Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Mỗi vùng đất nu...

Quan Trữ Nhĩ

2025-03-04 02:09:47

Tiếng ve trên cành ngân nga không dứt, mặt đường xi măng lại nóng rực như sắt nung. Mùa hè đã chạm ngõ tháng sáu, cũng là lúc kỳ huấn luyện mùa hè của Vu Chân Ý chính thức bắt đầu.Trường THPT trực thuộc đại học sư phạm và xưởng vẽ Lộc Giang ở Hàng Thành luôn có mối quan hệ hợp tác. Mỗi năm, học sinh chuyên mỹ thuật đều đến đó tập huấn vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, năm nay cũng không ngoại lệ.Khi Vu Chân Ý đang thu dọn hành lý trong phòng, Trần Giác Phi lại nằm úp sấp trên giường cô, cắm cúi chơi game. Ánh nắng từ ban công rộng mở rọi vào, những cuốn sách chồng chất trên bàn bị làn gió nóng thổi xào xạc, góc sách khẽ rung động.Vu Chân Ý liên tục than vãn: “Hai tháng liền chỉ vẽ với vẽ, chắc chắn chán chết mất. Sinh nhật tớ cũng không được tổ chức nữa.” Cô đảo mắt, bỗng lóe lên một ý tưởng: “À đúng rồi! Cố Trác Hàng là người Hàng Thành, đến lúc đó tớ có thể nhờ cậu ấy dẫn đi chơi!”Tay Trần Giác Phi khựng lại giữa trận game, mất tập trung một giây, ngay lập tức bị đối thủ cướp mạng.Không may thay, cậu đang solo 1v1 với Cố Trác Hàng.…Xưởng vẽ nằm trong một tòa nhà thương mại ở khu Nam Sơn, gần khu đại học Lộc Giang, ở đây tập trung rất nhiều học sinh chuyên mỹ thuật đến từ các trường khác nhau.Ban đầu, Vu Chân Ý nghĩ rằng cuộc sống trong xưởng vẽ sẽ vô cùng nhàm chán và mệt mỏi, bởi vì ngoài vẽ ra thì vẫn chỉ là vẽ. Nhưng sau đó, cô phát hiện ra rằng những ngày tháng ở đây lại đầy niềm vui và ý nghĩa khi được ở bên mọi người. Bọn họ thức dậy khi sương sớm còn chưa tan, chỉ chìm vào giấc ngủ khi ánh trăng sắp tắt.Từ tầng 10 đến tầng 15 đều thuộc về xưởng vẽ Lộc Giang. Vu Chân Ý thích nhất là vị trí cuối dãy ở tầng 15, ngay sát cửa sổ. Mỗi buổi chiều tà, ánh hoàng hôn vàng óng xuyên qua cửa sổ sát đất, đổ bóng lên giá vẽ, hắt lên từng đường nét trên lưng mỗi người, tạo thành hình bóng thiếu niên, thiếu nữ in trên mặt đất.Vào ngày sinh nhật 22 tháng 7, sáng sớm Vu Chân Ý đã nhận được điện thoại từ Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân. Mới chỉ hai mươi ngày không gặp, cô đã có cả một núi chuyện muốn kể với họ.“Chân Chân, đi thôi! Hôm nay luyện vẽ màu nước.” Văn Thư Nhan vừa chỉnh sửa cọ vẽ trong ký túc xá vừa nói.Vu Chân Ý đáp: “Mẹ ơi, con cúp máy đây ạ.”Tiền Mẫn cười: “Ừ, con đi đi.”Nhưng đúng lúc sắp tắt máy, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng kêu lên: “Mẹ mẹ mẹ!”“Gì nữa đây?”Vu Chân Ý khẽ cắn môi, cố ý tỏ vẻ không quan tâm: “Cái đó… Trần Giác Phi có đến không ạ?”“Chắc là không đâu con. Con cũng biết mà, dù là nghỉ hè hay không thì nó cũng chỉ cắm đầu vào học, nghỉ hay không nghỉ cũng chẳng khác gì nhau.”Vu Chân Ý có chút thất vọng, chỉ “ồ” một tiếng rồi cúp máy.Không đúng! Có khi nào là một bất ngờ không? Ví dụ như cô vừa bước ra khỏi cửa xưởng vẽ, liền thấy Trần Giác Phi cầm bánh kem xuất hiện trước mặt? Hoặc có thể còn có một điều gì đó còn tuyệt hơn mà cô chưa nghĩ tới?Dù gì, năm nào Trần Giác Phi cũng ở bên cô vào ngày sinh nhật, năm nay sao có thể thiếu được chứ?Nghĩ đến đây, tâm trạng Vu Chân Ý lại hân hoan hẳn lên.Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy!…5 giờ chiều, nhóm bạn của cô chuẩn bị đi ăn ở một quán lẩu xiên nổi tiếng gần khu đại học. Nhóm hôm nay không chỉ có bạn cùng trường, mà còn có cả các học sinh mỹ thuật đến từ những trường khác. Họ mặc những bộ đồ táo bạo, mái tóc cũng nhuộm đủ màu sắc nổi bật.Vu Chân Ý không khỏi cảm thán, từ “xinh đẹp” quả nhiên là một khái niệm muôn màu muôn vẻ trên thế giới này.“Tớ muốn nhuộm tóc đỏ.” Văn Thư Nhan nói.Vu Chân Ý gật gù: “Tớ muốn thử màu xám khói bà ngoại.”Văn Thư Nhan trợn mắt: “Wow, cậu muốn mỗi lần lên xe buýt đều có người nhường ghế cho cậu à?”Vu Chân Ý trừng mắt: “Cái gì chứ! Tớ không phải loại người như vậy đâu nhé!”Mấy cô gái đi phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì quay đầu lại, hào hứng chia sẻ kinh nghiệm tự tẩy tóc và nhuộm màu của mình.Vu Chân Ý ngạc nhiên: “Cậu tự tẩy tóc à?”Có lẽ giọng cô hơi lớn nên mọi người xung quanh đều ngoảnh lại.Việc kết bạn giữa con gái đôi khi chỉ cần một chủ đề chung hợp gu, ví dụ như ngay lúc này là nhuộm tóc.Cô gái tóc đỏ lập tức trở thành nhân vật trung tâm, được vây quanh như một ngôi sao sáng. Những người khác đứng xung quanh, chăm chú lắng nghe cô kể về hành trình nhuộm tóc từ năm lớp 9 đến giờ, cùng với bí kíp tẩy tóc mà không bị hư tổn.Đúng lúc này, phía trước có người gọi to:“Vu Chân Ý, mau qua đây.”Nghe thấy vậy, Vu Chân Ý lập tức ngẩng đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ dự đoán của mình quả nhiên không sai.Thế nhưng, khi đưa mắt tìm kiếm, cô không thấy Trần Giác Phi đâu cả, mà chỉ thấy một bóng hình quen thuộc.Người đó đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng râm, lười biếng tựa vào thân cây, chân dài khẽ chạm đất. Những tán lá rậm rạp rủ xuống phủ lên mái tóc đen của cậu ta. Ngón tay khẽ móc lấy một chiếc túi giấy, chỉ cần liếc mắt một cái, Vu Chân Ý liền nhận ra đó là bao bì của tiệm bánh cô thích nhất.Cô bước nhanh tới bên Cố Trác Hàng: “Sao cậu lại đến đây?”Nghe thấy tên mình, ánh mắt Cố Trác Hàng rời khỏi màn hình điện thoại, ngước lên chạm vào ánh mắt của Vu Chân Ý. Cậu giơ giơ túi giấy trong tay: “Trương Ân Nghi nói hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng cậu ấy không có ở trong nước. Tớ lại sống gần đây, nên cậu ấy nhờ tớ đến chúc mừng sinh nhật cậu.”Vu Chân Ý nheo mắt: “Vậy à, Nhất Nhất của chúng ta đúng là tốt bụng ghê.”Cô ngừng lại một chút rồi trêu chọc: “Ở Thân Thành thì ở khu Niệm Nam, đến Hàng Thành lại sống biệt thự ngoại ô, đúng chuẩn con nhà giàu.”Cố Trác Hàng khẽ dời ánh mắt, cười nhạt.Thực ra đâu phải vậy, là cậu chủ động hỏi ngày sinh nhật của cô, cũng là cậu tự tìm hiểu xem cô thích tiệm bánh nào nhất. Cậu chỉ muốn lấy một cái cớ thật bình thường để có thể gặp cô vào ngày sinh nhật tuổi mười bảy này.“Chân Chân, e rằng hôm nay không ăn lẩu xiên được rồi.”Mấy người còn lại chậm rãi đi đến, ánh mắt tò mò quét qua hai người họ, cố tình chọc ghẹo bằng giọng điệu văn vẻ.Vu Chân Ý kéo Văn Thư Nhan lại, hạ giọng giải thích: “Đây là bạn bè thôi.”Văn Thư Nhan liếc cô bằng ánh mắt “tớ hiểu mà”, còn cúi thấp giọng hơn: “Ở Thân Thành có một người, đến Hàng Thành lại có một người khác. Một vùng đất nuôi dưỡng một kiểu đàn ông, tớ hiểu mà~.”… Hiểu cái quỷ ấy!Cái câu này mà cũng nói ra được sao?Vu Chân Ý xua tay: “Cậu đi mau đi.”…Lúc Trần Giác Phi ra ngoài thì vô tình chạm mặt Tiền Mẫn. Nhìn thấy bộ dạng ăn mặc chỉnh tề của cậu, bà tò mò hỏi: “Cháu đi đâu vậy?”Trần Giác Phi bình thản đáp: “Cháu đi Hàng Thành.”Tiền Mẫn ngẩn ra một chút: “Cháu đi chúc mừng sinh nhật Chân Chân à?”“Vâng.”“Vậy đi đi, trên đường chú ý an toàn nhé.” Tiền Mẫn vừa bước vào nhà lại quay ra, “Có đủ tiền không?”“Đủ ạ.”“Nhớ cẩn thận đấy, nếu trên đường có người lạ cho kẹo thì…”Trần Giác Phi gãi cổ: “Cô ơi, cháu mười bảy tuổi rồi.”Tiền Mẫn: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng phải cẩn thận.”…Lúc Trần Giác Phi đến ga tàu cao tốc vẫn còn sớm, đang là kỳ nghỉ hè nên ga đông nghịt người, tiếng ồn ào khiến cậu cảm thấy nhức đầu. Cậu không thích những nơi quá náo nhiệt, chỉ chán chường ngồi trong phòng chờ, cúi đầu nghịch điện thoại, thi thoảng lại nhìn đồng hồ, càng chờ càng sốt ruột.Lúc này, tin nhắn từ Trương Ân Nghi bật lên, khiến tâm trạng cậu càng thêm bực bội.[Trương Ân Nghi: Thiên thần Nhất Nhất mang đến tin nóng hổi. Hôm nay Hàng Hàng đi chúc mừng sinh nhật Chân Chân đó~]Trần Giác Phi nhíu mày. Tin thứ hai lập tức gửi tới:[Trương Ân Nghi: Một ngày như thế này mà không tỏ tình thì thật khó chấp nhận, Trần Trần, cậu thấy sao?]….Cố Trác Hàng dẫn Vu Chân Ý đến công viên Lục Hòa.Từ khi đến Hàng Thành, Vu Chân Ý gần như chỉ quanh quẩn trong xưởng vẽ, có ra ngoài cũng chỉ loanh quanh gần đó. Cô đi sau lưng Cố Trác Hàng, vừa đi vừa tìm kiếm thông tin về công viên Lục Hòa trên điện thoại, mới phát hiện tag đầu tiên chính là “Địa điểm ngắm hoàng hôn đẹp nhất Hàng Thành.”Vu Chân Ý khựng lại, ngước lên nhìn bóng lưng Cố Trác Hàng.Sau lưng cậu, mặt trời treo lơ lửng trên đường chân trời, ánh cam rực rỡ như một lát cam vàng tươi mọng nước. Đường chạy dọc bờ sông rộng rãi, có những người trẻ mặc đồ thể thao chạy bộ, ở bãi cỏ hình trái tim chính giữa công viên, một nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cưới.Trên con đường dài, các cô gái đi ngang qua liên tục ngoái đầu nhìn họ. Vu Chân Ý biết họ đang nghĩ gì, nhưng cô chỉ cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất, cố gắng phớt lờ những ánh mắt ấy.Bên bờ sông có một hàng ghế dài, hai người ngồi xuống, Cố Trác Hàng bắt đầu tháo bao bì.Vu Chân Ý cắn dĩa, tò mò: “Ở đây có được ăn bánh không? Chúng ta có bị bảo vệ đuổi đi không?”Động tác của Cố Trác Hàng dừng lại: “Vậy nếu lát nữa bị đuổi, cậu nhớ nhắc tớ cầm bánh chạy nhé.”Vu Chân Ý lườm cậu ta: “Đúng là keo kiệt mà.”Hộp bánh vừa mở ra, mùi thơm thanh mát của cam máu và xoài lập tức lan tỏa. Chiếc bánh màu hồng phấn được trang trí bằng những bông hoa kem nhỏ xinh hình cúc họa mi.Đây là mẫu bánh mới nhất cho mùa hè năm nay.“Không ước sao?” Cố Trác Hàng hỏi.Vu Chân Ý thoáng sững lại, nhìn cậu ta.Thiếu niên chống khuỷu tay lên đầu gối, hàng lông mày khẽ nhướng lên, như đang chờ đợi cô lên tiếng.Vu Chân Ý không biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc cậu mừng sinh nhật cho mình, điều cô thực sự mong muốn nhất lại là một người khác sẽ xuất hiện.Cô lắc đầu, làm như không để tâm: “Ước sinh nhật gì chứ, toàn những thứ hão huyền thôi. Trước khi bảo vệ tới đuổi, ăn hết bánh quan trọng hơn.”Cố Trác Hàng không nói gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.“Cậu không ăn à?”“Tớ không thích đồ ngọt.”“Ồ, vậy cậu với Trần…” Vu Chân Ý chợt im bặt, mím môi, “Vậy tốt quá, một mình tớ ăn hết.”Bánh kem đã hết, mặt trời cũng lặn xuống biển.Vu Chân Ý xoa bụng, không che giấu mà ngáp một cái rõ to.“Từ giờ đến cuối năm tớ không muốn ăn thêm miếng bánh kem nào nữa, ngán chết mất.”Cố Trác Hàng cúi đầu cười khẽ.Vu Chân Ý đề nghị: “Cậu mời tớ ăn bánh, vậy theo nguyên tắc trao đổi công bằng, tớ sẽ mời cậu ăn bún trộn nhé?”Cố Trác Hàng mỉm cười: “Được.”Vu Chân Ý dẫn Cố Trác Hàng đến một quán mì gần xưởng vẽ, cô và bạn cùng phòng vẫn hay ăn ở đây.Quán mì không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt điện cũ kỹ treo trên tường quay vù vù. Trong quán nhỏ, có những ông cụ bà cụ đang ăn, tiếng trò chuyện, tiếng xào mì trên chảo và tiếng quạt quay hòa vào nhau tạo nên không khí ấm cúng và bình dị.Vu Chân Ý gọi một phần bún trộn sốt cà chua và một quả trứng lòng đào, gọi xong cô mới chợt nhớ ra mình không phải đang ăn với Trần Giác Phi, không thể bỏ đồ ăn thừa vào bát của cậu ấy được.Cô dùng đũa chọc vỡ lòng đỏ trứng, rồi dùng thìa múc một ít trộn vào bún. Cố Trác Hàng ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn cô từ tốn trộn bún rồi bắt đầu ăn.Chiếc quạt cũ thỉnh thoảng xoay qua, thổi bay phần mái của cô, khiến một lọn tóc con rủ xuống bên miệng, dính chút sốt bún trộn cà chua. Cô không ngẩng đầu, tiện tay rút một tờ khăn giấy lau sạch vết sốt trên tóc.Bên ngoài có người cãi nhau vì chen hàng. Vu Chân Ý tò mò ngẩng lên nhìn, đúng lúc ấy, Cố Trác Hàng điềm nhiên thu ánh mắt về.“Tớ rất thích xem người khác cãi nhau.” Vu Chân Ý thì thầm, “Thật ra Trần Giác Phi cũng vậy. Hồi cấp hai, cậu ấy chở tớ bằng xe điện đến ngọn hải đăng Ngô Tùng Khẩu chơi, kết quả là có chú cảnh sát giao thông núp ở góc đường bắt xe vi phạm. Lúc đó tớ còn đoán xem xe điện có chạy nhanh hơn xe cảnh sát không, ai ngờ Trần Giác Phi từ bỏ kháng cự ngay lập tức, hai đứa bị phạt mất năm mươi tệ. Sau này tớ mới biết tại sao cậu ấy không chạy, hóa ra là vì bên kia đường có hai bác gái đang cãi nhau rất dữ dội. Cậu ấy nói muốn nghe xem họ cãi nhau chuyện gì.”Vừa nói cô vừa bật cười: “Thật đúng là có bệnh mà.”Cô hào hứng kể chuyện hồi nhỏ của mình và Trần Giác Phi, trong lúc đó, khách ra vào quán tấp nập. Tiếng chân ghế gỗ ma sát với nền nhà phát ra âm thanh ken két chói tai. Cố Trác Hàng đặt đũa lên thành bát, vô thức khuấy mì vài lần.Cố Trác Hàng cảm thấy tâm trạng mình không tốt lắm, nhưng hôm nay cô rất xinh, giọng nói rất dễ nghe, họ đã có rất nhiều thời gian ở riêng với nhau, cô cũng kể với cậu rất nhiều chuyện. Đây là điều mà khi cả sáu người cùng bên nhau, cậu chưa từng có được.Vậy nên, cậu đổ hết sự hụt hẫng này cho bát bún trước mặt.Chắc chắn là do bún dở quá, nên nụ cười của cậu mới gượng gạo như thế.Sau khi ăn xong, Cố Trác Hàng đưa Vu Chân Ý về xưởng vẽ.Từ đây đến xưởng vẽ phải đi qua một con hẻm dài, tường gạch phủ đầy rêu xanh và những vết nứt, mỗi viên gạch, mỗi mái ngói đều mang theo dấu vết của thời gian.Vu Chân Ý cúi đầu bước đi, giẫm lên từng viên gạch trên đường dành cho người khiếm thị.Cố Trác Hàng đi sau lưng cô, chỉ cần rẽ một góc nữa là đến xưởng vẽ.“Vu Chân Ý.” Cố Trác Hàng đột nhiên gọi tên cô.Cổ tay bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, kéo khẽ về phía sau.Vu Chân Ý quay đầu nhìn cậu ta, ngón tay vô thức co lại vì căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Số ký tự: 0