Mua Được Cổ Phiếu Giá Đáy, Tôi Cưới Minh Tinh
Lâm Tiêu Đúng L...
2025-01-10 17:27:54
Lâm Tiêu cứng đờ người.
"Cậu căng thẳng gì chứ!"
Trương Bằng thấy anh phản ứng lớn như vậy, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, nhưng nhìn cậu thế này... chẳng lẽ lại bị tôi đoán trúng rồi?"
Lâm Tiêu suýt nữa thì hắt cả cốc bia vào mặt hắn.
Trương Bằng cười nham nhở, vội tránh xa một chút.
Hắn đương nhiên chỉ đùa thôi.
Dù không làm trong hệ thống, nhưng họ hàng nhà hắn có vài người làm quan, nên hắn thừa hiểu cái kiểu nịnh trên đạp dưới cùng với thứ cảm giác ưu việt khó hiểu của những người trong giới này.
Lâm Tiêu có ngoại hình tốt, năng lực cũng không tồi, nhưng xuất thân nông thôn đúng là đã kéo anh tụt lại không ít.
Mấy ông lãnh đạo chắc cũng chẳng có nước điên đến mức gả con gái cho anh đâu, đúng không?
Chuyện này nhanh chóng bị bỏ qua.
Chẳng mấy chốc, 3 cân thịt dê đã được hai người ăn sạch, một két bia cũng cạn đáy. Hai người nằm ườn trên sofa, vừa ợ hơi vừa chơi game.
Chơi được hai ván thì thấy chẳng có gì thú vị.
"Này, cậu biết tin Hàn Di Di kết hôn rồi không?", Trương Bằng đột nhiên nói.
Nghe thấy cái tên "Hàn Di Di", Lâm Tiêu có chút hoảng.
Anh lén nhìn biểu cảm của Trương Bằng, thấy hắn chẳng có gì khác thường, chắc chỉ tiện miệng nhắc đến thôi, chứ không phải đã phát hiện điều gì.
"Hàn Di Di nào?", Anh giả vờ hờ hững hỏi.
"Còn ai nữa? Chính là người đưa chúng ta 10 vạn ấy!"
"À... cô ấy kết hôn rồi à?"
"Đúng thế, vừa đi đăng ký kết hôn sau kỳ nghỉ Quốc khánh, còn lên cả hot search nữa đấy!" Trương Bằng làm vẻ mặt kiểu "dân thành phố chơi lạ ghê".
Lâm Tiêu thờ ơ gật đầu: "Thế thì sao?"
Trương Bằng cười lạnh: "Sao à? Trước kỳ nghỉ, cô ta còn bị cậu chụp được cảnh khoác tay ông già đi mua đồ xa xỉ, vậy mà sau kỳ nghỉ đã kết hôn rồi, cậu tin được không?"
Lâm Tiêu: "Ơ... sao lại không tin?"
Trương Bằng làm vẻ "thằng này thật ngây thơ", cười nói: "Rõ ràng là để tẩy trắng thôi! Đứa ngốc cũng nhìn ra được. Cô ta mới 22 tuổi, còn trẻ thế thì cưới xin cái gì? Tôi đoán chồng cô ta chắc do ông kim chủ kia tìm cho. Đám nhà giàu bây giờ đúng là càng lắm tiền thì càng vô liêm sỉ, chuyện gì mà chẳng dám làm?"
Lâm Tiêu đột nhiên thấy cổ họng như bị nghẹn lại, muốn nói gì nhưng lại không biết mở lời thế nào.
"Đúng rồi!"
Sau vài giây im lặng, Lâm Tiêu hỏi: "Chuyện bán ảnh ấy, cậu chưa nói với vợ cậu đấy chứ?"
Trương Bằng bật cười ha hả: "Cậu tưởng tôi ngốc à? Nói với cô ấy để tiền bị nộp lại sao? Tự mình tiêu không sướng hơn à?"
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt!"
Trương Bằng thắc mắc: "Không đúng, tôi có nói hay không thì cậu lo cái gì?"
Lâm Tiêu đáp: "Cậu quên rồi à? Chúng ta là đồng phạm. Tôi có thể không lo sao? Cậu cũng nói rồi đấy, đám nhà giàu không có giới hạn, lỡ như ông kim chủ của Hàn Di Di tra ra bức ảnh do tôi chụp, cậu bán, cậu nghĩ ông ta sẽ tha cho chúng ta à?"
Nghe vậy, Trương Bằng cũng trở nên nghiêm túc ngay lập tức.
"Cậu nói cũng đúng! Đồng tiền này... kiếm không dễ nhỉ!"
"Cho nên, chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là vợ cậu!"
"Cậu nói đúng, ai cũng không được nói!"
Hai người nhìn nhau một cái.
Không hiểu sao, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn hẳn.
Trương Bằng ở lại đến tận tối mới rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Lâm Tiêu lại dọn dẹp mất một lúc, tắm rửa xong thì đã nửa đêm.
Ngày hôm sau lại là một ngày vô nghĩa nữa.
Đến chiều, Lâm Tiêu bắt đầu thấy tâm trạng xấu hẳn đi vì hôm sau phải đi làm. Cả người anh trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu.
Hai năm qua, chứng "Chủ Nhật u sầu" ngày càng nghiêm trọng. Lâm Tiêu cảm thấy bản thân đã trở thành một con "trâu bò" cực kỳ chuyên nghiệp.
Dù có phản kháng thế nào, ngày mai vẫn sẽ đến.
Tiếng chuông báo thức sáng thứ Hai vang lên, mở đầu cho một tuần làm việc như "trâu bò" quen thuộc.
Tuần này, công tác đề bạt cán bộ cấp khoa chính thức khởi động.
Đến thứ Tư, danh sách cán bộ được đề bạt được công bố chính thức toàn cơ quan.
Lần này, có hai người lên chính khoa và hai người lên phó khoa.
Hai người lên chính khoa đều là những trụ cột trung niên hơn 40 tuổi, đã làm phó khoa gần 10 năm, chờ đợi đến khi trưởng khoa cũ về hưu. Những đồng nghiệp cùng lứa người thì "nằm im", người thì điều chuyển, cuối cùng cũng đến lượt họ.
Đúng là danh chính ngôn thuận.
Hai vị trí phó khoa, một người đã 35 tuổi, thuộc kiểu năng lực bình thường nhưng quan hệ lại rất tốt. Việc anh ta có tên trong danh sách không khiến ai ngạc nhiên.
Người còn lại, chính là Lâm Tiêu.
Sự xuất hiện của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến ai nấy đều trợn tròn mắt, kinh ngạc tột độ.
"Không phải chứ, cậu ta dựa vào cái gì?"
"Trẻ như vậy, trình độ học vấn cũng chẳng cao, mới được đề bạt làm tổ trưởng hồi đầu năm thôi mà!"
"Trong đơn vị còn khối người có thâm niên và điều kiện hơn cậu ta, sao lại là cậu ta được?"
Mọi người đều sững sờ!
Đặc biệt là mấy cán bộ trẻ khoảng 30 tuổi vốn đã nhắm chắc vị trí này, nhìn bảng thông báo mà mắt như muốn tóe lửa.
Lúc ăn trưa, Lâm Tiêu rõ ràng cảm nhận được cả nhà ăn đều đang liếc nhìn anh.
Tuy nhiên, anh vẫn rất bình thản, lấy cơm xong rồi ngồi vào chỗ quen thuộc.
"Ồ, Chủ nhiệm Lâm đến rồi, mau ngồi đi, mau ngồi đi!", Trương Tuấn Lỗ bên phòng Tài chính cố tình trêu đùa.
Giọng điệu hắn đầy vẻ khoa trương, có chút không phục, nhưng cũng biết dù không phải Lâm Tiêu thì cũng chẳng đến lượt mình, nên trong lòng cũng thay anh vui mừng.
Dù sao thì Lâm Tiêu cũng có danh tiếng rất tốt trong đơn vị.
So với một số cán bộ ở những bộ phận cốt lõi, luôn tỏ ra kiêu căng, coi thường tất cả mọi người xung quanh, Lâm Tiêu đúng là một "loài quý hiếm".
Anh đối xử với tất cả mọi người như nhau, chưa bao giờ xu nịnh cấp trên hay tỏ thái độ hống hách với những nhân viên mới.
Bởi vậy, dù việc anh được đề bạt khiến mọi người bất ngờ, nhưng không ít người lại cảm thấy vui vẻ và ủng hộ anh.
Trương Tuấn Lỗ vừa nói xong, mọi người trên bàn ăn đều bật cười.
Đúng lúc này, Tần Hạo bên phòng Đảng vụ cầm khay cơm đi tới.
Nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi ở bàn này, hắn thoáng khựng lại một chút, nhưng vẫn ưỡn ngực ngồi xuống.
"Cười gì đấy? Các cậu?" Tần Hạo giả vờ thản nhiên hỏi.
"Không có gì đâu, chẳng phải Lâm chủ nhiệm được đề bạt sao? Chúng tôi đang đùa một chút thôi!", Trương Tuấn Lỗ cười đáp.
"Hừ!"
Tần Hạo cười lạnh: "Mới lên phó khoa thôi mà, đã gọi là 'Lâm chủ nhiệm' rồi sao? Trương Tuấn Lỗ, cậu làm quá rồi đấy!"
Nụ cười của Trương Tuấn Lỗ lập tức cứng đờ.
Những người khác cũng ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
"Lâm Tiêu, không chừng sau này cậu sẽ là phó khoa của phòng Đảng vụ chúng tôi đấy. Đến lúc đó, nhớ chiếu cố anh em tôi một chút nhé!", Tần Hạo cười nói.
Lâm Tiêu nghe rõ ý mỉa mai trong giọng điệu của hắn, nhưng lại chẳng thèm để tâm.
"Chắc chắn rồi, anh Tần cứ yên tâm!" Anh cười đáp.
Tần Hạo vốn định làm cho anh xấu mặt, không ngờ anh lại đáp lời một cách thản nhiên như vậy, khiến câu nói của hắn bỗng chốc bị biến chất — ý tứ châm chọc ban đầu giờ lại giống như đang nịnh bợ vậy!
Tần Hạo sững sờ, sắc mặt trở nên khó coi.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lâm Tiêu vốn nổi tiếng hiền lành hôm nay lại sắc bén đến vậy. Ai nấy đều căng thẳng, âm thầm cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên, quyền lực chính là xuân dược của đàn ông. Mới được đề bạt mà đã 'cứng rắn' thế này rồi sao?!"
"Cậu căng thẳng gì chứ!"
Trương Bằng thấy anh phản ứng lớn như vậy, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, nhưng nhìn cậu thế này... chẳng lẽ lại bị tôi đoán trúng rồi?"
Lâm Tiêu suýt nữa thì hắt cả cốc bia vào mặt hắn.
Trương Bằng cười nham nhở, vội tránh xa một chút.
Hắn đương nhiên chỉ đùa thôi.
Dù không làm trong hệ thống, nhưng họ hàng nhà hắn có vài người làm quan, nên hắn thừa hiểu cái kiểu nịnh trên đạp dưới cùng với thứ cảm giác ưu việt khó hiểu của những người trong giới này.
Lâm Tiêu có ngoại hình tốt, năng lực cũng không tồi, nhưng xuất thân nông thôn đúng là đã kéo anh tụt lại không ít.
Mấy ông lãnh đạo chắc cũng chẳng có nước điên đến mức gả con gái cho anh đâu, đúng không?
Chuyện này nhanh chóng bị bỏ qua.
Chẳng mấy chốc, 3 cân thịt dê đã được hai người ăn sạch, một két bia cũng cạn đáy. Hai người nằm ườn trên sofa, vừa ợ hơi vừa chơi game.
Chơi được hai ván thì thấy chẳng có gì thú vị.
"Này, cậu biết tin Hàn Di Di kết hôn rồi không?", Trương Bằng đột nhiên nói.
Nghe thấy cái tên "Hàn Di Di", Lâm Tiêu có chút hoảng.
Anh lén nhìn biểu cảm của Trương Bằng, thấy hắn chẳng có gì khác thường, chắc chỉ tiện miệng nhắc đến thôi, chứ không phải đã phát hiện điều gì.
"Hàn Di Di nào?", Anh giả vờ hờ hững hỏi.
"Còn ai nữa? Chính là người đưa chúng ta 10 vạn ấy!"
"À... cô ấy kết hôn rồi à?"
"Đúng thế, vừa đi đăng ký kết hôn sau kỳ nghỉ Quốc khánh, còn lên cả hot search nữa đấy!" Trương Bằng làm vẻ mặt kiểu "dân thành phố chơi lạ ghê".
Lâm Tiêu thờ ơ gật đầu: "Thế thì sao?"
Trương Bằng cười lạnh: "Sao à? Trước kỳ nghỉ, cô ta còn bị cậu chụp được cảnh khoác tay ông già đi mua đồ xa xỉ, vậy mà sau kỳ nghỉ đã kết hôn rồi, cậu tin được không?"
Lâm Tiêu: "Ơ... sao lại không tin?"
Trương Bằng làm vẻ "thằng này thật ngây thơ", cười nói: "Rõ ràng là để tẩy trắng thôi! Đứa ngốc cũng nhìn ra được. Cô ta mới 22 tuổi, còn trẻ thế thì cưới xin cái gì? Tôi đoán chồng cô ta chắc do ông kim chủ kia tìm cho. Đám nhà giàu bây giờ đúng là càng lắm tiền thì càng vô liêm sỉ, chuyện gì mà chẳng dám làm?"
Lâm Tiêu đột nhiên thấy cổ họng như bị nghẹn lại, muốn nói gì nhưng lại không biết mở lời thế nào.
"Đúng rồi!"
Sau vài giây im lặng, Lâm Tiêu hỏi: "Chuyện bán ảnh ấy, cậu chưa nói với vợ cậu đấy chứ?"
Trương Bằng bật cười ha hả: "Cậu tưởng tôi ngốc à? Nói với cô ấy để tiền bị nộp lại sao? Tự mình tiêu không sướng hơn à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt!"
Trương Bằng thắc mắc: "Không đúng, tôi có nói hay không thì cậu lo cái gì?"
Lâm Tiêu đáp: "Cậu quên rồi à? Chúng ta là đồng phạm. Tôi có thể không lo sao? Cậu cũng nói rồi đấy, đám nhà giàu không có giới hạn, lỡ như ông kim chủ của Hàn Di Di tra ra bức ảnh do tôi chụp, cậu bán, cậu nghĩ ông ta sẽ tha cho chúng ta à?"
Nghe vậy, Trương Bằng cũng trở nên nghiêm túc ngay lập tức.
"Cậu nói cũng đúng! Đồng tiền này... kiếm không dễ nhỉ!"
"Cho nên, chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là vợ cậu!"
"Cậu nói đúng, ai cũng không được nói!"
Hai người nhìn nhau một cái.
Không hiểu sao, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn hẳn.
Trương Bằng ở lại đến tận tối mới rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Lâm Tiêu lại dọn dẹp mất một lúc, tắm rửa xong thì đã nửa đêm.
Ngày hôm sau lại là một ngày vô nghĩa nữa.
Đến chiều, Lâm Tiêu bắt đầu thấy tâm trạng xấu hẳn đi vì hôm sau phải đi làm. Cả người anh trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu.
Hai năm qua, chứng "Chủ Nhật u sầu" ngày càng nghiêm trọng. Lâm Tiêu cảm thấy bản thân đã trở thành một con "trâu bò" cực kỳ chuyên nghiệp.
Dù có phản kháng thế nào, ngày mai vẫn sẽ đến.
Tiếng chuông báo thức sáng thứ Hai vang lên, mở đầu cho một tuần làm việc như "trâu bò" quen thuộc.
Tuần này, công tác đề bạt cán bộ cấp khoa chính thức khởi động.
Đến thứ Tư, danh sách cán bộ được đề bạt được công bố chính thức toàn cơ quan.
Lần này, có hai người lên chính khoa và hai người lên phó khoa.
Hai người lên chính khoa đều là những trụ cột trung niên hơn 40 tuổi, đã làm phó khoa gần 10 năm, chờ đợi đến khi trưởng khoa cũ về hưu. Những đồng nghiệp cùng lứa người thì "nằm im", người thì điều chuyển, cuối cùng cũng đến lượt họ.
Đúng là danh chính ngôn thuận.
Hai vị trí phó khoa, một người đã 35 tuổi, thuộc kiểu năng lực bình thường nhưng quan hệ lại rất tốt. Việc anh ta có tên trong danh sách không khiến ai ngạc nhiên.
Người còn lại, chính là Lâm Tiêu.
Sự xuất hiện của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến ai nấy đều trợn tròn mắt, kinh ngạc tột độ.
"Không phải chứ, cậu ta dựa vào cái gì?"
"Trẻ như vậy, trình độ học vấn cũng chẳng cao, mới được đề bạt làm tổ trưởng hồi đầu năm thôi mà!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trong đơn vị còn khối người có thâm niên và điều kiện hơn cậu ta, sao lại là cậu ta được?"
Mọi người đều sững sờ!
Đặc biệt là mấy cán bộ trẻ khoảng 30 tuổi vốn đã nhắm chắc vị trí này, nhìn bảng thông báo mà mắt như muốn tóe lửa.
Lúc ăn trưa, Lâm Tiêu rõ ràng cảm nhận được cả nhà ăn đều đang liếc nhìn anh.
Tuy nhiên, anh vẫn rất bình thản, lấy cơm xong rồi ngồi vào chỗ quen thuộc.
"Ồ, Chủ nhiệm Lâm đến rồi, mau ngồi đi, mau ngồi đi!", Trương Tuấn Lỗ bên phòng Tài chính cố tình trêu đùa.
Giọng điệu hắn đầy vẻ khoa trương, có chút không phục, nhưng cũng biết dù không phải Lâm Tiêu thì cũng chẳng đến lượt mình, nên trong lòng cũng thay anh vui mừng.
Dù sao thì Lâm Tiêu cũng có danh tiếng rất tốt trong đơn vị.
So với một số cán bộ ở những bộ phận cốt lõi, luôn tỏ ra kiêu căng, coi thường tất cả mọi người xung quanh, Lâm Tiêu đúng là một "loài quý hiếm".
Anh đối xử với tất cả mọi người như nhau, chưa bao giờ xu nịnh cấp trên hay tỏ thái độ hống hách với những nhân viên mới.
Bởi vậy, dù việc anh được đề bạt khiến mọi người bất ngờ, nhưng không ít người lại cảm thấy vui vẻ và ủng hộ anh.
Trương Tuấn Lỗ vừa nói xong, mọi người trên bàn ăn đều bật cười.
Đúng lúc này, Tần Hạo bên phòng Đảng vụ cầm khay cơm đi tới.
Nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi ở bàn này, hắn thoáng khựng lại một chút, nhưng vẫn ưỡn ngực ngồi xuống.
"Cười gì đấy? Các cậu?" Tần Hạo giả vờ thản nhiên hỏi.
"Không có gì đâu, chẳng phải Lâm chủ nhiệm được đề bạt sao? Chúng tôi đang đùa một chút thôi!", Trương Tuấn Lỗ cười đáp.
"Hừ!"
Tần Hạo cười lạnh: "Mới lên phó khoa thôi mà, đã gọi là 'Lâm chủ nhiệm' rồi sao? Trương Tuấn Lỗ, cậu làm quá rồi đấy!"
Nụ cười của Trương Tuấn Lỗ lập tức cứng đờ.
Những người khác cũng ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
"Lâm Tiêu, không chừng sau này cậu sẽ là phó khoa của phòng Đảng vụ chúng tôi đấy. Đến lúc đó, nhớ chiếu cố anh em tôi một chút nhé!", Tần Hạo cười nói.
Lâm Tiêu nghe rõ ý mỉa mai trong giọng điệu của hắn, nhưng lại chẳng thèm để tâm.
"Chắc chắn rồi, anh Tần cứ yên tâm!" Anh cười đáp.
Tần Hạo vốn định làm cho anh xấu mặt, không ngờ anh lại đáp lời một cách thản nhiên như vậy, khiến câu nói của hắn bỗng chốc bị biến chất — ý tứ châm chọc ban đầu giờ lại giống như đang nịnh bợ vậy!
Tần Hạo sững sờ, sắc mặt trở nên khó coi.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lâm Tiêu vốn nổi tiếng hiền lành hôm nay lại sắc bén đến vậy. Ai nấy đều căng thẳng, âm thầm cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên, quyền lực chính là xuân dược của đàn ông. Mới được đề bạt mà đã 'cứng rắn' thế này rồi sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro