Nắn Ngực (H)
2024-12-26 15:10:37
Edit: Astute Nguyễn
Hắn không ngờ cô sẽ gọi mình như vậy, tư thế hiện giờ của hai người cực kỳ mờ ám, nhưng hắn không có dũng khí đẩy cô ra, sửng sốt nửa ngày mới thốt nổi một câu: “Chân em không đau ư?”
“Ta chỉ gạt ngài thôi, vậy mà ngài cũng tin sao?” Cô ôm eo hắn, ngón tay ái muội tự do di chuyển trên ngực hắn, “Hựu Sâm, ngày đẹp trời như vậy, ngài không định làm chút gì đó với ta sao?”
Triệu Hựu Sâm kịp thời đẩy cô ra, đè bàn tay nhỏ lại: “Tạ thái thái, em đã kết hôn rồi.”
Ước Tố nghe vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, cô rút bàn tay lại, lạnh lùng dựa sang bên cạnh rồi rút bao thuốc lá từ trong túi quần Triệu Hựu Sâm, châm một điếu. Triệu Hựu Sâm giật lấy bao thuốc trên tay cô, nhíu mày nói: “Đừng hút.”
“Ngài quan tâm ta.” Ước Tố cười lạnh, “Đã không hành sự cùng ta, còn không cho ta trút giận.”
Triệu Hựu Sâm lập tức á khẩu, không thể đáp lại. Hắn không ngờ, cô của hiện tại lại phóng khoáng, ăn nói to gan tới vậy. Đầu tóc Ước Tố hơi hỗn loạn, mái tóc xoăn tựa như rong biển phủ đầy vai, bộ sườn xám trên người cũng nhăn nhúm, hình như cô hơi nóng, cổ áo bị kéo ra, để lộ phần da trắng như tuyết.
“Em coi tôi là cái gì?”
Triệu Hựu Sâm chợt cảm thấy xấu hổ và giận dữ một cách khó hiểu, hắn vặn cô lại, nhìn thẳng vào mắt hỏi.
“Chẳng là cái gì cả.” Ước Tố tiếp tục đặt tay lên ngực hắn, đôi mắt ngước lên đầy vẻ mị hoặc, cô nhìn về phía hắn, “Chúng ta đều quen biết nhau, vậy chẳng phải càng tốt ư? Loại chuyện này, vốn dĩ phải đôi bên tình nguyện, chồng ta đang không có ở bên cạnh, ngài cũng không có người phụ nữ khác… Như vậy không tốt à?”
“Tốt?” Hắn giận tới mức bật cười, kéo bàn tay đang liên tục trêu lửa của cô, “Xong việc thì sao, đường ai nấy đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
“Không thì sao?” Cô nhếch môi, có chút buồn cười, hỏi hắn, “Chẳng lẽ… Ngài còn định chịu trách nhiệm với ta?”
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn ôm eo bế bổng Ước Tố, vừa đảo mắt một cái cô đã bị hắn đè dưới thân. Nhưng hắn chẳng có động tác gì, chỉ giơ tay ngắm nhìn cô thật kỹ. Người phụ nữ phía dưới ánh mắt như tơ, hơi thở như lan, đôi môi đỏ mọng hé mở tựa như đang quyến rũ.
“Nóng quá, tới, giúp ta cởi đi.”
Cô dẫn dắt hắn đến cúc áo trước ngực, để ngón tay thon dài của hắn cởi bỏ nút thắt, hắn tựa như đã trúng cổ thuật, cởi từng nút từng nút thay Ước Tố, nịt ngực màu hồng bên trong dần lộ ra.
Y phục nửa thân trên đã bị trút bỏ, làn da trắng ngần phản lên chiếc áo nịt màu hồng, bộ ngực đầy đặn bị ép dưới lớp áo, chỉ để lộ hai quả cầu tuyết tròn tròn. Không một kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này, lại có thể nhẫn nhịn, không muốn cởi bỏ lớp bảo vệ cuối cùng, tận mắt chứng kiến phong cảnh đằng sau chiếc áo nịt màu hồng đó.
“Cởi nốt phía dưới nữa, quần áo lát nữa ta vẫn phải mặc, đừng làm nó hỏng.”
Ước Tố tỉnh táo, kéo tay hắn mò xuống, để hắn trút bỏ bộ sườn xám trên người. Trên cơ thể cô hiện tại chỉ còn áo nịt và quần lót, Ước Tố đứng dậy, gấp bộ sườn xám rồi đặt lên đầu giường. Nhưng động tác còn chưa kịp hoàn tất, người đàn ông đã ôm chặt cô từ phía sau, xoa nắn bầu ngực qua một lớp áo.
Hắn nhào nặn chơi đùa bầu ngực đầy đặn, Ước Tố thoải mái phát ra tiếng rên rỉ, tiếng rên dường như càng thôi thúc hắn, áo nịt trước ngực bị đẩy lên, đôi gò bồng nảy ra như hai quả cầu tuyết. Hắn đứng phía sau xoa nắn điểm hồng mai, điểm hồng mai trước kia chỉ nhỏ nhỏ xinh xinh có một chút, bây giờ đã lớn hơn không ít. Ước Tố gợi tình rên rỉ, hắn lật người cô lại, nhẹ nhàng nâng hai bầu ngực nở nang, đến bầu ngực cũng đầy đặn hơn trước. Tâm trạng hắn có chút phức tạp, hóa ra đồ vật vốn chỉ thuộc về hắn, giờ không biết đã bị ai xoa nắn thành bộ dạng như vậy. Điểm đào hồng càng lúc càng đỏ, xinh đẹp ướt át, nhìn qua cực kỳ dụ hoặc.
Hắn không ngờ cô sẽ gọi mình như vậy, tư thế hiện giờ của hai người cực kỳ mờ ám, nhưng hắn không có dũng khí đẩy cô ra, sửng sốt nửa ngày mới thốt nổi một câu: “Chân em không đau ư?”
“Ta chỉ gạt ngài thôi, vậy mà ngài cũng tin sao?” Cô ôm eo hắn, ngón tay ái muội tự do di chuyển trên ngực hắn, “Hựu Sâm, ngày đẹp trời như vậy, ngài không định làm chút gì đó với ta sao?”
Triệu Hựu Sâm kịp thời đẩy cô ra, đè bàn tay nhỏ lại: “Tạ thái thái, em đã kết hôn rồi.”
Ước Tố nghe vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, cô rút bàn tay lại, lạnh lùng dựa sang bên cạnh rồi rút bao thuốc lá từ trong túi quần Triệu Hựu Sâm, châm một điếu. Triệu Hựu Sâm giật lấy bao thuốc trên tay cô, nhíu mày nói: “Đừng hút.”
“Ngài quan tâm ta.” Ước Tố cười lạnh, “Đã không hành sự cùng ta, còn không cho ta trút giận.”
Triệu Hựu Sâm lập tức á khẩu, không thể đáp lại. Hắn không ngờ, cô của hiện tại lại phóng khoáng, ăn nói to gan tới vậy. Đầu tóc Ước Tố hơi hỗn loạn, mái tóc xoăn tựa như rong biển phủ đầy vai, bộ sườn xám trên người cũng nhăn nhúm, hình như cô hơi nóng, cổ áo bị kéo ra, để lộ phần da trắng như tuyết.
“Em coi tôi là cái gì?”
Triệu Hựu Sâm chợt cảm thấy xấu hổ và giận dữ một cách khó hiểu, hắn vặn cô lại, nhìn thẳng vào mắt hỏi.
“Chẳng là cái gì cả.” Ước Tố tiếp tục đặt tay lên ngực hắn, đôi mắt ngước lên đầy vẻ mị hoặc, cô nhìn về phía hắn, “Chúng ta đều quen biết nhau, vậy chẳng phải càng tốt ư? Loại chuyện này, vốn dĩ phải đôi bên tình nguyện, chồng ta đang không có ở bên cạnh, ngài cũng không có người phụ nữ khác… Như vậy không tốt à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tốt?” Hắn giận tới mức bật cười, kéo bàn tay đang liên tục trêu lửa của cô, “Xong việc thì sao, đường ai nấy đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
“Không thì sao?” Cô nhếch môi, có chút buồn cười, hỏi hắn, “Chẳng lẽ… Ngài còn định chịu trách nhiệm với ta?”
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn ôm eo bế bổng Ước Tố, vừa đảo mắt một cái cô đã bị hắn đè dưới thân. Nhưng hắn chẳng có động tác gì, chỉ giơ tay ngắm nhìn cô thật kỹ. Người phụ nữ phía dưới ánh mắt như tơ, hơi thở như lan, đôi môi đỏ mọng hé mở tựa như đang quyến rũ.
“Nóng quá, tới, giúp ta cởi đi.”
Cô dẫn dắt hắn đến cúc áo trước ngực, để ngón tay thon dài của hắn cởi bỏ nút thắt, hắn tựa như đã trúng cổ thuật, cởi từng nút từng nút thay Ước Tố, nịt ngực màu hồng bên trong dần lộ ra.
Y phục nửa thân trên đã bị trút bỏ, làn da trắng ngần phản lên chiếc áo nịt màu hồng, bộ ngực đầy đặn bị ép dưới lớp áo, chỉ để lộ hai quả cầu tuyết tròn tròn. Không một kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này, lại có thể nhẫn nhịn, không muốn cởi bỏ lớp bảo vệ cuối cùng, tận mắt chứng kiến phong cảnh đằng sau chiếc áo nịt màu hồng đó.
“Cởi nốt phía dưới nữa, quần áo lát nữa ta vẫn phải mặc, đừng làm nó hỏng.”
Ước Tố tỉnh táo, kéo tay hắn mò xuống, để hắn trút bỏ bộ sườn xám trên người. Trên cơ thể cô hiện tại chỉ còn áo nịt và quần lót, Ước Tố đứng dậy, gấp bộ sườn xám rồi đặt lên đầu giường. Nhưng động tác còn chưa kịp hoàn tất, người đàn ông đã ôm chặt cô từ phía sau, xoa nắn bầu ngực qua một lớp áo.
Hắn nhào nặn chơi đùa bầu ngực đầy đặn, Ước Tố thoải mái phát ra tiếng rên rỉ, tiếng rên dường như càng thôi thúc hắn, áo nịt trước ngực bị đẩy lên, đôi gò bồng nảy ra như hai quả cầu tuyết. Hắn đứng phía sau xoa nắn điểm hồng mai, điểm hồng mai trước kia chỉ nhỏ nhỏ xinh xinh có một chút, bây giờ đã lớn hơn không ít. Ước Tố gợi tình rên rỉ, hắn lật người cô lại, nhẹ nhàng nâng hai bầu ngực nở nang, đến bầu ngực cũng đầy đặn hơn trước. Tâm trạng hắn có chút phức tạp, hóa ra đồ vật vốn chỉ thuộc về hắn, giờ không biết đã bị ai xoa nắn thành bộ dạng như vậy. Điểm đào hồng càng lúc càng đỏ, xinh đẹp ướt át, nhìn qua cực kỳ dụ hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro