Một Trăm Ngày Cuối Cùng

Chương 2

Mại Thái

2024-11-18 03:20:41

Dịch: Duật Lam

1.

Hôm nay có cảnh sát gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi chủ nhân căn biệt thự D ở tiểu khu Ngô Đồng thụ có phải là tôi không?

Tôi nói phải, giọng nói đầu bên kia trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói: “Là thế này, căn nhà của ngài đêm qua xảy ra cháy vì lí do đường điện.”

Tôi “Ừ” một tiếng, tim không hiểu sao lại đau nhói.

Anh ta tiếp tục nói: “Chúng tôi phát hiện một thi thể trong nhà của ngài, nguyên nhân cái chết ban đầu được xác định là do mắc bệnh qua đời, bởi vì bên cạnh thi thể rơi rất nhiều thuốc, hơn nữa thi thể đã bắt đầu thối rữa rồi… Đồng nghiệp của tôi đã xem qua giấy tờ tùy thân của vị này, anh ta họ Lâm, là bạn của ngài sao?”

Tôi không nói được thành lời.

Anh ta vẫn đang nói, “Bây giờ liên hệ ngài là muốn để ngài đến nhận thi thể, bởi vì chúng tôi đã thử liên hệ với gia đình anh ta nhưng vẫn luôn không có tin tức…”

“Quý ngài?”

“Ngài có nghe thấy không?”

Em ấy chết rồi?

Lâm Thụy, chết rồi?

2.

Hôm nay đến bệnh viện nhận thi thể của em.

Tôi vẫn… chưa thể tin em sẽ chết.

Khi bác sĩ nói đến thi thể đột nhiên dừng một lát, nhìn tôi, nhỏ giọng: “Vị này đã xuất hiện hiện tượng thối rữa, cần nhanh chóng hỏa táng.”

Hình như anh ta đang an ủi tôi.

Lâm Thụy.

Lâm Thụy.

Tôi lặp đi lặp lại tên em trong lòng.

3.

Sắc mặt em trắng bệch, tôi không dám đi xem, nhưng không nhìn thì sẽ chẳng bao giờ được thấy nữa.

Em ấy là Lâm Thụy, là Thụy Thụy của tôi.

Em ấy mất rồi.

4.

Nhân viên tổ chức tang lễ để tôi chọn một chiếc hộp tro cốt cho em hưởng giấc ngàn thu, có sứ thanh hoa, có gỗ đàn hương, có đá ngọc.

Tôi chọn một cái đẹp đẽ, hộp gỗ mang mùi hương hoa lê, nếu như có thể, tôi không muốn em phải vào ở trong hộp, tôi muốn em về nhà với tôi.

Lúc em đi ra chỉ còn là một đống tro, được bọc bằng vải gấm, màu trắng xám, hơi có màu đen, nghe nói em bệnh rồi, không biết đã đọc được ở đâu, nói rằng khi còn sống người uống thuốc quá nhiều đến xương cốt cũng sẽ biến thành màu đen.

Tôi ôm chiếc hộp gỗ hoa lê, đi ra khỏi nơi hỏa táng, ánh mặt trời sáng rực, chiếu thẳng vào mắt làm người ta chán ghét.

Tôi ôm lấy em.

Em nhẹ quá.

5.

Biệt thự chỉ bị cháy một phần góc tủ ti vi, tôi tìm người sửa rồi, nhớ đến em nói muốn đặt một mô hình Doraemon trên tủ ti vi, để sau này không tìm thấy điều khiển từ xa thì không cần rối tung lên nữa, nếu như có túi thần kì thì có thể có rất nhiều điều khiển từ xa rồi.

Logic ngu ngốc.

Ấu trĩ như một đứa trẻ.

Tôi xuống siêu thị gần đó mua một con gấu bông Doraemon mang về, không tìm thấy mô hình, nhân viên nói đã bán hết từ hai hôm trước rồi.

Tủ ti vi vẫn chưa sửa xong, tôi để con gấu bông Doraemon bên cạnh em.

Tạm như vậy đã nhé, mai mốt chồng lại mua cho em.

Tôi cười nhìn em nói, muốn em vui mừng nhìn tôi, đợi rất lâu.

Không thấy được.

6.

Hôm nay Tiểu Hạ đến, mang theo một bó diên vĩ, tôi để cậu ấy ngồi xuống trước, đến phòng bếp rót cho cậu ấy cốc nước, thấy máy ép Lâm Thụy hay dùng có một tầng bụi, tôi không nhịn được mà mang đi rửa, em cũng thật là… đồ ngày nào cũng dùng còn bỏ một chỗ không quan tâm đến.

Tiểu Hạ nhận nước, có chút bi thương nhìn tôi, nói: “Sếp Tạ, em không biết rằng anh Thụy lừa em… Anh ấy nói với em rằng đã nói với anh rồi, em tưởng rằng anh ấy sẽ điều trị thật tốt, sớm biết thế em đã…” Cậu ấy vừa nói mắt vừa ửng đỏ, khịt mũi, “Anh ấy còn làm cho em một mâm toàn đồ ăn, còn nói với em rất nhanh sẽ khỏe thôi, em còn muốn sau này mời anh ấy đi ăn nữa, sao anh ấy…”

Tôi không biết nên nói gì nữa, quay đầu nhìn Lâm Thụy.

Hay là, tôi lại chăm một chậu hoa thật đẹp nhỉ?

Thụy Thụy, trồng gì thì tốt đây?

Trước kia không phải em cứ đòi trồng hay sao?

7.

Tiễn người đến thăm Thụy Thụy xong, tôi đến phòng bếp tính làm đồ ăn.

Mở tủ lạnh phát hiện hoa quả bên trong đã hỏng hết, chắc để đó cả tuần rồi, ngoại trừ hoa quả còn có hai hộp cà ri, mấy quả trứng gà.

Tôi đem hoa quả đi vứt, lấy ra ba quả trứng gà chuẩn bị làm cơm rang trứng, hướng về phòng khách hỏi em muốn ăn gì không?

Chắc là em vẫn đang giận, em không để ý đến tôi.

Anh cũng đã ăn cơm rang trứng rồi, đừng giận nữa mà.

8.

Buối tối tôi dọn dẹp nhà, tìm được rất nhiều lọ thuốc rỗng trong ngăn kéo, phía trên là những nét vẽ nguệch ngoạc lúc chán của em, cái gì mà “Một bé Tiểu Tạ đang bò”, bên cảnh vẽ một con gấu nhỏ đang chổng mông bò, còn có “Tiểu Lâm đợi Tiểu Tạ ngày thứ tám mươi bảy”, một con mèo nhỏ tủi thân quỳ trong góc, tôi lật hai cái, vuột tay làm rơi mất một chiếc xuống đất, nhặt lên nhìn thì thấy, phía trên có một hàng chữ siêu vẹo – Anh ấy ghét tôi.

Chắc em quá chán rồi, chỉ có lọ thuốc bầu bạn với em.

Tôi có chút khó chịu, quay người sờ hộp gỗ, nói với em, Thụy Thụy, anh chỉ đang dỗi em thôi.

Anh không muốn em rời bỏ anh.

9.

Hôm nay tôi đến công ty, Tiểu Trần hẹn tôi đi ăn, nói quán tôi thích ăn ra món mới rồi.

Tôi nói ở nhà có người đang đợi tôi.

Tiểu Trần cười nói: “Sếp Lâm à? Sếp Tạ ngài và anh ấy làm hòa rồi ư?”

Chắc là vậy nhỉ.

Tôi gật đầu.

Tiểu Trần lại nói: “Vậy lúc nào sếp Lâm quay lại làm việc nhỉ? Thiếu anh ấy tôi sắp mệt chết rồi, hai ngài lần sau có xích mích cũng đừng làm khó nhân vật bé nhỏ là tôi nữa ~”

Tôi nhìn cậu ta cười, “Cậu cực khổ rồi, em ấy không trở lại nữa, nếu quá bận thì dẫn người mới vào làm đi.”

Tiểu Trần than một tiếng, trách móc nói: “Người mới làm gì có chuyện dễ dẫn dắt thế chứ, ngài cứ khoe tình cảm vậy cũng đừng dày vò tụi chó độc thân chúng tôi mà? Đúng rồi sếp Tạ, chuyện tôi giả làm tình nhân nhỏ của ngài sếp Lâm biết chưa thế? Không lẽ là vì chuyện này mà anh ấy không trở về à?”

Tôi lắc đầu, trong lòng nói Thụy Thụy không biết.

Tôi muốn để em biết.



10.

Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, mô hình nhờ người mua đã đến nơi rồi, tủ ti vi sửa giống y hệt ban đầu, tôi đặt mô hình lên trên, nghĩ đến mùa hè hàng năm người nào đó luôn đi chân trần tìm điều khiển từ xa khắp nơi lại nhịn không nổi muốn cười.

Người nào đó lúc nào cũng dùng này ném nọ, không những không biết sửa đổi mà lại còn phong kiến mê tín, hôm trước lên Weibo share hai con cá Koi cứ như ngày mai ra đường sẽ nhặt được tiền thật vậy, còn chuyên môn ngụy biện, điều khiển từ xa tìm không thấy thì lại muốn Doraemon giúp.

“Thụy Thụy, gọi anh một tiếng đi.”

“Anh nhớ em rồi.”

11.

Mơ một giấc mơ.

Mơ thấy em ngồi trên sân thượng lẩm bẩm một mình.

“Bao giờ thì Tạ Mân mới trở về đây?”

“Không về nữa đâu nhỉ? Hình như anh ấy ghét mày.”

“Nói năng bậy bạ, anh ấy nói anh ấy thích tôi nhất.”

“Nhưng anh ấy cũng từng nói anh ấy ghét mày nhất đó…”

“…”

Tôi muốn nói đấy là tôi lừa em đó, bởi vì tôi đang giận, em dỗ tôi đi, dỗ tôi là tôi sẽ trở về mà.

12.

Chiếc hộp gỗ không để ý đến người khác.

13.

Trong sân có một cái cây, trên cây còn treo một tâm thẻ, viết là “Cây của Thụy Thụy”.

Tôi tưới nước cho cây Thụy Thụy, lại về phòng ôm hộp gỗ ngủ một giấc.

14.

Tôi tan làm mang về nhà rất nhiều hoa quả tươi ngon, trước kia những lúc tôi về đến cửa thay giày thì em luôn tung tăng chạy đến đỡ lấy đồ trong tay tôi, em luôn tan làm sớm hơn tôi một chút, bởi vì em thích ăn đậu phụ gạch cua cùng kem hộp của quán trước cổng trường, ông chủ cửa hàng đó năm giờ rưỡi là dọn hàng rồi.

Công ty chúng tôi sáu giờ tan làm, em luôn cậy mình là sếp mà trốn về trước.

Tôi thích dáng vẻ đắc ý của em mỗi khi chạy về sớm, nói mình phải về nhà, bày sẵn dáng đợi ông lớn đến sủng hạnh em.

Đáng yêu ghê.

Tôi thích mỗi ngày trở về em đều ra cửa đón tôi, gọi tôi một tiếng.

Tôi xách hoa quả đi đến phòng khách, thấy em đang lẻ loi trên bàn trà, đột nhiên hốc mắt cay cay.

Làm gì có người nào, vừa tức giận là một chút cơ hội cũng không để cho tôi vậy chứ?

15.

Tôi nhớ lại tôi không chỉ giận em còn nạt em nữa, nói em tự tư tự lợi, nói em làm loạn vô cớ, nói em không biết nghĩ cho người khác.

Buổi chiều khi tôi đi làm giấy xác nhận tử vong cho em, đi thăm người nhà em.

Tôi chưa từng nghĩ đến trên đời sẽ có kiểu cha mẹ sau khi con mất chỉ muốn biết được di sản của nó để ở đâu.

Sao tôi lại phải quát nạt em cơ chứ?

Tôi có bị điên không vậy, sao tôi lại bắt nạt em?

16.

Tôi thấy rất khó chịu, ôm lấy em nói chuyện một lúc lâu.

Tôi nói em chưa từng nghĩ em đi rồi anh phải làm sao ư?

Sau đó tôi ngủ mất, hình như nghe thấy em nói, sau khi anh đi có nghĩ em phải làm sao không?

17.

Trong nhà có rất nhiều mảnh gỗ, tôi hơi chán, ôm lấy chỗ gỗ em xếp, xếp một con mèo nhỏ, gọi là Thụy Thụy.

Tôi nói, Thụy Thụy, em yêu anh không?

Đột nhiên nhớ đến khi em nghe tôi hỏi em không yêu tôi đau đớn tuyệt vọng nhường nào.

Em ấy có yêu tôi không?

18.

Tôi thấy được nhật kí của em.

19.

Hóa ra tôi là mối tình đầu của em.

20.

Hóa ra em muốn cùng tôi đi đến bạc đầu.

21.

Tôi mở wechat, xem một lượt, cuối cùng không nhịn được mở ra bạn bè mới, ở đó có tin nhắn em từng gửi.

— Xin anh đấy, em phải muốn làm phiền anh, chỉ muốn nhìn anh thôi.

— Tạ Mân, em sẽ không làm phiền anh đâu.

— Xin anh mà, em nhớ anh phải làm thế nào

— Em nhớ anh lắm, nói chuyện với em được không

— Tạ Mân em khó chịu quá

— Anh xóa em là vì không muốn thấy em nữa sao? Em xin anh, đừng như thế

— Xin lỗi, em không nên không biết chân trọng anh lúc anh còn yêu em

Khi đó một dòng tin nhắn tôi cùng chưa từng xem.

Bây giờ tôi đọc từng tin, tựa như bị người lôi xuống địa ngục, có người đang móc lấy tim tôi.

Sao tôi có thể nỡ đối xử với em như thế?

Sao tôi có thể nỡ bắt nạt em đến vậy?

22.

Hôm nay tôi ở nhà nhận được một túi đồ lớn, được gửi đến từ bệnh viện, trong đó toàn là thuốc giảm đau, tôi gọi cho số điện thoại ghi trên túi, bắt máy là một vị bác sĩ nam.

Tôi nói tôi là người nhà của Lâm Thụy, anh ta im lặng một lát rồi hỏi: “… Cậu ấy xảy ra chuyện rồi?”

Tôi nhìn chiếc hộp gỗ hoa lê dựng tro cốt, khẽ nói: “Ừ, bác sĩ, tôi nhận được thuốc anh gửi đến rồi.”

Anh ta trầm mặc rất lâu mới trả lời: “Người không còn nữa thì trả tôi đi, giữ cũng không ích gì.”

Tôi mở hộp thuốc trong túi ra, một hai ba bốn, bảy tám chín, mười lọ.

Nhiều thuốc giảm đau quá.



Thụy Thụy của tôi, phải đau biết nhường nào?

23.

Em nói rằng em không có tinh thần, lúc đó tôi đã nghĩ gì?

Có chút nhớ không ra.

Gần đây tôi luôn choáng váng, cũng không muốn đến công ty, ngồi trong nhà xem đi xem lại nhật kí của em, tình yêu của em là đặt ở trong lòng, là vô cùng sâu nặng.

Chỉ có tôi, coi ngọc quý thành sỏi đá, không biết quý trọng.

24.

Tôi tìm thấy điện thoại của em, đã hết pin rồi, tìm sạc sạc vào, tôi vào bếp làm một bát cơm rang trứng.

Em thích ăn cơm rang trứng, còn thích dùng cơm rang trứng bắt nạt tôi.

Mỗi lần cãi nhau xong em đều làm cơm rang trứng, thấy tôi không vui thì em liền sung sướng, lúc trước thấy dáng vẻ đó của em tôi chỉ muốn quăng người lên giường rồi dạy dỗ cẩn thận.

Bây giờ không được thấy nữa rồi.

25.

Tôi bật điện thoại của em lên, mở wechat.

Thấy em nhắn cho tôi rất nhiều tin nhắn, trước mỗi tin nhắn đều là dấu chấm than màu đỏ, hệ thống không mệt mỏi liên tục nhắc nhở em, em cũng không biết mệt gửi liên tục như cũ.

“Hôm nay nhớ đến cửa hàng đậu phụ gạch cua trước cổng trường kia, em đã không dậy được hai ngày nay rồi, thèm quá, nếu anh nhận được tin nhắn này thì mua cho em một suất nhé, em đói quá đi mất.”

“Kì lạ thật, nghĩ đến gửi tin nhắn cho anh chỉ cần chút sức lực, nhưng lại không có sức để xuống giường, em sẽ không thành một con quỷ đói đâu nhỉ? Haha [đau khổ]”

“Hôm nay bón phân cho cây Thụy Thụy, nó vẫn chưa cao bằng em, không biết trước khi em chết có đợi được nó cao hơn em hay không? Có chút mong chờ.”

“Tiêu Tiêu Lạc lại update rồi, hôm nay hình như là ngày lễ gì đó, tặng một cái khung avatar xấu xí, á, xấu thật đó. Hôm nay em lại nhớ anh rồi, trời đang mưa, không biết anh có mang ô hay không.”

“Hôm nay em đi khám bác sĩ tâm lí, mất mặt quá đi, nghe bác sĩ nói em mất khống chế rồi, nhưng em không cảm thấy gì mà, tiện đường còn đến chỗ bác sĩ Lí trộm một lọ lá trà về nhà, nếu như anh còn ở đây thì sẽ chia cho anh một chén, tiếc là anh không ở [xoay vòng] Vậy của em hết nha.”

Quá nhiều, tôi không nỡ xem hết một lần.

Chỉ lướt đến tin nhắn cuối cùng.

Nhìn thấy em nói, “Em thấy Weibo rồi, là lỗi của em, em xin lỗi, sau này không dây dưa với anh nữa, xin lỗi anh Tạ Mân, em không biết sao mình lại khiến người ta không thích như vậy, sau này sẽ sửa mà, cho dù sửa không nổi đi nữa, vậy sau này em chết rồi cũng sẽ không làm phiền đến anh rồi, haha [vui mừng]”

26.

Tôi muốn hỏi bác sĩ, chỗ thuốc giảm đau đó, tôi có thể dùng không.

27.

Em gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, còn nhắn rất nhiều tin nhắn.

Tôi block em rồi, một tin cũng không bằng lòng nhận, bây giờ nhìn thấy những tin nhắn chưa gửi thành công cùng những cuộc gọi chẳng được bắt máy trong điện thoại em, tim tôi đau như bị tách ra làm đôi, tôi không hiểu sao tôi có thể đối xử với em như thế, sao tôi có thể đối xử với em như vậy chứ.

Em đau đến nhường nào?

Em bệnh sắp chết rồi, sao tôi còn đâm thêm một nhát dao cho em?

28.

Sét đánh rồi.

Không biết em có sợ hay không.

Trước kia em sợ nhất là sét đánh, mỗi ngày đều muốn trốn trong lòng tôi, lẩm bẩm: “Thần tiên độ kiếp đáng sợ quá.”

“Toàn nói linh tinh.”

Mỗi lần tôi nói em như thế em liền cười.

Đã rất lâu tôi không thấy em cười rồi.

29.

Lúc còn đi học thi cử em luôn đứng đầu, tính cách cũng kiêu ngạo, bạn học đều không thích em, chỉ có tôi vừa gặp đã yêu mà dây dưa với em, bám nhiều rồi em sẽ dễ dàng mềm lòng, nói hôn một cái cũng được, thi đỗ đại học trước đã.

Hôn một cái.

Sau đó hai người chúng tôi ra nước ngoài kết hôn, em vui vẻ mua trăm cân kẹo cưới phát từ trên xuống dưới công ty, sau cùng còn hờn giận với tôi, vốn đầu bỏ ra hơi nhiều đó, hay là sau này hai mình mỗi ngày đều ăn cơm rang trứng nhé?

Tôi hôn em một cái, em lập tức ngậm miệng.

30.

Tôi tìm được di thư của em.

Em là một người đọc sách đọc thành ngốc rồi, di thư viết như luận văn, bản một bản hai, bản hai còn chưa viết xong.

Tôi đọc một lượt, hơi buồn cười.

Đọc lần nữa thì khóc òa.

31.

Tôi nhớ em lắm rồi.

32.

Tôi yêu em, nhưng tôi đối xử với em không tốt.

Tôi không còn cách nào khác, Thụy Thụy của tôi biến mất rồi, em không cần tôi nữa.

33.

Tôi lấy điện thoại em kết bạn với tôi.

Tôi nhắn cho em một câu “Anh yêu em”.

Còn có một câu, “Đợi anh.”

34.

Di thư bản một—

Hi vọng Tạ Mân hạnh phúc vui vẻ.

Di thư bản hai—

Hi vọng Tạ Mân hạnh phúc, hi vọng tôi…

Vẫn chưa nghĩ kĩ, để tôi chết rồi nói sau.

35.

—Hi vọng em, đợi anh đến yêu em lại từ đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Lời cuối

Thật ra phần của Thụy Thụy tôi đã quên khá nhiều rồi, nhưng hôm nay tôi đột nhiên muốn viết phần của Tạ Mân, viết không tốt lắm, bởi có rất nhiều chuyện anh ta không biết, anh ta cũng không có cách nào biết được, tôi cũng không muốn anh ta được biết (cảm thấy anh ta biết rồi thì ngược lại thể hiện Thụy Thụy không đáng), giống như việc Thụy Thụy nằm trên giường sắp chết vẫn nghĩ về anh ta, những chuyện thế này, anh ta sẽ không biết, cũng không thể biết được, cho nên tôi cũng luôn không muốn viết Tạ Mân, chủ yếu là không biết nên viết thế nào mới tốt.

Theo đuổi nồng nhiệt chẳng có đâu, bởi vì người đã chết lạnh rồi, chỉ có tự mình sám hối.

Có cơ hội sẽ viết lại vậy, hôm nay viết không nổi nữa [thất vọng]

Vả lại, Tạ Mân chỉ viết đến số ba mươi lăm lẻ này, là vì anh ta chỉ sống đến ba mươi lăm tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Ngày Cuối Cùng

Số ký tự: 0