Một Thành Tơ Liễu

Quyến Rũ

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

Cô hút điếu thuốc, vẻ mặt lạnh băng, đến hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Triệu Hựu Sâm cảm thấy hiện tại nói gì cũng vô nghĩa. Biểu cảm trên mặt cô hiện giờ lạnh tựa Cửu Thiên thần nữ, nhẹ nhàng thanh thoát, không nhiễm khói lửa trần gian. Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi ở trong xe giống như một giấc mộng hoàng lương. Bây giờ hắn chợt nghi ngờ, liệu chuyện cô vừa khiêu khích mình ban nãy có phải sự thật hay không.

Ánh đèn neon bên ngoài thay phiên nhau rọi lên mặt Ước Tố. Điếu thuốc trên tay cô thoang thoảng hương bạc hà, bàn tay hắn đã siết chặt đến nỗi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Hắn đột nhiên nhớ ra, đã bao lâu rồi hai người chưa được nhìn thấy nhau, sau lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp cô nữa.

“Lần này em về nước làm gì vậy?”

Hắn chủ động mở miệng, hy vọng có thể nói thêm vài câu với cô.

“Có vụ làm ăn cần bàn bạc, có thể phải ở lại một thời gian.” Cô quay mặt, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nụ cười trên mặt như có như không. “E là sẽ phiền Tư lệnh quan tâm.”

“Vụ làm ăn?” Hắn cau mày ngẫm nghĩ, rồi nhận ra điều gì. “Em ra nước ngoài… không học kiến trúc sao?”

“Không.” Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên. “Ai nói với ngài rằng ta sẽ đi học kiến trúc?”

“Đó chính là ước mơ của em mà.” Triệu Hựu Sâm không thể tin nổi, lắc lắc đầu. “Sao em có thể từ bỏ? Em suy nghĩ nhiều năm như vậy, bây giờ đã có cơ hội, tại sao lại nói bỏ là bỏ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Làm sao ngài biết ta đã suy nghĩ nhiều năm, làm sao ngài biết được ta đang muốn cái gì?” Ước Tố đột nhiên gập ngang điếu thuốc lá trong tay, con ngươi vốn lạnh lùng dường như có thêm một chút trào phúng. “Đó chỉ là suy đoán của ngài thôi. Ngài căn bản chẳng hiểu ta rốt cuộc đang muốn thứ gì, ta cũng không cần ngài lựa chọn thay ta.”

Triệu Hựu Sâm lập tức á khẩu, không trả lời được. Hắn cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Bây giờ hắn vẫn nhớ rõ ràng trước kia cô thích kiến trúc tới mức nào, trong tủ đầy ắp những cuốn sách dày mà hắn không hiểu.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, hắn chỉ là một bộ phận ít quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Tình yêu thời niên thiếu của cô, mộng tưởng của cô, thậm chí là những thân nhân không đối xử tốt, tất cả đều giữ vị trí quan trọng hơn hắn.

Trước kia, hắn không nhường bước, chẳng qua là vì cảm thấy bản thân có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn. Sau này, hắn mới phát hiện, hắn căn bản không làm được, thậm chí đến điều cơ bản nhất là an toàn, hắn cũng không thể đảm bảo.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, khi gặp lại, cô đã là một kiến trúc sư thành công, không có bất cứ ai ưu tú bằng. Mặc dù Ước Tố là phụ nữ, nhưng hắn vẫn tin chắc rằng cô cực kỳ lợi hại, cô nhất định sẽ làm được tất cả mọi điều mà bản thân mong muốn.

Nhưng hiện tại, cô đứng trước mặt hắn, một thân hồng trần, trang điểm nửa vời, ánh mắt mất đi vẻ ngây thơ trong sáng. Trước kia, cô ghét nhất là giao du với nhân tình, cho dù không thể đi xã giao cùng hắn, khuôn mặt lúc nào cũng rầu rĩ không vui. Nhưng hiện tại, Ước Tố lại chủ động chạm vào những bộ phận cô từng không thích nhất, len lỏi qua những dòng đời cuồn cuộn, dần dần trở nên khôn khéo và thê lương.

Chẳng lẽ hắn đã sai rồi sao?

Lúc này, chiếc xe dừng lại, liếc mắt một cái đã thấy nhà máy rượu. Ước Tố trực tiếp đẩy cửa bước ra, chẳng thèm nói với Triệu Hựu Sâm một câu. Triệu Hựu Sâm vô thức vươn tay kéo cô lại, nhưng chỉ cảm nhận được bàn tay cô trượt khỏi ngón tay mình. Hắn thu tay lại, ngơ ngác nhìn bóng người dần dần đi xa.

Áo lông chồn trượt khỏi vai Ước Tố, để lộ một phần vai ngọc trắng như sữa. Cô không kéo lại chiếc áo, cứ thế để lộ bờ vai ấy, bước từng bước phong tình vạn chủng. Đôi giày cao gót màu bạc vang lên nhịp bước, chiếc sườn xám đen ôm lấy dáng hình, phác họa những đường cong mượt mà, mềm mại như những ngọn đồi nhấp nhô, đầy đặn và yêu kiều.

Ước Tố trước mặt hắn dần trở nên xa lạ, đồng thời cũng càng lúc càng khác con người trong trí nhớ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0