Quý Nhân Hay Qu...
2024-12-26 15:10:37
Edit: Astute Nguyễn
Trần Dương chưa từng gặp người phụ nữ trước mặt, cậu ta thấy thế lập tức định rút súng: “To gan, dám vô lễ với Tư lệnh!”
Cậu ta vừa dứt lời, đã bị Triệu Hựu Sâm ấn tay xuống. Triệu Hựu Sâm mở cửa xe ra, một tay đẩy Trần Dương xuống. Trần Dương còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất đã thấy Triệu Hựu Sâm cúi đầu, im lặng dịch vào bên trong. Người phụ nữ kia cũng không khách sáo, trực tiếp bước chân ngồi vào.
“Lái xe đi.”
Triệu Hựu Sâm không hề nhìn cô, im lặng ngồi ở bên cạnh, nhưng bàn tay trong góc khuất đã siết chặt thành quyền, móng tay ghim vào da thịt.
Cơ thể người phụ nữ tỏa ra mùi nước hoa dễ chịu, mái tóc xoăn dài rũ xuống bả vai, phản lên nửa khuôn mặt như châu như ngọc, tỏa ra ánh sáng ôn hòa trong bóng tối. Trong xe vẫn trầm mặc, Triệu Hựu Sâm nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lòng đã sớm loạn như ma.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, cơ thể mềm mại của người phụ nữ đổ vào người Triệu Hựu Sâm. Toàn thân Triệu Hựu Sâm cứng đờ, cô gái ôn hương nhuyễn ngọc (1) ấy đang dựa vào lòng hắn, bàn tay nhỏ dài không biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng chạm vào cúc áo trước ngực hắn. Toàn thân Triệu Hựu Sâm ngứa ngáy, phản xạ có điều kiện đỡ cô lên, người phụ nữ thuận thế chộp lấy tay hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn không chớp.
(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: Ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
“Ngài sợ ta à?”
Triệu Hựu Sâm cảm thấy hơi thở của mình đã dồn dập, hắn né tránh ánh mắt cô, chuyển sang tài xế với giọng điệu giận dữ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thực sự xin lỗi Tư lệnh!” Tài xế không khỏi sợ hãi, “Tôi nhất định sẽ cẩn thận, nhất định sẽ cẩn thận!”
Người phụ nữ thấy Triệu Hựu Sâm không để ý tới mình, bèn đưa ngón tay rõ từng khớp xương lên thưởng thức, giọng điệu mang theo một chút bất mãn: “Sao Tư lệnh không để ý tới ta?”
“Ước Tố, đừng làm loạn nữa.” Hắn đột ngột rút tay, tiếp tục né tránh ánh mắt của cô, “Đừng làm loạn.”
“Hóa ra vẫn còn nhận ra ta, ta còn tưởng Tư lệnh là quý nhân hay quên việc, quên mất ta là ai rồi.” Ước Tố nhẹ nhàng mỉm cười, ngồi thẳng lại, “Ba năm xa cách, Tư lệnh sống tốt chứ?”
Giọng nói của cô lộ rõ vẻ lạnh lẽo, Triệu Hựu Sâm quay đầu nhìn cô một cái, nhưng không dám nhìn quá lâu đã quay đầu trở lại. Cô hiện tại xinh đẹp đến nỗi hắn không dám nhìn thẳng, thoáng qua có vẻ không hoàn toàn thay đổi, mà giống như biến thành con người khác hơn.
“Khá tốt, em cũng vậy phải không?” Hắn cố gắng kiềm chế trái tim đang run rẩy, khẽ mỉm cười, “Em ở bên Tạ Hướng Mặc cũng ổn nhỉ.”
“Khá ổn,” Cô nở nụ cười, càng trở nên chói lóa, “Còn ngài và Chu tiểu thư thì sao? Sao cô ta không đi cùng ngài?”
“Tôi đã cắt đứt với cô ta rồi.” Triệu Hựu Sâm bình tĩnh đáp, “Không còn quan hệ.”
“A, Tư lệnh quả nhiên rất bạc tình.” Cô bật cười châm chọc, “Tựa như với ta lúc trước.”
Trái tim hắn đột nhiên đau xót. Cô vẫn nhạy bén quan sát từng biểu cảm của hắn, thấy khuôn mặt hắn chẳng nổi lên một gợn sóng, dường như căn bản không để tâm. Hình như cô đã hơi tức giận, bèn rút một bao thuốc từ trong túi ra, ngón tay kẹp một điếu.
Triệu Hựu Sâm há mồm trợn mắt nhìn cô, cô càng coi như không thấy, tự hạ cửa kính xuống, ngón tay mảnh khảnh bật lửa châm thuốc, làn khói trắng lượn lờ như sương bốc lên từ ngón tay. Hắn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, bèn vươn tay tóm cô lại. Ước Tố hít một hơi, uể oải quay đầu, phả những vòng khói vào mặt hắn.
“Em học từ ai?”
Chính hắn cũng chưa nhận ra bản thân đã túm chặt không buông, đang định vươn tay đoạt lại điếu thuốc, nào ngờ cô đã né đi.
“Ngài làm gì vậy?” Đôi môi đỏ thắm cùng điếu thuốc thon dài, nhìn qua càng quyến rũ khó nói nên lời, “Dù ngài là Trưởng quan sáu châu, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy cũng tính quản sao?”
Trần Dương chưa từng gặp người phụ nữ trước mặt, cậu ta thấy thế lập tức định rút súng: “To gan, dám vô lễ với Tư lệnh!”
Cậu ta vừa dứt lời, đã bị Triệu Hựu Sâm ấn tay xuống. Triệu Hựu Sâm mở cửa xe ra, một tay đẩy Trần Dương xuống. Trần Dương còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất đã thấy Triệu Hựu Sâm cúi đầu, im lặng dịch vào bên trong. Người phụ nữ kia cũng không khách sáo, trực tiếp bước chân ngồi vào.
“Lái xe đi.”
Triệu Hựu Sâm không hề nhìn cô, im lặng ngồi ở bên cạnh, nhưng bàn tay trong góc khuất đã siết chặt thành quyền, móng tay ghim vào da thịt.
Cơ thể người phụ nữ tỏa ra mùi nước hoa dễ chịu, mái tóc xoăn dài rũ xuống bả vai, phản lên nửa khuôn mặt như châu như ngọc, tỏa ra ánh sáng ôn hòa trong bóng tối. Trong xe vẫn trầm mặc, Triệu Hựu Sâm nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lòng đã sớm loạn như ma.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, cơ thể mềm mại của người phụ nữ đổ vào người Triệu Hựu Sâm. Toàn thân Triệu Hựu Sâm cứng đờ, cô gái ôn hương nhuyễn ngọc (1) ấy đang dựa vào lòng hắn, bàn tay nhỏ dài không biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng chạm vào cúc áo trước ngực hắn. Toàn thân Triệu Hựu Sâm ngứa ngáy, phản xạ có điều kiện đỡ cô lên, người phụ nữ thuận thế chộp lấy tay hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn không chớp.
(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: Ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
“Ngài sợ ta à?”
Triệu Hựu Sâm cảm thấy hơi thở của mình đã dồn dập, hắn né tránh ánh mắt cô, chuyển sang tài xế với giọng điệu giận dữ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thực sự xin lỗi Tư lệnh!” Tài xế không khỏi sợ hãi, “Tôi nhất định sẽ cẩn thận, nhất định sẽ cẩn thận!”
Người phụ nữ thấy Triệu Hựu Sâm không để ý tới mình, bèn đưa ngón tay rõ từng khớp xương lên thưởng thức, giọng điệu mang theo một chút bất mãn: “Sao Tư lệnh không để ý tới ta?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ước Tố, đừng làm loạn nữa.” Hắn đột ngột rút tay, tiếp tục né tránh ánh mắt của cô, “Đừng làm loạn.”
“Hóa ra vẫn còn nhận ra ta, ta còn tưởng Tư lệnh là quý nhân hay quên việc, quên mất ta là ai rồi.” Ước Tố nhẹ nhàng mỉm cười, ngồi thẳng lại, “Ba năm xa cách, Tư lệnh sống tốt chứ?”
Giọng nói của cô lộ rõ vẻ lạnh lẽo, Triệu Hựu Sâm quay đầu nhìn cô một cái, nhưng không dám nhìn quá lâu đã quay đầu trở lại. Cô hiện tại xinh đẹp đến nỗi hắn không dám nhìn thẳng, thoáng qua có vẻ không hoàn toàn thay đổi, mà giống như biến thành con người khác hơn.
“Khá tốt, em cũng vậy phải không?” Hắn cố gắng kiềm chế trái tim đang run rẩy, khẽ mỉm cười, “Em ở bên Tạ Hướng Mặc cũng ổn nhỉ.”
“Khá ổn,” Cô nở nụ cười, càng trở nên chói lóa, “Còn ngài và Chu tiểu thư thì sao? Sao cô ta không đi cùng ngài?”
“Tôi đã cắt đứt với cô ta rồi.” Triệu Hựu Sâm bình tĩnh đáp, “Không còn quan hệ.”
“A, Tư lệnh quả nhiên rất bạc tình.” Cô bật cười châm chọc, “Tựa như với ta lúc trước.”
Trái tim hắn đột nhiên đau xót. Cô vẫn nhạy bén quan sát từng biểu cảm của hắn, thấy khuôn mặt hắn chẳng nổi lên một gợn sóng, dường như căn bản không để tâm. Hình như cô đã hơi tức giận, bèn rút một bao thuốc từ trong túi ra, ngón tay kẹp một điếu.
Triệu Hựu Sâm há mồm trợn mắt nhìn cô, cô càng coi như không thấy, tự hạ cửa kính xuống, ngón tay mảnh khảnh bật lửa châm thuốc, làn khói trắng lượn lờ như sương bốc lên từ ngón tay. Hắn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, bèn vươn tay tóm cô lại. Ước Tố hít một hơi, uể oải quay đầu, phả những vòng khói vào mặt hắn.
“Em học từ ai?”
Chính hắn cũng chưa nhận ra bản thân đã túm chặt không buông, đang định vươn tay đoạt lại điếu thuốc, nào ngờ cô đã né đi.
“Ngài làm gì vậy?” Đôi môi đỏ thắm cùng điếu thuốc thon dài, nhìn qua càng quyến rũ khó nói nên lời, “Dù ngài là Trưởng quan sáu châu, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy cũng tính quản sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro