Một Thành Tơ Liễu

Đừng Làm Loạn

2024-12-26 15:10:37

Edit: Astute Nguyễn

Giọng cô rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe được. Trái tim Triệu Hựu Sâm tan chảy trước âm thanh nhẹ tựa lông hồng của cô, nhìn dáng vẻ ấm ức hiện tại, trong lòng hắn khó chịu không thôi, hắn nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi mãi mãi đứng về phía em.”

“Ôm ta, chân ta đau quá.” Cô đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Triệu Hựu Sâm, đôi môi đỏ nhẹ nhàng thở một hơi bên cổ hắn, “Ta không đứng lên nổi.”

Cơ thể Triệu Hựu Sâm lập tức cứng đờ, sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nhấc chân cô, giúp cô kéo lại lớp sườn xám trên người, rồi nhẹ nhàng bế Ước Tố lên.

“Tư lệnh!” Chu Dục Oánh đột nhiên túm chặt ống quần Triệu Hựu Sâm, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nhìn hắn, “Anh đừng tin cô ta, đừng tin cô ta! Cô ta sẽ làm tổn thương anh đấy, anh đừng tin cô ta...”

Tổn thương thì sao...

Bất luận cô đối xử với hắn như thế nào, hắn đều vui vẻ chấp nhận.

Đôi khi biết rõ là cái bẫy, biết rõ là hư tình giả ý (1) nhưng vẫn muốn nhảy vào.

(1) Hư tình giả ý: Dùng để chỉ những người giả vờ nhiệt tình với người khác, không phải thật lòng thật dạ.

Cho dù cô hận hắn, nhưng nếu vẫn còn một chút vị trí trong lòng cô, hắn vẫn cảm thấy vui mừng.

Triệu Hựu Sâm trực tiếp ôm Ước Tố rời đi, cánh tay Chu Dục Oánh chậm rãi hạ xuống, cô ta không cam lòng dõi theo cái bóng đã đi xa. Chu Dục Oánh chợt thấy đôi mắt khơi mào đầy vũ mị của người phụ nữ kia, cô nằm trong lòng hắn, nở một nụ cười mơ hồ.

Thật ra Chu Dục Oánh vẫn luôn biết rõ, trong câu chuyện của bọn họ, cô ta không chỉ thua cuộc mà còn nằm hoàn toàn ngoài cuộc chơi.

Triệu Hựu Sâm ôm người đi, đương nhiên không ai dám ngăn cản, rất nhanh hắn đã đưa Ước Tố đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách. Người hầu ân cần mở cửa giúp bọn họ, sau khi cả hai tiến vào, còn chu đáo khép cánh cửa lại.

Kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này, trí tưởng tượng cũng trở nên bóng bẩy. Đôi nam nữ trẻ, xuất chúng giữa chốn phồn hoa xa xỉ, cao ngạo rời đi trước con mắt của bao nhiêu người. Căn phòng ấm áp, trang trí đầy ái muội, tấm màn lụa trắng rũ xuống mặt đất, bao lấy chiếc giường kiểu Âu ở trung tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Hựu Sâm cẩn thận đặt Ước Tố lên giường, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, thay cô cởi đôi giày cao gót.

“Bị thương ở đâu?”

Hắn nhìn đi nhìn lại mắt cá chân Ước Tố, sau khi chắc chắn không có vết thương mới thả cô ra. Màn nước trong hốc mắt cô đã biến mất, Ước Tố nhìn hắn chằm chằm, dường như đang trêu chọc một con thú nhỏ. Cô giơ chân lên, những ngón chân trắng trẻo, đáng yêu chạm vào cằm hắn. Ước Tố từ từ nâng đầu hắn, để hắn nhìn về phía mình.

“Sao ngài không nhìn ta?”

Móng chân sơn màu đỏ càng tôn lên nước da trắng ngần, ngón chân Ước Tố khẽ nâng lên, mang theo một chút run rẩy đầy mời gọi.

“Nhìn ta này.” Cô nhẹ nhàng mỉm cười, dáng vẻ ấm ức ban nãy hoàn toàn biến mất, “Ngài mà cũng có lúc sợ hãi sao?”

“Ước Tố, đừng làm loạn.”

Hắn bị ép ngẩng đầu, nhìn về phía cô, móng chân màu đỏ đang từ trên cao khiêu khích cằm hắn. Biểu cảm trên mặt cô lúc này chẳng khác gì một con mèo lười biếng, kiêu kỳ.

“Ta làm loạn gì chứ, hiện tại tất cả mọi người đều biết chúng ta có gian tình, ngài nói xem,” Cô phát ra một tiếng thở dài, sau đó nhìn hắn một cái, “Bây giờ phải làm sao đây?”

Ước Tố liếc mắt nhìn hắn, khiến hắn đột nhiên cảm giác trái tim đã ngừng vài nhịp, hắn buông chân cô ra, Ước Tố vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt lười biếng. Triệu Hựu Sâm chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía cô, từ từ thở phào nhẹ nhõm, giống như không muốn để cô nhìn thấy trạng thái bối rối này.

Hắn chẳng khác gì một đứa trẻ con, chân tay luống cuống đi đến ban công, yên lặng châm một điếu thuốc. Lòng hắn hiện tại rối như tơ vò, hắn không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nghe tiếng lê bước từ sau lưng truyền đến, trái tim hắn càng loạn. Hắn không quay đầu lại, con người phía sau từ từ vòng tay ôm lấy hắn, nhân lúc cơ thể hắn cứng đờ, cô đã đi vòng ra trước mặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên.

Ước Tố tháo giày cao gót, cơ thể nhỏ xinh chỉ cao đến ngực Triệu Hựu Sâm, một tay dịu dàng vuốt eo hắn, một tay đoạt lấy điếu thuốc, đặt lên miệng hít một hơi. Triệu Hựu Sâm sửng sốt trong giây lát, định đoạt lại điếu thuốc. Ước Tố ngoan ngoãn nhét điếu thuốc trở lại, miệng chậm rãi nhả ra một làn khói, đôi mắt cong cong nhìn hắn.

“Hựu Sâm, có phải ngài lại cao lên rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thành Tơ Liễu

Số ký tự: 0