Một Thành Tơ Liễu

Thẩm Vân Châu

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

Triệu Hựu Sâm cũng trầm mặc bước xuống, vừa mới đứng vững, Tề Trạch Thác đã cầm ly rượu đến tiếp đón. Khuôn mặt Tề Trạch Thác tràn ngập ý cười, hắn ta nhìn Triệu Hựu Sâm nói: “Tư lệnh đến rồi, không ngờ Tư lệnh lại chịu nể mặt tôi, Tề mỗ quả thực rất vinh hạnh.”

Triệu Hựu Sâm nhìn bóng Ước Tố đã đi xa: “Cô ấy tới đây làm gì vậy?”

Tề Trạch Thác liếc mắt nhìn Ước Tố một cái: “A, ngài nói Thẩm tiểu thư ư? Tôi và cô ấy có vài vụ làm ăn nên lần này đã mời cô ấy tới.”

Triệu Hựu Sâm khẽ chau mày: “Thẩm tiểu thư?”

“Phải,” Tề Trạch Thác không hề nghi ngờ, “Thẩm tiểu thư, Thẩm Vân Châu. Tư lệnh sao vậy, ngài quen biết Thẩm tiểu thư?”

Đến tên cũng thay đổi, xem ra cô đã quyết định cắt đứt mọi thứ thuộc về quá khứ, Triệu Hựu Sâm lắc đầu: “Không quen.”

Tề Trạch Thác giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, hắn ta hơi tiếc nuối, thở dài: “Có phải Tư lệnh cảm thấy hứng thú với cô ấy không? Thẩm tiểu thư quả thực rất đẹp, đầu óc cũng khôn khéo, chỉ tiếc đã kết hôn rồi. Nhưng người chồng thư sinh kia nhìn qua không khéo léo bằng cô ấy.”

“Không phải,” Triệu Hựu Sâm rũ mắt, “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Màn đêm buông xuống, sao trời điểm xuyết trên nền đen, vầng trăng cong cong, lơ lửng đầu cành cây, phủ ánh sáng màu bạc ôn hòa xuống nhân gian. Trong biệt thự Tề gia, đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến vũ, khung cảnh phồn hoa. Nam nữ xúng xính y phục, lấp lánh sang trọng, quả là phồn vinh rực rỡ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhà họ Tề làm ăn phát đạt, bữa tiệc hôm nay, rất nhiều nhân vật có tiếng ở Vũ Châu tới dự. Ước Tố cầm ly rượu đi đến ban công, nhìn ngọn đèn dầu len lỏi dưới tầng. Chiếc mũ dạ ren đen che khuất nửa khuôn mặt, làm đôi môi đỏ thắm, ướt át càng thêm phần dụ hoặc. Không ít người ở Vũ Châu quen biết cô, mặc dù cô cũng chẳng ngại bản thân bị nhận mặt, nhưng theo nguyên tắc, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không muốn tự chuốc lấy rắc rối.

Ước Tố kéo nhẹ đầu áo lông chồn, tùy ý ngồi xuống ban công, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy mọi cảnh sắc phía dưới. Cô không muốn nhìn quá nhiều, bèn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Thật sự là cô sao?”

Một giọng nữ đột nhiên phá vỡ khoảng thời gian yên tĩnh, Ước Tố mở mắt, thấy một cô gái mặc lễ phục xanh ngọc đang đứng ở đối diện. Cô đã quá quen thuộc người con gái này, Ước Tố lạnh lùng đứng dậy, mỉm cười với cô ta: “Đã lâu không gặp, Chu tiểu thư.”

“Cô trở về rồi?”

Chu Dục Oánh vội vàng bước hai bước, so với ba năm trước, cô ta đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt đột ngột mở to, mang theo khí thế sắc bén như muốn áp đảo người đối diện.

“Người mua hoàng cung Dao Trì chính là cô, cô rốt cuộc đang muốn làm gì?” Chu Dục Oánh nghiến răng nghiến lợi nhìn Ước Tố, “Cô đang cố ý đúng không, cố ý trả thù tôi đúng không?”

“Chu tiểu thư coi trọng bản thân quá thì phải,” Ước Tố khẽ mỉm cười, “Tại sao ta phải trả thù cô? Ta chỉ là một kẻ làm ăn, mua hoàng cung Dao Trì cùng lắm cũng chỉ để kinh doanh. Tại sao Chu tiểu thư lại nghĩ liên quan đến mình thế?”

“Cô đừng có giảo biện! Làm sao trùng hợp như vậy được, cô đang thấy tôi túng quẫn, nên muốn đạp chân lên đầu tôi mà thôi!” Chu Dục Oánh nhìn Ước Tố, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi đã sớm biết cô chẳng phải loại phụ nữ tốt đẹp gì, bây giờ còn cố tình trang điểm lòe loẹt, xuất hiện ở nơi này. Cô biết anh Hựu Sâm tới đây, nên cố ý đến quyến rũ anh ấy đúng không? Đúng là đồ không biết xấu hổ!”

“Anh Hựu Sâm? Cách cô gọi cũng thân mật thật,” Ước Tố chẳng thèm để ý, vuốt vuốt mái tóc trên thái dương, “Nhưng tôi nghe nói, cô bị ngài ấy vứt bỏ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0