Một Thành Tơ Liễu

Rất Giống Cha N...

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

“Em không phải người phụ nữ như vậy, tại sao phải ép buộc bản thân?” Hắn nhìn bộ sườn xám xẻ đến đùi của cô, làn da giống như băng tuyết kia đã kích thích đôi mắt hắn, “Mấy năm em ra nước ngoài, rốt cuộc đã làm những chuyện gì vậy?”

“Tại sao ta lại không phải,” Cô nở nụ cười trào phúng, “Chẳng phải ngài thích loại đàn bà như thế sao?”

Hắn sửng sốt một lúc, sau đó tiện đà đoạt lấy điếu thuốc trong tay cô. Không biết có phải động tác của hắn đột ngột khiến cô giật mình hay không, mà tàn thuốc bất chợt nghiêng đi chọc vào mu bàn tay hắn, Triệu Hựu Sâm bị đau, lập tức bóp tắt đầu thuốc.

Ước Tố nhìn vết bỏng trên bàn tay hắn, đáy mắt vẫn lạnh lùng bình thản, ngón tay thon dài như có như không, mơn trớn trên miệng vết thương của hắn, mỗi lần chạm đều mang theo cảm giác đau đớn rùng mình.

“Tư lệnh, thực sự xin lỗi, bây giờ không biết nên làm gì mới ổn đây.”

Giọng điệu bình thản của cô lập tức đã chọc giận hắn, hắn đột nhiên vòng lấy eo cô, kéo cô lại gần. Không gian trong xe chật chội, hai người họ hiện tại gần như đã dán mặt vào nhau, hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ miệng cô.

Đã bao lâu rồi, hắn chưa nhìn cô kỹ như vậy?

Dáng vẻ của cô vẫn giống như trước đây, ngoại trừ khuôn mặt trang điểm trước nay chưa từng có, ngoại trừ trên người khoác thêm vẻ thành thục, kiều diễm, thướt tha, thì chẳng thay đổi một chút nào.

“Sao thế?”

Cô nhìn hắn chăm chú, khóe môi chậm rãi cong lên, Ước Tố cố ý tiến về phía trước, đôi môi mềm mại chạm phải sống mũi cao thẳng của hắn.

“Định quấy rối ta à?”

Cô chẳng e sợ một chút nào, đôi chân trắng ngọc chậm rãi tiến về phía trước, trực tiếp khóa nửa trên người hắn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, bờ môi thậm chí còn áp lên môi hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đàn ông đều hèn hạ như thế ư? Rõ ràng là thứ bản thân không cần, nhưng bây giờ lại không nhịn được trêu chọc.”

Triệu Hựu Sâm đột nhiên trợn to mắt, nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi người mình, hắn sửa sang lại quần áo, trong lòng vậy mà có một chút hồi hộp chưa từng có, hắn tự trấn an bản thân, tiếp tục mở miệng nói.

“Xin lỗi... Tạ phu nhân.”

Ba chữ thốt lên vừa khô khốc vừa gian nan, cảm giác căng thẳng trong lòng càng lúc càng nặng, trái tim đập từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực, dường như muốn nhảy ra ngoài.

“Phải, Tạ phu nhân.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn bàn tay nhỏ trắng ngần của mình, “Nhưng Tư lệnh đừng lo, Hướng Mặc tin tưởng ta lắm, bất luận ta có làm gì, anh ấy đều tin tưởng. Hướng Mặc là người tốt, tin tưởng ta, bao dung ta… Anh ấy là người chồng tốt nhất thế gian này.”

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hắn cũng trùng hợp quay sang phía cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ước Tố nở một nụ cười xinh đẹp: “Hướng Mặc sẽ không hiểu lầm gì đâu, Tư lệnh cứ yên tâm.”

“Ồ...” Hắn quay đầu đi, không thể nói thêm câu gì bèn hỏi, “Ồ, vậy… Cũng khá tốt, hai người, hai người đã có con chưa?”

Ước Tố sửng sốt một lúc, nhưng rất nhanh đã khôi phục được ý cười trên mặt: “Có, nhưng mà ta không thích dẫn nó theo, nên nó toàn đi theo Hướng Mặc, lần này cũng chẳng trở về cùng.”

Trái tim Triệu Hựu Sâm bị thúc một cái thật mạnh, hắn quay đầu nhìn về phía Ước Tố: “... Hai người có con rồi sao? Ngoại hình đứa trẻ nhất định rất giống em.”

“Đúng vậy.”

Ước Tố cúi đầu mỉm cười, rồi bật lửa châm thuốc, lần này Triệu Hựu Sâm không ngăn cản nữa.

“Giống ta, nhưng cũng rất giống cha nó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0