Một Thành Tơ Liễu

Đi Nhờ Xe

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

“Một lát nữa chúng ta sẽ về trước để Tư lệnh thay trang phục, sau đó tôi sẽ cùng ngài đi đến nhà máy rượu.” Lương Tề Thụy cẩn thận trả lời, “Cơ thể ngài vẫn còn yếu, tôi không yên tâm lắm.”

“Không cần ông.” Triệu Hựu Sâm nhíu mày, cảm thấy Lương Tề Thụy quản quá rộng, “Ông cứ ở nhà đợi là được rồi.”

Lương Tề Thụy hết cách, đành phải chấp nhận. Khoảnh khắc màn đêm buông xuống, Triệu Hựu Sâm đã ra ngoài cửa, hiện tại Trình Thuật An không còn ở bên cạnh, hắn đã đề bạt một phó quan mới, tên là Trần Dương. Cái tên này thật ra cũng rất năng động, thân thủ nhanh nhẹn, nhưng mà đầu óc có phần kém linh hoạt.

Trần Dương ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, tuổi Trần Dương cũng xấp xỉ hắn, nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ con. Điều kiện gia đình nhà Trần Dương khá tốt, cũng xuất thân từ gia đình sĩ quan, có lẽ từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thuận buồm xuôi gió cho nên cậu ta đối xử với mọi người rất chân thành, trong đầu hoàn toàn không có nhiều tâm tư vặn vẹo.

Đôi khi, hắn rất ngưỡng mộ Trần Dương, không phải người nào có quyền lực, lớn lên cũng vô lo vô nghĩ như vậy.

Xe đột nhiên dừng lại, Triệu Hựu Sâm khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao lại dừng?”

“Phía trước hình như có gì đó không ổn.”

Đường tối khó đi, tài xế cũng không nhìn rõ lắm, chỉ biết phía trước có xe đã dừng lại, cản đường của bọn họ. Tâm trạng Triệu Hựu Sâm vốn đã không tốt, nhìn thấy cảnh này, hắn không khỏi bực bội, chiếc nhẫn màu bạc trên tay mất kiên nhẫn ghim vào sau ghế tài xế: “Đi hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì, như vậy chúng ta rời đi thế nào?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tài xế nghe lời bước xuống, thương lượng với người ở phía trước, nhưng mất một hồi lâu, tài xế vẫn không trở về. Triệu Hựu Sâm càng lúc càng mất kiên nhẫn, đang định sai Trần Dương xuống xem tình hình, thì cửa xe bên cạnh hắn đột ngột bị mở ra.

Một mùi hương nước hoa xông tới, Triệu Hựu Sâm không thích mùi hương này, hắn không khỏi nhíu mày. Đúng lúc này, một cặp chân dài trắng nõn, phong tình vạn chủng xuất hiện trước mắt hắn.

Màu ngọc ấm áp, quyến rũ lả lướt trượt xuống từ chiếc sườn xám đen lấp lánh. Đôi chân dài, trắng như tuyết của người phụ nữ, tựa như ngọc thượng hạng, hòa quyện hoàn mỹ với sắc đen của sườn xám. Những ngón tay mảnh khảnh, trắng như ngọc, cầm chiếc túi lông vũ ánh bạc, bộ sườn xám đen nghiêm cẩn ôm trọn thân hình đầy đặn với bầu ngực căng tròn và vòng ba mượt mà. Kín đáo ngược lại còn đem đến một sức hút khó nói thành lời.

“Tư lệnh, xe của ta hỏng rồi, có thể đi nhờ xe ngài đến nhà máy rượu không?”

Cơ thể Triệu Hựu Sâm đột nhiên như bị đóng băng, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, phần cổ cứng đờ ngước lên.

Khuôn mặt trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, vẫn là đôi mắt hạnh, mày lá liễu, bờ môi nhuận hồng tựa cánh hoa, nhưng khuôn mặt kia lại chìm trong lớp trang điểm mỹ lệ rực lửa, khiến gương mặt tinh xảo càng kiều mị quyến rũ.

Mái tóc xoăn dài rũ xuống sườn mặt, làm khuôn mặt trái xoan càng thêm nhỏ xinh. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đôi khuyên phỉ thúy xanh bên tai đong đưa theo động tác, ánh nhìn duyên dáng, gò má ửng hồng, đôi mắt sóng sánh lưu chuyển, tựa như chất chứa muôn vàn phong tình.

“Bên ngoài lạnh quá, Tư lệnh.” Người phụ nữ khẽ chu môi, tay kéo tấm áo lông chồn trên vai, đáy mắt pha chút nũng nịu, “Ngài rốt cuộc có để ta lên không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0