Một Trăm Ngày Cuối Cùng

Chương 1

Mại Thái

2024-11-18 03:20:41

Dịch: Duật Lam

100.

Tôi bệnh rồi, Tạ Mân không biết. 

Tôi cũng không muốn nói, không phải muốn giấu anh, chỉ là ai cũng không muốn nói. 

Bác sĩ là bạn của bạn, người rất khách sáo, nói tôi vẫn có thể sống được hơn nửa năm, tiền đề là phải điều trị cho tốt. 

Có lúc tôi muốn điều trị cho hẳn hoi, có lúc lại muốn sớm chết đi thôi. 

99.

Tạ Mân nói buổi tối sẽ về muộn chút, tôi đợi một lúc, đợi đến khi đồng hồ treo trên tường chỉ đến mười một giờ thì không đợi nữa. 

Hôm nay chưa muốn chết, vì vậy không thể thức khuya. 

98.

Ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, chiếu từ ban công vào trong nhà, chân tôi cũng cảm thấy ấm áp. 

Không muốn đến công ty, dù sao có tôi hay không vẫn vậy thôi. 

97.

Hôm nay Tạ Mân mua cho tôi một bó hoa. 

Đã nửa tháng tôi không ra ngoài, anh nói mùa xuân đã đến rồi, qua hai ngày nữa là đến ngày kỉ niệm mười năm kết hôn của chúng tôi.

Tôi ồ một tiếng, không biết phải nói gì, đi làm cho anh một bát cơm rang trứng.

Có vẻ như anh không thích ăn, mới ăn hai miếng đã đập cửa đi ra ngoài rồi. 

96.

Tiểu Hạ nhắn wechat cho tôi, nói người mới đến và sếp Tạ rất thân mật. 

Tôi không biết trả lời sao, cười một tiếng. 

Có chút ngại vì làm phật ý tốt của người ta. 

Buổi chiều thay quần áo thể dục đi đến sân bóng rổ của trường đại học ở đó làm một trận, có chút vui vẻ, còn ăn món đậu phụ gạch cua hồi trước thích nhất. 

95.

Tạ Mân nói tôi dở chứng, anh cho rằng tôi được chiều nên kiêu, hỏi tôi sao lười thành như vậy, có ý kiến gì với anh à?

Tôi lắc đầu, không có chút tinh thần nói chuyện nào, tôi cũng thấy mình lười đi nhiều, nhưng nhắc đến tinh thần đều thấy mệt mỏi, mỗi ngày nằm mơ đều thật mệt, phải nghĩ cũng thật mệt. 

Sống thật mệt. 

94.

Hôm nay lâu lắm mới đến công ty. 

Nói thật lòng, công ty bây giờ như mặt trời ban trưa, chức chủ tịch của Tạ Mân cũng ổn định vững vàng, thật sự không cần thiết một người phó chủ tịch như tôi.

Dù rằng đây là công ty tôi và anh nỗ lực gây dựng. 

Chỉ là, tôi cảm thấy cả công ty và anh, đều chẳng cần đến tôi. 

Chỉ ở trong phòng làm việc một lúc, thư kí mới đến của anh đã tìm cớ qua chỗ tôi mấy lần, lần nào cũng đầy đủ lí do, tôi chẳng có chút sức nào để để ý đến cậu ấy, nên kệ thôi. 

Nhanh chóng mà chạy về nhà. 

93.

Ngày mười năm ấy anh đưa tôi đến nhà hàng cao cấp, nghe bài nhạc “Call your name” của Daughtry mười năm trước tôi thích nhất. 

Trong lòng tôi ngâm nga theo mấy câu, sống mũi cay cay. 

Thật sự là không dễ chịu lắm. 

Đêm đó, tôi với anh lên giường, anh đột nhiên nói một câu: Lâm Thuỵ, em có nhớ anh không?

Nhớ. 

94.

Hôm nay bố mẹ gọi điện bảo tôi về nhà một chuyến, tôi đi rồi, lúc trở lại còn đem theo một túi đồ ăn to do mẹ làm. 

Chắc là, mẹ cũng không ghét tôi đến thế. 

95.

Hôm nay tôi đi khám bệnh. 

Anh ta vẫn nói câu nói đó, điều trị tốt thì còn sống được hơn nửa năm. 

Tôi hỏi anh ta, nếu ngày mai tôi chết, cùng với nửa năm sau chết thì có gì khác nhau sao?

Anh ta ngây người một lát, sau đó nói với tôi, có thể hẳn hoi nói lời tạm biệt.

Có thể bớt chút tiếc nuối.

94.

Tôi lật lại nhật kí hồi cấp ba, tôi chưa từng nói cho Tạ Mân biết, ngay từ lúc vào học năm lớp mười, khi tôi làm đại biểu cho học sinh mới đứng phát biểu trên bục ngày ấy, ánh nhìn đầu tiên trông thấy anh thì đã thích anh rồi. 

Nhiều người như thế, chỉ có mình anh như tên ngốc bưng bát miến vừa ăn vừa nhìn tôi, vì để vỗ tay mà đặt bát xuống, vỗ xong lại bưng bát lên. 

Đáng yêu quá đi mất. 

Làm tôi nhịn không nổi mà vừa gặp đã yêu. 

93.

Tôi không có bạn bè mấy, đa số đều là khách hàng, hôm nay có hẹn uống trà với một khách hàng của công ty hợp tác đã nhiều lần. 

Tạ Mân cũng ở đó uống trà, dẫn theo thư kí nhỏ của anh. 

Đầu tôi thật sự rất đau, tôi không thích thư kí nhỏ của anh chút nào. 

Chỉ có thể lấy thuốc ra, sau đó dẫn khách hàng vào trong phòng riêng để trốn. 

Khách hàng cười nói: “Hình như ban nãy gặp phải sếp Tạ nhỉ?”

Tôi chống cằm, “Đúng thế, cùng tình nhân trải qua cuối tuần đó.”

“… Sếp Lâm?” Khách hàng vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi. 

Tôi cười với anh ta, “Chuyện này thật sự không nói được, coi như chuyện nhà đi, nói ra đến chó cũng phải chê chuyện lằng nhằng.”

Khách hành không hỏi nữa, chỉ nhìn tôi đồng tình. 

Thật ra tôi muốn nói, đồng tình tôi bị người khác cắm sừng còn chẳng bằng đồng tình vì tôi sắp chết. 

Bỏ đi bỏ đi, đều chẳng phải chủ đề tốt đẹp gì. 

Nói ra đến chó còn phải chê.

92.

Tạ Mân về rồi, giải thích một đống việc dẫn theo thư kí nhỏ đi uống trà, tôi không muốn nghe, nhưng anh muốn tôi nghe, thì tôi nghe vậy.

Thật sự chẳng có gì đáng để nghe, cũng chỉ là chăm sóc hậu bối mà thôi. 

Hậu bối là cái thứ gì chứ, anh là chồng cậu ta hay là bố cậu ta, anh chăm sóc cậu ta, ai chăm sóc em đây?

Lười chẳng muốn nói, nói cũng không có ích gì. 

Ăn cơm xong anh vẫn càm ràm, tôi hỏi anh có lên giường anh không, anh mới dồn dũng khí hỏi tôi: “Em và Trần An Chi có quan hệ gì?”

“Quan hệ gì cái gì?”

“Anh thấy em và hắn ta vào phòng riêng.”

“…”

“Nói đi chứ.”

“Khách hàng.”

Anh nghe xong liền tối mặt, giọng điệu kì quái nói: “Ngài đây đã không quản việc hơn một tháng nay rồi, khách hàng nào mà còn phải làm phiền sếp Lâm ra trận thế?”

Tôi, thật, sự, lười, để, ý, đến, anh.

Đau đầu.

91.

Uống thuốc rồi.

90.

Đau.

89.

Mơ một giấc mơ, mơ về rất lâu trước kia, khi tôi còn chưa yêu anh.

Trong lòng thật khó chịu.

88.

Hôm nay đi khám bác sĩ tâm lí.

Rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng thể nói ra.

Buổi tối gọi điện thoại với mẹ, bà nói hi vọng 1/5 năm nay tôi có thể dẫn Tạ Mân về nhà.

Tôi ậm ờ đáp một tiếng, không nói được, cũng không nói không được.

Sau khi cúp điện thoại tôi lại gọi cho Tạ Mân, anh nghe máy, nói công ty đang bận, tôi nói tôi muốn làm.

Anh hình như đang ác ý châm biếm tôi, “Em cũng có tình yêu à? Em đi mà tìm tạm cái gậy đi, anh thật sự không dám động vào em.”

Tôi không nói gì.

Không nâng dậy nổi tinh thần để bật lại lời anh.

Chỉ là lần trước từng châm biếm anh, nói anh chịch người khác thì đừng về chịch tôi, tôi sợ mắc bệnh.

Anh tức giận, tôi biết là anh tức giận.

Tôi cảm thấy đầu óc tôi cũng hỏi cả rồi, tôi chẳng muốn làm chút nào, chỉ là hơi nhớ anh thôi.

87.

Mua thuốc.

Mua cả miến.

Một mình đi ăn lẩu.

Làm mất chìa khóa rồi.

Khóc một trận.

Không về nhà được nữa.

86.

Không gọi cho anh, sáu giờ sáng tôi gọi người đến đổi thành khóa mật mã.

Về nhà tắm rửa uống thuốc.

Đi ngủ.

85.

Mơ thấy ác mộng.

84.

Nhớ lại lúc vừa mới yêu đương, anh là một con quỷ nghèo, mua được một cây kem còn để tôi ăn hết, sau đó cắn vệt kem đọng trên môi tôi, vô cùng thỏa mãn.

Tôi biết anh thích ăn miến, thường mua miến mang đến kí túc xá của anh để tìm anh, mỗi lần anh thấy tôi đều cười, cười lao vào nhau, ngã xuống giường, nói: “Thụy Thụy à—- “

“—- Anh thích em quá đi mất”

83.

Tôi hỏi anh, vì sao không yêu em nữa.

Chắc anh vẫn còn giận, chỉ nhìn tôi cười, sau đó nói với tôi, em ấy à, tự cho là thanh cao, làm ra bộ cao quý lắm ấy, lúc yêu nhau em cũng không coi anh ra gì, yêu hay không đến bản thân anh còn không dám chắc, sau khi kết hôn lại càng vậy. Có nhiều lúc anh không hiểu tại sao em và anh lại dính vào một chỗ nhỉ, sớm nắng chiều mưa, ngày nào cũng như kiểu người ta nợ em tám triệu ấy, Lâm Thụy, em có thật sự yêu anh không?

Tôi hoảng hốt lo sợ, đau như bị sét đánh trúng.

Tôi bắt lấy tay anh, đấu tranh hỏi anh, “Em… em không đủ yêu anh ư?”

Anh lặng im rút tay về.

Tôi tiếp tục hỏi, “Vì sao vậy, vì sao anh lại cảm thấy em không yêu anh cơ chứ? Em… em cùng anh khởi nghiệp, cùng anh đi một quãng đường dài đến vậy, chúng mình đã kết hôn mười năm rồi mà…”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi như thương hại, khàn giọng nói: “Em muốn gì thì anh cũng phải muốn thứ đó, em không muốn, anh cũng đừng hòng muốn, có lúc anh nghĩ, người như Lâm Thụy em sao lại đáng để người ta thích nhỉ? Em không yêu anh, em căn bản không hề thể hiện ra rằng em yêu anh, anh căn bản cũng không biết vì sao em lại ở bên anh, lúc ở bên em anh thậm chí còn cảm thấy đến thở gấp chúng ta cũng không có, sao em có thể ép anh đi đến bước đường này chứ?”

Tôi không biết nói gì, ngây người nhìn anh.

“Em cho rằng em cùng anh khởi nghiệp là em yêu anh sao? Em có nghĩ đến việc đưa anh đi gặp người nhà của em không? Kết hôn đã mười năm, anh còn chưa được gặp mặt bố mẹ em đến một lần, em có nghĩ anh có cảm giác thế nào chưa? Em ở công ty cũng vậy, có từng cho anh mặt mũi không? Em đã quyết định vậy thì cứ thế mà làm, em nói cái gì thì là vậy, lần trước cũng thế, không có tinh thần, mất hứng thú, là ở bên anh không có hứng thú, ở bên anh không có tinh thần đúng không?”

“Em xem vợ của người ta, rồi nhìn lại chính em xem, em biết cái gì? Anh chỉ hỏi em biết cái gì? Em biết giận lẫy biết chiến tranh lạnh hay là biết chỉ huy?

Tôi lắc đầu, khàn giọng hỏi anh, “Yêu nhau năm năm, kết hôn mười năm, anh lại có được kết luận thế này sao?”

Anh cười lạnh, “Em cũng còn biết chúng ta sống bên nhau đã mười lăm năm rồi? Em mất hứng rồi, thấy phiền, nói sớm là được, cả ngày giống như anh có lỗi gì với em vậy, em không thấy phiền nhưng anh thấy phiền đấy.”

Tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.

Đau.

Chỗ nào cũng đau.

Thuốc của tôi để ở đâu rồi?

82.

Đau, đau quá.

Tôi không muốn uống thuốc nữa, uống rồi vẫn đau.

Vừa đắng vừa đau.

81.

Hôm nay đang xem nhật kí.

[ Mình nghĩ mình bị Tạ Mân bỏ thuốc mê hồn rồi, sao cứ thấy anh là lại muốn cười, thật sự thích, thật sự rất thích. ]

80.

[ Mẹ kế không thích mình, bố cũng không thích mình, comeout rồi, mẹ kế đuổi mình ra khỏi nhà, về đến nhà thấy Tạ Mân làm ổ ở sofa xem ti vi, không nhịn được vui sướng trong lòng. ]

79.

[ Mình đang nghĩ, mình và anh ở bên nhau, nhất định đến tận lúc bạc đầu. ]

78.

Mơ một giấc mơ đẹp.

Không muốn tỉnh dậy nữa.

77.

Mơ thấy ác mộng, bị dọa tỉnh, bên cạnh trống không.

Anh không về nữa rồi.

Tay tôi run run uống hai viên thuốc ngủ, ngủ mất.

76.

Lại đi lấy thuốc rồi, bác sĩ nói tôi gầy đi rất nhiều, vì sao không điều trị hẳn hoi?



Tôi không biết phải làm sao, có điều trị hẳn hoi vẫn sẽ gầy đi thôi.

Anh ta nói, điều trị hẳn hỏi sẽ sống lâu thêm chút.

Tôi không trả lời anh ta.

Tôi không muốn nói với anh ta tôi đang nghĩ gì.

Nếu như có cái nút chỉ cần ấn xuống là có thể lập tức chết đi, tôi nhất định sẽ ấn cả trăm lần, một trăm kiếp tôi cũng không muốn lại làm người nữa.

75.

Đi công viên, lúc về nhà check hòm thư điện tử một lần, nhận được thông báo sa thải của công ty.

Thời gian là tối hôm chúng tôi cãi nhau.

74.

Trồng một cái cây ở trong vườn.

Đặt tên là cây của Thụy Thụy.

73.

Tôiddđi xem bộ phim điện ảnh mới ra mắt, thật chán, nhưng xem cũng vui, xung quanh có rất nhiều người cũng cô đơn một mình như tôi.

Hóa ra mọi người cũng đều cô đơn.

72.

Hôm nay Tạ Mân về nhà rồi, anh đã rất lâu chưa về, tôi thay khóa anh cũng không biết, chỉ có thể đứng ở ngoài đợi tôi.

Tôi mua đồ ăn trở về, anh thấy tôi liền cười, gọi một tiếng Thụy Thụy.

Tôi làm cho anh một bát cơm rang trứng.

Thích thì ăn, không thì thôi.

Buổi tối anh bám lấy tôi đòi thêm dấu vân tay vào khóa cửa, tôi để anh làm, còn tủi thân nói, sao em nỡ thật sự giận anh vậy, đến khóa cũng đổi luôn rồi.

Tôi không nói chuyện, tôi không biết phải nói gì.

Chìa khóa của em mất rồi, em gọi cho anh anh không bắt máy, em không về nhà được, cho nên em thay khóa rồi.

71.

Tôi đại khái cũng biết anh muốn làm gì.

Vậy nên hômh đó tôi không về nhà.

70.

Tôi kết bạn với một người, có lúc cậu ấy sẽdôd cùng tôi tâm sự.

Tôi nói tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy sân thượng có một cái cây.

Cậu ấy cười hỏi tôi, trên sân thượng sao lại có cây?

Có đó, mọc ở kia kia, cậu nhìn xem.

69.

Hôm nay mẹ đến thăm tôi, nói tôi gầy chẳng ra gì nữa rồi.

Tôi ăn cơm mẹ nấu, cười hỏi dạo này em trai có ổn không? Trong nhà có chuyện gì cần dùng đến tiền không?

Mẹ nói gần đây em trai đầu tư một hạng mục, cần rất nhiều tiền.

Tôi nói được.

Bà liền khen tôi thật tốt.

68.

Tôi mệt quá rồi.

67.

Ngủ đến chiều mới tỉnh, đi đến chợ hoa quả mua đồ, lại đến siêu thị mua đồ ăn vặt, lúc đi qua công viên chia đồ ăn vặt cho mấy bạn nhỏ.

Nghĩ một lát, tôi xách đồ ngồi trên ghế, nhìn khung cảnh công viên cả một ngày.

Thật đẹp.

66.

Đọc được trong một cuốn sách nào đó viết dùng đồ ăn và màu thực phẩm nhuộm thuốc giảm đau, có thể biến chúng trở nên giống những viên kẹo.

Tôi lặng lẽ đếm thuốc, chia chúng thành màu của cầu vồng.

Một viên hai viên ba bốn viên, năm viên sáu viên bảy tám viên, chín viên mười viên mười một viên, có thành kẹo ngọt cũng chẳng thay đổi được gì.

Thôi vậy.

Cũng chỉ là những viên thuốc trở nên đẹp đẽ hơn đôi chút, vẫn đắng ngắt như cũ.

65.

Tôi không bằng lòng ôn lại chuyện xưa cũ, vì thế không đến công ty, không đến trường học, không đến những nơi thường cùng anh đến.

Tôi sợ tôi nhớ đến anh rồi thì đến cả thuốc giảm đau cũng chẳng có tác dụng.

Hôm nay phơi nắng, trên sân thượng có cây, tôi cảm thấy là có.

64.

Tiểu Hạ gửi tin nhắn cho tôi, nói hạng mục nòng cốt của công ty bị đem ra giao bán, tôi có biết không?

Tôi biết, cũng không biết.

Hạng mục đó tôi tốn mất sáu bảy năm tâm huyết, đến cả Tạ Mân tôi cũng không hoàn toàn tiết lộ cho anh, hạng mục cần thời cơ, thời cơ này cần phải đợi, tôi còn chưa đợi được.

Thế nên tối đó Tạ Mân trộm đi tài liệu nòng cốt tôi để trong tủ bảo hiểm.

Tôi biết.

Cũng không quá muốn biết.

Vậy thì giả vờ không biết.

63.

Lười nấu cơm, gọi đồ ăn ngoài.

Lướt vòng bạn bè, thấy status của thư kí kia của Tạ Mân—

Sếp Tạ đưa mình đến Xuân Hương Cư có đồ ăn rất ngon [thích][thích][hoa hồng]*

*đây là icon trong wechat nhé

Tôi hủy lịch đặt đồ, lập tức thay quần áo đến Xuân Hương Cư.

Tôi muốn thử xem đồ ăn này ngon đến thế nào.

62.

Hôm qua ăn quá nhiều, đồ ăn đúng là không tồi, chẳng trách cách chiếc bình phong trạm trổ tôi vẫn nghe được tiếng Tạ Mân, liên tục khen ngon.

Tôi nhìn thấy người tràn trề ý cười ngồi cạnh anh, cả mặt dịu dàng, bận lấy ra từng viên rồi lại từng viên kẹo đường của chính mình.

Được rồi, thế nên hôm nay tôi nằm trên gường, không xuống giường nổi, đau chết mất, đồng chí thuốc đã bị tê liệt rồi, chẳng có tí kính nghiệp nào với tôi cả.

Đau, chết, mất, thôi.

61.

Tôi đăng một bài Weibo.

Đốt một cây nến, dành cho chính mình .

Weibo của tôi chỉ folllow mình anh, lướt xem status của anh, tôi đau đến nghẹn thở, rất muốn khóc.

Khóc không ra.

60.

Đều là đàn ông, sao anh thay lòng nhanh đến vậy.

Khi yêu tôi chết đi sống lại, không yêu tôi một phát đạp bay.

Đồ thối tha.

59.

Gọi đồ ăn ngoài.

Ăn đồ ăn nhanh.

Nhìn sân thượng.

Có cái cây.

Bạn bè nói với tôi sân thượng không có cây.

Mơ phải ác mộng.

Trên sân thượng nhất định có cây.

58.

Không có bạn bè.

57.

Tôi lại đi khám bác sĩ tâm lí, vẫn không nói được nguyên do như trước.

Chỉ nói với bác sĩ, trên sân thượng có cây, tôi có một người bạn, tôi muốn về nhà, tôi muốn có người quan tâm tôi, tôi muốn…

Tôi muốn gì nhỉ.

Tôi cũng không biết nữa.

56.

Ngủ một giấc.

Ăn cơm rang trứng.

Chơi mấy ván Tiêu Tiêu Lạc*, không đủ sức, gửi link để Tạ Mân giúp tôi làm, anh không để ý đến tôi, không còn sức chơi, không chơi nữa.

*Tiêu Tiêu Lạc (tên đầy đủ: Khai Tâm Tiêu Tiêu Lạc): Một game của QQ, khá giống với cách chơi Candy Crush Saga.

Tôi lại khóc rồi.

Không ai làm tôi khóc, vậy nên tôi khóc rất thương tâm, rất to, tôi chẳng sợ làm ồn người khác chút nào, nhà tôi trừ tôi ra cũng làm gì có ai.

55.

Tạ Mân để ý đến tôi rồi.

Anh bảo tôi cùng anh đi li hôn.

Tôi giấu một lọ đầy thuốc giảm đau, gọi anh đến đón tôi, anh không muốn để ý đến tôi, vậy nên rất trầm mặc, tôi muốn trò chuyện với anh, mở miệng cười nói: “… Là quyết định với Tiểu Trần sao?”

Anh nhìn tôi một cái, “Bây giờ em am hiểu lòng người đến vậy à?”

Tôi lấy một viên kẹo bảy màu, “Không, chỉ hỏi thôi.”

“Vốn là chẳng cần em đến cùng anh, gửi giấy tờ đến là được.” Tạ Miên mím môi, ý lạnh ở sườn mặt rất rõ ràng, tôi nhìn anh, lại lấy một viên kẹo bảy màu nhét vào miệng.

“Chẳng qua là dạo này có thời gian rảnh, đi vùng lân cận du lịch thôi.”

Không biết logic của anh kiểu gì, lòng tôi nhói đến tê liệt, ngài kẹo bảy màu hôm nay kính nghiệp thật.

54.

Ly hôn rồi!

53.

Hôm nay ăn một bát cơm rang trứng.

Xới đất cho cây con.

Uống một lon nước có gas, sặc rồi.

Ngồi trên sân thượng ngắm cảnh.

Mua một bộ xếp gỗ về.

52.

Lấy mảnh gỗ xếp thành một căn nhà, hai chiếc xe, một cái cây, một đóa hoa, một người.

Một người khác.

51.

Không ngủ được.

Kẹo bảy màu không có tác dụng, thuốc ngủ không có tác dụng.

50.

Tiền trong thẻ vẫn còn năm mươi vạn.

Chắc là đủ đến ngày tôi chết.

49.

[ Bác sĩ: Ngài Lâm, xin hỏi gần đây anh có cảm xúc buồn rầu hay không? ]

[ Bệnh nhân: … Tôi, tôi nhìn thấy một cái cây, nó mọc trên sân thượng, giống mơ vậy, có người nói chuyện với tôi, cậu ấy nói không có cây, nhưng có mà… Tôi nhìn thấy rồi, trên cây có rất nhiều mặt trăng, không, là sao, tôi đếm rất nhiều lần, đếm không hết, ]

[ Bác sĩ: Người trò chuyện cùng cậu là người như thế nào? ]

[ Bệnh nhân: Là… là, tôi không biết nữa, tôi cho rằng đó là Tạ Mân, nhưng Tạ Mân sẽ không nói chuyện với tôi, anh ấy ghét tôi, anh ấy đi tìm người khác rồi! ]

[ Bác sĩ: Tạ Mân là ai? ]

[ Bệnh nhân: … Anh ấy à? Anh ấy là người yêu của tôi, ngày đầu tiên tôi lên cấp ba đã thích anh ấy, chúng tôi kết hôn mười năm rồi, anh ấy nói tôi không yêu anh… Sao, sao lại có thể chứ?! Sao tôi lại có thể không yêu anh ấy! … (nghẹn ngào) Tôi yêu anh ấy mười tám năm, sao anh ấy có thể nói tôi không yêu anh ấy, anh ấy hận tôi, (nức nở) anh ấy nói anh ấy không cảm nhận được tình yêu của tôi… ]

[ Bác sĩ: Cậu có từng nói với cậu ấy chuyện “cây” và “bạn” không? ]

[ Bệnh nhân: (lắc đầu) Anh ấy không nói chuyện với tôi, anh ấy không để ý đến tôi. ]

[ Bác sĩ: Trừ những thứ này, còn điều gì phiền lòng không? ]

[ Bệnh nhân: Gặp ác mộng, rất nhiều ác mộng, tôi rất sợ… Mẹ chỉ muốn hỏi tiền của tôi, bà yêu em trai, ác mộng rất nhiều, tôi rất sợ, mỗi ngày tôi đều khóc, nhưng không có ai an ủi tôi, tôi đau lắm, Tạ Mân không cần tôi nữa rồi… Bạn bè là giả, tôi có một đống gỗ, tôi muốn có người ở bên cạnh mình, nhưng chẳng có ai… (nhỏ giọng thút thít) ]

[ Bác sĩ: Còn gì nữa? ]

[ Bệnh nhân: … Tôi mắc bệnh nan y, sống không lâu nữa. ]

[ Bác sĩ: … (sững sờ) ]

[ Bác sĩ: Ngài Lâm, là ác mộng như thế nào vậy? ]

[ Bệnh nhân: Đường, có rất nhiều đường, rất dài… Còn có cầu, cao lắm, nhìn không thấy điểm cuối, tôi cứ đi mãi, mệt lắm, mệt lắm, không dừng lại được, còn thứ gì đó đang đuổi theo tôi, tôi không muốn chạy nữa, tôi muốn bị ăn luôn đi. ]

[ Bác sĩ: Người yêu của cậu, gần đây nói gì với cậu? ]

[ Bệnh nhân: Anh ấy nói, anh ấy ghét tôi nhất. ]

[ Lặng im ]

48.

Tôi nghe một buổi concert.

Trên đường về trời đổ mưa, bị ướt hết, vào hiệu thuốc mua một túi lớn thuốc chống cảm cúm mang về nhà.

47.

Tiểu Hạ nói muốn đến thăm tôi, cậu ấy từ chỗ bác sĩ biết tôi bệnh rồi.



Tôi mua rất nhiều đồ ăn, vô cùng vui vẻ làm một mâm lớn.

Tiểu Hạ là thư kí của tôi ở công ty, là một cậu nhóc rất đáng yêu, lúc đến cậu ấy mang cho tôi một bó hoa rất to, mùi cũng rất thơm.

Tôi vui mừng vỗ bả vai cậu ấy, cậu ấy thở dài một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn tôi.

“Anh Thụy sao anh lại giấu em? Huhuhu…”

“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, giấu với không giấu gì chứ, trị khỏi rồi nói với cậu không phải tốt hơn à.” Tôi an ủi cậu ấy.

Cậu ấy tủi thân hỏi, “Thật ạ?”

Có vẻ bác sĩ không nói cho cậu ấy biết là bệnh gì, trong lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, vuốt tóc cậu, dịu giọng bảo: “Thật đó.”

“Thế anh nói với sếp Tạ chưa?”

Tôi cười, “Chưa, sợ anh ấy lo lắng, cái người này anh ấy thích dày vò lắm, cậu cũng đừng nói anh ấy biết, đợi khỏe rồi thì nói nhé, bác sĩ bảo bệnh này của tôi nhanh khỏi lắm.”

Cậu ấy gật đầu, cười lên rồi.

Tôi cũng cười.

46.

Đến bệnh viện truyền nước, gặp phải một bạn nhỏ, tôi tặng cậu nhóc một viên kẹo bảy màu.

Sờ viên kẹo hàng thật giá thật trong tay, tôi không nhịn được mà phì cười, mùi vị của kẹo thật của nhiên không tồi, chua chua ngọt ngọt.

Lúc về nhà mua một túi to, trộn lận với đống kẹo bảy màu giả của mình.

Dự là dựa vào vận may đôi tay xem mò phải hàng thật hay hảng giả đây.

45.

Ngủ hết một ngày.

44.

Sốt, uống thuốc.

Không có sức cầm điện thoại.

43.

Nằm ngửa lướt vòng bạn bè.

Tạ Mân đang phơi hộp cơm dùng khi tăng ca, tôi sờ cái bụng chưa có giọt nước nào vào của mình, đột nhiên cảm thấy đói.

Không có sức xuống đất, đói chết thì thôi vậy.

42.

Thật sự đói quá.

Tôi ngủ ngủ ngủ ngủ.

Đói chết rồi.

41.

Không chịu nổi, mời một dì ở công ty nội trợ đến làm cơm giúp tôi.

Để dì đỡ tôi dậy, bón cho tôi một bát cơm, đỡ chút rồi.

Nhắm mắt đi ngủ.

40.

Hôm nay có thể xuống đất rồi, tự làm cho mình một bát cơm rang trứng.

Thật muốn ăn cơm cà ri, không còn sức ra cửa nữa, ngày mai tính sau vậy.

39.

Nghe có người nói đếm tiền có thể quên đi thời gian, tôi nhìm chằm chằm số dư hai vạn chín nghìn của mình.

Bỏ đi, không có sức ra ngoài đổi tiền mặt.

Chỉ có thể ngồi cùng đống gỗ ở sofa, xếp thành một con gấu trúc, một con mèo.

Gấu trúc nhỏ tên Tiểu Tạ.

Mèo nhỏ tên Tiểu Lâm.

Tiểu Tạ yêu Tiểu Lâm, vì thế đuổi Tiểu Lâm chạy, Tiểu Lâm cứ chạy mãi, đột nhiên phát hiện Tiểu Tạ không theo kịp, nó bị dọa sợ, lập tức chạy về tìm, hóa ra Tiểu Tạ trốn đi rồi.

Nó nhìn thấy đuôi của Tiểu Lâm đang căng thẳng tìm mình, nó đột nhiên nhảy ra kêu một tiếng, dọa Tiểu Lâm.

Không biết là Tiểu Lâm ôm lấy nó thơm.

Hóa ra, Tiểu Lâm đã sớm yêu Tiểu Tạ rồi.

38.

Tiểu Tạ không yêu Tiểu Lâm.

37.

Tôi ngồi trên sân thượng nhìn cây con trong sân.

Cây con nảy mầm rồi.

Mắt đau quá.

Tối qua Tiểu Lâm lại khóc một mình rồi hả?

Hại tầm nhìn của tôi hôm nay mơ hồ không rõ.

36.

Dậy không nổi, ngủ một ngày.

35.

Dậy không nổi, ngủ một ngày.

34.

Đau đến không chịu nổi được nữa.

33.

Cổ họng không phát ra tiếng, người không còn đau mấy nữa, đói quá.

32.

Cuối cùng cũng dậy được rồi, đến phòng khách xem ti vi.

Cảm giác Tạ Mân cùng tôi xem, liền xem một mạch đến ba giờ sáng.

31.

Thức khuya thật sự hại sức khỏe, hôm nay lại đau đến nổi dậy không nổi.

30.

Có chút sức rồi, sờ điện thoại chơi Tiêu Tiêu Lạc, lúc đầu là Tạ Mân chơi cùng tôi, giờ tôi đã level 1249 rồi, anh mới level 642.

Tôi lướt qua cửa sô 642, chơi đi chơi lại lại rất nhiều lần.

29.

Khó có được một ngày ra ngoài, mua một bộ đồ mới, một đôi giày, đi ăn bữa trưa ở nhà hàng mà Tạ Mân rất thích, buổi tối lúc đi ngủ, chưa đến mười hai giờ đã ngủ mất rồi.

28.

Vòng bạn bè của Tạ Mân hôm nay đăng ảnh Trần Dịch, tôi bình luận một câu, Tiểu Trần đẹp thật.

Đợi một lúc sau, thấy Tạ Mân xóa status đi rồi.

27.

Hôm nay phát hiện Tạ Mân block wechat của tôi.

Lúc ăn nôn ra máu làm sàn nhà bẩn muốn chết, tôi lau nhà xong, mệt đến đầu óc choáng váng, không nhịn được mà rưng rưng khóc.

Thật đấy, tôi mệt đến sức lực hô hấp cũng chẳng còn nữa, sao còn có sức để mà khóc.

Khóc cái gì mà khóc, khóc cái gì mà khóc.

Người ta đã không yêu mày từ lâu rồi.

Người ta từ lâu đã không còn yêu mày nữa rồi.

26.

Kết bạn wechat với anh, đợi suốt buổi sáng anh cũng không đồng ý, không nhịn được lại gửi lại một lần, viết lời cầu xin, anh vẫn không đồng ý.

Không muốn ăn nữa, nôn nhiều máu quá.

25.

Lại kết bạn với anh.

Không đồng ý.

Ghét ăn quá, cứ mãi nôn ra máu.

24.

Tiếp tục xin anh.

Gửi tin nhắn cho anh, nói mình muốn được xem cuộc sống của anh, không có ý gì khác.

Số điện thoại cũng bị chặn rồi.

Không còn sức nữa, về nằm trong chăn thôi.

23.

Trên giường toàn là máu, uống nước không vào, không có sức.

Đùi bị va rách rồi, đau quá.

21.

Muốn được nằm mơ.

20.

Hôm nay đỡ chút ít rồi, dậy tắm rửa giặt ga giường, làm cho mình một bát mì, ăn được hai miếng bắt đầu ho ra máu, cuối cùng vẫn ăn hết rồi.

Tôi mở ti vi lên, gameshow rất ít, như đều rất hot, tôi lau sạch bàn, đặt một cái hộp lên trên, dự tính để di thư vào trong, có điều phải gõ mấy lần mới viết xong hết.

19.

Gọi điện cho bác sĩ, để anh ta gửi thuốc đến, anh ta không nghe, nói tôi uống thuốc quá nhiều rồi.

Tôi giả vờ đáng thương, nói bản thân đau không dậy nổi rồi, còn liên tục nôn ra máu, sắp chết rồi, nhiều thì nhiều thôi, không uống thì đau chết mất.

Lúc lâu sau anh ta mới đồng ý gửi qua cho tôi.

Tôi âm thần tặng cho bản thân động tác “yeah”.

18.

Tôi lên Baidu tìm Tạ Mân, phát hiện anh ở thành phố K cắt băng khánh thành, nhìn gầy đi một chút, tôi nhìn lâu thêm một lát, không dám nhìn nữa rồi.

17.

Tôi đột nhiên nhớ đến Weibo, đăng nhập vào xem anh, thấy anh đã xóa sạch hết tất cả nội dung, chỉ để lại một câu “Lúc yêu em thì em tỏ vẻ ta đây, không yêu em nữa thì em lại gồng mình giả đáng thương, Thụy Thụy, lẽ nào em luôn không cảm giác được mình sai sao?”

Sai chứ.

Thật sự sai rồi.

Tôi cầm không nổi điện thoại, nó rơi trên đất vỡ thành mấy mảnh.

Tôi sai rồi.

Sai vô cùng.

16.

Nôn ra máu, đau, không ngủ được.

15.

Ti vi ồn quá, dậy không nổi, không tắt được.

14.

Tiểu Lâm đã khóc sưng cả mắt tôi lên rồi, thằng nhóc không tích sự gì.

13.

Nôn ra máu, đau, không ngủ được.

12.

Không nhớ đã phát sinh chuyện gì nữa.

11.

Hôm nay nhìn mình trong gương.

Thật giống bộ xương!

Xấu quá đi mất!

10.

Nhớ người mẹ yêu thương tôi.

9.

Ra ngoài, mua ca ri rồi mau chóng về nha.

Sợ người khác thấy tôi, tôi bây giờ xấu như vậy.

8.

Ăn hai miếng cháo, nôn rồi, không thoải mái.

Nằm trên giường một buổi chiều, buổi tối không ngủ được, đếm những ngôi sao trên cây.

Nhiều sao quá, giống hệ những ngôi sao trên trời.

7.

Viết xong di thư rồi!

6.

Nghĩ về một đời của mình, chẳng có ngày nào là tốt đẹp.

5.

Đột nhiên muốn đi siêu thị mua một gói bim bim, vị dưa chuột ấy.

4.

Cây cao lên rất nhiều, cao đến vai tôi rồi.

3.

Hôm nay tôi lấy chỗ gỗ kia xếp thành một bó hoa, hahaha, kĩ thuật tốt ghê nhỉ.

2.

Gửi cho Tạ Mân một tin nhắn Weibo.

— Chăm sóc tốt cho bản thân, chúc ngủ ngon.

1.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Ngày Cuối Cùng

Số ký tự: 0