Một Thành Tơ Liễu

Xung Đột

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

“Cô! Cô vừa đi đến nơi nào? Mấy năm trước không phải cũng ảo não chán chường bỏ đi sao?” Chu Dục Oánh nổi giận nói, “Cô không có tư cách cười nhạo tôi, cô nói đi, có phải cô trở về để trả thù hay không? Bây giờ cô trả thù tôi, sau đó sẽ trả thù anh Hựu Sâm có đúng không?”

Ước Tố bước hai bước đến gần Chu Dục Oánh, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, dường như căn bản chẳng để cô ta vào mắt, khiến Chu Dục Oánh càng nhìn càng giận, bờ môi đỏ đầy đặn hé mở, phát ra âm thanh khe khẽ đầy mị hoặc.

“Ta trả thù cô thì sao nào, Chu Dục Oánh, nghe nói hiện tại cô rất túng quẫn, vì mưu sinh mà bán cả cơ thể mình. Con người Triệu Hựu Sâm tuy cũng chẳng ra gì, nhưng chắc chắn hắn sẽ không thèm loại phụ nữ dơ bẩn như cô đâu.”

“Cô!”

Chu Dục Oánh bị chọc trúng chỗ đau, bèn giơ tay giáng về phía Ước Tố, nhưng cổ tay đã bị Ước Tố đỡ lại giữa không trung, Ước Tố lạnh lùng cong môi: “Cô tưởng ta vẫn còn là chiếc bánh bao mềm, mặc cho các người xoa nắn như trước à?”

Dứt lời, cô lập tức giáng một bạt tai vào mặt Chu Dục Oánh, Chu Dục Oánh bị đánh tới mức kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, một bạt tai khác lại giáng xuống mặt bên kia. Cô ta hét một tiếng chói tai, né tránh cái tát của Ước Tố rồi nhào về phía cô. Ước Tố vẫn bình tĩnh lùi lại một bước, chân gạt chiếc ghế dựa trước mặt, Chu Dục Oánh bị chiếc ghế ngáng đường, trực tiếp ngã úp mặt xuống đất.



Tề Trạch Thác đang cùng Triệu Hựu Sâm tham quan nhà máy rượu, trong lúc Triệu Hựu Sâm vẫn thất thần nghĩ về Ước Tố, người hầu trong nhà máy bỗng nhiên vội vàng chạy tới chỗ Tề Trạch Thác.

“Thiếu gia, thiếu gia, trên ban công có hai vị tiểu thư xảy ra tranh cãi, có vẻ rất căng thẳng!”

Tề Trạch Thác nhíu mày: “Sao lại như vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chúng tôi cũng không rõ, một vị hình như là,” Nô bộc nhìn sang Triệu Hựu Sâm, “Hình như là tiểu thư Chu Dục Oánh.”

Triệu Hựu Sâm nghe xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không đợi Tề Trạch Thác lên tiếng, hắn đã vội vàng rời đi.

Tề Trạch Thác sửng sốt chạy theo, ai cũng biết Chu Dục Oánh là tình nhân cũ của Tư lệnh, bây giờ xem ra không phải là giả!

Triệu Hựu Sâm bước vội lên ban công tầng hai, dọc đường, trái tim hắn cứ đập thình thịch. Người xảy ra tranh cãi với Chu Dục Oánh nhất định là Ước Tố, không biết hiện tại Ước Tố thế nào. Dạo này hắn không gặp Chu Dục Oánh, nhưng nghe nói sau khi Chu gia phá sản, Chu Dục Oánh đã điên điên khùng khùng, chuyện gì cũng dám làm, nếu cô ta làm Ước Tố bị thương thì sao bây giờ.

Vừa đến chỗ rẽ đã thấy một đám người vây quanh sân thượng, bên trong vô cùng hỗn loạn, ghế dựa đổ ngổn ngang trên mặt đất. Triệu Hựu Sâm vội vàng rẽ đám đông bước vào, chỉ thấy người phụ nữ mặc sườn xám đen đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc có chút hỗn loạn, đôi chân trắng nõn, cân đối lộ dưới lớp sườn xám xẻ cao, cô cúi đầu xoa mắt cá chân, nhìn qua có phần chật vật.

Triệu Hựu Sâm bước đến, ngồi xổm bên cạnh cô: “Em… Em không sao chứ?”

Ước Tố ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ bừng, hốc mắt cũng ươn ướt. Trái tim Triệu Hựu Sâm lập tức đập loạn nhịp, hắn vô thức vươn tay định ôm lấy cô, nhưng khi vươn một nửa, bàn tay lại dừng giữa không trung, lặng lẽ rút trở về.

“Tư lệnh, cô ta đánh em! Em chưa từng chạm vào cô ta!”

Chu Dục Oánh ngồi trên mặt đất ở đối diện, không nhìn nổi nữa, gấp gáp kêu lên. Bộ lễ phục màu xanh lam trên người cô ta bây giờ đã rách bươm, chiếc váy bị toạc từ phần hông, hiện tại phải giữ chặt mới không bị lộ ra.

“Anh đừng tin người phụ nữ đó, cô ta trở về để trả thù anh, anh đừng tin cô ta...”

“Ngài tin ta không?” Ước Tố đột nhiên nhẹ nhàng cất tiếng, đôi mắt ướt át nhìn hắn, “Ngài định giúp cô ta ăn hiếp ta à?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0