Muội Muội Đã Mất Tích Mười Sáu Năm Bỗng Nhiên Trở Về
Chương 1
Tử Vi
2024-07-09 22:02:12
“Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, nhường cho ta cơ hội vào cung làm phi đi… Chỉ cần tỷ đồng ý, bảo ta làm trâu làm ngựa gì ta cũng đồng ý!”
Ta mở mắt ra, trước mắt là Tống Tuyết Nhu đang quỳ trên đất với gương mặt đầy khẩn cầu.
Thật đáng thương và tội nghiệp.
Ta nhớ trước khi mất đi ý thức, nàng ta còn cầm dao găm đâm thẳng vào tim ta, lúc đó gương mặt nàng ta đầy hung ác, giận dữ hét lên:
“Tống Tuyết Tình, ngươi đáng chết, vị trí hoàng hậu vốn dĩ là của ta, là ngươi cướp đi vị trí của ta, ngươi đáng chết…”
Phụ mẫu thì giúp nàng giữ chặt tay chân ta, mặc kệ máu của ta chảy ra, họ nói:
“Tuyết Tình, con đã hưởng hết vinh hoa phú quý rồi, muội muội đã chịu khổ nhiều năm như vậy, đây là điều chúng ta nợ nàng, con hãy nhường cho nàng đi…”
Lúc này ngực vẫn còn đau âm ỉ, nhắc nhở ta rằng đây không phải là mơ, ta thật sự đã trọng sinh.
Thấy ta mãi không nói gì, phụ thân sắc mặt sa sầm, nói cũng rất khó chịu:
“Tống Tuyết Tình, muội muội đã cầu xin con như vậy rồi, con còn muốn nó phải làm sao? Chẳng lẽ còn muốn ta và mẫu thân quỳ xuống cầu xin con sao?”
Mẫu thân bên cạnh cũng lau nước mắt:
“Tuyết Tình, muội muội lo lắng cho con, trong cung toàn là âm mưu quỷ kế, chỉ cần sơ suất là không còn lối thoát, sao con không hiểu tấm lòng của muội muội?”
Ta trở về thực tại, nhìn ba người trước mắt, dáng vẻ hung ác và dữ tợn của họ lúc ta sắp chết ở kiếp trước chồng chéo lên biểu cảm lúc này, vặn vẹo và dối trá.
Ta nén nỗi khó chịu, nhẹ nhàng cười với ba người:
“Chúng ta đều là người thân, vào cung làm phi đâu có quan trọng bằng tình cảm tỷ muội, nếu muội muội muốn, ta sẽ nhường cho muội!”
Tống Tuyết Nhu trợn to mắt, dường như không tin ta lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Còn ta thì không đợi ba người phản ứng, quay người rời đi.
“Mẫu thân, con có thể làm hoàng hậu rồi, con có thể làm hoàng hậu rồi…”
Sau lưng vang lên giọng nói run rẩy vì kích động của Tống Tuyết Nhu, ta dừng chân một chút, quay đầu nhìn ba người đang tươi cười phía sau, lúc này ta như một người ngoài.
Ánh mắt ta cuối cùng dừng lại trên người Tống Tuyết Nhu, hóa ra muội muội yêu quý của ta cũng đã trọng sinh.
Ta mở mắt ra, trước mắt là Tống Tuyết Nhu đang quỳ trên đất với gương mặt đầy khẩn cầu.
Thật đáng thương và tội nghiệp.
Ta nhớ trước khi mất đi ý thức, nàng ta còn cầm dao găm đâm thẳng vào tim ta, lúc đó gương mặt nàng ta đầy hung ác, giận dữ hét lên:
“Tống Tuyết Tình, ngươi đáng chết, vị trí hoàng hậu vốn dĩ là của ta, là ngươi cướp đi vị trí của ta, ngươi đáng chết…”
Phụ mẫu thì giúp nàng giữ chặt tay chân ta, mặc kệ máu của ta chảy ra, họ nói:
“Tuyết Tình, con đã hưởng hết vinh hoa phú quý rồi, muội muội đã chịu khổ nhiều năm như vậy, đây là điều chúng ta nợ nàng, con hãy nhường cho nàng đi…”
Lúc này ngực vẫn còn đau âm ỉ, nhắc nhở ta rằng đây không phải là mơ, ta thật sự đã trọng sinh.
Thấy ta mãi không nói gì, phụ thân sắc mặt sa sầm, nói cũng rất khó chịu:
“Tống Tuyết Tình, muội muội đã cầu xin con như vậy rồi, con còn muốn nó phải làm sao? Chẳng lẽ còn muốn ta và mẫu thân quỳ xuống cầu xin con sao?”
Mẫu thân bên cạnh cũng lau nước mắt:
“Tuyết Tình, muội muội lo lắng cho con, trong cung toàn là âm mưu quỷ kế, chỉ cần sơ suất là không còn lối thoát, sao con không hiểu tấm lòng của muội muội?”
Ta trở về thực tại, nhìn ba người trước mắt, dáng vẻ hung ác và dữ tợn của họ lúc ta sắp chết ở kiếp trước chồng chéo lên biểu cảm lúc này, vặn vẹo và dối trá.
Ta nén nỗi khó chịu, nhẹ nhàng cười với ba người:
“Chúng ta đều là người thân, vào cung làm phi đâu có quan trọng bằng tình cảm tỷ muội, nếu muội muội muốn, ta sẽ nhường cho muội!”
Tống Tuyết Nhu trợn to mắt, dường như không tin ta lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Còn ta thì không đợi ba người phản ứng, quay người rời đi.
“Mẫu thân, con có thể làm hoàng hậu rồi, con có thể làm hoàng hậu rồi…”
Sau lưng vang lên giọng nói run rẩy vì kích động của Tống Tuyết Nhu, ta dừng chân một chút, quay đầu nhìn ba người đang tươi cười phía sau, lúc này ta như một người ngoài.
Ánh mắt ta cuối cùng dừng lại trên người Tống Tuyết Nhu, hóa ra muội muội yêu quý của ta cũng đã trọng sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro