Oán Xuân Xưa
2024-12-26 15:10:37
Edit: Astute Nguyễn
Mẹ đã giận tới mức chạy tới trước cổng dinh thự Nguyên soái làm ầm một trận, gần như mất hết thể diện, cũng may Triệu Hựu Sâm không bỏ mặc bọn họ, không biết có phải vì nể mặt Ước Tố hay không, hắn đã cảnh cáo nhà họ Cao một lần, Cao Kha lúc ấy mới đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Nhưng Chỉ Dao không hề vì vậy mà cảm thấy vui mừng, quyền thế ngập trời như vậy, người đàn ông anh tuấn cứng cỏi đó tại sao lại không thuộc về cô ta, cô ta càng nhìn Cao Kha càng cảm thấy ghê tởm... Nếu trước kia người gả cho Triệu Hựu Sâm không phải Ước Tố, mà là cô ta thì thật tốt.
Chỉ Dao luôn là kiểu người biết tranh giành, cô ta cố ý mang một ít đồ đạc mà Ước Tố để lại đến cảm ơn Triệu Hựu Sâm, giả vờ nhu nhược đáng thương ở trước mặt hắn, dù sao người đàn ông nào mà chẳng thích dáng vẻ này.
Nhưng Triệu Hựu Sâm nhìn thấy, lúc nào cũng tỏ vẻ xa cách, khách sáo. Chỉ khi nói đến chuyện của Ước Tố, hắn mới hỏi dồn cô ta giống như một đứa trẻ. Bọn họ chỉ gặp nhau mỗi một lần đó, nhưng lại trở thành hy vọng duy nhất trong cuộc đời của Chỉ Dao, cô ta bắt đầu háo hức được gặp hắn hằng ngày, thoát khỏi nhà họ Cao nhiều thị phi và phiền não đó.
Nhưng Ước Tố đã trở về.
Cô ta cũng không ngờ, Ước Tố còn có thể trở về.
Mấy ngày hôm trước, Ước Tố đã về vương phủ một chuyến, qua lời mẹ kể, Ước Tố trang điểm rất hiện đại, chân đeo giày da bóng loáng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông chồn, cô khách sáo hỏi thăm mọi người trong phủ một lượt, còn mang quà về cho tất cả mọi người. Mặc dù không chứng kiến tận mắt, nhưng Chỉ Dao cũng biết, Ước Tố không còn như trước kia.
Cô ta siết chặt đai túi da, một khi Ước Tố quay về, sau này cô ta càng không có cơ hội, chẳng lẽ cô ta phải chấp nhận số phận này sao?
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi ô tô, Chỉ Dao ngạc nhiên quay đầu lại, tài xế bên trong nhô đầu ra khỏi cửa xe: "Tiểu thư Chỉ Dao, sao cô lại ngây ngẩn một mình ở đây, thiếu gia nhà tôi nói muốn cho cô đi nhờ một đoạn."
Trái tim Chỉ Dao lập tức đập thình thịch, cô ta nhận ra người tài xế này, chính là tài xế của Triệu Hựu Sâm!
Cô ta cuống quýt bước những bước nhỏ về phía chiếc ô tô, nhưng mới được một nửa thì chợt nhận ra bản thân không thể thất thố như vậy, bèn hơi lúng túng vuốt mái tóc mây, rồi đỏ mặt lên xe.
Người ngồi trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi, mình vận quân trang, nhìn thấy cô ta bước lên, người đàn ông chẳng hề ngẩng đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn tờ báo trên tay.
Từ góc độ của Chỉ Dao, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của người đàn ông hiện lên rất rõ, sườn mặt thon gầy, sống mũi cao thẳng, bờ môi nhiễm đỏ, mỗi tấc trên người dường như đều được điêu khắc tỉ mỉ. Ngũ quan đẹp tới mức yêu dị, nhưng khi ở trên mặt hắn lại chẳng hề nữ tính chút nào, ngược lại nét uy nghiêm rực rỡ còn càng trở nên rõ ràng.
Lòng Chỉ Dao đã nôn nóng tới cực điểm, cô ta biết cơ hội rất khó tìm, bèn vươn bàn tay nhỏ trắng trẻo, nắm lấy mép tờ báo, rồi nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời: "Đọc ở trên xe, không tốt cho mắt."
Trái tim cô ta đập loạn, hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cô ta một cái, chỉ là trong đôi mắt kia, tất cả đều là sự lạnh lẽo, cấm người sống đến gần.
Chỉ Dao giật mình, cuống quýt buông tay, cô ta khảy tóc hai cái, giọng nói mang theo chút khẩn trương: "Em không có ý gì khác, Tư lệnh đừng hiểu lầm."
Triệu Hựu Sâm đặt tờ báo xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Chỉ Dao định nói chuyện với hắn, nhưng sự lạnh lùng và cự tuyệt trên người hắn thể hiện quá rõ ràng, Chỉ Dao lập tức cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, cô ta nhìn chằm chằm hắn, rồi đột nhiên ma xui quỷ khiến thốt một câu.
"Chị gái của em trở về rồi, anh có biết không?"
Cơ thể Triệu Hựu Sâm lập tức cứng đờ, mặc dù đã khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn có chút gì đó không bình thường, Chỉ Dao vẫn nhìn hắn chăm chú, đương nhiên đã nhận ra.
Sự đố kỵ trong lòng Chỉ Dao tức khắc bị đẩy lên đỉnh điểm, cô ta nhìn chiếc cằm anh tuấn lạnh lùng, than nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc, chị ấy kết hôn rồi, nghe nói người hầu đều gọi chị ấy là Tạ thái thái. Chị ấy và Tạ Hướng Mặc là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, bây giờ cuối cùng cũng thành người nhà rồi."
Mẹ đã giận tới mức chạy tới trước cổng dinh thự Nguyên soái làm ầm một trận, gần như mất hết thể diện, cũng may Triệu Hựu Sâm không bỏ mặc bọn họ, không biết có phải vì nể mặt Ước Tố hay không, hắn đã cảnh cáo nhà họ Cao một lần, Cao Kha lúc ấy mới đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Nhưng Chỉ Dao không hề vì vậy mà cảm thấy vui mừng, quyền thế ngập trời như vậy, người đàn ông anh tuấn cứng cỏi đó tại sao lại không thuộc về cô ta, cô ta càng nhìn Cao Kha càng cảm thấy ghê tởm... Nếu trước kia người gả cho Triệu Hựu Sâm không phải Ước Tố, mà là cô ta thì thật tốt.
Chỉ Dao luôn là kiểu người biết tranh giành, cô ta cố ý mang một ít đồ đạc mà Ước Tố để lại đến cảm ơn Triệu Hựu Sâm, giả vờ nhu nhược đáng thương ở trước mặt hắn, dù sao người đàn ông nào mà chẳng thích dáng vẻ này.
Nhưng Triệu Hựu Sâm nhìn thấy, lúc nào cũng tỏ vẻ xa cách, khách sáo. Chỉ khi nói đến chuyện của Ước Tố, hắn mới hỏi dồn cô ta giống như một đứa trẻ. Bọn họ chỉ gặp nhau mỗi một lần đó, nhưng lại trở thành hy vọng duy nhất trong cuộc đời của Chỉ Dao, cô ta bắt đầu háo hức được gặp hắn hằng ngày, thoát khỏi nhà họ Cao nhiều thị phi và phiền não đó.
Nhưng Ước Tố đã trở về.
Cô ta cũng không ngờ, Ước Tố còn có thể trở về.
Mấy ngày hôm trước, Ước Tố đã về vương phủ một chuyến, qua lời mẹ kể, Ước Tố trang điểm rất hiện đại, chân đeo giày da bóng loáng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông chồn, cô khách sáo hỏi thăm mọi người trong phủ một lượt, còn mang quà về cho tất cả mọi người. Mặc dù không chứng kiến tận mắt, nhưng Chỉ Dao cũng biết, Ước Tố không còn như trước kia.
Cô ta siết chặt đai túi da, một khi Ước Tố quay về, sau này cô ta càng không có cơ hội, chẳng lẽ cô ta phải chấp nhận số phận này sao?
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi ô tô, Chỉ Dao ngạc nhiên quay đầu lại, tài xế bên trong nhô đầu ra khỏi cửa xe: "Tiểu thư Chỉ Dao, sao cô lại ngây ngẩn một mình ở đây, thiếu gia nhà tôi nói muốn cho cô đi nhờ một đoạn."
Trái tim Chỉ Dao lập tức đập thình thịch, cô ta nhận ra người tài xế này, chính là tài xế của Triệu Hựu Sâm!
Cô ta cuống quýt bước những bước nhỏ về phía chiếc ô tô, nhưng mới được một nửa thì chợt nhận ra bản thân không thể thất thố như vậy, bèn hơi lúng túng vuốt mái tóc mây, rồi đỏ mặt lên xe.
Người ngồi trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi, mình vận quân trang, nhìn thấy cô ta bước lên, người đàn ông chẳng hề ngẩng đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn tờ báo trên tay.
Từ góc độ của Chỉ Dao, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của người đàn ông hiện lên rất rõ, sườn mặt thon gầy, sống mũi cao thẳng, bờ môi nhiễm đỏ, mỗi tấc trên người dường như đều được điêu khắc tỉ mỉ. Ngũ quan đẹp tới mức yêu dị, nhưng khi ở trên mặt hắn lại chẳng hề nữ tính chút nào, ngược lại nét uy nghiêm rực rỡ còn càng trở nên rõ ràng.
Lòng Chỉ Dao đã nôn nóng tới cực điểm, cô ta biết cơ hội rất khó tìm, bèn vươn bàn tay nhỏ trắng trẻo, nắm lấy mép tờ báo, rồi nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời: "Đọc ở trên xe, không tốt cho mắt."
Trái tim cô ta đập loạn, hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cô ta một cái, chỉ là trong đôi mắt kia, tất cả đều là sự lạnh lẽo, cấm người sống đến gần.
Chỉ Dao giật mình, cuống quýt buông tay, cô ta khảy tóc hai cái, giọng nói mang theo chút khẩn trương: "Em không có ý gì khác, Tư lệnh đừng hiểu lầm."
Triệu Hựu Sâm đặt tờ báo xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Chỉ Dao định nói chuyện với hắn, nhưng sự lạnh lùng và cự tuyệt trên người hắn thể hiện quá rõ ràng, Chỉ Dao lập tức cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, cô ta nhìn chằm chằm hắn, rồi đột nhiên ma xui quỷ khiến thốt một câu.
"Chị gái của em trở về rồi, anh có biết không?"
Cơ thể Triệu Hựu Sâm lập tức cứng đờ, mặc dù đã khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn có chút gì đó không bình thường, Chỉ Dao vẫn nhìn hắn chăm chú, đương nhiên đã nhận ra.
Sự đố kỵ trong lòng Chỉ Dao tức khắc bị đẩy lên đỉnh điểm, cô ta nhìn chiếc cằm anh tuấn lạnh lùng, than nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc, chị ấy kết hôn rồi, nghe nói người hầu đều gọi chị ấy là Tạ thái thái. Chị ấy và Tạ Hướng Mặc là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, bây giờ cuối cùng cũng thành người nhà rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro