Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ
Làm ơn, hôn tớ...
Quan Trữ Nhĩ
2025-03-04 19:01:14
Kết hợp với dáng vẻ ngoan ngoãn, mắt cụp xuống đầy đáng thương của Trần Giác Phi, Vu Chân Ý cúi đầu cười khúc khích: “Được rồi, nể tình giác ngộ của cậu cũng không tệ, tha cho cậu một mạng.”Sau cơn mưa, ánh hoàng hôn đỏ rực như đang bùng cháy trên bầu trời cao nguyên, những đám mây xếp chồng lên nhau, trông giống như vảy cá lấp lánh.Lúc hai người về đến nhà, trên bàn đã bày đầy thức ăn.Salad phô mai trâu, dưa lưới cuộn thịt xông khói, tôm viên sốt mù tạt…Mùi thơm của lá húng quế và phô mai tràn ngập trong không khí, nhưng giữa bàn ăn toàn món tinh tế ấy, Vu Chân Ý lại là người duy nhất phá hỏng không khí cao cấp đó.Cô lẩm bẩm đầy khó hiểu: “Phô mai trâu thì con trâu đâu? Tại sao trái cây lại ăn chung với thịt? Tôm viên sốt mù tạt có thể đổi thành tôm nướng chấm muối ớt Lục Bà không?”Trần Giác Phi bật cười chẳng buồn che giấu cảm xúc.Tiền Mẫn thở dài: “Đúng là lợn rừng không ăn nổi cám tinh.”Vu Chân Ý lập tức dựng tóc gáy, bi thương kêu lên: “Mẹ! Con là con gái ruột của mẹ mà!”Trong bữa cơm, Vu Nhạc Dân cầm ly rượu, trong miệng toàn là những câu “học hành chăm chỉ”, “tiến bộ từng ngày”, “đậu Thanh Bắc”, mấy lời đó Vu Chân Ý đã nghe đến phát chán.Cô “ai da” một tiếng, hoàn toàn tự phong mình làm người phát ngôn của Trần Giác Phi: “Ba ơi, mấy chuyện đó còn cần ba nhắc sao?”Sau bữa ăn, Trần Giác Phi theo thói quen ở lại phòng Vu Chân Ý chơi game. Cậu chơi một mình hai, ba ván, bắt đầu thấy chán, quay đầu nhìn một cái, phát hiện cô không có trong phòng. Một lúc lâu sau, Vu Chân Ý mới thần thần bí bí đi lên, hai tay giấu ra sau lưng, như thể đang cầm thứ gì đó.Trần Giác Phi liếc nhìn cô, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở góc hộp đang lộ ra, bình thản hỏi: “Bánh sinh nhật?”Vu Chân Ý: “……”Vu Chân Ý: “Chán cậu ghê luôn!”Trần Giác Phi day trán, cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên: “Trời ơi, cậu cầm cái gì thế?”Vu Chân Ý: “Chán! Ghê! Luôn!”Trần Giác Phi đứng dậy, đi đến bên cô nhận lấy hộp bánh: “Giờ còn chán không?”“Cậu đoán trúng hết rồi.”“Ừ, lỗi của tớ. Lần sau tớ nên giả vờ mù.”“Lần sau là một năm sau đấy!”“Vậy thì một năm sau tớ sẽ giả vờ mù.”“…”Sau khi ăn tối cùng ba mẹ, hai người lại lén lút ăn thêm một chiếc bánh nhỏ, đây đã trở thành truyền thống. Ban đầu là vì người lớn luôn mua những loại bánh mà Vu Chân Ý không thích, nhưng Trần Giác Phi lại không tiện từ chối, nên để dỗ dành cô, cậu nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường: Ăn bánh của ba mẹ trước, rồi lén lút thưởng thức một cái khác sau.“Lần này cậu mua vị gì thế?” Trần Giác Phi hỏi, giọng hơi căng thẳng.Bất cứ thứ gì Vu Chân Ý mua đều không thoát khỏi hai chữ hot trend. Bánh được trang trí tinh xảo, bao bì sang trọng, nhưng hương vị thường chẳng ra gì. Mỗi khi mua về, cô thường chỉ chụp ảnh đăng lên mạng khoe khoang, sau đó quăng hết lại cho Trần Giác Phi ăn nốt.Vị bánh sẽ quyết định mức độ khổ sở của dạ dày cậu trong hai ngày tiếp theo.Vu Chân Ý mở hộp bánh ra: “Bánh mocha.”Trần Giác Phi lặng lẽ thở phào một hơi, cảm tạ trời đất, lần này tổ tông nhà cậu cuối cùng cũng mua một vị mà con người có thể ăn được.So với mấy hương vị mà Vu Chân Ý từng mua trước đây, như vị vải muối biển, chanh dây chanh vàng, hoa hồng lài… thì mocha đúng là dễ chịu hơn nhiều.Vu Chân Ý lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho cậu: “Quà nè. Xem có thích không.”Trần Giác Phi ngoan ngoãn mở ra, bên trong là một chiếc máy nghe nhạc băng cassette hình chú chó. Nhấn nút phát, đôi mắt chú chó sẽ chuyển động.“Dễ thương chưa! Tớ vừa nhìn thấy là đã mê tít rồi!” Vu Chân Ý hào hứng nói.“Dễ thương.” Trần Giác Phi đáp.Vu Chân Ý nhíu mày, có chút không hài lòng: “Cậu bình tĩnh quá vậy?”Quà tặng được cô tỉ mỉ lựa chọn, vậy mà phản ứng chỉ có thế này thôi sao?Không ổn rồi, đây chính là dấu hiệu sắp nổi giận.Trần Giác Phi mím môi, do dự một lát, rồi như thể hạ quyết tâm, cậu ôm chặt chiếc máy nghe nhạc vào ngực, ngửa đầu lên, mắt long lanh nhìn cô:
“Trời ơi! Dễ thương quá đi mất! Phi Phi thích lắm luôn!”Lúc cậu nói, yết hầu khẽ trượt lên xuống theo một đường cong đẹp mắt, cổ áo hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh gầy gò mà sắc nét. Khuôn mặt vốn luôn ngạo nghễ, sắc sảo, giờ lại mang theo nụ cười cùng giọng điệu lấy lòng, thật sự đáng yêu muốn xỉu.Trong đầu Vu Chân Ý như có pháo hoa bùng nổ, nổ xong rồi, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.Muốn ngủ với cậu ấy quá.Chính cô cũng thấy kinh hãi với sáu chữ này, lập tức xua đuổi mấy ý nghĩ lung tung trong đầu: “Còn một món nữa, cậu chờ tớ một chút, tớ xuống lấy.”Nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, phóng vù xuống lầu. Đến khi sắc mặt bình thường trở lại mới chạy lên, trong lòng giấu lén một chai rượu vang trắng.Trần Giác Phi nhìn chai rượu, rồi lại nhìn cô, nhắc nhở: “Đây là rượu đó, mai còn phải đi học.”“Cậu quên rồi à? Tết vừa rồi chúng ta uống mà có say đâu.”“……”Trần Giác Phi vừa định xem độ cồn trên nhãn chai thì đã bị Vu Chân Ý giật lại. Cô bật nắp chai, rượu vang trắng vừa được lấy ra từ tủ lạnh, hương vị sau khi ướp lạnh càng thêm đậm đà sảng khoái, hương trái cây từ cam quýt, đào hòa quyện với ổi lan tỏa trong không khí.Vu Chân Ý đưa ly rượu cho cậu, nhẹ nhàng chạm vào ly của cậu một cái, phát ra tiếng lanh canh giòn giã: “Vẫn như cũ, điều ước cho tớ, không hỏi cậu đâu. Chỉ đơn giản chúc Trần Giác Phi chúng ta sinh nhật 17 tuổi vui vẻ nhé.”“…”Đúng là đơn giản thật.Dù sao thì điều ước cũng chỉ là hư ảo, bao năm nay Trần Giác Phi chưa từng có bất kỳ điều ước sinh nhật nào.Cậu gật đầu qua loa: “Cho cậu hết đấy, cả năm sau cũng cho cậu.”Trần Giác Phi nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Cậu nhíu mày, khá là khó uống.Cậu lại liếc nhìn bao bì của chai rượu, dòng chữ viết tay in nghiêng hiện lên rõ ràng: 17 độ.Mười bảy độ.Cảm xúc của Trần Giác Phi khó đoán, nhìn sang Vu Chân Ý: “Cái này mười bảy độ đấy.”Khác hoàn toàn với rượu cider ba độ rưỡi.Rượu mười bảy độ, tác dụng đến rất nhanh.Trần Giác Phi thở dài, nhìn khuôn mặt cô dần dần ửng đỏ: “Cậu say rồi à?”Vu Chân Ý mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt mơ màng, ôm chai rượu vang trắng vào lòng, bắt chước giọng điệu của cậu, nói bằng chất giọng ngây ngô: “Ừm… tớ say rồi…”“Trước đây cậu từng say chưa?” Vừa hỏi xong, Trần Giác Phi đã thấy vô nghĩa. Vu Chân Ý chưa từng uống rượu bao giờ, hỏi cũng bằng thừa.Nhưng cô lại nghiêng đầu, bắt chước y hệt: “Trước đây cậu từng say chưa?”Trần Giác Phi khẽ cười, chỉ với tửu lượng thế này mà lần trước còn dám định đấu rượu với người khác trong tiệc sinh nhật của Tiết Lý Khoa. Chỉ cần không phát điên giữa đám đông là đã may lắm rồi.Cậu nhàn nhạt nói: “Tớ đang hỏi cậu.”Như thể thực sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, hồi lâu sau, Vu Chân Ý bĩu môi, ngoan ngoãn lắc đầu.Cô ngồi dang chân trên ghế, lưng tựa ra sau, trông như một ông cụ đang hóng gió mát, lẩm bẩm một mình: “Hình như tớ quên gì đó.”Trần Giác Phi bật cười nhìn cô: “Vậy thì nghĩ xem.”Vu Chân Ý lặp lại: “Ừm, tớ… Ợ, nghĩ xem.”Năm phút sau, cô kéo ngăn kéo ra, nghiêng đầu, vất vả lục lọi một hồi mới tìm được một chiếc hộp quà màu hồng, nhét vào lòng Trần Giác Phi.“Quà nè, sinh nhật vui vẻ.” Cô mơ màng nói.Trần Giác Phi khó hiểu: “Không phải cậu tặng rồi sao?”Vu Chân Ý ngớ người một lúc, rồi ra lệnh: “Bớt nói nhảm đi! Mau mở ra!”“……”Cậu nghe lời cô, mở hộp quà, bên trong là một chiếc máy phát CD treo tường đặt làm riêng, thân máy màu trắng, kèm theo đĩa CD tùy chỉnh.Đôi mắt Vu Chân Ý như giấu những vì sao, lấp lánh sáng rực, vẻ mặt tràn đầy mong đợi: “Mau mở ra, mau mở ra đi.”“Được.”Có hai đĩa CD, một chiếc có nền màu hồng nhạt chuyển dần sang trắng, trên mặt in năm chữ hoa: “Này, cún con của tớ.”Chiếc còn lại có hình ảnh khiến Trần Giác Phi nhìn lâu hơn một chút. Ánh hoàng hôn hắt bóng sáng tối đan xen, hai người đối diện nhau, là bức ảnh chụp chung hôm đi Đại lộ Tân Giang.“Thích không?” Vu Chân Ý ngẩng đầu, dựa lại gần cậu một chút.Trần Giác Phi vẫn thấy kỳ lạ, tại sao năm nay lại có hai món quà?“Thích.” Cậu đáp.“Vậy nghe thử xem.”Khi mở hộp quà, một tờ giấy ghi chú nhỏ bay lả tả xuống đất. Trần Giác Phi cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy dòng chữ trên đó, lại nhìn sang Vu Chân Ý, khóe miệng dần cong lên:“Tờ giấy này viết rằng, nếu tớ mở trước khi có điểm thi đại học thì tớ chết chắc.”“Woa…” Cô hốt hoảng che miệng lại, “Ai muốn hại cậu vậy?”“Woa…” Cậu bắt chước giọng điệu của cô, “Cậu nói xem ai muốn hại tớ?”“Nghe đi mà!!!” Cô dựa vào vai cậu, chính thức phát huy cơn say.Trần Giác Phi liếc nhìn đĩa CD một cái.Dù sao trong miệng Vu Chân Ý, chuyện cậu “chết chắc” cũng đã xảy ra vô số lần rồi, thêm một lần cũng chẳng sao.Cậu nhấn nút phát, nghe xong bài đầu tiên, lại nhấn hai lần chuyển bài, cuối cùng tua lại bài đầu tiên.Dứt khoát rút ra kết luận.Tốt lắm, không có bài nào là cậu thích nghe cả.Vu Chân Ý đếm đếm ngón tay, cuối cùng giơ ra con số sáu: “Tổng cộng có sáu bài, nghe hết thì cậu có thể về rồi.”Ý định tiễn khách quá rõ ràng.Trần Giác Phi lẩm bẩm: “Sao không thu thêm vài bài nữa?”Hai người ngồi song song trên ghế, cả căn phòng ngập tràn giai điệu trầm thấp của tiếng Quảng Đông.Trong không gian ấy, Vu Chân Ý lại nấc thêm một cái, đột nhiên hỏi: “Bạn ngồi trước cậu có thích cậu không?”Trần Giác Phi không ngờ cô lại nhảy cóc sang chủ đề này, còn chưa kịp đáp, Vu Chân Ý đã bật ra một câu: “Không được!”Giọng điệu của cô đầy bá đạo.“Cậu không được thích cô ấy, một chút cũng không được.”Cô “bộp” một tiếng đứng bật dậy, ghế ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai. Cô bước đến bên tường, một tay chống hông, một tay đập bàn đầy bực bội, từng chữ từng chữ nhấn mạnh, khuôn mặt nhỏ vì men say mà đỏ bừng, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc đến lạ.Trần Giác Phi bật cười, nhân lúc cô say, lời nói cũng chẳng cần che đậy nữa: “Tại sao?”Sau câu hỏi đó, không ai lên tiếng. Một bài hát kết thúc, nhạc chuyển sang ca khúc tiếp theo. Giọng nữ trong CD trầm khàn, luyến láy đầy tình cảm.Sự tĩnh lặng luôn có thể làm lan tỏa những cảm xúc mơ hồ, cũng có thể khiến những ý niệm tội lỗi lên men.Vu Chân Ý không biết, mỗi lần cô vô tình chạm vào cậu, trong mắt Trần Giác Phi đó đều là những lần giao chiến quấn quýt. Mỗi lần vô tình đối mắt, cậu đều cảm thấy bản thân chẳng thể giấu nổi những manh mối trong lòng.Nhưng cũng may, Vu Chân Ý chưa từng để tâm đến những điều đó.Con người vốn là một tổng thể đầy mâu thuẫn. Vì sự vô tâm của cô, cậu lại thấy mất mát. Chỉ cần cô để ý hơn một chút thôi, nhất định cô sẽ nhận ra trong mắt cậu chưa từng che giấu chút cảm xúc nào, như ngọn lửa bùng cháy giữa ngày đông, dù là trời lạnh đất băng, nó vẫn rực sáng mãnh liệt.“Không có tại sao cả.” Cô bĩu môi, sự ngang ngược khi nãy đã biến mất.Trần Giác Phi khẽ vu.ốt ve thân chai rượu, ánh mắt dừng trên người cô gái đứng xiêu vẹo ở kia. Cô lảo đảo một chút, hoàn toàn không phòng bị gì. Cậu đứng dậy, bước đến trước mặt cô, hai tay giữ chặt lấy bờ vai nhỏ.Cậu lặp lại một lần nữa: “Tớ thích ai, cậu không biết thật à? Rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra sao? Tổ tông ơi, cậu là đồ ngốc nhà ai thế?”Ba câu hỏi liên tiếp không chừa một kẽ hở, khiến Vu Chân Ý ngây người.Cô lắc đầu: “Không biết.”Trần Giác Phi cụp mắt, cười bất lực: “Được rồi, đúng là đồ ngốc của nhà tớ.”Cậu chậm rãi nói tiếp: “Nếu chưa từng say rượu, vậy có phải cậu cũng không biết khi tỉnh lại có nhớ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì không, đúng không?”Vu Chân Ý nghiêng đầu, ánh mắt trong veo lấp lánh, nhưng lại mang theo nét ngây ngốc, như thể đang cố tiêu hóa lời cậu nói. Nhìn cô lúc này chẳng khác gì một con thú nhỏ, hoàn toàn bị dồn vào đường cùng.Trần Giác Phi nâng mặt cô lên, lòng bàn tay vừa khô ráo vừa nóng bỏng, nhưng khi chạm vào gương mặt trắng trẻo ấy lại trở nên căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.Cậu nghĩ, chắc chắn là do mình đang làm chuyện xấu, nên mới cảm thấy có một loại chột dạ tràn ngập như thế này.Lưng căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng, Trần Giác Phi cúi xuống.Gần hơn, cúi xuống, chạm vào.Đầu mũi nhẹ nhàng lướt qua trán cô, dọc theo hàng mi, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi. Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được từng tia lửa va chạm, như ngọn lửa âm ỉ cháy lan.Lặng im trong giây lát, cậu khẽ thở dài: “Thật muốn hôn cậu quá, Chân Chân.”Muốn từ rất lâu rồi.Cho đến bây giờ, chỉ khi cô say đến chẳng còn ý thức, cậu mới dám quang minh chính đại nói ra điều này.Đầu mũi vẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau, cậu khẽ cọ qua cọ lại.Là một sự thử nghiệm nhỏ bé nhưng táo bạo, bật ra từ những kìm nén lâu dài. Nó mềm mại, cứ như đang trao đổi hơi ấm nóng bỏng cho nhau.Trần Giác Phi khẽ nhắm mắt, tâm trí giằng xé dữ dội. Cuối cùng, cậu buông cô ra, xoa xoa đầu cô: “Đi ngủ đi.”Vu Chân Ý tựa vào tường, hơi rượu phả nhẹ vào cổ cậu, cô túm lấy vạt áo của Trần Giác Phi, ngây ngốc hỏi: “Sao cậu nói muốn hôn tớ mà lại không hôn?”Trần Giác Phi nắm lấy tay cô, khóe môi mang theo ý cười: “Không thể nhân lúc người khác yếu thế mà lợi dụng được, hiểu không?”Dừng lại một chút, cậu chậm rãi bổ sung: “Với cả, nói thật nhé, nhìn vào đôi mắt này của cậu, tớ có chút cảm giác tội lỗi.”Vu Chân Ý chớp chớp đôi mắt khiến cậu có cảm giác tội lỗi đó, rồi ngơ ngác nhìn về phía bàn học. Sau khi mở hộp bánh kem ra, chiếc dây lụa hồng nhạt bị vứt lung tung một bên.Cô vươn tay với lấy dải lụa.Trần Giác Phi cười cười, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”Vu Chân Ý kéo dài dải lụa, vuốt thẳng, rồi che lên mắt mình.Trong bóng tối, cô không biết Trần Giác Phi đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà sáp lại gần mặt cậu, hơi thở ấm áp phả vào cằm cậu, nở nụ cười rạng rỡ: “Hì hì, như này cậu sẽ không nhìn thấy mắt tớ nữa rồi.”Đúng vậy, như này thì không thấy mắt cô nữa, chỉ có thể thấy chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng mềm mại hơi hé mở. Cô vô thức liếm nhẹ môi mình.Ngón tay Trần Giác Phi khẽ động, bàn tay đang nắm lấy bờ vai gầy của cô vô thức siết chặt hơn.Có lẽ vì kiễng chân lâu quá thấy mỏi, lại không nhận được phản hồi từ cậu, Vu Chân Ý cúi đầu, dụi dụi vào ngực cậu, hai tay chắp lại cầu xin: “Làm ơn, làm ơn, hôn tớ đi mà.”Ngay khoảnh khắc cô buông tay xuống, chiếc dải lụa cũng sắp trượt xuống theo. Trần Giác Phi nhanh chóng giữ lấy hai đầu lụa, tiếp tục che mắt cô lại.Trong không khí tĩnh lặng, chút mập mờ vốn chẳng hề che giấu bị phơi bày hoàn toàn.Vành tai cậu nóng bừng, mọi giác quan như bị nhấn chìm, cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn kéo đến. “Sao cậu biết tớ chịu thua chiêu này của cậu chứ?” Cậu thở dài, giọng nói trầm khàn, “Tớ cái gì cũng nghe cậu.”Cậu hồi hộp cúi xuống, môi khẽ run, hàng mi cũng rung động liên tục.Như một con thú con vừa mọc răng nanh, thận trọng nhưng cũng hết sức kiềm chế hành động của mình.Môi cậu chạm vào dải lụa màu hồng nhạt lạnh lẽo trước, qua lớp vải lụa trơn mát, lướt qua hàng mày và đôi mắt cô, rồi từ từ trượt xuống, đến má, đến chóp mũi.Đôi môi cô hơi chu lên, như thể đang sốt ruột trách móc, sao mãi chưa đến đây vậy?Cậu sợ cô mất kiên nhẫn rồi thay đổi ý định, vội vàng cúi đầu.Hơi thở gấp gáp giao hòa, đôi môi nóng bỏng của hai người dán vào nhau, nhưng lại giống như một sự quấn quýt hư hư thực thực.Vu Chân Ý níu chặt cổ áo cậu, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.Không ai bình tĩnh, không ai tự chủ, không ai giữ được lý trí.Vu Chân Ý vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên môi cậu, vô tội hỏi: “Cậu không biết hôn à?”Cô hơi ngửa đầu, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Hôn cũng chẳng có gì thú vị cả.”“Cậu biết sao?” Trần Giác Phi bật cười nhìn cô.“Tất nhiên.”Trần Giác Phi cố tình trêu chọc: “Ồ? Với ai?”Vu Chân Ý phất tay, lại nấc một cái: “Đừng nhắc nữa, người ta có vợ rồi.”“…”Nụ cười trên mặt Trần Giác Phi cứng đờ, giọng trầm hẳn xuống: “Vu Chân Ý, nói chuyện đàng hoàng.”Vu Chân Ý bĩu môi: “Cậu ấy thực sự có vợ rồi, chính cậu ấy nói vậy mà.”Trần Giác Phi: “Lại phát bệnh rồi.”Vu Chân Ý lùi lại một chút, định nói chuyện tử tế về chuyện nụ hôn đầu của cô là với một người đã có vợ. Nhưng chưa kịp lùi được bao xa, đầu cô đã bị bàn tay Trần Giác Phi giữ chặt. Cậu mở rộng lòng bàn tay, áp vào sau gáy cô, giọng trầm thấp: “Mở miệng ra.”Bị cô gái mình thích chê kỹ thuật hôn kém, đúng là một chuyện khiến người ta khó chịu.Bản tính hiếu thắng của một thiếu niên trong khoảnh khắc này thể hiện không sót chút nào.Vu Chân Ý ngoan ngoãn mở miệng. Đầu lưỡi mềm mại, ấm nóng chạm vào nhau, hương rượu vang trắng thanh mát, ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.Ánh trăng bạc xuyên qua khoảng cách ngắn ngủi giữa đôi môi hai người, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị môi họ dán chặt che kín.Mờ ảo dò xét còn quyến luyến hơn sự dây dưa trực tiếp.Nhưng lúc này, cậu lựa chọn đối mặt một cách thẳng thắn.Không chừng mực, không trật tự, dường như chỉ muốn chứng minh rằng kỹ thuật hôn của cậu không tệ.Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Vu Chân Ý đứng không vững nữa.Mắt cô ánh lên chút nước: “Tớ đứng không vững rồi, tớ sắp ngã rồi, cứu tớ với…”Cô sắp rơi vào cơn sóng dữ dội này rồi.Giọng điệu làm nũng quá mức, Trần Giác Phi không nhịn được mà bật cười: “Cậu có thể rơi đi đâu chứ?”Cậu ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình. Chỉ một động tác này, Vu Chân Ý gần như bám chặt lên người cậu.Cô vòng tay ôm lấy cổ cậu, dụi đầu vào cổ cậu, hơi thở đầy mùi rượu ngọt lịm phả lên da cậu: “Tiên nữ…” Nấc một cái, “Tiên nữ rơi xuống trần gian, bị cậu nhặt được rồi. Cậu thật là… thật là may mắn đó, anh trai.”Trần Giác Phi vốn không mấy để tâm đến kiểu xưng hô “anh trai” này, nhưng khi nghe giọng điệu mềm mại, nũng nịu của cô, cậu bỗng cứng đờ trong giây lát.Khóe môi cậu nhếch lên: “Cậu gọi tớ là gì cơ?”“Gì cơ?” Cô ngoan ngoãn lặp lại.Trần Giác Phi: “…”Đúng là khả năng hiểu chuyện quá xuất sắc.Cậu còn muốn trêu chọc thêm, nhưng ngay lúc ấy lại cảm nhận được trên đùi mình có một sự tiếp xúc khẽ khàng.Cảm giác mềm mại đó giống như một cánh hoa đang khẽ hé mở, tựa như một đôi môi đầy đặn, khẽ mở rồi khẽ khép, tựa như đang hôn lên cậu.Chỉ một cái chạm nhẹ thoáng qua, nhưng toàn thân Trần Giác Phi cứng đờ.Từ đỉnh đầu đến tứ chi, mọi dây thần kinh như bị đánh sập. Cậu hoàn toàn đầu hàng, vội vã nhưng cẩn thận nhấc Vu Chân Ý khỏi người mình.Vu Chân Ý không hiểu gì cả, cô nghiêng đầu, ngước nhìn cậu, giọng nói khẽ khàng như một con thú nhỏ bị cắn đau: “Ưm ưm, tớ lại rơi xuống rồi.”Ánh mắt Trần Giác Phi dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu lăn lên lăn xuống một cách vô thức: “Tớ…”Sự tiếp xúc xa lạ, cảm giác mới mẻ khiến đầu óc cậu tê dại.Cậu rối loạn vò mạnh mặt mình, thấp giọng mắng một câu: “Đ**.”Cuối cùng, cậu chỉ có thể giơ tay chọc vào trán cô: “Mau ngủ đi.”Vu Chân Ý ngoan ngoãn gật đầu, loạng choạng bò lên giường, kéo chăn đến tận chóp mũi, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Bái bai.”Trần Giác Phi nhìn cô nhắm mắt lại, xoay người dọn dẹp phần bánh ngọt còn sót lại. Cậu định bấm nút tạm dừng, nhưng máy CD lại đột ngột ngừng hẳn, không chuyển sang bài tiếp theo như dự đoán, thay vào đó là một giọng nữ nhẹ nhàng, vui tươi vang lên: “Hi, cún con của tớ.”Động tác của Trần Giác Phi khựng lại.Giọng nói trong máy CD cố ý hạ thấp xuống, như đang thì thầm những bí mật nhỏ chỉ thuộc về mình trong đêm khuya yên tĩnh:“Giọng nói dễ nghe như thế này, đương nhiên là của Vu Chân Ý rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm 2016, tớ không ngủ được, vì tớ rất vui. Nhưng tớ sẽ không nói cho cậu biết tại sao tớ vui đâu.”Vẫn là giọng điệu kiêu ngạo như mọi khi.Trần Giác Phi nhướn mày, khẽ cười một tiếng, không còn ý định rời đi nữa. Cậu ngồi trở lại ghế, tiếp tục lắng nghe.Sau câu nói đó, là một khoảng im lặng kéo dài.Dài đến mức Trần Giác Phi tưởng rằng đoạn ghi âm đã kết thúc, thì giọng nói ấy lại vang lên.“Được rồi, tớ phát hiện ra mình chẳng có gì để nói cả, vì món quà này sẽ không được gửi đến Trần Giác Phi 17 tuổi. Tớ nhất định sẽ để cậu mở nó sau khi có điểm thi đại học.”Bản ghi âm này không hề liền mạch, giống như được ghi từng đoạn riêng lẻ rồi ghép lại với nhau.“Hôm nay là ngày 10 tháng 4, đã khai giảng được hai tháng rồi. Kết quả kỳ thi tháng đầu tiên không tốt lắm, tớ rất sợ. Nếu tớ không đỗ Học viện Mỹ thuật đại học Thanh Hoa thì sao đây? Lại một lần nữa vụt mất ước mơ, lại còn phải xa cậu, đả kích gấp đôi này quá nặng nề. Tớ chưa bao giờ phải xa cậu cả, nghĩ đến thôi đã thấy tệ rồi.Cậu từng nói, cậu thích nhất câu trong Lạc Đà Tường Tử là: ‘Anh ta nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ kéo xe, sẽ có một chiếc xe kéo thuộc về mình.’Trước đây tớ không hiểu.Nhưng bây giờ tớ nghĩ, tớ hiểu rồi.Tớ cũng từng nghĩ rằng, chỉ cần chăm chỉ học tập, dồn hết tâm sức vào việc học, thì điểm số sẽ không phụ mình. Nhưng có vẻ thực tế không phải lúc nào cũng như vậy.Tớ thường nghe thấy câu nói này, khi không học thì tớ chỉ cười nhạt với nó, nhưng khi thực sự nỗ lực hết mình, tớ lại hy vọng xác suất nó trở thành sự thật có thể đạt đến 100%.Người đứng càng cao, tầm nhìn sẽ càng xa.Tớ tin cậu có thể đỗ Thanh Bắc, nhưng mình lại không tin vào bản thân. Khi cậu vào được Thanh Bắc, bước vào một môi trường hoàn toàn mới, khi thế giới quan của cậu mở rộng hơn, liệu cậu có cảm thấy Chân Chân cùng cậu lớn lên năm nào, cô bé Vu Chân Ý cùng cậu đi học rồi tan học về ở hẻm Uyên Ương, cũng chỉ có vậy mà thôi?Cậu sẽ có cô gái mình thích, sẽ có những người bạn mới.Vậy khi giới thiệu về tớ với họ, cậu có ngập ngừng dù chỉ một giây không?Bởi vì nghĩ kỹ lại, mối quan hệ giữa chúng ta thực sự rất mơ hồ.Tớ không thể khoác vai thân thiết với những chàng trai khác, cũng không thể chấp nhận vòng tay ôm của một người con trai nào khác ngoài cậu vào khoảnh khắc tiếng chuông năm mới vang lên.Sau khi xác định được tình cảm của mình, bước tiếp theo chính là tỏ tình, đúng không?Nhưng tỏ tình với cậu bây giờ, có vẻ không thích hợp lắm.Thế nên tớ không thể nói ra lúc này, nhất định không thể nói ra.Mỗi lần không kiềm chế được mà muốn nói ra, tớ đều phải tự bịt chặt miệng mình lại.Haiz… Tớ nói lung tung quá, nếu đoạn này mà viết vào bài văn, nhất định sẽ bị chị Xảo Xảo chê trách vì logic không rõ ràng, câu trước câu sau không liên kết.Tờ giấy nhớ đó viết rằng nhất định phải để cậu mở ra sau kỳ thi đại học. Bởi vì sau kỳ thi, tớ sẽ biết mình có đủ tư cách vào Thanh Bắc không, nếu tớ không đỗ…”Ba giây im lặng ngắn ngủi, giọng nói lẫn chút nghẹn ngào.“Nếu không đỗ, tớ sẽ không làm chậm trễ cậu nữa.”Tớ sẽ lẻn vào phòng cậu, lấy trộm chiếc CD này đi. Cậu chắc chắn sẽ cất nó trong ngăn bí mật của ngăn kéo thứ hai bên trái tủ đầu giường. Hừ, hồi nhỏ cậu giấu tiền tiêu vặt ở đó, lớn rồi vẫn vậy, cái thói quen này liệu có sửa nổi không đây!Còn nếu nhà họ Vu tớ thực sự được tổ tiên phù hộ, khiến tớ đỗ Học viện Mỹ thuật đại học Thanh Hoa, tớ vẫn sẽ lấy trộm chiếc CD này đi, bởi vì những lời này quá sến súa, ngay cả khi nói ra thôi, tớ đã cảm thấy tê cả răng rồi!Ài… thực ra cậu sẽ không nghe đến đoạn ghi âm này đâu.Bởi vì trong sáu bài hát tớ chọn, bốn bài đầu tiên đều không phải gu của cậu. Khi tua nhanh hai lần mà vẫn không thấy bài hát mình thích, cậu sẽ không tua tiếp nữa. Vì vậy, cậu sẽ không kiên nhẫn nghe đến đoạn này.Theo một ý nghĩa nào đó, đoạn ghi âm này giống như tớ đang nói với chính mình hơn. Vậy thì, tớ sẽ nói cho bản thân nghe vậy.”Lại là một khoảng lặng kéo dài.“Tớ có một người rất rất thích, cậu ấy tên là Trần Giác Phi.”“Nếu có thể, tớ hy vọng có thể ở bên cậu ấy.”“Nếu không thể, vậy tớ sẽ cố gắng thật rộng lượng, chân thành chúc phúc cậu ấy hạnh phúc bên người mà cậu ấy yêu.”Giọng nói hạ thấp, mang theo hơi thở nhẹ nhàng, như thể môi đang chạm sát micro, cẩn thận nhưng cũng đầy căng thẳng.“Cuối cùng, Trần Giác Phi, cô bé thanh mai của cậu, đồng chí Vu Chân Ý, chúc cậu sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc.”….Lời tác giả:Đêm hôm đó, sau khi trộm hôn cậu ấy trong cơn say, cô vui sướng đến mức cả đêm không ngủ được, lén lút ghi lại cảm xúc của mình.Nhưng sau đó, khi quyết tâm học tập chăm chỉ mà lại bị điểm số đánh bại, lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng chưa từng có.Vậy nên, cô quyết định không gửi món quà này cho Trần Giác Phi nữa.Đáng tiếc thay, chai rượu vang trắng 17 độ đã vô tình bán đứng tâm tư nhỏ bé của cô.…Chúc mừng Thất Tịch!Thật trùng hợp, hôm nay lại đúng vào ngày Thất Tịch, thật là duyên số~…“Anh ta nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ kéo xe, sẽ có một chiếc xe kéo thuộc về mình.”—— Trích 《Lạc Đà Tường Tử》₍ᐢ. ̫.ᐢ₎ Trùng hợp thay, Thư Quân đăng chương này cũng vào ngày Valentine.
“Trời ơi! Dễ thương quá đi mất! Phi Phi thích lắm luôn!”Lúc cậu nói, yết hầu khẽ trượt lên xuống theo một đường cong đẹp mắt, cổ áo hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh gầy gò mà sắc nét. Khuôn mặt vốn luôn ngạo nghễ, sắc sảo, giờ lại mang theo nụ cười cùng giọng điệu lấy lòng, thật sự đáng yêu muốn xỉu.Trong đầu Vu Chân Ý như có pháo hoa bùng nổ, nổ xong rồi, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.Muốn ngủ với cậu ấy quá.Chính cô cũng thấy kinh hãi với sáu chữ này, lập tức xua đuổi mấy ý nghĩ lung tung trong đầu: “Còn một món nữa, cậu chờ tớ một chút, tớ xuống lấy.”Nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, phóng vù xuống lầu. Đến khi sắc mặt bình thường trở lại mới chạy lên, trong lòng giấu lén một chai rượu vang trắng.Trần Giác Phi nhìn chai rượu, rồi lại nhìn cô, nhắc nhở: “Đây là rượu đó, mai còn phải đi học.”“Cậu quên rồi à? Tết vừa rồi chúng ta uống mà có say đâu.”“……”Trần Giác Phi vừa định xem độ cồn trên nhãn chai thì đã bị Vu Chân Ý giật lại. Cô bật nắp chai, rượu vang trắng vừa được lấy ra từ tủ lạnh, hương vị sau khi ướp lạnh càng thêm đậm đà sảng khoái, hương trái cây từ cam quýt, đào hòa quyện với ổi lan tỏa trong không khí.Vu Chân Ý đưa ly rượu cho cậu, nhẹ nhàng chạm vào ly của cậu một cái, phát ra tiếng lanh canh giòn giã: “Vẫn như cũ, điều ước cho tớ, không hỏi cậu đâu. Chỉ đơn giản chúc Trần Giác Phi chúng ta sinh nhật 17 tuổi vui vẻ nhé.”“…”Đúng là đơn giản thật.Dù sao thì điều ước cũng chỉ là hư ảo, bao năm nay Trần Giác Phi chưa từng có bất kỳ điều ước sinh nhật nào.Cậu gật đầu qua loa: “Cho cậu hết đấy, cả năm sau cũng cho cậu.”Trần Giác Phi nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Cậu nhíu mày, khá là khó uống.Cậu lại liếc nhìn bao bì của chai rượu, dòng chữ viết tay in nghiêng hiện lên rõ ràng: 17 độ.Mười bảy độ.Cảm xúc của Trần Giác Phi khó đoán, nhìn sang Vu Chân Ý: “Cái này mười bảy độ đấy.”Khác hoàn toàn với rượu cider ba độ rưỡi.Rượu mười bảy độ, tác dụng đến rất nhanh.Trần Giác Phi thở dài, nhìn khuôn mặt cô dần dần ửng đỏ: “Cậu say rồi à?”Vu Chân Ý mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt mơ màng, ôm chai rượu vang trắng vào lòng, bắt chước giọng điệu của cậu, nói bằng chất giọng ngây ngô: “Ừm… tớ say rồi…”“Trước đây cậu từng say chưa?” Vừa hỏi xong, Trần Giác Phi đã thấy vô nghĩa. Vu Chân Ý chưa từng uống rượu bao giờ, hỏi cũng bằng thừa.Nhưng cô lại nghiêng đầu, bắt chước y hệt: “Trước đây cậu từng say chưa?”Trần Giác Phi khẽ cười, chỉ với tửu lượng thế này mà lần trước còn dám định đấu rượu với người khác trong tiệc sinh nhật của Tiết Lý Khoa. Chỉ cần không phát điên giữa đám đông là đã may lắm rồi.Cậu nhàn nhạt nói: “Tớ đang hỏi cậu.”Như thể thực sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, hồi lâu sau, Vu Chân Ý bĩu môi, ngoan ngoãn lắc đầu.Cô ngồi dang chân trên ghế, lưng tựa ra sau, trông như một ông cụ đang hóng gió mát, lẩm bẩm một mình: “Hình như tớ quên gì đó.”Trần Giác Phi bật cười nhìn cô: “Vậy thì nghĩ xem.”Vu Chân Ý lặp lại: “Ừm, tớ… Ợ, nghĩ xem.”Năm phút sau, cô kéo ngăn kéo ra, nghiêng đầu, vất vả lục lọi một hồi mới tìm được một chiếc hộp quà màu hồng, nhét vào lòng Trần Giác Phi.“Quà nè, sinh nhật vui vẻ.” Cô mơ màng nói.Trần Giác Phi khó hiểu: “Không phải cậu tặng rồi sao?”Vu Chân Ý ngớ người một lúc, rồi ra lệnh: “Bớt nói nhảm đi! Mau mở ra!”“……”Cậu nghe lời cô, mở hộp quà, bên trong là một chiếc máy phát CD treo tường đặt làm riêng, thân máy màu trắng, kèm theo đĩa CD tùy chỉnh.Đôi mắt Vu Chân Ý như giấu những vì sao, lấp lánh sáng rực, vẻ mặt tràn đầy mong đợi: “Mau mở ra, mau mở ra đi.”“Được.”Có hai đĩa CD, một chiếc có nền màu hồng nhạt chuyển dần sang trắng, trên mặt in năm chữ hoa: “Này, cún con của tớ.”Chiếc còn lại có hình ảnh khiến Trần Giác Phi nhìn lâu hơn một chút. Ánh hoàng hôn hắt bóng sáng tối đan xen, hai người đối diện nhau, là bức ảnh chụp chung hôm đi Đại lộ Tân Giang.“Thích không?” Vu Chân Ý ngẩng đầu, dựa lại gần cậu một chút.Trần Giác Phi vẫn thấy kỳ lạ, tại sao năm nay lại có hai món quà?“Thích.” Cậu đáp.“Vậy nghe thử xem.”Khi mở hộp quà, một tờ giấy ghi chú nhỏ bay lả tả xuống đất. Trần Giác Phi cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy dòng chữ trên đó, lại nhìn sang Vu Chân Ý, khóe miệng dần cong lên:“Tờ giấy này viết rằng, nếu tớ mở trước khi có điểm thi đại học thì tớ chết chắc.”“Woa…” Cô hốt hoảng che miệng lại, “Ai muốn hại cậu vậy?”“Woa…” Cậu bắt chước giọng điệu của cô, “Cậu nói xem ai muốn hại tớ?”“Nghe đi mà!!!” Cô dựa vào vai cậu, chính thức phát huy cơn say.Trần Giác Phi liếc nhìn đĩa CD một cái.Dù sao trong miệng Vu Chân Ý, chuyện cậu “chết chắc” cũng đã xảy ra vô số lần rồi, thêm một lần cũng chẳng sao.Cậu nhấn nút phát, nghe xong bài đầu tiên, lại nhấn hai lần chuyển bài, cuối cùng tua lại bài đầu tiên.Dứt khoát rút ra kết luận.Tốt lắm, không có bài nào là cậu thích nghe cả.Vu Chân Ý đếm đếm ngón tay, cuối cùng giơ ra con số sáu: “Tổng cộng có sáu bài, nghe hết thì cậu có thể về rồi.”Ý định tiễn khách quá rõ ràng.Trần Giác Phi lẩm bẩm: “Sao không thu thêm vài bài nữa?”Hai người ngồi song song trên ghế, cả căn phòng ngập tràn giai điệu trầm thấp của tiếng Quảng Đông.Trong không gian ấy, Vu Chân Ý lại nấc thêm một cái, đột nhiên hỏi: “Bạn ngồi trước cậu có thích cậu không?”Trần Giác Phi không ngờ cô lại nhảy cóc sang chủ đề này, còn chưa kịp đáp, Vu Chân Ý đã bật ra một câu: “Không được!”Giọng điệu của cô đầy bá đạo.“Cậu không được thích cô ấy, một chút cũng không được.”Cô “bộp” một tiếng đứng bật dậy, ghế ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai. Cô bước đến bên tường, một tay chống hông, một tay đập bàn đầy bực bội, từng chữ từng chữ nhấn mạnh, khuôn mặt nhỏ vì men say mà đỏ bừng, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc đến lạ.Trần Giác Phi bật cười, nhân lúc cô say, lời nói cũng chẳng cần che đậy nữa: “Tại sao?”Sau câu hỏi đó, không ai lên tiếng. Một bài hát kết thúc, nhạc chuyển sang ca khúc tiếp theo. Giọng nữ trong CD trầm khàn, luyến láy đầy tình cảm.Sự tĩnh lặng luôn có thể làm lan tỏa những cảm xúc mơ hồ, cũng có thể khiến những ý niệm tội lỗi lên men.Vu Chân Ý không biết, mỗi lần cô vô tình chạm vào cậu, trong mắt Trần Giác Phi đó đều là những lần giao chiến quấn quýt. Mỗi lần vô tình đối mắt, cậu đều cảm thấy bản thân chẳng thể giấu nổi những manh mối trong lòng.Nhưng cũng may, Vu Chân Ý chưa từng để tâm đến những điều đó.Con người vốn là một tổng thể đầy mâu thuẫn. Vì sự vô tâm của cô, cậu lại thấy mất mát. Chỉ cần cô để ý hơn một chút thôi, nhất định cô sẽ nhận ra trong mắt cậu chưa từng che giấu chút cảm xúc nào, như ngọn lửa bùng cháy giữa ngày đông, dù là trời lạnh đất băng, nó vẫn rực sáng mãnh liệt.“Không có tại sao cả.” Cô bĩu môi, sự ngang ngược khi nãy đã biến mất.Trần Giác Phi khẽ vu.ốt ve thân chai rượu, ánh mắt dừng trên người cô gái đứng xiêu vẹo ở kia. Cô lảo đảo một chút, hoàn toàn không phòng bị gì. Cậu đứng dậy, bước đến trước mặt cô, hai tay giữ chặt lấy bờ vai nhỏ.Cậu lặp lại một lần nữa: “Tớ thích ai, cậu không biết thật à? Rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra sao? Tổ tông ơi, cậu là đồ ngốc nhà ai thế?”Ba câu hỏi liên tiếp không chừa một kẽ hở, khiến Vu Chân Ý ngây người.Cô lắc đầu: “Không biết.”Trần Giác Phi cụp mắt, cười bất lực: “Được rồi, đúng là đồ ngốc của nhà tớ.”Cậu chậm rãi nói tiếp: “Nếu chưa từng say rượu, vậy có phải cậu cũng không biết khi tỉnh lại có nhớ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì không, đúng không?”Vu Chân Ý nghiêng đầu, ánh mắt trong veo lấp lánh, nhưng lại mang theo nét ngây ngốc, như thể đang cố tiêu hóa lời cậu nói. Nhìn cô lúc này chẳng khác gì một con thú nhỏ, hoàn toàn bị dồn vào đường cùng.Trần Giác Phi nâng mặt cô lên, lòng bàn tay vừa khô ráo vừa nóng bỏng, nhưng khi chạm vào gương mặt trắng trẻo ấy lại trở nên căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.Cậu nghĩ, chắc chắn là do mình đang làm chuyện xấu, nên mới cảm thấy có một loại chột dạ tràn ngập như thế này.Lưng căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng, Trần Giác Phi cúi xuống.Gần hơn, cúi xuống, chạm vào.Đầu mũi nhẹ nhàng lướt qua trán cô, dọc theo hàng mi, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi. Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được từng tia lửa va chạm, như ngọn lửa âm ỉ cháy lan.Lặng im trong giây lát, cậu khẽ thở dài: “Thật muốn hôn cậu quá, Chân Chân.”Muốn từ rất lâu rồi.Cho đến bây giờ, chỉ khi cô say đến chẳng còn ý thức, cậu mới dám quang minh chính đại nói ra điều này.Đầu mũi vẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau, cậu khẽ cọ qua cọ lại.Là một sự thử nghiệm nhỏ bé nhưng táo bạo, bật ra từ những kìm nén lâu dài. Nó mềm mại, cứ như đang trao đổi hơi ấm nóng bỏng cho nhau.Trần Giác Phi khẽ nhắm mắt, tâm trí giằng xé dữ dội. Cuối cùng, cậu buông cô ra, xoa xoa đầu cô: “Đi ngủ đi.”Vu Chân Ý tựa vào tường, hơi rượu phả nhẹ vào cổ cậu, cô túm lấy vạt áo của Trần Giác Phi, ngây ngốc hỏi: “Sao cậu nói muốn hôn tớ mà lại không hôn?”Trần Giác Phi nắm lấy tay cô, khóe môi mang theo ý cười: “Không thể nhân lúc người khác yếu thế mà lợi dụng được, hiểu không?”Dừng lại một chút, cậu chậm rãi bổ sung: “Với cả, nói thật nhé, nhìn vào đôi mắt này của cậu, tớ có chút cảm giác tội lỗi.”Vu Chân Ý chớp chớp đôi mắt khiến cậu có cảm giác tội lỗi đó, rồi ngơ ngác nhìn về phía bàn học. Sau khi mở hộp bánh kem ra, chiếc dây lụa hồng nhạt bị vứt lung tung một bên.Cô vươn tay với lấy dải lụa.Trần Giác Phi cười cười, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”Vu Chân Ý kéo dài dải lụa, vuốt thẳng, rồi che lên mắt mình.Trong bóng tối, cô không biết Trần Giác Phi đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà sáp lại gần mặt cậu, hơi thở ấm áp phả vào cằm cậu, nở nụ cười rạng rỡ: “Hì hì, như này cậu sẽ không nhìn thấy mắt tớ nữa rồi.”Đúng vậy, như này thì không thấy mắt cô nữa, chỉ có thể thấy chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng mềm mại hơi hé mở. Cô vô thức liếm nhẹ môi mình.Ngón tay Trần Giác Phi khẽ động, bàn tay đang nắm lấy bờ vai gầy của cô vô thức siết chặt hơn.Có lẽ vì kiễng chân lâu quá thấy mỏi, lại không nhận được phản hồi từ cậu, Vu Chân Ý cúi đầu, dụi dụi vào ngực cậu, hai tay chắp lại cầu xin: “Làm ơn, làm ơn, hôn tớ đi mà.”Ngay khoảnh khắc cô buông tay xuống, chiếc dải lụa cũng sắp trượt xuống theo. Trần Giác Phi nhanh chóng giữ lấy hai đầu lụa, tiếp tục che mắt cô lại.Trong không khí tĩnh lặng, chút mập mờ vốn chẳng hề che giấu bị phơi bày hoàn toàn.Vành tai cậu nóng bừng, mọi giác quan như bị nhấn chìm, cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn kéo đến. “Sao cậu biết tớ chịu thua chiêu này của cậu chứ?” Cậu thở dài, giọng nói trầm khàn, “Tớ cái gì cũng nghe cậu.”Cậu hồi hộp cúi xuống, môi khẽ run, hàng mi cũng rung động liên tục.Như một con thú con vừa mọc răng nanh, thận trọng nhưng cũng hết sức kiềm chế hành động của mình.Môi cậu chạm vào dải lụa màu hồng nhạt lạnh lẽo trước, qua lớp vải lụa trơn mát, lướt qua hàng mày và đôi mắt cô, rồi từ từ trượt xuống, đến má, đến chóp mũi.Đôi môi cô hơi chu lên, như thể đang sốt ruột trách móc, sao mãi chưa đến đây vậy?Cậu sợ cô mất kiên nhẫn rồi thay đổi ý định, vội vàng cúi đầu.Hơi thở gấp gáp giao hòa, đôi môi nóng bỏng của hai người dán vào nhau, nhưng lại giống như một sự quấn quýt hư hư thực thực.Vu Chân Ý níu chặt cổ áo cậu, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.Không ai bình tĩnh, không ai tự chủ, không ai giữ được lý trí.Vu Chân Ý vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên môi cậu, vô tội hỏi: “Cậu không biết hôn à?”Cô hơi ngửa đầu, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Hôn cũng chẳng có gì thú vị cả.”“Cậu biết sao?” Trần Giác Phi bật cười nhìn cô.“Tất nhiên.”Trần Giác Phi cố tình trêu chọc: “Ồ? Với ai?”Vu Chân Ý phất tay, lại nấc một cái: “Đừng nhắc nữa, người ta có vợ rồi.”“…”Nụ cười trên mặt Trần Giác Phi cứng đờ, giọng trầm hẳn xuống: “Vu Chân Ý, nói chuyện đàng hoàng.”Vu Chân Ý bĩu môi: “Cậu ấy thực sự có vợ rồi, chính cậu ấy nói vậy mà.”Trần Giác Phi: “Lại phát bệnh rồi.”Vu Chân Ý lùi lại một chút, định nói chuyện tử tế về chuyện nụ hôn đầu của cô là với một người đã có vợ. Nhưng chưa kịp lùi được bao xa, đầu cô đã bị bàn tay Trần Giác Phi giữ chặt. Cậu mở rộng lòng bàn tay, áp vào sau gáy cô, giọng trầm thấp: “Mở miệng ra.”Bị cô gái mình thích chê kỹ thuật hôn kém, đúng là một chuyện khiến người ta khó chịu.Bản tính hiếu thắng của một thiếu niên trong khoảnh khắc này thể hiện không sót chút nào.Vu Chân Ý ngoan ngoãn mở miệng. Đầu lưỡi mềm mại, ấm nóng chạm vào nhau, hương rượu vang trắng thanh mát, ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng.Ánh trăng bạc xuyên qua khoảng cách ngắn ngủi giữa đôi môi hai người, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị môi họ dán chặt che kín.Mờ ảo dò xét còn quyến luyến hơn sự dây dưa trực tiếp.Nhưng lúc này, cậu lựa chọn đối mặt một cách thẳng thắn.Không chừng mực, không trật tự, dường như chỉ muốn chứng minh rằng kỹ thuật hôn của cậu không tệ.Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Vu Chân Ý đứng không vững nữa.Mắt cô ánh lên chút nước: “Tớ đứng không vững rồi, tớ sắp ngã rồi, cứu tớ với…”Cô sắp rơi vào cơn sóng dữ dội này rồi.Giọng điệu làm nũng quá mức, Trần Giác Phi không nhịn được mà bật cười: “Cậu có thể rơi đi đâu chứ?”Cậu ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình. Chỉ một động tác này, Vu Chân Ý gần như bám chặt lên người cậu.Cô vòng tay ôm lấy cổ cậu, dụi đầu vào cổ cậu, hơi thở đầy mùi rượu ngọt lịm phả lên da cậu: “Tiên nữ…” Nấc một cái, “Tiên nữ rơi xuống trần gian, bị cậu nhặt được rồi. Cậu thật là… thật là may mắn đó, anh trai.”Trần Giác Phi vốn không mấy để tâm đến kiểu xưng hô “anh trai” này, nhưng khi nghe giọng điệu mềm mại, nũng nịu của cô, cậu bỗng cứng đờ trong giây lát.Khóe môi cậu nhếch lên: “Cậu gọi tớ là gì cơ?”“Gì cơ?” Cô ngoan ngoãn lặp lại.Trần Giác Phi: “…”Đúng là khả năng hiểu chuyện quá xuất sắc.Cậu còn muốn trêu chọc thêm, nhưng ngay lúc ấy lại cảm nhận được trên đùi mình có một sự tiếp xúc khẽ khàng.Cảm giác mềm mại đó giống như một cánh hoa đang khẽ hé mở, tựa như một đôi môi đầy đặn, khẽ mở rồi khẽ khép, tựa như đang hôn lên cậu.Chỉ một cái chạm nhẹ thoáng qua, nhưng toàn thân Trần Giác Phi cứng đờ.Từ đỉnh đầu đến tứ chi, mọi dây thần kinh như bị đánh sập. Cậu hoàn toàn đầu hàng, vội vã nhưng cẩn thận nhấc Vu Chân Ý khỏi người mình.Vu Chân Ý không hiểu gì cả, cô nghiêng đầu, ngước nhìn cậu, giọng nói khẽ khàng như một con thú nhỏ bị cắn đau: “Ưm ưm, tớ lại rơi xuống rồi.”Ánh mắt Trần Giác Phi dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu lăn lên lăn xuống một cách vô thức: “Tớ…”Sự tiếp xúc xa lạ, cảm giác mới mẻ khiến đầu óc cậu tê dại.Cậu rối loạn vò mạnh mặt mình, thấp giọng mắng một câu: “Đ**.”Cuối cùng, cậu chỉ có thể giơ tay chọc vào trán cô: “Mau ngủ đi.”Vu Chân Ý ngoan ngoãn gật đầu, loạng choạng bò lên giường, kéo chăn đến tận chóp mũi, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Bái bai.”Trần Giác Phi nhìn cô nhắm mắt lại, xoay người dọn dẹp phần bánh ngọt còn sót lại. Cậu định bấm nút tạm dừng, nhưng máy CD lại đột ngột ngừng hẳn, không chuyển sang bài tiếp theo như dự đoán, thay vào đó là một giọng nữ nhẹ nhàng, vui tươi vang lên: “Hi, cún con của tớ.”Động tác của Trần Giác Phi khựng lại.Giọng nói trong máy CD cố ý hạ thấp xuống, như đang thì thầm những bí mật nhỏ chỉ thuộc về mình trong đêm khuya yên tĩnh:“Giọng nói dễ nghe như thế này, đương nhiên là của Vu Chân Ý rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm 2016, tớ không ngủ được, vì tớ rất vui. Nhưng tớ sẽ không nói cho cậu biết tại sao tớ vui đâu.”Vẫn là giọng điệu kiêu ngạo như mọi khi.Trần Giác Phi nhướn mày, khẽ cười một tiếng, không còn ý định rời đi nữa. Cậu ngồi trở lại ghế, tiếp tục lắng nghe.Sau câu nói đó, là một khoảng im lặng kéo dài.Dài đến mức Trần Giác Phi tưởng rằng đoạn ghi âm đã kết thúc, thì giọng nói ấy lại vang lên.“Được rồi, tớ phát hiện ra mình chẳng có gì để nói cả, vì món quà này sẽ không được gửi đến Trần Giác Phi 17 tuổi. Tớ nhất định sẽ để cậu mở nó sau khi có điểm thi đại học.”Bản ghi âm này không hề liền mạch, giống như được ghi từng đoạn riêng lẻ rồi ghép lại với nhau.“Hôm nay là ngày 10 tháng 4, đã khai giảng được hai tháng rồi. Kết quả kỳ thi tháng đầu tiên không tốt lắm, tớ rất sợ. Nếu tớ không đỗ Học viện Mỹ thuật đại học Thanh Hoa thì sao đây? Lại một lần nữa vụt mất ước mơ, lại còn phải xa cậu, đả kích gấp đôi này quá nặng nề. Tớ chưa bao giờ phải xa cậu cả, nghĩ đến thôi đã thấy tệ rồi.Cậu từng nói, cậu thích nhất câu trong Lạc Đà Tường Tử là: ‘Anh ta nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ kéo xe, sẽ có một chiếc xe kéo thuộc về mình.’Trước đây tớ không hiểu.Nhưng bây giờ tớ nghĩ, tớ hiểu rồi.Tớ cũng từng nghĩ rằng, chỉ cần chăm chỉ học tập, dồn hết tâm sức vào việc học, thì điểm số sẽ không phụ mình. Nhưng có vẻ thực tế không phải lúc nào cũng như vậy.Tớ thường nghe thấy câu nói này, khi không học thì tớ chỉ cười nhạt với nó, nhưng khi thực sự nỗ lực hết mình, tớ lại hy vọng xác suất nó trở thành sự thật có thể đạt đến 100%.Người đứng càng cao, tầm nhìn sẽ càng xa.Tớ tin cậu có thể đỗ Thanh Bắc, nhưng mình lại không tin vào bản thân. Khi cậu vào được Thanh Bắc, bước vào một môi trường hoàn toàn mới, khi thế giới quan của cậu mở rộng hơn, liệu cậu có cảm thấy Chân Chân cùng cậu lớn lên năm nào, cô bé Vu Chân Ý cùng cậu đi học rồi tan học về ở hẻm Uyên Ương, cũng chỉ có vậy mà thôi?Cậu sẽ có cô gái mình thích, sẽ có những người bạn mới.Vậy khi giới thiệu về tớ với họ, cậu có ngập ngừng dù chỉ một giây không?Bởi vì nghĩ kỹ lại, mối quan hệ giữa chúng ta thực sự rất mơ hồ.Tớ không thể khoác vai thân thiết với những chàng trai khác, cũng không thể chấp nhận vòng tay ôm của một người con trai nào khác ngoài cậu vào khoảnh khắc tiếng chuông năm mới vang lên.Sau khi xác định được tình cảm của mình, bước tiếp theo chính là tỏ tình, đúng không?Nhưng tỏ tình với cậu bây giờ, có vẻ không thích hợp lắm.Thế nên tớ không thể nói ra lúc này, nhất định không thể nói ra.Mỗi lần không kiềm chế được mà muốn nói ra, tớ đều phải tự bịt chặt miệng mình lại.Haiz… Tớ nói lung tung quá, nếu đoạn này mà viết vào bài văn, nhất định sẽ bị chị Xảo Xảo chê trách vì logic không rõ ràng, câu trước câu sau không liên kết.Tờ giấy nhớ đó viết rằng nhất định phải để cậu mở ra sau kỳ thi đại học. Bởi vì sau kỳ thi, tớ sẽ biết mình có đủ tư cách vào Thanh Bắc không, nếu tớ không đỗ…”Ba giây im lặng ngắn ngủi, giọng nói lẫn chút nghẹn ngào.“Nếu không đỗ, tớ sẽ không làm chậm trễ cậu nữa.”Tớ sẽ lẻn vào phòng cậu, lấy trộm chiếc CD này đi. Cậu chắc chắn sẽ cất nó trong ngăn bí mật của ngăn kéo thứ hai bên trái tủ đầu giường. Hừ, hồi nhỏ cậu giấu tiền tiêu vặt ở đó, lớn rồi vẫn vậy, cái thói quen này liệu có sửa nổi không đây!Còn nếu nhà họ Vu tớ thực sự được tổ tiên phù hộ, khiến tớ đỗ Học viện Mỹ thuật đại học Thanh Hoa, tớ vẫn sẽ lấy trộm chiếc CD này đi, bởi vì những lời này quá sến súa, ngay cả khi nói ra thôi, tớ đã cảm thấy tê cả răng rồi!Ài… thực ra cậu sẽ không nghe đến đoạn ghi âm này đâu.Bởi vì trong sáu bài hát tớ chọn, bốn bài đầu tiên đều không phải gu của cậu. Khi tua nhanh hai lần mà vẫn không thấy bài hát mình thích, cậu sẽ không tua tiếp nữa. Vì vậy, cậu sẽ không kiên nhẫn nghe đến đoạn này.Theo một ý nghĩa nào đó, đoạn ghi âm này giống như tớ đang nói với chính mình hơn. Vậy thì, tớ sẽ nói cho bản thân nghe vậy.”Lại là một khoảng lặng kéo dài.“Tớ có một người rất rất thích, cậu ấy tên là Trần Giác Phi.”“Nếu có thể, tớ hy vọng có thể ở bên cậu ấy.”“Nếu không thể, vậy tớ sẽ cố gắng thật rộng lượng, chân thành chúc phúc cậu ấy hạnh phúc bên người mà cậu ấy yêu.”Giọng nói hạ thấp, mang theo hơi thở nhẹ nhàng, như thể môi đang chạm sát micro, cẩn thận nhưng cũng đầy căng thẳng.“Cuối cùng, Trần Giác Phi, cô bé thanh mai của cậu, đồng chí Vu Chân Ý, chúc cậu sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc.”….Lời tác giả:Đêm hôm đó, sau khi trộm hôn cậu ấy trong cơn say, cô vui sướng đến mức cả đêm không ngủ được, lén lút ghi lại cảm xúc của mình.Nhưng sau đó, khi quyết tâm học tập chăm chỉ mà lại bị điểm số đánh bại, lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng chưa từng có.Vậy nên, cô quyết định không gửi món quà này cho Trần Giác Phi nữa.Đáng tiếc thay, chai rượu vang trắng 17 độ đã vô tình bán đứng tâm tư nhỏ bé của cô.…Chúc mừng Thất Tịch!Thật trùng hợp, hôm nay lại đúng vào ngày Thất Tịch, thật là duyên số~…“Anh ta nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ kéo xe, sẽ có một chiếc xe kéo thuộc về mình.”—— Trích 《Lạc Đà Tường Tử》₍ᐢ. ̫.ᐢ₎ Trùng hợp thay, Thư Quân đăng chương này cũng vào ngày Valentine.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro