Vàng Anh Hót
2024-12-26 15:10:37
Edit: Astute Nguyễn
“Chu gia nghèo túng, bây giờ cô ta còn có thể làm gì, quan trọng nhất là còn mất đi sự cưng chiều của Tư lệnh. Đàn ông ấy à, lúc nào cũng chỉ thích trẻ trung và mới mẻ, bà xem mấy năm trước Tam tiểu thư được thiên vị như vậy, hiện tại vẫn bị bỏ rơi thôi. Còn Phu nhân tư lệnh, trước khi hắn kịp trèo lên địa vị cao đã mất tích khó hiểu, ai mà biết cô ấy bị Tư lệnh làm gì...”
“Bà ít nói mấy câu này thôi,” Một người phụ nữ béo cầm cái quạt hương bồ vỗ nhẹ vào người nọ, “Chúng ta không biết chuyện phong lưu trước kia của bọn họ, nếu câu đó bị các cảnh thám nghe được, chỉ e sẽ bị tóm cổ.”
“Tóm cổ thì tóm cổ, dù sao cuộc sống của tôi cũng đang nhàm chán!” Người phụ nữ oán hận ném đồ ăn vào giỏ, “Chỉ có điều, vị Tư lệnh này may mắn thật đấy, bà có nhớ rõ năm Trương Tư Viễn đến đánh chúng ta không? Khí thế tới như vậy, mắt thường cũng thấy sắp thua cuộc, nào ngờ đúng lúc đó, con trai duy nhất của lão Trương Tư Viễn lại chết! Làm ông già ấy đau buồn tới mức đổ bệnh, bấy giờ chúng ta mới thoát một kiếp!”
“Đúng vậy, nên người Vũ Châu rất sùng bái Tư lệnh, cho rằng Tư lệnh mang vận may tới, tôi nói mà, làm gì thần kỳ như thế.” Bà béo cười cười, “Nhưng mà Tư lệnh cũng là người tốt, Vũ Châu dưới tay hắn yên ổn hơn nhiều. Hơn nữa, tôi còn nghe nói Tư lệnh có quan hệ rất tốt với phía tây và phía nam, nên từ đó về sau không còn sợ Trương Tư Viễn nữa.”
“Kể từ lần đổ bệnh khi đó, Trương Tư Viễn vẫn chưa hồi phục, con trai duy nhất đã chết, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một đứa con ngoài giá thú, ngoại hình mềm mại xinh đẹp, nhưng sau lưng lại rất tàn nhẫn, suýt chút nữa đã hại chết lão già nhà mình...”
“Tướng mạo Tư lệnh chúng ta cũng rất anh tuấn, chỉ tiếc không có cơ hội nhìn thấy một lần…” Bà béo có vẻ hơi phiền muộn, “Tư lệnh không còn trẻ nữa, mà đến bây giờ vẫn không vợ không con, hiện tại ngẫm lại cũng rất đáng thương...”
Vàng anh đầu ngọn liễu chợt cất lên tiếng hót trong trẻo, một cô gái diện váy trắng lướt qua dưới cầu, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ, bước chân cô ta dừng lại, hốc mắt mông lung không khỏi nhòe lệ, ngón tay trắng nõn siết chặt chiếc quai túi, móng tay ghim chặt vào dây lưng.
Cô gái này dáng người cao gầy, khuôn mặt tròn trắng nõn, trông vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, chỉ có điều trên gương mặt ấy mang theo một chút tiều tụy, khó mà che đậy.
Cô gái này chính là muội muội ruột của Ước Tố, tên Chỉ Dao. Hai năm trước, Chỉ Dao đã gả cho con trai của một quan chức địa phương, cô ta vốn dĩ không muốn, nhưng Dục Ninh cứ liên tục gây chuyện, khi ấy không có Ước Tố, mẹ phải đi cầu xin Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm lại coi như không nhìn thấy. Cuối cùng, bà ấy đã quỳ xuống cầu xin cô ta, cô ta mới miễn cưỡng chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Lúc ấy, tuổi Chỉ Dao đã lớn, mãi chưa gả nên trong lòng cũng sốt ruột, cô ta lúc nào cũng đặt mắt lên đỉnh, nhiều năm như vậy vẫn chưa chọn được người tâm đầu ý hợp. Nhưng thứ khiến cô ta phẫn uất, bất bình nhất chính là người chị cái gì cũng thua kém là Ước Tố còn có thể gả cao tới như vậy, dựa vào đâu mà cô ta không thể?
Cao Kha ở nhà họ Cao vẫn luôn theo đuổi cô ta, dáng dấp tạm ổn, gia đình cũng có một chút thế lực nhưng Chỉ Dao vẫn chẳng thèm để mắt. Khi ấy vì chuyện của Dục Ninh nên cô ta mới miễn cưỡng gả cho Cao Kha.
Vốn tưởng rằng gả vào nhà họ Cao là có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, ai ngờ tên Cao Kha kia sau khi có được liền không biết trân trọng. Ban đầu còn đối xử với cô ta khá tốt, nhưng sau đó gã càng ngày càng quá đáng, bắt đầu hô to gọi nhỏ với cô ta, mấy tháng trước Cao Kha còn ngang nhiên đưa ca sĩ nữ về nhà. Chỉ Dao không chịu, mắng nhiếc ca sĩ kia, nào ngờ lại bị Cao Kha trực tiếp giáng cho một bạt tai.
“Muốn diễu võ dương oai thì cút về vương phủ nhà mình, đừng có tự cao tự đại ở chỗ ông đây! Đồ gái điếm không ai thèm, ông đây rước về là nể mặt lắm rồi, còn dám làm ầm lên trước mặt ông!”
Từ đó về sau, Cao Kha không đánh thì mắng, có một lần còn làm Chỉ Dao ngã xuống cầu thang, sảy thai ngay lập tức. Cô ta đã nằm trên giường mấy tháng, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nói thế nào cũng không chịu trở về nhà họ Cao.
“Chu gia nghèo túng, bây giờ cô ta còn có thể làm gì, quan trọng nhất là còn mất đi sự cưng chiều của Tư lệnh. Đàn ông ấy à, lúc nào cũng chỉ thích trẻ trung và mới mẻ, bà xem mấy năm trước Tam tiểu thư được thiên vị như vậy, hiện tại vẫn bị bỏ rơi thôi. Còn Phu nhân tư lệnh, trước khi hắn kịp trèo lên địa vị cao đã mất tích khó hiểu, ai mà biết cô ấy bị Tư lệnh làm gì...”
“Bà ít nói mấy câu này thôi,” Một người phụ nữ béo cầm cái quạt hương bồ vỗ nhẹ vào người nọ, “Chúng ta không biết chuyện phong lưu trước kia của bọn họ, nếu câu đó bị các cảnh thám nghe được, chỉ e sẽ bị tóm cổ.”
“Tóm cổ thì tóm cổ, dù sao cuộc sống của tôi cũng đang nhàm chán!” Người phụ nữ oán hận ném đồ ăn vào giỏ, “Chỉ có điều, vị Tư lệnh này may mắn thật đấy, bà có nhớ rõ năm Trương Tư Viễn đến đánh chúng ta không? Khí thế tới như vậy, mắt thường cũng thấy sắp thua cuộc, nào ngờ đúng lúc đó, con trai duy nhất của lão Trương Tư Viễn lại chết! Làm ông già ấy đau buồn tới mức đổ bệnh, bấy giờ chúng ta mới thoát một kiếp!”
“Đúng vậy, nên người Vũ Châu rất sùng bái Tư lệnh, cho rằng Tư lệnh mang vận may tới, tôi nói mà, làm gì thần kỳ như thế.” Bà béo cười cười, “Nhưng mà Tư lệnh cũng là người tốt, Vũ Châu dưới tay hắn yên ổn hơn nhiều. Hơn nữa, tôi còn nghe nói Tư lệnh có quan hệ rất tốt với phía tây và phía nam, nên từ đó về sau không còn sợ Trương Tư Viễn nữa.”
“Kể từ lần đổ bệnh khi đó, Trương Tư Viễn vẫn chưa hồi phục, con trai duy nhất đã chết, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một đứa con ngoài giá thú, ngoại hình mềm mại xinh đẹp, nhưng sau lưng lại rất tàn nhẫn, suýt chút nữa đã hại chết lão già nhà mình...”
“Tướng mạo Tư lệnh chúng ta cũng rất anh tuấn, chỉ tiếc không có cơ hội nhìn thấy một lần…” Bà béo có vẻ hơi phiền muộn, “Tư lệnh không còn trẻ nữa, mà đến bây giờ vẫn không vợ không con, hiện tại ngẫm lại cũng rất đáng thương...”
Vàng anh đầu ngọn liễu chợt cất lên tiếng hót trong trẻo, một cô gái diện váy trắng lướt qua dưới cầu, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ, bước chân cô ta dừng lại, hốc mắt mông lung không khỏi nhòe lệ, ngón tay trắng nõn siết chặt chiếc quai túi, móng tay ghim chặt vào dây lưng.
Cô gái này dáng người cao gầy, khuôn mặt tròn trắng nõn, trông vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, chỉ có điều trên gương mặt ấy mang theo một chút tiều tụy, khó mà che đậy.
Cô gái này chính là muội muội ruột của Ước Tố, tên Chỉ Dao. Hai năm trước, Chỉ Dao đã gả cho con trai của một quan chức địa phương, cô ta vốn dĩ không muốn, nhưng Dục Ninh cứ liên tục gây chuyện, khi ấy không có Ước Tố, mẹ phải đi cầu xin Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm lại coi như không nhìn thấy. Cuối cùng, bà ấy đã quỳ xuống cầu xin cô ta, cô ta mới miễn cưỡng chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Lúc ấy, tuổi Chỉ Dao đã lớn, mãi chưa gả nên trong lòng cũng sốt ruột, cô ta lúc nào cũng đặt mắt lên đỉnh, nhiều năm như vậy vẫn chưa chọn được người tâm đầu ý hợp. Nhưng thứ khiến cô ta phẫn uất, bất bình nhất chính là người chị cái gì cũng thua kém là Ước Tố còn có thể gả cao tới như vậy, dựa vào đâu mà cô ta không thể?
Cao Kha ở nhà họ Cao vẫn luôn theo đuổi cô ta, dáng dấp tạm ổn, gia đình cũng có một chút thế lực nhưng Chỉ Dao vẫn chẳng thèm để mắt. Khi ấy vì chuyện của Dục Ninh nên cô ta mới miễn cưỡng gả cho Cao Kha.
Vốn tưởng rằng gả vào nhà họ Cao là có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, ai ngờ tên Cao Kha kia sau khi có được liền không biết trân trọng. Ban đầu còn đối xử với cô ta khá tốt, nhưng sau đó gã càng ngày càng quá đáng, bắt đầu hô to gọi nhỏ với cô ta, mấy tháng trước Cao Kha còn ngang nhiên đưa ca sĩ nữ về nhà. Chỉ Dao không chịu, mắng nhiếc ca sĩ kia, nào ngờ lại bị Cao Kha trực tiếp giáng cho một bạt tai.
“Muốn diễu võ dương oai thì cút về vương phủ nhà mình, đừng có tự cao tự đại ở chỗ ông đây! Đồ gái điếm không ai thèm, ông đây rước về là nể mặt lắm rồi, còn dám làm ầm lên trước mặt ông!”
Từ đó về sau, Cao Kha không đánh thì mắng, có một lần còn làm Chỉ Dao ngã xuống cầu thang, sảy thai ngay lập tức. Cô ta đã nằm trên giường mấy tháng, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nói thế nào cũng không chịu trở về nhà họ Cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro