệnh viện thường xuyên.” Triệu Hựu Sâm nhìn Lương Tề Thụy, cau mày nói, “Còn nhiều việc chờ tôi như vậy, đâu thể trì hoãn ở chỗ này.”
Hắn nói xong định xuống giường, Lương Tề Thụy thấy thế, cuống quýt ngăn lại: “Bác sĩ nói ngài phải ở bệnh viện mấy ngày. Tư lệnh không thể tùy hứng như thế.”
“Tùy hứng?” Triệu Hựu Sâm nhướng mày nhìn về phía Lương Tề Thụy. “Ông có biết mình đang nói gì không?”
“Tư lệnh, tôi không hề nói giỡn,” Lương Tề Thụy nghiêm mặt nói, “Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ có thể đi mời Phu nhân thôi.”
“Phu nhân?”
Triệu Hựu Sâm nhẩm lại hai chữ này một lượt, mới nhận ra Lương Tề Thụy đang nhắc tới ai. Sự xấu hổ và bực bội không thể che giấu đột ngột dâng lên, hắn tức suýt hộc máu, nhìn Lương Tề Thụy nói: “Nếu ông còn tiếp tục nói linh tinh, tôi sẽ trừng trị ông đấy!”
“Tôi không sợ Tư lệnh trị tội,” Lương Tề Thụy không kiêu ngạo, không nịnh nọt. “Từ trước đến nay, ngài và Phu nhân vẫn chưa ly hôn thật. Tôi biết tâm ý của ngài, cho dù là vì Phu nhân, ngài cũng phải sống cho thật tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là vì Phu nhân, ngài cũng phải sống cho thật tốt...
Quả thực hắn đã từng vì cô, mà cố gắng sống sót.
Nhưng cô đã không còn cần đến hắn nữa rồi.
Trái tim hắn bắt đầu nhói đau tê dại, nhưng hắn không phản bác Lương Tề Thụy nữa. Hắn đột nhiên không biết nên đáp lời Lương Tề Thụy thế nào, không biết nên thể hiện bí mật khó thốt lên câu ấy ra sao.
Hắn chỉ đơn giản không nói gì nữa, mà bảo: “Vậy ông mau mang mấy thứ tôi cần xử lý đến đây đi.”
Lương Tề Thụy nghe vậy, quá đỗi vui mừng. Trong ấn tượng của ông, Triệu Hựu Sâm lúc nào cũng là con người rất bướng bỉnh. Chỉ cần là chuyện hắn quyết định, thì không có cách nào lay chuyển. Quả nhiên trong lòng hắn, Phu nhân vẫn giữ vị trí khác biệt.
Triệu Hựu Sâm nằm ở bệnh viện khoảng một tuần. Hiếm khi hắn kiên nhẫn, không đòi xuất viện ngay. Vì bảo đảm an toàn cho hắn, bệnh viện đã chuyển sạch bệnh nhân trong tòa nhà này đi. Bên tai Triệu Hựu Sâm không có bất cứ âm thanh nào thuộc về con người, bình thường chỉ có một mình hắn trong tòa nhà lạnh lẽo này.
Cuộc sống ở đây thanh tịnh hiếm thấy, làm hắn nghĩ đến cô càng thường xuyên hơn. Buổi tối còn mơ mơ màng màng thấy cô nằm trong vòng tay mình, hai người cùng nhau ngủ nướng không chịu dậy, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp vào tàu lá chuối ở bên ngoài.
Nhưng sau khi tỉnh giấc, hắn lại đối mặt với bốn bức tường trắng lạnh băng và đêm dài lạnh lẽo.
Một tuần sau, hắn rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Hắn nghĩ ra viện cũng tốt, đến khi bận rộn hơn, hắn sẽ không nhớ đến cô thường xuyên nữa. Vừa mới ra khỏi cổng viện, Lương Tề Thụy đã đưa một thiệp mời mạ vàng cho hắn: “Ngài đã đồng ý lời mời của Tề công tử, tối nay phải đến dự lễ khai trương nhà máy rượu mới của người ta.”
Triệu Hựu Sâm nhíu mày, rõ ràng là không tình nguyện. Lương Tề Thụy thấy vậy, kịp thời chặn đứng câu nói của hắn: “Nhà Tề công tử làm ăn phát đạt, ngài vẫn nên nể mặt người ta một chút. Vì buổi tiệc này Tề công tử đã phái người đến dinh thự mấy lần, hy vọng ngài có thể nể mặt.”
Thôi.
“Mấy giờ tối?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro