Chương 1
Nzero
2024-11-20 21:57:38
Edit: Khả Tịch Nguyệt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
Diệp Mặc gặp Tống Đàn Vũ, là lúc ở nhà trẻ.
Diệp Mặc khi đó chỉ có bảy tuổi, hắn gặp được Tống Đàn Vũ mười sáu tuổi.
Tống Đàn Vũ lấy thân phận thực tập sinh đến nhà trẻ dạy bọn nhỏ. Đồng thời còn có Từ Kiệt chung trường đến cùng anh.
Tống Đàn Vũ thuộc dạng người nhã nhặn, lớn lên cũng thanh tú, nhìn qua như một thanh niên mười tám tuổi.
Hóa ra cô giáo hiện tại của nhà trẻ là một nữ sinh trẻ tuổi tên Phương Thái Sương, đặc biệt xinh đẹp, rất được bọn nhỏ yêu thích, nhất là Diệp Mặc.
Bạn bè Diệp Mặc đều biết, Diệp Mặc yêu thích cô tiểu Phương, hơn nữa là loại yêu thích cưới vợ sinh con kia.
Cho tới bây giờ có người thắc mắc vì sao đám hài tử lại biết thứ này, tự nhiên là bởi vì bọn nhỏ đều trưởng thành sớm.
” Các bạn nhỏ, hôm nay nhà trẻ chúng ta có hai thầy thực tập trẻ tuổi đến đây, mọi người mau hoan nghênh nào.” Phương Thái Sương vỗ tay một cái đối với mọi người nói, ” Đây là thầy Tống, và đây là thầy Từ.”
Những bạn nhỏ đều rất vui vẻ, một đám nữ hài đánh mắt về phía Tống Đàn Vũ, hiện tại con gái ai cũng thích người có khuôn mặt đẹp, nên đối với Tống Đàn Vũ đặc biệt nhiệt tình.
Tống Đàn Vũ có chút lúng túng nở nụ cười, kỳ thực anh không biết phải nên làm thế nào, anh không am hiểu cách giao tiếp với những đứa trẻ này. Thế nhưng hết cách rồi, ai bảo anh đối với đọc sách hoàn toàn không có hứng thú, như vậy chỉ có thể nghe ba mẹ khuyên, tìm một công tác giáo viên mầm non dễ dàng nào đó.
” Cô Tiểu Phương, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Tống Đàn Vũ ôn hòa hỏi.
” Cùng các bạn nhỏ này chơi một chút, chờ một lát đến khóa ngữ văn, chúng ta kể chuyện xưa cho bọn nhỏ nghe.” Tiểu Phương đối với Tống Đàn Vũ cười nói, ” Cậu là một thầy giáo đẹp trai trẻ tuổi, ở đây nhất định sẽ được mấy đứa nhỏ yêu thích. Không cần lo lắng.”
” Ừm.” Tống Đàn Vũ mỉm cười một cách rực rỡ.
Phương Thái Sương không cẩn thận liền mê mẩn.
Mà người bạn nhỏ Diệp Mặc của chúng ta không vui, lập tức chạy tới ôm bắp đùi của cô tiểu Phương: ” Cô ơi, cô dạy em vẽ đi!”
Phương Thái Sương bình thường phiền nhất chính là tiểu hài tử này, tại sao lại cảm thấy Diệp Mặc phiền phức? Chỉ có một nguyên nhân, đó là do đứa bé này ý đồ quá rõ ràng! Cô làm sao không có khả năng nhìn ra đứa nhỏ này đối với mình yêu thích.
” Thầy tiểu Tống, nếu không cậu dạy bạn nhỏ Diệp Mặc này vẽ đi!” Phương Thái Sương kéo Diệp Mặc đẩy đến trước mặt Tống Đàn Vũ nói: ” Diệp Mặc rất ngoan, hơn nữa thành tích ở nhà trẻ cũng tốt nhất.”
Diệp Mặc hết sức không tình nguyện nhìn Tống Đàn Vũ, đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tống Đàn Vũ cũng không hề hay biết, về sau người này sẽ trở thành người mà cả quãng đời còn lại không thể thiếu của anh, cả đối phương cũng vậy.
Diệp Mặc yên lặng mà vẽ ra một con mèo, nói thế nào, đây cũng là một tác phẩm hội họa vượt qua trình độ các bạn cùng tuổi.
” Diệp Mặc thật là lợi hại, vẽ thật đẹp.” Tống Đàn Vũ từ đáy lòng ca ngợi.
Diệp Mặc vốn là không muốn ở cùng người đàn ông này, dù sao đây là người cùng mình cướp cô tiểu Phương, nhìn thế nào cũng khó chịu. Thế nhưng người này vừa mới ca ngợi mình, hắn chấp nhận rồi.
” Ba mẹ em thích em học vẽ sao? ” Tống Đàn Vũ tiếp tục tìm đề tài.
” Không ủng hộ, thế nhưng cũng không phản đối.” Diệp Mặc tiếp tục vẽ con mèo của chính mình.
” Như vậy Diệp Mặc sau này muốn trở thành hoạ sĩ không?”
” Có lẽ.”
” Vậy ba mẹ làm sao bây giờ? Bọn họ không phải không ủng hộ sao?” Tống Đàn Vũ cảm giác đứa bé này không giống những hài tử khác, vì lẽ đó dự định tiếp tục hỏi thăm.
” Ừm, thế nhưng nếu như không phản đối, liền theo sở thích của mình mà tiếp tục a!” Diệp Mặc một dạng chuyện đương nhiên trả lời, làm Tống Đàn Vũ sửng sốt.
Diệp Mặc vẽ xong, lấy bức tranh chạy đi đưa cho Phương Thái Sương.
” Cô tiểu Phương, cô nhìn xem em vẽ có đẹp không?” Diệp Mặc một mặt ngây thơ lấy ra bức tranh đưa đến trước mặt Phương Thái Sương.
Phương Thái Sương cười nói: ” Diệp Mặc thật là lợi hại, quả nhiên thầy tiểu Tống dạy không tệ.”
Diệp Mặc không vui, rõ ràng cùng cái người Tống Đàn Vũ kia một chút quan hệ cũng không có, tại sao còn muốn cứng rắn kéo tới trên người đối phương.
” Rõ ràng là chính em vẽ, không liên quan đến thầy Tống.” Diệp Mặc sinh khí chỉ vào Tống Đàn Vũ nói.
Cô Tiểu Phương lúng túng, Tống Đàn Vũ cũng có chút lúng túng. Diệp Mặc quả là cùng những hài tử khác không giống nhau, có sao nói vậy, có chút làm cho người ta chán ghét.
” Diệp Mặc, như vậy là không đúng.” Cô tiểu Phương nghĩ muốn tìm cho Tống Đàn Vũ một bậc thang ” Mau xin lỗi thầy Tống đi nào.”
Nếu như là những đứa trẻ khác nhất định sẽ xin lỗi, thế nhưng Diệp Mặc không như vậy.
Hắn nhìn Tống Đàn Vũ, cuối cùng nói một câu: ” Tôi ghét nhất là người lớn như các người.”
Sau đó, sau đó liền chạy đi, nhìn ra được đứa nhỏ bảy tuổi này thật sự tức giận, bằng không sẽ không khóc.
Tống Đàn Vũ ngẩn người tại chỗ, Phương Thái Sương lúng túng nở nụ cười, nói: “Đứa nhỏ này vốn đã như vậy rồi, không cần để ý. Chờ một chút là tốt thôi.”
Tống Đàn Vũ gật gật đầu, tiếp đó im lặng không lên tiếng rời đi. Nói thế nào, anh đối với đứa bé Diệp Mặc này tràn ngập hứng thú. Đứa bé này tựa hồ cùng đám nhóc đồng lứa không giống nhau. Sẽ không thoái nhượng, có sao nói vậy, thích gì sẽ biểu hiện rất rõ ràng. Tỷ như yêu thích Phương Thái Sương, vừa nhìn liền rõ ràng.
” Diệp Mặc.” Tống Đàn Vũ phát hiện Diệp Mặc đang ở trong phòng.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ phát hiện mắt đứa bé này đỏ ngầu, nhưng quật cường không có khóc lên.
” Thầy trước đây cũng thích xem Cô bé Lọ Lem, khi đó cũng bởi vì cô bé Lọ Lem bị mẹ kế bắt nạt rồi khóc, cảm giác cô bé Lọ Lem thật đáng thương.” Tống Đàn Vũ ở một bên cười nói: ” Diệp Mặc hẳn không phải là vì nhìn truyện Cô bé Lọ Lem mới khóc đi?”
Rõ ràng là cho Diệp Mặc một cái bậc thang bước xuống.
“ Không phải. ” Diệp Mặc hoàn toàn không cảm kích: ” Tôi mới không vì loại sách này mà khóc. Hơn nữa tôi cảm giác cô bé Lọ Lem không đáng thương một chút nào. Nếu như tôi là cô bé Lọ Lem, nhất định sẽ phản kháng.”
Tống Đàn Vũ nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu bé, nói: ” Ừm, Diệp Mặc đúng là sẽ không vì chuyệ như vậy mà khóc. Diệp Mặc là dũng cảm nhất, xưa nay không nói dối. Không giống như thầy, chuyện gì cũng đều nghe ý kiến của người khác, thật sự rất muốn được như Diệp Mặc.”
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ bên cạnh, không biết tại sao, cảm giác dáng dấp Tống Đàn Vũ như vậy có chút đẹp trai.
” Diệp Mặc, cảm ơn em đã cho thầy một bài học.” Tống Đàn Vũ nhẹ nhàng hôn cái trán Diệp Mặc một lúc: ” Thầy cũng cần học một điểm dũng cảm của em.”
Diệp Mặc tuy rằng không hiểu Tống Đàn Vũ nói cái gì, thế nhưng vẫn cười nói: ” Ừm, thầy cố lên.”
Ngày thứ hai Tống Đàn Vũ không đến nhà trẻ, Diệp Mặc hiếu kỳ không biết Tống Đàn Vũ đi chỗ nào, liền hỏi cô tiểu Phương. Phương Thái Sương nở nụ cười nói: “Có lẽ sau này thầy Tống không muốn tiếp tục làm thầy giáo nên sau này sẽ không đến đây nữa.”
Diệp Mặc có chút thương tâm, hiếm lắm mới tìm được một giáo viên hợp với khẩu vị của mình. Thế nhưng chuyện này dần dần bị Diệp Mặc quăng ra sau đầu, đây là bệnh nhanh quên của những đứa trẻ đi.
Cha Diệp Mặc là con trai của một đại gia tộc, vốn là người một nhà rất hạnh phúc, thế nhưng sau đó bởi vì một ít chuyện, ba mẹ hắn dự định ly hôn. Bầu không khí trong nhà cũng thay đổi, cha không về nhà, mẹ cả ngày mất tập trung, rốt cục cha tìm tiểu tam khác, mẹ liền lấy cớ ly hôn, khi đó mẹ cũng đã có nam nhân khác.
Diệp Mặc muốn theo mẹ, thế nhưng mẹ nói hắn là con ghẻ, cha lại muốn hắn, cuối cùng hắn liền theo cha.
Diệp Mặc nhìn nữ sinh so với mình lớn hơn mười tuổi, nói một câu: ” Cha có gan tìm thêm một người tuổi còn nhỏ như vậy sao?”
Cha Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó lập tức tát một cái lên mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn cha, hai mắt đỏ ngầu. Sau đó Diệp Mặc nhìn nữ nhân bên cạnh, một cước đá vào trên bụng cô ta.
Nữ nhân đau đến mức đứng dậy không nổi, cha Diệp đỡ lấy, cha Diệp không nghĩ tới Diệp Mặc sẽ hành động như vậy, Diệp Mặc chạy nhanh trở lại phòng của mình, khoá trái chặt cửa phòng.
Diệp Mặc nghe được thanh âm của cha, nhưng cũng không dự định mở cửa.
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
Diệp Mặc gặp Tống Đàn Vũ, là lúc ở nhà trẻ.
Diệp Mặc khi đó chỉ có bảy tuổi, hắn gặp được Tống Đàn Vũ mười sáu tuổi.
Tống Đàn Vũ lấy thân phận thực tập sinh đến nhà trẻ dạy bọn nhỏ. Đồng thời còn có Từ Kiệt chung trường đến cùng anh.
Tống Đàn Vũ thuộc dạng người nhã nhặn, lớn lên cũng thanh tú, nhìn qua như một thanh niên mười tám tuổi.
Hóa ra cô giáo hiện tại của nhà trẻ là một nữ sinh trẻ tuổi tên Phương Thái Sương, đặc biệt xinh đẹp, rất được bọn nhỏ yêu thích, nhất là Diệp Mặc.
Bạn bè Diệp Mặc đều biết, Diệp Mặc yêu thích cô tiểu Phương, hơn nữa là loại yêu thích cưới vợ sinh con kia.
Cho tới bây giờ có người thắc mắc vì sao đám hài tử lại biết thứ này, tự nhiên là bởi vì bọn nhỏ đều trưởng thành sớm.
” Các bạn nhỏ, hôm nay nhà trẻ chúng ta có hai thầy thực tập trẻ tuổi đến đây, mọi người mau hoan nghênh nào.” Phương Thái Sương vỗ tay một cái đối với mọi người nói, ” Đây là thầy Tống, và đây là thầy Từ.”
Những bạn nhỏ đều rất vui vẻ, một đám nữ hài đánh mắt về phía Tống Đàn Vũ, hiện tại con gái ai cũng thích người có khuôn mặt đẹp, nên đối với Tống Đàn Vũ đặc biệt nhiệt tình.
Tống Đàn Vũ có chút lúng túng nở nụ cười, kỳ thực anh không biết phải nên làm thế nào, anh không am hiểu cách giao tiếp với những đứa trẻ này. Thế nhưng hết cách rồi, ai bảo anh đối với đọc sách hoàn toàn không có hứng thú, như vậy chỉ có thể nghe ba mẹ khuyên, tìm một công tác giáo viên mầm non dễ dàng nào đó.
” Cô Tiểu Phương, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Tống Đàn Vũ ôn hòa hỏi.
” Cùng các bạn nhỏ này chơi một chút, chờ một lát đến khóa ngữ văn, chúng ta kể chuyện xưa cho bọn nhỏ nghe.” Tiểu Phương đối với Tống Đàn Vũ cười nói, ” Cậu là một thầy giáo đẹp trai trẻ tuổi, ở đây nhất định sẽ được mấy đứa nhỏ yêu thích. Không cần lo lắng.”
” Ừm.” Tống Đàn Vũ mỉm cười một cách rực rỡ.
Phương Thái Sương không cẩn thận liền mê mẩn.
Mà người bạn nhỏ Diệp Mặc của chúng ta không vui, lập tức chạy tới ôm bắp đùi của cô tiểu Phương: ” Cô ơi, cô dạy em vẽ đi!”
Phương Thái Sương bình thường phiền nhất chính là tiểu hài tử này, tại sao lại cảm thấy Diệp Mặc phiền phức? Chỉ có một nguyên nhân, đó là do đứa bé này ý đồ quá rõ ràng! Cô làm sao không có khả năng nhìn ra đứa nhỏ này đối với mình yêu thích.
” Thầy tiểu Tống, nếu không cậu dạy bạn nhỏ Diệp Mặc này vẽ đi!” Phương Thái Sương kéo Diệp Mặc đẩy đến trước mặt Tống Đàn Vũ nói: ” Diệp Mặc rất ngoan, hơn nữa thành tích ở nhà trẻ cũng tốt nhất.”
Diệp Mặc hết sức không tình nguyện nhìn Tống Đàn Vũ, đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tống Đàn Vũ cũng không hề hay biết, về sau người này sẽ trở thành người mà cả quãng đời còn lại không thể thiếu của anh, cả đối phương cũng vậy.
Diệp Mặc yên lặng mà vẽ ra một con mèo, nói thế nào, đây cũng là một tác phẩm hội họa vượt qua trình độ các bạn cùng tuổi.
” Diệp Mặc thật là lợi hại, vẽ thật đẹp.” Tống Đàn Vũ từ đáy lòng ca ngợi.
Diệp Mặc vốn là không muốn ở cùng người đàn ông này, dù sao đây là người cùng mình cướp cô tiểu Phương, nhìn thế nào cũng khó chịu. Thế nhưng người này vừa mới ca ngợi mình, hắn chấp nhận rồi.
” Ba mẹ em thích em học vẽ sao? ” Tống Đàn Vũ tiếp tục tìm đề tài.
” Không ủng hộ, thế nhưng cũng không phản đối.” Diệp Mặc tiếp tục vẽ con mèo của chính mình.
” Như vậy Diệp Mặc sau này muốn trở thành hoạ sĩ không?”
” Có lẽ.”
” Vậy ba mẹ làm sao bây giờ? Bọn họ không phải không ủng hộ sao?” Tống Đàn Vũ cảm giác đứa bé này không giống những hài tử khác, vì lẽ đó dự định tiếp tục hỏi thăm.
” Ừm, thế nhưng nếu như không phản đối, liền theo sở thích của mình mà tiếp tục a!” Diệp Mặc một dạng chuyện đương nhiên trả lời, làm Tống Đàn Vũ sửng sốt.
Diệp Mặc vẽ xong, lấy bức tranh chạy đi đưa cho Phương Thái Sương.
” Cô tiểu Phương, cô nhìn xem em vẽ có đẹp không?” Diệp Mặc một mặt ngây thơ lấy ra bức tranh đưa đến trước mặt Phương Thái Sương.
Phương Thái Sương cười nói: ” Diệp Mặc thật là lợi hại, quả nhiên thầy tiểu Tống dạy không tệ.”
Diệp Mặc không vui, rõ ràng cùng cái người Tống Đàn Vũ kia một chút quan hệ cũng không có, tại sao còn muốn cứng rắn kéo tới trên người đối phương.
” Rõ ràng là chính em vẽ, không liên quan đến thầy Tống.” Diệp Mặc sinh khí chỉ vào Tống Đàn Vũ nói.
Cô Tiểu Phương lúng túng, Tống Đàn Vũ cũng có chút lúng túng. Diệp Mặc quả là cùng những hài tử khác không giống nhau, có sao nói vậy, có chút làm cho người ta chán ghét.
” Diệp Mặc, như vậy là không đúng.” Cô tiểu Phương nghĩ muốn tìm cho Tống Đàn Vũ một bậc thang ” Mau xin lỗi thầy Tống đi nào.”
Nếu như là những đứa trẻ khác nhất định sẽ xin lỗi, thế nhưng Diệp Mặc không như vậy.
Hắn nhìn Tống Đàn Vũ, cuối cùng nói một câu: ” Tôi ghét nhất là người lớn như các người.”
Sau đó, sau đó liền chạy đi, nhìn ra được đứa nhỏ bảy tuổi này thật sự tức giận, bằng không sẽ không khóc.
Tống Đàn Vũ ngẩn người tại chỗ, Phương Thái Sương lúng túng nở nụ cười, nói: “Đứa nhỏ này vốn đã như vậy rồi, không cần để ý. Chờ một chút là tốt thôi.”
Tống Đàn Vũ gật gật đầu, tiếp đó im lặng không lên tiếng rời đi. Nói thế nào, anh đối với đứa bé Diệp Mặc này tràn ngập hứng thú. Đứa bé này tựa hồ cùng đám nhóc đồng lứa không giống nhau. Sẽ không thoái nhượng, có sao nói vậy, thích gì sẽ biểu hiện rất rõ ràng. Tỷ như yêu thích Phương Thái Sương, vừa nhìn liền rõ ràng.
” Diệp Mặc.” Tống Đàn Vũ phát hiện Diệp Mặc đang ở trong phòng.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, Tống Đàn Vũ phát hiện mắt đứa bé này đỏ ngầu, nhưng quật cường không có khóc lên.
” Thầy trước đây cũng thích xem Cô bé Lọ Lem, khi đó cũng bởi vì cô bé Lọ Lem bị mẹ kế bắt nạt rồi khóc, cảm giác cô bé Lọ Lem thật đáng thương.” Tống Đàn Vũ ở một bên cười nói: ” Diệp Mặc hẳn không phải là vì nhìn truyện Cô bé Lọ Lem mới khóc đi?”
Rõ ràng là cho Diệp Mặc một cái bậc thang bước xuống.
“ Không phải. ” Diệp Mặc hoàn toàn không cảm kích: ” Tôi mới không vì loại sách này mà khóc. Hơn nữa tôi cảm giác cô bé Lọ Lem không đáng thương một chút nào. Nếu như tôi là cô bé Lọ Lem, nhất định sẽ phản kháng.”
Tống Đàn Vũ nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu bé, nói: ” Ừm, Diệp Mặc đúng là sẽ không vì chuyệ như vậy mà khóc. Diệp Mặc là dũng cảm nhất, xưa nay không nói dối. Không giống như thầy, chuyện gì cũng đều nghe ý kiến của người khác, thật sự rất muốn được như Diệp Mặc.”
Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ bên cạnh, không biết tại sao, cảm giác dáng dấp Tống Đàn Vũ như vậy có chút đẹp trai.
” Diệp Mặc, cảm ơn em đã cho thầy một bài học.” Tống Đàn Vũ nhẹ nhàng hôn cái trán Diệp Mặc một lúc: ” Thầy cũng cần học một điểm dũng cảm của em.”
Diệp Mặc tuy rằng không hiểu Tống Đàn Vũ nói cái gì, thế nhưng vẫn cười nói: ” Ừm, thầy cố lên.”
Ngày thứ hai Tống Đàn Vũ không đến nhà trẻ, Diệp Mặc hiếu kỳ không biết Tống Đàn Vũ đi chỗ nào, liền hỏi cô tiểu Phương. Phương Thái Sương nở nụ cười nói: “Có lẽ sau này thầy Tống không muốn tiếp tục làm thầy giáo nên sau này sẽ không đến đây nữa.”
Diệp Mặc có chút thương tâm, hiếm lắm mới tìm được một giáo viên hợp với khẩu vị của mình. Thế nhưng chuyện này dần dần bị Diệp Mặc quăng ra sau đầu, đây là bệnh nhanh quên của những đứa trẻ đi.
Cha Diệp Mặc là con trai của một đại gia tộc, vốn là người một nhà rất hạnh phúc, thế nhưng sau đó bởi vì một ít chuyện, ba mẹ hắn dự định ly hôn. Bầu không khí trong nhà cũng thay đổi, cha không về nhà, mẹ cả ngày mất tập trung, rốt cục cha tìm tiểu tam khác, mẹ liền lấy cớ ly hôn, khi đó mẹ cũng đã có nam nhân khác.
Diệp Mặc muốn theo mẹ, thế nhưng mẹ nói hắn là con ghẻ, cha lại muốn hắn, cuối cùng hắn liền theo cha.
Diệp Mặc nhìn nữ sinh so với mình lớn hơn mười tuổi, nói một câu: ” Cha có gan tìm thêm một người tuổi còn nhỏ như vậy sao?”
Cha Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó lập tức tát một cái lên mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn cha, hai mắt đỏ ngầu. Sau đó Diệp Mặc nhìn nữ nhân bên cạnh, một cước đá vào trên bụng cô ta.
Nữ nhân đau đến mức đứng dậy không nổi, cha Diệp đỡ lấy, cha Diệp không nghĩ tới Diệp Mặc sẽ hành động như vậy, Diệp Mặc chạy nhanh trở lại phòng của mình, khoá trái chặt cửa phòng.
Diệp Mặc nghe được thanh âm của cha, nhưng cũng không dự định mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro