Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Liệt phu trinh...

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 02:09:47

Đầu óc trở nên mơ hồ.Trần Giác Phi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào sau khi nghe đoạn ghi âm này, chỉ cảm thấy trong đầu mình rối tung như một mớ bột nhão.Trong nhận thức của cậu, Vu Chân Ý là một người vô tư, lạc quan, luôn thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình. Khi không thích ai đó, cô sẽ thể hiện sự chán ghét rõ ràng trên khuôn mặt. Khi thích ai đó, trong lời nói lẫn hành động đều tràn đầy những lời khen không chút keo kiệt. Chính vì tính cách này mà cậu luôn không chắc chắn về tình cảm của cô dành cho mình.Có những lúc cậu nghĩ rằng Vu Chân Ý thích mình, nhưng có những lúc lại phủ nhận hoàn toàn mọi suy luận. Cô cứ thế vô tình dẫn dắt toàn bộ cảm xúc của cậu, một giọt nước mắt của cô có thể khuấy động mặt hồ yên ả trong lòng cậu, một cái ôm của cô có thể làm dấy lên cơn sóng dữ trong tim cậu.Cậu ghét bị cảm xúc chi phối, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc khi người có thể kiểm soát cảm xúc của mình lại chính là Vu Chân Ý.Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, do không nhấn tạm dừng, bài hát tiếp theo tự động phát. Giọng nam trầm khàn hòa quyện với giọng nữ mềm mại, ngân nga chậm rãi, mang theo sự lười biếng và chút khàn đục.Quả nhiên, bốn bài đầu tiên không phải là phong cách âm nhạc cậu thích.Đến bài hát thứ năm, Trần Giác Phi vẫn không thể nói rằng mình thích nó, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.Giai điệu là cách hoàn hảo để tái hiện ký ức.Mùa hè năm đó, buổi chiều oi bức, ẩm ướt, những cơn gió ít ỏi mang theo hơi nóng.Vu Chân Ý không còn say mê vẽ sơn dầu nữa mà chuyển sang thích màu nước. Tiền Mẫn dẫn cô và Trần Giác Phi ra công viên vẽ tranh. Hôm đó, cô mặc một chiếc quần yếm màu hạnh nhân, mái tóc buộc thành hai búi tròn nhỏ nhắn.Tiền Mẫn nói rằng đưa con gái đi vẽ, nhưng thực chất là đổi địa điểm hẹn hò với Vu Nhạc Dân. Trước khi rời đi, bà dặn dò Trần Giác Phi chăm sóc tốt cho Vu Chân Ý. Chỉ chốc lát sau, hai người họ đã tay trong tay đi dạo quanh công viên.Vu Chân Ý vừa mở hộp đựng cọ vẽ vừa đảo mắt: “Con gái lớn tướng thế này rồi mà hai người họ vẫn còn như đang yêu đương cuồng nhiệt.”Cô ngồi trên bãi cỏ, điều chỉnh giá vẽ xuống mức thấp nhất, vừa pha màu vừa móc từ túi ra một sợi dây tai nghe rối tung, ném cho Trần Giác Phi: “Dây tai nghe của tớ rối hết rồi, giúp tớ gỡ ra đi. Đổi lại, lát nữa tớ sẽ cho cậu hưởng đặc quyền nghe nhạc chung với tớ.”Trần Giác Phi nhìn cô, không nói nên lời. Miệng thì phàn nàn, nhưng tay lại ngoan ngoãn nhận lấy tai nghe và bắt đầu gỡ rối: “Cậu muốn nghe bên trái hay bên phải?”“Bên trái đi. Cậu cũng ngồi bên trái tớ luôn, không thì tay phải tớ sẽ đụng trúng cậu đấy.”Trần Giác Phi cắm tai nghe vào tai cô.“Dở quá, bài tiếp theo đi.”Cậu chuyển bài.“Vẫn dở.”“Chuyển tiếp.”“Chuyển nữa.”Trần Giác Phi thề rằng nếu cô bảo đổi thêm lần nữa, cậu sẽ không làm nữa.Nhưng đúng lúc cậu bắt đầu mất kiên nhẫn, Vu Chân Ý cuối cùng cũng lên tiếng: “Ồ, bài này hay đấy, tớ muốn nghe đi nghe lại.”“Ai như cậu, vẽ tranh mà còn có hầu cận phục vụ.” Trần Giác Phi chế nhạo.Trong tai nghe, giọng nam trầm khàn đầy quyến rũ vang lên.Vu Chân Ý nghe mà tim đập rộn ràng.“Bài hát này tên gì vậy?”Trần Giác Phi liếc mắt nhìn: “Tiếng Pháp, không hiểu.”“Đọc tiếng Trung cho tớ nghe đi mà.”Phía trước, bác lao công trong công viên đang cầm ống nước nặng tưới cỏ, lũ trẻ chơi máy thổi bong bóng chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ. Bác lớn tiếng quát bảo đừng có lại gần, nhưng đám nhóc tinh nghịch vẫn không chịu nghe lời.Vu Chân Ý nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua giữa bức tranh và khung cảnh trước mặt.“Điên cuồng, thái quá, chúng ta đều là những kẻ cô độc trên thế giới này.”Trần Giác Phi đọc từng dòng chữ được dịch trên điện thoại. Giọng cậu trong trẻo, hòa lẫn với tiếng nam trầm khàn phát ra từ tai nghe, tạo nên một sự gợi cảm khó diễn tả.“Anh v.uốt ve…”Câu nói đột ngột dừng lại. Bài hát trong tai nghe vẫn tiếp tục, nhưng cậu không nói thêm nữa.Vu Chân Ý tò mò quay lại nhìn: “Cậu bị kẹt chữ à?”Mặt trời chiếu rọi làm người ta cảm thấy ấm áp. Vu Chân Ý đối diện ánh sáng, nhìn thấy phần cổ và vành tai cậu dần ửng đỏ. Không cần chạm vào cũng biết da cậu đang nóng bừng.Trần Giác Phi cúi đầu, giọng có chút mơ hồ: “Bài hát cũng hay đấy, nghe tiếp đi.”“Cậu cũng thấy bài này hay à?”Trần Giác Phi thực ra chẳng thấy hay lắm, nhưng vẫn gật bừa: “Rất hay.”Vu Chân Ý vui vẻ khen mắt thẩm mỹ của cậu không tệ, giống hệt cô.Chỉ là một lời nói dối thuận miệng, nhưng sau này, Trần Giác Phi không bao giờ nghe lại bài hát đó nữa. Cậu cũng không ngờ rằng, lần tiếp theo nghe thấy bài hát này lại là vào lúc này, trong hoàn cảnh này.Xem đi, không chỉ có cậu nhớ tất cả những chuyện liên quan đến cô.Thật may mắn, cô cũng nhớ một câu nói vu vơ của cậu.Ban đêm và sự im lặng hòa lẫn vào nhau, những cảm xúc hỗn loạn không ngừng sinh sôi.Trần Giác Phi quỳ ngồi bên mép giường của cô, cúi đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêng yên bình của Vu Chân Ý. Cô có thói quen nằm nghiêng khi ngủ, má áp lên khuỷu tay, khiến khuôn mặt hơi phúng phính.Trần Giác Phi đặt lòng bàn tay lên má cô, ngón tay vuốt dọc theo vành tai rồi chạm nhẹ vào dái tai.Lặp lại, rồi lại lặp lại.Cô hơi cựa quậy, có lẽ vì nóng, liền đưa một tay ra khỏi chăn, trông như một lời mời gọi ngầm.Cằm Trần Giác Phi nhẹ nhàng tựa vào lòng bàn tay cô, khẽ cọ cọ. Giọng nói trầm thấp, mang theo sự u ám bị đè nén:“Vu Chân Ý, tớ rất thích cậu. Cả đời này, tớ chỉ thích mình cậu.”Cậu thực sự rất thích cô.Dù sau này có nhìn thấy bao nhiêu phong cảnh khác nhau, nhưng bất kể ở độ tuổi nào, Trần Giác Phi vẫn luôn tin rằng, Vu Chân Ý là phong cảnh đẹp nhất, khó quên nhất, là thứ mà cậu muốn có được và mãi giấu kín trong tim.…Người say rượu cuối cùng cũng không thể trốn thoát khỏi số phận phải đi học vào ngày hôm sau.Trần Giác Phi dậy từ rất sớm, khi bước vào nhà Vu Chân Ý, Tiền Mẫn đang tập yoga trong phòng khách.Cậu lễ phép chào: “Chào cô Tiền.”Tiền Mẫn nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái: “Sáng sớm mà sao giọng yếu thế?”Trần Giác Phi không dám trả lời.Vu Chân Ý vừa xoa đầu vừa lảo đảo đi xuống cầu thang. Cô ngáp liên tục, kéo lê cặp sách trên đất: “Buồn ngủ chết mất…”Nhìn thấy Trần Giác Phi, bộ não đang lag của cô như được khởi động lại, vài giây sau liền vứt cặp cho cậu: “Buồn ngủ quá, cầm hộ tớ đi.”Tiền Mẫn chậc chậc hai tiếng: “Con cứ ỷ lại vào Trần Trần đi.”Vu Chân Ý lập tức phản đối: “Mẹ! Đầu con sắp nổ tung rồi!!!”Tiền Mẫn đã nghe cô than vãn quá nhiều lần nên chẳng buồn để ý.Vu Chân Ý lại quay sang Trần Giác Phi, tội nghiệp nói: “Tớ thật sự đau đầu lắm, môi cũng sưng nữa.”Cô nhón chân, ghé sát vào cậu: “Cậu nhìn xem! Có phải sưng lên không?”Cơ thể Trần Giác Phi lập tức cứng đờ. Bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nhịp thở không ổn định đã vô tình tiết lộ hết cảm xúc của cậu.Cậu vội vàng nhận lấy cặp sách, chào tạm biệt Tiền Mẫn, sau đó cùng Vu Chân Ý rời khỏi nhà.Thời tiết dần nóng lên, mọi người trên phố bắt đầu mặc đồ mát mẻ hơn.Vu Chân Ý mặc đồng phục mùa hè, đi phía trước, váy khẽ lay động theo từng bước chân, hòa vào cơn gió đầu hạ, lặng lẽ len lỏi vào đôi mắt của Trần Giác Phi.“Thi giữa kỳ không tốt à?” Trần Giác Phi hỏi.Vu Chân Ý khựng lại một chút, rồi vai chùng xuống: “Cũng không phải tệ… nhưng không phải là kết quả tớ mong muốn.”Trần Giác Phi ừ một tiếng, im lặng một lúc rồi nói: “Tớ sẽ làm xong bài tập ở trường, tối dạy cậu toán.”Vu Chân Ý quay người, kéo dây cặp của cậu, vừa đi giật lùi vừa nói: “Anh hùng Trần thật tốt bụng.”Cậu không phản bác.“Bản thân cũng là học sinh còn muốn làm gia sư riêng? Cậu không thấy cực khổ à, Trần Giác Phi?” Cô trêu chọc.“Tớ chỉ làm gia sư cho một mình cậu, nên không vất vả.”Bước chân cô hơi khựng lại, còn cậu vẫn đi về phía trước. Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn. Cô nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cậu, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên chóp mũi.“Vu Chân Ý.”Ngay khoảnh khắc cô định lùi lại, cậu gọi tên cô.Vu Chân Ý bỗng dưng sững người, lắng nghe những lời tiếp theo của Trần Giác Phi.“Cậu biết là học vấn không thể đại diện cho năng lực và phẩm chất của một người, đúng không?” Cậu nói. “Nó chỉ có thể chứng minh rằng người đó rất giỏi trong việc học mà thôi.”“Tại sao tự nhiên lại nói chuyện này?”Trần Giác Phi đáp: “Cậu không cần thầy cô hướng dẫn mà vẫn có thể tự học vẽ tranh sơn dầu và phác họa phong cảnh. Vậy cậu có coi thường một người như tớ, đến cả trình độ vẽ của học sinh tiểu học cũng không bằng không?”Vu Chân Ý ngẩn ra.“Hỏi cậu đấy, tổ tông à.”“Đương nhiên là không rồi, câu hỏi này kỳ quặc thật.”Trần Giác Phi cười, vẻ đắc ý: “Cậu cũng thấy lạ đúng không? Vậy nên thi không tốt cũng chẳng sao cả. Chỉ cần đã cố gắng hết sức, đó chính là điều tốt nhất rồi. Đừng vì một kỳ thi nhỏ mà buồn bã. Không ai vì kết quả thi của cậu mà cho rằng cậu không xứng đáng đứng bên cạnh họ cả.”Có những chuyện vốn không thể đoán trước.Không phải ai cũng có thể như trong mấy bộ phim thanh xuân truyền cảm hứng, chỉ cần miệt mài học ngày học đêm là có thể đạt điểm cao. Chẳng ai có thể chỉ dựa vào vài tháng cố gắng mà vượt qua được người khác đã tích lũy kiến thức trong nhiều năm.Thế gian này làm gì có nhiều thiên tài đến thế.Trần Giác Phi không thể dự đoán tương lai, thậm chí cậu còn không chắc mình có thể đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại hay không. Bình thường, cậu có vẻ như rất thong dong với việc học và thi cử, điểm số dường như nằm trong tầm kiểm soát, nhưng ngay cả cậu cũng không biết liệu đến lúc thi có hồi hộp không, có bị trống rỗng đầu óc không.Điều duy nhất cậu hy vọng là nếu một ngày nào đó, cô gái mà cậu thích không đạt được mục tiêu của mình, cô ấy sẽ không vì thế mà tự ti, cũng không vì thế mà cảm thấy mình thấp kém trong mỗi lần tiếp xúc với cậu.Vu Chân Ý bỗng thấy bản thân hơi đa sầu đa cảm, đến mức muốn khóc.“Nỗ lực thì sẽ có hồi báo.” Đó là niềm tin sống của hầu hết mọi người. Đối với những ai không thường xuyên cố gắng, câu nói này lại càng trở nên quan trọng. Ở một góc độ nào đó, “hồi báo” chính là chỗ dựa duy nhất cho nỗ lực của cô.Vậy nên, khi nhìn thấy kết quả thi, cô cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.Vì sao ư? Vì chuyện học tập, vậy mà lại không mang đến hồi báo cho cô.Kết quả này hoàn toàn không xứng đáng với những đêm cô thức trắng để học.Nhưng lúc này đây, sự bức bối trong lòng dần tan biến.Cô lùi lại một bước, xoay người, chỉ để lại bóng lưng trong tầm mắt cậu. Một tay cô siết thành nắm đấm, đặt lên môi, nhẹ nhàng gõ hai cái.Trước hôm nay, Trần Giác Phi không hiểu động tác này có ý nghĩa gì.Nhưng bây giờ, cậu bỗng thấy vui sướng lạ thường, trái tim trào dâng niềm hân hoan khó tả.Cậu lục tìm trong trí nhớ, chợt nhận ra.Hóa ra, cô đã muốn thốt lên lời ấy từ lâu rồi.Thật tốt, thật may mắn. Cậu đã lén nhìn thấy một bí mật chỉ riêng mình biết.Nếu cô đã nói rằng bây giờ chưa phải lúc thích hợp để thổ lộ, vậy thì cậu sẽ nghe lời cô. Cậu sẽ tìm ra thời điểm tốt nhất, rồi không do dự mà ra tay.….Trần Giác Phi bước vào lớp đúng lúc chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên. Khi đi ngang qua bàn của Lý Âm, một quyển sách đặt ở mép bàn cô ấy vừa vặn rơi xuống. Cậu cúi người, nhặt lên giúp.Lý Âm: “Cảm ơn.”Cậu quay về chỗ ngồi, ngồi một cách lười biếng. Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt cậu, toát lên vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống. Cậu cúi đầu, tùy tiện vò mái tóc bồng bềnh của mình. Cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.Bạn cùng bàn của Lý Âm hơi nghiêng đầu nhìn Trần Giác Phi, rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Hai người dạo này thân nhau rồi à?”Lý Âm ngẩn ra. Sao tự dưng cô nghe không hiểu tiếng Trung nữa vậy?“Cậu ấy vừa giúp cậu nhặt sách.”Lý Âm cười khẩy: “Mấy cậu có phải thấy trai đẹp nhặt sách là tự động tua chậm cảnh đó trong đầu, còn thêm nhạc nền lãng mạn không? Nếu là người xấu trai, chắc chả ai thèm để ý luôn nhỉ?”Bạn cùng bàn: “… Ừ thì, thật ra cũng đúng.” Rồi cô bạn lại hỏi, “Hôm qua hai người cùng đi hỏi bài mà, hỏi lâu như vậy, cuối cùng sao rồi?”Giáo viên ngữ văn vừa hay bước vào lớp, chuẩn bị kiểm tra chính tả văn ngôn. Lý Âm cúi đầu nhìn sách, im lặng một lúc lâu rồi ném lại một câu: “Trưa nói.”Sau bữa trưa, trên đường từ căng tin trở về dãy lớp học, Lý Âm đi cùng bạn cùng bàn. Từ xa, họ nhìn thấy Trần Giác Phi và Vu Chân Ý đang cười nói vui vẻ với một nhóm bạn. Ai nấy đều cầm một cốc trà sữa trên tay, ngoại trừ Vu Chân Ý. Cốc của cô lại nằm trong tay Trần Giác Phi. Mỗi khi cô muốn uống, chỉ cần liếc mắt một cái, không cần nói lời nào, cậu liền lập tức đưa cốc đến bên môi cô.Ánh nắng trưa chói chang. Lý Âm giơ tay che trán, nhún vai, tiếp tục câu chuyện dang dở với bạn cùng bàn từ sáng: “Khó theo đuổi quá.”Bạn cùng bàn cười khẽ: “Theo đuổi người ta thì phải kiên trì chứ.”Lý Âm khẽ nhói lòng. Cô nhớ lại khoảnh khắc sau giờ tan học hôm qua. Khi ấy, cô chỉ bông đùa, chạm nhẹ vào vai Trần Giác Phi, thế mà cậu lại nhíu mày, như thể gặp đại địch, lập tức lùi xa hai mét.Bên tai cô còn văng vẳng giọng điệu nghiêm túc của cậu: “Nhà tôi có người đấy. Tôi khuyên cậu nên tránh xa tôi một chút. Người nhà tôi dễ nổi đóa lắm, sẽ cắn người, rất hung dữ. Tối nay tôi về chắc phải quỳ bàn phím rồi.”Cô nghẹn họng, chưa kịp nói gì thì đã nghe cậu chậm rãi bổ sung: “Nhưng cũng rất đáng yêu.”Lý Âm: “……”Ai muốn nghe cậu nói mấy câu này chứ!Đúng là một tên đẹp trai thần kinh!Cô không nhịn được, thầm rủa trong lòng.Nếu người đứng trước mặt cô không phải Trần Giác Phi, cô chắc chắn sẽ nói thẳng ra miệng.Từ khi vào trường, cô đã nghe danh cậu vô số lần. Những từ đi kèm với cái tên này thường là: học sinh giỏi, đẹp trai và đôi khi, có người còn mâu thuẫn mà miêu tả cậu là dễ gần nhưng cũng rất khó gần.Bây giờ, cô đã hiểu thế nào là dễ gần, thế nào là khó gần.Đối với cô, Trần Giác Phi thuộc vế sau.Bạn cùng bàn suy nghĩ một lúc rồi an ủi: “Mới hai mét thôi mà, đừng nản. Lần sau sẽ là một mét, rồi nửa mét, rồi gần hơn nữa.”Lý Âm nhìn bạn mình đầy chán nản: “Cậu ấy cách tớ hai mét là vì hành lang chỉ rộng có hai mét.”Nói xong, cô lại buồn bực nhún vai: “Thôi bỏ đi. Tên liệt phu trinh tiết này, chạm một chút cũng không cho.”Lời tác giả:Chân Chân: Phi Phi, có gì mà ngại đọc lời bài hát này chứ? Hay là để tớ mời cậu xem ‘Thanh mai trúc mã là lính cứu hỏa’ và ‘Hình phạt ngọt ngào’ cùng tớ nhé?“Điên cuồng, quá mức,Chúng ta đều cô độc trên thế giới này.Tôi vu.ốt ve đôi chân em, đôi tay tôi nóng rực trên làn da em.”— “Bóng râm 28°C”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0