Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ
Cặp đôi quỷ quy...
Quan Trữ Nhĩ
2025-03-04 02:09:47
Sau giờ tự học buổi tối, tạm biệt Trần Giác Phi ở hẻm Uyên Ương xong, Vu Chân Ý nhanh chóng chạy lên lầu.Sáng nay nghe cậu nói mấy câu đó, ban đầu cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi quay lại lớp học, cô mới thấy có gì đó không đúng. Tự nhiên Trần Giác Phi lại nói mấy lời đó với cô làm gì? Trừ khi…Nhưng nhìn món quà trước mặt vẫn chưa được gửi đi, cô càng thêm bối rối.Nếu cậu chưa từng nghe đoạn ghi âm đó, thì tại sao lại nói ra những lời ấy?Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên.Thông báo tin nhắn từ Trần Giác Phi.[TNB: Qua đây, học bài.]Tin nhắn phá vỡ dòng suy nghĩ của cô. Vu Chân Ý không nghĩ thêm nữa, nhét món quà lại vào ngăn kéo, lấy tập bài tập toán trong cặp ra rồi hớn hở chạy sang phòng của Trần Giác Phi.…Tiến độ dạy văn hóa của lớp mỹ thuật nhanh hơn hẳn các lớp khác, thậm chí có thể sánh ngang với lớp trọng điểm. Vì họ phải hoàn thành sớm chương trình học để dành thời gian còn lại cho các môn chuyên ngành.Sau kỳ thi giữa kỳ, việc học càng thêm bận rộn. Vu Chân Ý chỉ có thể gặp Trần Giác Phi mỗi sáng đi học và tối tan học. Hai người cùng về nhà, ăn cơm xong, Vu Chân Ý lại cầm bài tập sang phòng cậu, học đến tận khuya. Khi cô trở về phòng, đánh răng rửa mặt xong, đèn trong phòng Trần Giác Phi vẫn sáng.Học đến khuya đã là giới hạn của cô rồi, vậy mà nhìn cậu ngày nào cũng cày đến tận sáng, cô không khỏi thắc mắc: Cậu ấy học kiểu này không sợ chết vì kiệt sức à?Lịch sử tin nhắn WeChat của hai người hầu như chỉ dừng lại vào khoảng 6 giờ sáng và sau 8 giờ 30 tối, với nội dung như thế này:[Cậu xuống chưa?][Chờ chút.][Chờ nữa là chết đấy.][Chết cũng chờ.][Ồ.]Bên thúc giục vĩnh viễn là Trần Giác Phi. Bên cố cãi đến cùng luôn là Vu Chân Ý.Mỗi tháng một lần kiểm tra định kỳ, điểm các môn xã hội của Vu Chân Ý vẫn duy trì top đầu lớp, còn điểm toán thì từ từ tiến bộ. Dù chỉ nhích lên một chút trong bảng xếp hạng, cô cũng vui vẻ mấy ngày liền.Môn toán là một thứ vừa khiến người ta phát điên, vừa có thể ảnh hưởng đến cảm xúc con người. Khi không giải được bài, cô chỉ muốn thế giới sụp đổ, nhân loại về số không. Nhưng khi tìm ra đáp án, cô lại cảm thấy cuộc đời này thật đẹp, toán học thật kỳ diệu.Mỗi khi làm toán, Vu Chân Ý cứ trôi giữa hai trạng thái cảm xúc cực đoan:“Nếu không thể trở nên xấu xa vì toán học, vậy thì phải trở nên bi.ến th.ái vì nó!”…Ngày nào đồng phục của Vu Chân Ý cũng bẩn, khi thì dính mực bút kỹ thuật số, khi thì lem màu nước.Mỗi tối về nhà, Trần Giác Phi đều không hiểu nổi cô làm cách nào mà dính bẩn như vậy?Vu Chân Ý bĩu môi cãi lại: “Cậu không hiểu đâu. Phải vào xưởng vẽ rồi mới biết.”Trần Giác Phi gật đầu: “Được, thứ bảy này tớ đến xưởng vẽ của cậu.”Nhưng thật không may, thứ bảy đó, giáo viên mỹ thuật bất ngờ tốt bụng dẫn cả lớp ra trước cổng trường ăn lẩu, còn hủy luôn tiết học buổi chiều.Vu Chân Ý vừa sợ ăn thịt ếch và lòng heo, vừa hào hứng khi nhìn chúng được gắp vào bát mình. Cô háo hức nếm thử, đánh dấu lần đầu tiên trong đời ăn món này.Văn Thư Nhan nhìn Vu Chân Ý đang nhăn mặt nhai thịt ếch: “Ngon không?”Vu Chân Ý nếm thử một lúc, rồi chắc chắn gật đầu: “Ngon lắm!”“Chiều nay không có tiết, cậu định làm gì?” Văn Thư Nhan hỏi.Vu Chân Ý suy nghĩ một lúc. Hình như Trần Giác Phi có nói sẽ đến tìm cô thì phải? Cô rút điện thoại ra và thấy tin nhắn từ cậu.[TNB: Cậu đang ở trường à?][TBG: Không, chiều nay được nghỉ. Giáo viên mời bọn tớ đi ăn lẩu, ngay quán lẩu đối diện trường.][TNB: Ồ.]Trần Giác Phi không nhắn gì thêm.Vu Chân Ý chớp mắt đầy nghi hoặc. Ồ? Ồ là có ý gì? Vậy rốt cuộc cậu ấy có đến tìm mình không đây?“Cậu vẽ được mấy bức phác họa rồi?” Văn Thư Nhan hỏi.Vu Chân Ý thành thật trả lời: “Hai bức.”Chỉ hai chữ đơn giản, cả bàn ăn lập tức quay sang nhìn cô, ai cũng mang vẻ mặt “Thứ tư phải nộp bài rồi mà cậu mới vẽ được hai bức hả Vu Chân Ý? Cậu tiêu đời rồi!”.Văn Thư Nhan gắp một miếng khoai tây: “Ban nãy còn định rủ đi hát karaoke buổi chiều, nhưng với hiệu suất này thì chắc thôi vậy.”Ngoài tin nhắn riêng của Trần Giác Phi, nhóm chat “-1℃ Liên minh tình bạn sắt thép” cũng đang nổ tin nhắn không ngừng. Vu Chân Ý cảm thấy với thời tiết ngày càng nóng thế này, chắc cũng đến lúc đổi tên nhóm rồi.[Trương Ân Nghi: Chân Chân, cậu nghỉ học buổi chiều à?][Tiết Lý Khoa: Nghệ sĩ hiếm khi rảnh rỗi, có tụ tập không?][TBG: Nghệ sĩ còn tám bức phác họa chưa vẽ, nếu không vẽ sẽ chết.][Tưởng Anh Ngữ: Tớ đặt một phòng ngâm chân, vừa ngâm chân vừa học cổ văn nhé? Cậu có thể vừa ngâm vừa vẽ tranh.][Tưởng Anh Ngữ: Ai đi giơ tay lên @mọi người]Vừa ngâm chân vừa vẽ phác họa, loài người thực sự nghĩ ra được kiểu này sao?Vừa nghĩ, Vu Chân Ý vừa gõ tin nhắn trong nhóm: “Đi.”Ngay sau đó, bốn người còn lại lần lượt trả lời: “1”.Cả Trần Giác Phi cũng trả lời.Vu Chân Ý lập tức nhắn riêng cho cậu.[TBG: Cậu đang ở nhà à? Nếu có thì lát nữa đến đón một mỹ nữ đi ngâm chân nhé?]Trần Giác Phi gần như trả lời ngay lập tức.[TNB: …][TBG: Sao cậu lại gửi dấu ba chấm? Cậu có biết công chúa điện hạ ghét nhất là những con chó nhắn dấu ba chấm không?][TNB: Công chúa điện hạ, cậu dám quay đầu nhìn thử không?]…Nhiệt độ đang dần tăng lên. Hôm nay, cậu chỉ tùy tiện khoác một chiếc hoodie xám, quần thể thao dài đến đầu gối, đi giày bóng rổ, chiếc hoodie làm nổi bật bờ vai rộng và đường nét vai hoàn hảo của cậu.Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, phản chiếu trên mái tóc đen của cậu, làm cậu trông gọn gàng, rõ nét, mang theo nét thanh xuân rực rỡ.Trong độ tuổi non nớt này, Vu Chân Ý đã đọc quá nhiều tiểu thuyết cưỡng đoạt, xem quá nhiều phim tổng tài bá đạo yêu tôi. Dần dần, cô luôn khao khát kiểu người có chiếm hữu mạnh mẽ hoặc mang một câu chuyện buồn khiến người ta thương cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.Trương Ân Nghi từng trêu chọc cô: “Nếu cậu bắt đầu thấy thương hại và đau lòng cho một chàng trai, vậy thì cậu tiêu rồi. Cậu sẽ trở thành mẹ của cậu ta, hoặc sẽ yêu cậu ta.”Vì thế, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích Trần Giác Phi. Vì cậu không thuộc bất kỳ kiểu nào ở trên.Nhưng lúc này đây, có vẻ như đã có điều gì đó thay đổi. Một người hoàn toàn không nằm trong hình mẫu lý tưởng của cô lại trở thành người khiến tim cô rung động không thể thay thế.Cậu nghiêng người dựa vào cửa kính, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.“Đúng là cái giá treo quần áo sống.” Văn Thư Nhan không kìm được cảm thán.“Trần Giác Phi đúng là đẹp trai thật, đẹp đến mức tớ muốn ch.ảy nước miếng luôn ấy.”“Vừa học giỏi, vừa lễ phép, lại không ra vẻ, dạo này tớ thích kiểu này lắm!”“Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy!!!”Các cô gái đồng loạt phụ họa.Vu Chân Ý khẽ “ừm” một tiếng, cô cũng nghĩ như vậy.Điện thoại rung lên một cái, Vu Chân Ý cúi xuống nhìn, là tin nhắn của Trần Giác Phi.[TNB: Sao khóe miệng cậu lại sáng lấp lánh thế?]Vu Chân Ý lau cằm theo phản xạ, nhưng rõ ràng chẳng có gì cả.Bên ngoài, như thể có thần giao cách cảm, cậu lại nhắn thêm một tin nữa.[TNB: Ồ, hình như là nước miếng của cậu đấy.][TNB: Xem ra công chúa điện hạ chưa từng thấy đàn ông nhỉ? Tớ đẹp trai đến mức khiến cậu chảy dãi rồi sao?]Vu Chân Ý: “……”Đồ thần kinh.Cô không biết phải trả lời cậu thế nào, liền đặt điện thoại xuống, kéo tay Văn Thư Nhan, nghiêm túc nói: “Đều là bề ngoài thôi, đừng để bị cậu ấy lừa.”Cậu cũng rất giỏi ra vẻ lắm.Sau khi ăn xong, Vu Chân Ý tạm biệt các bạn trước cửa quán lẩu.Nhìn theo bóng lưng hai người họ, mấy cô gái không quá thân thiết tò mò hỏi Văn Thư Nhan về mối quan hệ giữa họ.Văn Thư Nhan cố tình hạ giọng đầy thần bí, chậm rãi nói: “Vu Chân Ý bảo Trần Giác Phi là một tên lừa đảo.”“Hả?”“Ừ!”“Tại sao?”Văn Thư Nhan lắc đầu: “Không biết, chắc là vì cậu ta đã lừa mất trái tim cô ấy rồi.”Cô gái kia thở dài đầy bức xúc: “Hừ… cặp đôi gian xảo này, không ngừng tìm cách phát cơm chó…”…Đến tiệm ngâm chân, Vu Chân Ý lập tức đặt túi xuống, lấy dụng cụ vẽ ra. Nhìn vào “công trình” phức tạp trước mặt, Cố Trác Hàng trêu chọc: “Cái này trông chẳng khác nào dụng cụ gây án.”Vu Chân Ý cầm bút chì than và giấy lên, ánh mắt quét qua mọi người, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo: “Năm người mẫu nhỏ bé của tớ ơi, tạo dáng đẹp vào nào?”…Trong mười bức phác họa vội vàng hoàn thành của Vu Chân Ý, có hai bức được giáo viên đánh giá là tác phẩm xuất sắc. Một bức vẽ Trần Giác Phi, bức còn lại là vẽ Cố Trác Hàng.Bây giờ, sáu người bọn họ hẹn nhau ăn chung đều phải tùy duyên, có gặp nhau trên đường hay trong căn tin thì sẽ rủ nhau ngồi chung.Vu Chân Ý bưng khay cơm, vui vẻ nhảy chân sáo tới: “Cho mấy cậu hay, tác phẩm của tớ được giáo viên khen đấy!”Mấy người còn lại vỗ tay hời hợt.Vu Chân Ý đặt đũa xuống, bĩu môi chẹp miệng thật mạnh.Tiếng vỗ tay lập tức trở nên hào hứng và nhiệt liệt, thu hút sự chú ý của cả căn tin.“Khiêm tốn, khiêm tốn nào.”Nhưng Vu Chân Ý nhanh chóng phát hiện ra chuyện này không thể khiêm tốn nổi. Bởi vì trên đường quay lại lớp sau bữa ăn, cô nhìn thấy những bức phác họa đạt điểm trên 9.0 đều bị dán ngay ngoài cửa lớp để làm tác phẩm xuất sắc trưng bày. Mỗi khi có học sinh đi ngang qua đều hiếu kỳ dừng lại ngắm nhìn.Vu Chân Ý xấu hổ tột cùng, vội vàng chạy đến hỏi cô chủ nhiệm lớp mỹ thuật xem khi nào có thể gỡ xuống.Cô chủ nhiệm là một giáo viên trẻ trung, sành điệu. Cô ấy nở nụ cười hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn: “Đợi đến năm sau, khi khóa mới lên sẽ thay tác phẩm khác cho các em.”Nói xong, cô ấy không quên bổ sung một câu: “Nghĩ xem, được treo suốt một năm liền, vui không?”Vu Chân Ý cũng nở nụ cười dịu dàng, chân thành và đầy tình cảm: “Vui lắm luôn ạ.”…Lúc ấy, Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng đang bước đến, hai chàng trai không biết gì về nghệ thuật đang nhàn nhã ngắm nghía dãy tranh trưng bày.Vu Chân Ý khoanh tay, cười như không cười: “Vui không? Hai cậu sắp bị treo suốt một năm đấy.”Cố Trác Hàng bình tĩnh đến mức không gợn sóng: “Vui.”Trần Giác Phi liếc cậu ta một cái: “Nói thật sẽ chết à?”Cố Trác Hàng: “Không thấy tôi đang thật sự rất vui sao?”Trần Giác Phi hừ lạnh: “Còn chưa chết mà đã bị treo lên rồi, ai cần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro